Để tìm Số 13, bọn tôi hướng đến Latette, thị trấn hẻo lánh đã đổ nát một năm trước.
Thị trấn nằm cách Fomicaum, nơi trung tâm vương quốc Wenias, khoảng nửa ngày đường. Cũng phải mất nửa ngày để đi xe ngựa từ thủ đô Plasta tới Fomicaum, còn đi bộ thì phải mất một ngày rưỡi.
Vì xuất phát lúc nửa đêm, nên nếu đúng lịch trình thì sẽ đến được Fomicaum vào tối hôm sau. Nhưng cổng thành Fomicaum lại đóng ngay khi trời tối, nên lúc đến nơi cũng chẳng thể vào thành.
Thế nên bọn tôi quyết định dựng trại ở ngoài và đi thẳng đến Latette vào sáng mai mà không dừng lại ở Fomicaum.
Dọc đường đi, Lily cứ mãi suy nghĩ không biết nên xin tên linh mục điều gì sau khi cứu mạng hắn, nhưng con bé nhanh chóng quên béng mất mà chỉ lo hái hoa và quả mọng như thường lệ.
Tên linh mục thở dài bất lực, lẩm bẩm, “Có lẽ chỉ cần cảm ơn nó thôi thì xong lâu rồi.”
Thực ra chẳng ai mong chờ điều gì từ hắn. Chỉ là tự bản thân gán cho mình nghĩa vụ đó thôi.
Và bọn tôi đến Latette như thời gian dự tính.
Mặt trời gần lên tới đỉnh, tỏa ra ánh nắng chói chang. Một ngày đẹp trời cho một chuyến phiêu lưu nhưng tôi chẳng thể vui nổi, khi điểm đến lại như một đống hoang tàn vậy.
“Tan hoang thật,” Lily nói.
Những ngôi nhà xơ xác, đường phố điêu tàn. Xác chết cũng đã dọn đi hết, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy có ai định sinh sống ở đây.
“Một thị trấn bị bỏ hoang sẽ nhanh chóng thành phế tích,” Tôi nói. “Bọn cướp và thú dữ sẽ hủy hoại mọi thứ.”
“Nhưng từng có hang phù thủy ở đây mà đúng không?” tên linh mục nói. “Vậy thì ít ra cũng phải có dấu vết gì của người chứ.”
“Mọi chuyện có chút phức tạp,” một giọng phụ nữ cất lên.
Cả đám giật mình, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Một người phụ nữ bước ra từ sau một căn nhà bỏ hoang, như thể đã chờ sẵn ở đây vậy. Một phù thủy quyến rũ với tóc đỏ dài đến eo—thuộc hạ của Số 13.
“Hội Ma Pháp Sư Zero được khai sinh tại đây, và cái giá phải trả là mạng sống của người dân nơi đây. Rồi chính hội ấy bị phá hủy bởi Số 13. Với con người hay phù thủy cũng vậy, Latette đã trở thành vùng đất ô uế. Để nó phó mặc cho tàn phế như này sẽ tốt hơn cho cả hai bên.”
“Lại là ả ta! Tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được sự hiện diện của ả.”
Cũng giống hệt lần bị tập kích trên xe ngựa. Chỉ khi ả lên tiếng, bọn tôi mới nhận ra.
Tôi nhăn mặt. Đọa Thú có bản năng sắc bén ư? Nhảm nhí.
Ả phù thủy mỉm cười thân thiện. “Trông ngươi đáng sợ quá đấy. Phí mất vẻ ngoài bảnh bao. Pháp sư giỏi đều biết che giấu sự hiện diện của mình. Dù cô ta đẹp đến thế, nhưng khí tức thì yếu ớt đến lạ, ngươi không nghĩ vậy sao?”
Tôi nhớ lại những ngày đầu gặp Zero. Tôi cũng giật nảy mình mỗi khi cô gọi từ phía sau.
“Trong mắt ta thì, ngươi chưa đủ trình để được gọi là pháp sư thực thụ,” Zero nói. “Có vẻ như ngươi đủ mạnh để được Số 13 ưu ái, nhưng một pháp sư tài ba khi ẩn mình, có thể ca hát, nhảy múa giữa chốn đông người mà không bị ai phát hiện. Ta có thể tự hào nói rằng khi chơi trốn tìm với Số 13 lúc nhỏ, hắn chưa bao giờ tìm ra ta. Sau bảy ngày thì hắn phải van nài ta lộ mình.”
