"Để mà nói, đô thị gần Quỷ Quốc nhất là Đế Đô, thế chẳng phải bị tấn công đầu sao?"
"Thực tế ngược lại. Bằng nhiều nguyên nhân biên giới giữa hai nước không thay đổi suốt năm thế kỷ, đất nước đã phát triển dài ra theo hướng ngược lại."
Ban đầu, Corky, Donsama và Tsuia đều là những vùng đất chưa khai phá hoặc lãnh thổ của quốc gia khác.
Sau khi trải qua nhiều cuộc tấn công, diệt vong, sáp nhập và phát triển thành một phần Đế Quốc hiện tại.
Tôi đoán cách mở rộng của Đế Quốc là [Tấn công và diệt vong].
Đôi khi bọn tôi tán chuyện như vậy, ban ngày ngủ trên xe ngựa, ban đêm ngủ trong lều, cuộc sống cứ thế tiếp tục khoảng một tuần, bọn tôi đã đến thành của Quỷ Quốc.
Cũng có cướp đường nhảy ra tập kích, nhưng bọn tôi vẫn lành lặn. Tất cả thành viên phái đoàn mà Haku-san chuẩn bị cho chuyến đi đều được vũ trang sẵn sàng lên đường. Không có sức mạnh nhất định thì đừng mơ đến được Quỷ Quốc.
Phải nói rằng cướp ở Quỷ Quốc như nấm sau mưa. Cái đám này còn định cướp cả tập đoàn xe ngựa của một quốc gia... Không biết chúng là thằng liều hay chỉ là đám ngốc nữa.
… À, Thịt của bọn tôi là người năng nổ trong những trận chiến. Lúc tôi nhận ra em ấy đã được gọi là [Cún Con Gặt Đầu]. Nguồn gốc cái tên quá rõ ràng.
☆☆☆
"Haah, cuối cùng không cần ngủ trong lều nữa..."
"Kehma, mệt mỏi nhỉ. Anh ngủ trên xe ngựa cũng được mà."
"Anh không đủ can đảm làm bóng đèn giữa Haku-san và em, Rokuko…"
Đúng như dự đoán, giữa Đế Đô và Quỷ Quốc chẳng có thị trấn trọ nào cả (mấy tên thử làm nhà trọ đều vong mạng trong chiến tranh cả rồi). Thêm vào đó, chiếc xe ngựa có giường êm ái dành cho mấy người Haku-san ngủ.
Đàn ông như tôi đương nhiên bị đuổi ra ngoài giữa trời đêm cô đơn chịu nắng chịu sương.
"Haah, phải giao phó Rokuko-chan của chị cho lão già đó thật là đau buồn."
"Có lẽ 6-sama cũng mang cùng tâm trạng khi giao phó Aidi cho chị đấy nha?"
"Rokuko-chan tốt bụng của chị... Đối với lão lõi khác chỉ là quân cờ trong tay, mặc dù cũng yêu quý đứa cháu của mình, nhưng trong suy nghĩ của lão ta chúng vẫn là công cụ mà thôi."
Trong khi nói chuyện, bọn tôi đã đến thủ đô của Quỷ Quốc—Ma Đô.
… Ề, bên này thành phố gần biên giới nhất cũng là thủ đô à? Giống bên Đế Quốc?
Hoặc đối với đám người cuồng chiến này gần chiến trường chính là lý do khiến nơi đây là địa điểm lý tưởng?
Cảnh quan không khác mấy so với Đế Đô vì vật liệu xây dựng tương tự nhau. Tuy nhiên, vẫn có những chủng tộc khác biệt so với Đế Đô.
Cụ thể hơn, các chủng tộc có phần thiên về quái vật. Lizardman mặc khải giáp, Harpy vận chuyển thư, và hàng tá chủng tộc thú nhân mọc lông toàn thân. So với Đế Đô, sự khác biệt chính là hiếm thấy chủng tộc có "màu da".
Dù chỉ liếc ra ngoài cửa sổ toa xe, tôi nhận được những cái nhìn dữ tợn.
"… … Hoá ra Quỷ Quốc trông như thế này."
"Ừ. Đây là Quỷ Quốc."
Haku-san trả lời tiếng lẩm bẩm của tôi với vẻ mệt mỏi.