Zero ưỡn ngực tự hào, trong khi ả phù thủy tóc đỏ sốc nặng.
“Đợi đã, Số 13 mà cũng chơi mấy trò trẻ con như vậy sao?”
“Phải. Nếu ta nhớ không lầm thì, lúc ấy hắn còn suýt khóc cơ.”
“Đừng có bịa chuyện đặt điều trước mặt đệ tử của ta!”
Giọng nói giận dữ vang lên ngay sát bên, rồi tôi bị gõ vào sau đầu khiến tôi phải lảo đảo bước lên vài bước.
Tôi ôm đầu. “Ngươi làm cái quái gì vậy?!” Tôi quay đầu lại há hốc mồm ra.
Người đàn ông mặc y phục đen, đứng ngay trong tầm với. Trong tay là cây trượng quen thuộc. Và tôi biết ngay là hắn dùng nó để đánh tôi.
“S-Số 13!”
Không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe giọng và khí tức, tôi đã biết ngay hắn là ai. Vấn đề là không ai trong chúng tôi cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Nghe tiếng tôi, tên linh mục vội lùi lại, vung lưỡi liềm lên. Số 13 có thể giết hắn ngay nếu muốn.
Lông tóc Lily dựng đứng hết cả lên vì sự xuất hiện đột ngột của tên quái gỡ đó. Con bé chui tọt ra sau gốc cây gần đó.
Chỉ mỗi Zero vẫn giữ vẻ bình thản, mỉm cười nhìn anh trai mình, mặc kệ màn xuất hiện kinh hồn đó.
“Ngươi đây rồi, Số 13. Ta biết ngươi sẽ ở quanh đây nhưng gần hơn ta tưởng.”
“Gần quá rồi đó!” Tôi gầm lên. “Ngươi ở đó từ bao lâu rồi?! Với lại mắc quái gì lại đánh ta nữa?!”
“Làm tôi tớ thì phải gánh chịu lỗi lầm thay chủ nhân.”
“Ta không phải đầy tớ của Zero!”
Zero bước ra chắn giữa tôi và Số 13. “Đúng đấy. Đánh Thuê là người bạn duy nhất, không thể thay thế của ta. Điều đó chưa từng thay đổi. Ngươi thật hết thuốc chữa. Ắt hẳn là ngươi cố tình ẩn nấp để tạo kịch tích nhưng ta đọc ngươi như một cuốn sách rồi. Đáng tiếc là ta không có thì giờ cho mấy trò chơi của ngươi.”
“Trông ngươi vẫn khỏe mạnh nhỉ.” Phớt lờ lời Zero, Số 13 chạm vào má cô, nhéo nhẹ. “Ăn uống đầy đủ đấy.” Giọng hắn lúc nào cũng đều đều như mọi khi.
“Linh mục,” Zeroi gọi. “Như ngươi thấy đấy, hắn hơi đáng ngờ nhưng có nguy hiểm gì hiện tại. Yên tâm đi. Và Chuột, lại đây nào.”
“Ta không nghĩ mình có thể yên tâm khi ở gần gã này.”
“Ô-Ông ta đánh anh trai. Đáng sợ lắm.”
“Tôi hiểu cảm giác của hai người,” tôi nói, “nhưng lo lắng cũng vô ích. Nếu Số 13 định hại chúng ta, hắn sẽ giết tất cả trừ Zero ngay lúc chúng ta đặt chân vào thị trấn.”
Như cách hắn thường làm.
Nâng như trứng, hứng như hoa. Miễn là Zero vui thì thế giới có diệt vong cũng chẳng là gì với hắn.
Linh mục đành miễn cưỡng hạ lưỡi liềm xuống.
Phù thủy tóc đỏ bật cười khúc khích. “Màn xuất hiện ngớ ngẩn quá đấy, Số 13. Đáng lẽ tôi mới là người dẫn họ đến hang chứ.”
“Vì ngươi không thể giữ nổi miệng mình.”
“Ít khi nào tôi có cơ hội đào sâu vào quá khứ của ngài. Tích lũy càng nhiều bí mật càng tốt, để trị nổi lão thầy vừa bướng bỉnh vừa tinh ý.”
Mỉm cười, phù thủy tên Sept tiến đến bên Zero, nắm lấy cả hai bàn tay cô. “Cô có thể kể thêm về chuyện quá khứ Số 13 không? Ngài không bao giờ mở miệng về chính mình.”
“Cái giá nhỏ để đổi lại cho thông tin về Cestum.” Bầu không khí trở nên căng thẳng. “Ta không lặn lội đường xa đến đây để ôn chuyện cũ. Ta muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Sao con bé lại hoảng loạn đến vậy? Chuyện gì đang diễn ra tại vương quốc?”
“Nếu ngươi muốn,” Số 13 đáp. “Ta sẽ trả lời mọi câu hỏi trong khả năng của mình. Đó chính là lý do ta triệu hồi ngươi đến đây. Đáng tiếc là do ảnh hưởng ngoài dự tính của kết giới Vọng Nguyệt, ta không thể gọi đúng đến nơi định sẵn.”
Hóa ra vì không chịu nổi sự bồn chồn của Số 13, Sept mới phải ra đón bọn tôi ngày trước.
“Vậy ngươi đúng là người đã triệu hồi bọn ta. Rốt cuộc có chuyện gì vậy, Số 13? Triệu hồi cưỡng chế là phép chỉ duy nhất ngươi có thể sử dụng, nhưng còn ai khác cũng dùng được. Ta có nghe nói rằng có một pháp sư tóc bạc đang tập hợp các pháp sư để lật đổ Đại Pháp Sư.”
“Pháp sư tóc bạc?” Số 13 nhíu mày, rồi đưa tay ôm trán, thở dài. “Ra là vậy. Cuối cùng là chuyện thành ra như thế này.”
“Ngươi biết hắn là ai sao?”
“Sao, tất nhiên.” Số 13 cởi bỏ mũ trùm.
Mái tóc bạc tung bay, óng ánh trong ngọn gió.
“Pháp sư tóc bạc đó là ta.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì Số 13 có tóc đen. Ít ra hắn không hề có tóc bạc dài tới tận thắt lưng, buộc lại bằng lụa óng mượt như thế.
Mà đó đâu phải điều quan trọng nhất. Tóc có thể nuôi dài rồi tẩy trắng. Có thể là tóc giả.
Không. Vấn đề là gương mặt.
“Ngươi là thằng quái nào vậy?! Ta tưởng ngươi là Số 13!”
Tôi hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt ấy. Tôi không thể nào quên gương mặt của Số 13, và không ai có thể quên được gương mặt ấy.
Hắn sở hữu nhan sắc đủ để khắc sâu vào tâm trí bất kỳ ai. Chỉ một cái liếc nhìn thôi, mọi phụ nữ trên đời ắt sẽ quỳ rạp cả. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi tôi cũng đủ ám ảnh trong mười năm tới.
“Đây chính là Số 13,” Zero đáp.
Không, không, không.
“Cô quên là tôi đã từng gặp Số 13 rồi sao? Khá chắc là cách nói chuyện y như hắn nhưng tôi chắc chắn rằng gã này không phải Số 13! Không đời nào!”
Tên đẹp trai đến rợn người cau mày. “Ngươi tin hay không thì vẫn không thể thay đổi được sự thật ta là Số 13.”
“Phải,” Zero nói. “Là đồng bào của hắn, ta chắc chắn đây là Số 13.”
“Đúng đó,” Sept đồng tình. “Theo tôi biết, đây là Số 13.”
Ngay cả em gái và đệ tử của hắn đều khẳng định như vậy, tôi chẳng còn cách nào phủ nhận nó.
Tôi nhìn tên linh mục và Lily cầu cứu.
Tên linh mục cau có. “Làm sao ta biết được hắn trông ra sao?”
Lily liếc nhìn Zero rồi đến Số 13. “Hai người họ giống nhau lắm.”
Tai và đuôi tôi rũ xuống, vai nặng trĩu vì thất vọng, Zero vỗ nhẹ lên ngực tôi, khẽ mỉm cười.
“Thôi nào, Đánh Thuê. Hắn chắc chắn là Số 13, nhưng không phải người anh biết. Đây là dáng vẻ của hắn trước khi lập giao kèo với quỷ và phải từ bỏ dung nhan. Nói cách khác, đây là Số 13 nguyên bản.”
--------
Đứng đôi co như thế này giữa thị trấn đổ nát chỉ tổ gây thêm chú ý, nên bọn tôi quyết định tiến tới hang ổ của Số 13.