Không biết đáp lại gì nên tôi chỉ mỉm cười gượng gạo.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, đến một khu dinh thự rộng lớn. Có vẻ đây là đích đến.
Đi qua cổng, xe ngựa của phái đoàn dừng lại ở khu vườn hình chữ U của dinh thự. À, hóa ra những người này đến chào đón? Họ không bao vây cả đám để úp sọt đấy chứ?
Trong số những người tiếp đón, không ngoài mong đợi có Aidi và Đại Quỷ Vương, Lõi Số 6.
Nguyên thủ quốc gia bên này đã xuất đầu lộ diện thì bên kia nguyên thủ quốc gia ra tiếp đón cũng không có gì lạ. Nếu không làm sao bọn tôi gặp được Đại Quỷ Vương ngay khi vừa vào Quỷ Quốc.
"Cuối cùng cô cũng đến rồi, Rokuko. Tôi vẫn luôn chờ đợi giây phút này!"
"Aidi! Ừ đến rồi!"
Rokuko và Aidi trao nhau cái ôm ấm áp.
Hoàn toàn không có dáng vẻ đại diện của hai quốc gia và chào hỏi như bạn bè. Trước ánh nhìn săm soi của đám người trong phái đoàn.
"Hừm. Ta sẽ tiếp nhận chuyến du học này."
"Chậc. Liệu mà giữ em ấy an toàn trở về."
Không thấy cuộc trao đổi giữa Rokuko và Aidi có gì đáng ngại, hai vị nguyên thủ quốc gia không hề giấu vẻ miễn cưỡng bắt tay nhau. Ít ra phải phải che giấu chút chứ. Trẻ con thật đấy.
"Được rồi. Chào mừng những người đến từ Đế Quốc Raverio, hy vọng mọi người cố gắng học hỏi ở Quỷ Quốc."
Lõi Số 6 nói với vẻ bề trên. Là Đại Quỷ Vương, ông ta là người có địa vị ngang hàng Haku-san.
Nghe Đại Ma Vương tuyên bố, người trong phái đoàn đều cúi đầu, được hộ tống rời đi. Bây giờ bọn tôi nên làm gì đây?
"À đúng rồi, Haku-sama. Ngài có muốn nhận chức năng liên lạc như đã hứa không? Tôi đã chuyển giao cho Jiji-sama rồi..."
"Ừ chuyển đi. Rokuko-chan, nếu có chuyện xảy ra, nhất định phải liên lạc chị sẽ đến ngay."
Nói xong, Aidi chuyển giao chức năng liên lạc cho Haku-san… Tôi cảm giác cô ấy sẽ gửi thư mỗi ngày, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng của tôi thôi... Hơn nữa, nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, chị ấy sẽ [Dịch Chuyển] đến ngay.
"Vậy bọn tôi nên làm gì?"
"Hm? Đúng rồi. Nhóm Rokuko đi theo tôi, phòng ốc đã chuẩn bị sẵn rồi."
"Vâng. Tạm biệt Ane-sama, em đi đây."
"Hứa với chị em sẽ liên lạc mỗi ngày nhé, Rokuko-chan!"
Haku-san thản nhiên yêu cầu em ấy báo cáo định kỳ. Tôi cá bà chị sẽ đến ngay nếu không nhận được hồi âm, phải đảm bảo Rokuko gửi thư mỗi ngày.
… Nhưng mà. Một khi bọn tôi rời khỏi đây, chẳng phải chỉ còn lại Haku-san và Đại Quỷ Vương ở bên nhau, liệu có ổn không? Cả về phương diện an toàn lẫn phương diện địa vị…?
"Đừng lo, chủ nhân của Rokuko. Hai người đó là bạn tốt của nhau. Thấy chưa? Nơi này cũng có thể kiêm làm đấu trường."
"… … … "
Khi tôi liếc nhìn, Haku-san đang vung cây bạch thương, còn Đại Quỷ Vương rút ra cây hắc kiếm. Un, ma~a, không có gì phải lo cả. Cứ xem như hội nghị thượng đỉnh quốc gia dùng hành động cơ thể để bàn bạc.
Sau đó bọn tôi đi theo Aidi. Thật đáng mong chờ chuyến đi du học này~