Mà nói là tiến thì cũng chỉ là đi bộ một đoạn ngắn từ đường lớn tới nhà thờ. Hóa ra có một “con đường ma thuật” dẫn thẳng đến hang.
“Ngày trước đường này từng nối đến học viện nhưng bây giờ nó đã được kết nối tới căn cứ của bọn tôi,” Sept giải thích. “Tình cờ là một trong những lối vào lại nằm ở đây. Bọn tôi không dùng Latette làm căn cứ nữa.”
Thật lòng mà nói, có Sept giải thích rõ ràng mọi thứ vậy cũng dễ dàng hơn, vì Số 13 chẳng buồn mở miệng.
“Một người phụ nữ tốt,” tôi lẩm bẩm. “Quá tốt để là đệ tử của Số 13.”
Zero nhìn tôi đầy khó chịu. “Anh nên học cách nhìn thấu bản chất sự việc, Đánh Thuê.”
“Gì? Cô đang muốn nói rằng cô ta rất xấu xa sao?
“Ý ta không phải vậy.”
“Vậy là như nào?”
Zero không đáp, và khi tôi nhìn Sept, cô chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Chỉ có Số 13 mở được lối đi,” cô tiếp lời. “Con đường ma thuật rất kỳ diệu. Dù cửa vào ở đây, nhưng căn cứ lại nằm ở một nơi khác hoàn toàn. Vì vậy, dù có tìm được lối vào, nếu không thể mở được thì cũng không thể tìm thấy căn cứ. Có lẽ chính nhờ cách đặt lối vào và nơi đến tách biệt nhau mà phù thủy mới tránh được bọn săn phù thủy.”
Số 13 bước đến một cột trụ bên trong gian thánh đường, cắn đầu ngón tay. Máu nhỏ xuống thành những ký tự phức tạp, rồi cả bàn tay hắn chìm vào trong cột. Cuối cùng, cả người hắn cũng bị hút vào.
Tôi trợn tròn mắt. Một lỗ hổng khổng lồ xuất hiện trên cột. Bên kia là một thư phòng tĩnh lặng.
“Cái gì đây? Ghê vãi! Đừng nói là chúng ta phải đi vào đó á?” Tôi lùi lại vài bước.
“Đúng vậy,” Zero nói. “So với triệu hồi cưỡng chế thì đây chẳng là gì đâu.” Cô đẩy tôi từ phía sau.
Tôi chống chân cự tuyệt. “K-Khoan! Đợi đã! Tôi cần chuẩn bị tinh thần!”
“Linh mục và Chuột có cần đâu.”
“Sao cơ?!”
Sept dắt tay Lily đi vào, còn tên linh mục cũng bình thản bước vào.
Sao hai người bình tĩnh vậy?!
“Nếu anh sợ thì nắm tay ta này,” Zero khẽ dỗ dành.
Tôi liền đứng nghiêm người và bước vào lỗ hổng trên cột. Tôi cũng cần phải giữ thể diện chứ. Tôi không thích phải nắm tay Zero mới dám bước vào được. Nhưng đi vào cái thứ quái dị này cũng cần cả đống dũng khí.
Mong là an toàn. Tôi dừng lại ngó vào trong. Mờ mờ ảo ảo. Đừng nói là mình sẽ chết nếu đụng vào nó đấy nhé.
“Đánh Thuê này.”
“Sao?”
“Đi vào nhanh đi.”
Zero đột nhiên đá tôi một cú đau điếng, hất tôi bay nhào vào lỗ. Cô cũng đi theo sau đó.
“Cô điên à?!” Tôi gào lên.
“Chỉ là một cú hích cần thiết thôi mà. Lối vào sắp đóng rồi. Nếu như anh kẹt lại giữa chừng, ta phải nhìn thấy thi thể bị chẻ đôi nữa. Ta không muốn thế nên hơi hoảng tí.”
“Vậy thì cô cũng phải báo trước cho tôi biết chứ!”
“Nếu ta nói, thì anh lại càng chần chừ hơn nữa. Chỉ cần bước vào thôi không sao đâu.” Zero nhìn đi nơi khác. “Nhưng chính nỗi sợ có thể biến nguy hiểm vốn không tồn tại thành sự thật. Ôi, thật trớ trêu thay.” Giọng cô bỗng chùng xuống.
Tôi đứng dậy và chuẩn bị gõ vào đầu cô nhưng khựng lại. Số 13 đang trừng mắt nhìn tôi, mặt vô cảm.
Bản năng tôi mách bảo rằng chỉ cần tôi chạm Zero thì sẽ hóa thành tro ngay tức khắc.
“Sao anh dừng lại rồi?” Zero hỏi. “Đáng lẽ bây giờ anh đã đánh ta rồi chứ. Ta đá anh, anh đánh lại vài cái. Mau lên. Như mọi khi ấy.”
“Khoan, khoan, khoan! Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nói điều đó trước mặt Số 13 mà!” Tôi quay sang Số 13. “Tôi không có đánh cô ta đâu! Chỉ vài lần thôi! Tin tôi đi, anh trai yêu dấu!”
“Ta không có em trai như ngươi!”
Thôi bỏ mẹ rồi. Về chầu ông bà rồi.
Sept khẽ gõ lên đầu Số 13. “Họ chỉ đang đùa thôi,” cô nói. “Đừng bảo bọc quá mức, không thì Zero sẽ ghét ngài đấy. Thôi nào. Mọi người chắc cũng đã mệt lử người rồi. Để tôi chuẩn bị đồ ăn rồi bàn chuyện sau. Được không? Tôi chuẩn bị đồ ăn, còn ngài tiếp khách đi.”
Chà. Quả nhiên cô gái này không tầm thường.
Tôi không nghĩ trên đời này ngoài Zero ra thì có người phụ nữ dám gõ vào đầu Số 13 mà không bị gì.
Số 13 cau mày, đưa tay xoa đầu, rồi cởi áo choàng dài ra, thả mình trên chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi.
Bữa ăn được dọn ra thịnh soạn hơn tôi nghĩ.
Có cả gà tây nướng, bánh mì, và hoa quả. Zero thậm chí còn khen món súp nấm nấu đặc với sữa dê ngon tuyệt.
“Tôi mừng là nó hợp với khẩu vị của mọi người,” Sept mỉm cười.
“Tất cả là chị nấu ạ?” Lily hỏi, vừa vẫy đuôi khi đang chấm bánh mì vào súp. Con bé có vẻ khá quý Sept.
“Đúng thế, tiểu thư. Số 13 nấu ăn tệ khủng khiếp. Mấy đệ tử khác thì chỉ biết làm theo lệnh của Số 13, kết quả thì chẳng ăn nổi, nên chị quyết định đích thân vào bếp.”
“Không sai đi đâu được,” Zero nói. “Ăn đồ Số 13 không khác gì tra tấn vị giác. Ta hiểu rõ điều đó sau khi ăn những món Đánh Thuê làm.”
“Ta không phí thời gian vào những thứ không cần thiết,” Số 13 chen ngang. “Có ăn là được. Hơn nữa thứ ta nấu vốn là bữa ăn truyền thống mà mọi người trong hang ăn. Kỹ năng nấu nướng của ta không liên quan gì cả.”
Nói cách khác thì tất cả mọi người sống trong ngục đều chẳng biết mùi vị đồ ăn ngon.
Sau nhiều năm ăn toàn đồ khó nuốt, họ dần trở nên vô cảm với hương vị.
Trong lúc ăn, Sept giải thích với bọn tôi chỗ ẩn náu này là gì và ở đâu.
Sau khi ăn uống no say, Lily lăn ra ngủ ngay trên sàn.
Chúng tôi đang ở trong khu rừng gần dãy núi—nơi chúng tôi từng bị Sept tấn công—trong một biệt thự mà giới quý tộc thường dùng đi săn.
Tôi tự hỏi làm sao Số 13 và Sept được biệt thự săn bắn của quý tộc làm hang ổ, thì Sept chỉ trả lời vỏn vẹn:, “Quan hệ cá nhân.”
“Vậy Số 13,” Zero nói. “Giải thích đi. Tại sao ngươi lại trở lại diện mạo cũ rồi?”
“Bởi vì ta vốn bị coi là pháp sư từng mưu đồ lật đổ vương quốc. Ta buộc phải trở lại hình dạng ban đầu. Có điều xem ra cũng có vài lời đồn kì dị lan truyền vì chuyện này.”
Về diện mạo cũ dễ dàng vậy sao? Không phải hắn từng lập khế ước với quỷ để trao đổi lấy gì đó à?
Nếu phá bỏ khế ước, hắn không thể sử dụng Ma Pháp được nữa à? Hay giờ có Ma Thuật rồi nên hắn không cần Ma Pháp nữa?
“Tay và chân trái. Một quả thận và một lá phổi.”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Số 13 kéo vạt áo choàng lên.
Chân trái là hàng giả.
Giờ nghĩ lại mới nhớ, hắn toàn chỉ sử dụng tay phải.
“Ngươi đi xa đến thế luôn sao? Khoan, chẳng phải ngươi được cho là đã chết rồi sao? Sao con nhóc còn công khai đuổi theo ngươi?”
“Có vẻ ai đó đã thuyết phục nó rằng ta thật ra vẫn còn sống và lại đang âm mưu lật đổ vương quốc Wenias.”
“Ai đó?”
“Cestum,” Số 13 dứt khoát đáp.
Tôi nghiêng người về phía trước.
“Ngươi chắc chứ?” Zero đanh giọng lại.
Số 13 nhắm nghiền hai mắt. “Ta không chắc. Mười một năm trước, khi ta lập ra Hội ma pháp sư Zero, Cestum đã xuất hiện. Chúng len lỏi vào tận gốc rễ, bám lấy và kiên nhẫn tích lũy sức mạnh. Ta đã biết về sự tồn tại của chúng ngay từ đầu, nhưng đã coi thường chúng, chẳng đáng để tâm. Mục tiêu của chúng giống ta, tạo ra một thế giới cho phù thủy, nhưng không phải việc chung sống hòa bình, chúng muốn thống trị. Giờ chúng đang lan rộng khắp lục địa, chiêu mộ những phù thủy căm hận Giáo Hội.”
“Thế giới sẽ thay đổi, đúng không?”
Lời của Sanare cứ văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi nghiến răng.
Sanare đã gia nhập Hội ma pháp sư Zero và sao chép lại cuốn ma pháp thư. Pháp sư Chiêm Tinh Argentum cũng từng là thành viên.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ Hội ma pháp sư Zero—từ vương quốc Wenias.
Không quá bất ngờ khi Cestum cũng đã tiếp cận Albus bằng cách nào đó.
“Trước khi quốc vương băng hà, Vọng Nguyệt đã nghe lời khuyên từ một người khác ngoài ta,” Số 13 nói tiếp. “Nó tuyệt đối tin vào chúng. Cuối cùng nó không nghe theo lời ta nữa, thậm chí còn nghi ngờ ta. Rõ ràng kẻ đứng sau chuyện này muốn cuộc chiến giữa phù thủy và con người nổ ra.”
“Hiểu rồi,” tôi nói. “Để thống trị được thì cần phải thắng. Mà để thắng thì phải có chiến tranh.”
Nếu phù thủy và con người có thể hòa hợp ở Wenias, nơi trung tuyến giao thương của cả lục địa, thì đó sẽ trở thành tiền lệ cho sự chung sống sau này.
Nhưng nếu vương quốc pháp thuật từng tồn tại ở Wenias sụp đổ, mâu thuẫn giữa người và phù thủy sẽ bùng nổ thành đại chiến.
Và Cestum đang kiên nhẫn tích lũy sức mạnh để chuẩn bị cho điều đó.
“Vậy còn chuyện ngươi giam giữ hoàng tử thì sao?” linh mục hỏi.
Sept bật cười. “Đó chỉ là do Albus ảo tưởng. Hoàng tử tự ẩn náu theo ý mình. Ngài lo sợ bị ám sát.”
“Cô nhóc nghĩ đó chỉ là cái cớ để Số 13 không thả hoàng tử ra,” tôi nói.
“Con nhỏ đó là đúng là ngốc mà.” Sept thở dài. Giọng không hề ác ý. Ngược lại nghe như cô chỉ trách yêu đứa em gái dại khờ của mình. “Bệ hạ đã băng hà. Nếu hoàng tử bị ám sát, thì giấc mơ chung sống hòa bình giữa phù thủy và con người ở Wenias coi như tan biến. Thế nhưng Albus lại tin đám người lạ nào và cố giết Số 13. Thử hỏi làm sao hoàng tử có thể quay trở về lâu đài?”
“Ta hiểu ý cô,” Linh mục đồng tình. “Có nhiều kẻ ngỡ rằng mình làm việc thiện, nhưng kỳ thực chỉ gieo tai họa mà chẳng hề hay biết, hiểm nguy cận kề cũng không biết. Như con kiến hớn hở tha thức ăn có độc về tổ, thân cũng hóa thù. Theo những gì ta biết, Đại Pháp sư có rất nhiều kẻ thù, nhưng cô ta không thể phân biệt nổi bạn và thù. Tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô rất nguy hiểm.”
Không thể không đồng tình được. Albus biết có kẻ thù, nhưng không biết chúng ở đâu. Để hoang tưởng lấn át, con bé đổ hết mọi tội lỗi lên Số 13.
Trong tình thế này, cho con nhóc đấy biết được chỗ hoàng tử, chứ đừng nói đến cho họ gặp mặt nhau để giải thích tình hình. Kẻ đứng sau giật dây có thể sẽ giết cả hoàng tử.
Ngay từ đầu thì Albus đã không thích Số 13. Chỉ một cú hích nhẹ thôi, thì nó sẽ không chần chừ mà giải quyết Số 13.
“Có bằng chứng gì không chứ?” tôi nói.
Sept và Số 13 quay sang tôi, vẻ khó hiểu.
“Tôi hiểu quan điểm của hai người, nhưng cuối cùng thì vẫn chưa có bằng chứng. Con nhóc muốn giết Số 13 vì không thả hoàng tử ra. Đúng chứ? Nếu hoàng tử thật sự tự nguyện thì ít nhất cũng phải để bọn tôi gặp mặt.”
Sept đưa móng tay lên đôi môi đỏ của mình, nhìn tôi chằm chằm. “Anh thông thái hơn vẻ ngoài của mình. Tôi cứ tưởng anh sẽ tin ngay chứ.”
“Cảm ơn vì lời khen thẳng thắn. Là một lính đánh thuê, tôi luôn đa nghi. Hơn nữa, chúng tôi đến đây vì nghi ngờ Số 13 có dính líu với Cestum. Biết đâu tất cả đều là kế hoạch để con nhóc đuổi theo ngươi.”
Số 13 đã từng lừa tôi bỏ rơi Zero. Nếu Albus đúng và Số 13 đang âm mưu lật đổ vương quốc, thì nhiệm vụ của chúng tôi là hạ hắn và cứu lấy hoàng tử về.
“Nếu như anh muốn bằng chứng, thì tôi có đây,” Sept nói.
“Hả? Đâu?”
Sept đột nhiên cởi bỏ quần áo của mình.
“Này, đợi đã. C-Cô đang làm gì vậy?!”
Tôi vội đứng dậy ngăn cô ta lại nhưng đã quá muộn. Sept ném áo choàng dài xuống sàn thậm chí còn cởi cả lớp áo lót bên trong.
Đáng lẽ tôi không nên nhìn nhưng đã quá muộn. Mắt tôi dán chặt vào cơ thể trần trụi của cô ta.
Cô có bờ vai rộng, đôi ngực nở nang cùng cơ bụng rắn chắc. Khi tôi nhìn xuống sàn nhà, gần đống quần áo, tôi lại thấy miếng độn ngực của phụ nữ.
Sept rõ ràng có thân thể của đàn ông.
“Cho phép tôi tự giới thiệu,” cô nói. “Tôi là người kế thừa ngôi vị vương quốc Wenias, và là đồ đệ thân tín của Số 13. Sept, còn được biết tới là Số 7.”
“Cái gì cơ?”
“Ta đã nói với anh rồi, anh nên học cách nhìn thấu bản chất sự việc, Đánh Thuê.” Zero nhíu mày. “Sept là đàn ông.”
“C-Cái gìiiiiiiiiiiiii?!”
“Một pháp sư không để người khác biết về tên thật của mình. Để trở thành pháp sư, tôi cần một thân phận khác, một cái tên khác. Khi buộc phải lẩn trốn, Số 13 đã cho tôi một con số. Nên tôi nghĩ sao không đổi giới tính của minh luôn nhỉ? Tôi đã thực sự nghĩ đến việc biến cho giọng mình trở nên trong trẻo hơn. Nhưng Số 13 bảo là không vì nghe gớm quá. Có tàn nhẫn không cơ chứ?”
Sept nháy mắt với tôi đầy điệu bộ nữ tính.
“Không… không! Tôi không dễ bị lừa đâu! Nếu đức vua là một ông già sáu mươi thì hoàng tử cũng phải già hơn chứ!”
“Phải. Người thừa kế ngai vị đó là cha tôi, hoàng tử. Nhưng ông đã mất vì dịch bệnh khi tôi còn nhỏ, và bây giờ, tôi, cháu trai của đức vua, có quyền thừa kế ngai vàng.”
“Nghe thuận tiện quá nhỉ”
“Tôi cũng làm bạn với Torres, thống đốc Ideaverna nữa. Anh biết ông ta mà đúng không? Ông đã kể cho tôi nhiều chuyện thú vị. Tôi cũng đã nghe kể về cuộc phiêu lưu đầy kịch tích của các anh. Thánh nữ Akdios. Tôi có nghe nói anh làm việc với Cal của Pháo Đài Hoa Sen để giải mã ra bí mật của cái ấn dê.”
“Cái đó thì tôi không ngờ thật.”
“Biệt thự này cũng chính là dinh thự nghỉ mát của ông khi ở vương quốc. Tôi cho phép ông đặc biệt xây nó trong khu rừng được bảo vệ. Tôi nói mà, quan hệ cá nhân.”
Nhíu mày, tôi quay sang nhìn Zero.
“Mọi thứ đều hợp lý cả,” cô nói.
“Ta không phát hiện ra lời nói dối nào cả,” tên linh mục thêm vào.
Tôi không cách nào khác chỉ đành chấp nhận.
“Vậy rốt cuộc con số mà cô đang nói đến là gì?” linh mục hỏi.
“Đó là một dạng truyền thống của phái Bùn Đen bọn ta,” Zero đáp, giọng thoáng chút hoài niệm. “Trong phái của bọn ta, luôn có những phù thủy được gán với các con số: hai, ba, năm, bảy, mười một và mười ba. Đó đều là các số nguyên tố, chỉ trao cho những người đủ khả năng trở thành ‘người dạy’, những người hiểu rằng chỉ có bản thân mới thật sự hiểu chính mình. Mỗi con số đều mang một ý nghĩa riêng. Ví dụ, ‘Số 13’ tượng trưng cho sự kết thúc. Nó là con số chấm dứt mọi tranh luận, và cũng là một con số vô cùng mạnh về mặt Ma pháp.”
“Vậy còn số không thì sao?”
“Một ngoại lệ đặc biệt,” Số 13 đáp bằng giọng trầm. “Số ‘không’ vốn không tồn tại. Đó là một khái niệm tượng trưng cho hư vô. Khi Zero còn chưa đến mười tuổi, vị sư phụ của bọn ta đã trao cho con bé con số không như một biểu tượng của sự kính sợ và tôn vinh sức mạnh.”
“Nói cách khác, ta là một thiên tài,” Zero nói. “Không phải rất tuyệt sao?”
Trông cô ấy chẳng có gì gọi là tuyệt vời cả, nhưng vẻ ngoài thường rất dễ đánh lừa. Tôi biết rõ cô ấy giỏi đến mức nào.
“Bình thường thì một pháp sư tập sự như tôi sẽ không được gán số,” Sept nói, “nhưng tôi nghe nói hiện tại trường phái Bùn Đen chỉ còn mỗi số mười ba.”
Số 13 khẽ hắng giọng. Chúng tôi đang nói chuyện một cách thản nhiên, nhưng lý do thực sự khiến các con số còn trống là vì Số 13 đã giết toàn bộ người mang số trước đó.
“Khoan đã,” tôi nói. “Nghĩa là từng có ít nhất năm phù thủy mạnh như ngươi. Và ngươi đã một mình giết hết họ sao?”
“Đúng vậy. Nhưng không có một cuộc chiến nào như ngươi tưởng. Không ai trong số họ phản kháng, và tất cả đều chết với ánh mắt như thể đã chấp nhận số phận sớm đã biết trước. Ta chưa bao giờ là pháp sư mạnh nhất cả. Ta chỉ đơn thuần là người được trao con số mười ba—con số cho sự kết thúc.”
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi nữa. Tôi tưởng mình đã quen với cách suy nghĩ kỳ lạ của giới phù thủy và pháp sư, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị choáng bởi những điều phi lý kiểu này.
“Đó là tất cả những gì ta có thể nói,” Số 13 kết luận. “Việc tốt nhất bây giờ là khiến cho Vọng Nguyệt tỉnh táo trở lại và xử lý kẻ đang giật dây phía sau. Tiếc là ta không có cách nào làm được điều đó. Dù có thì Vọng Nguyệt cũng sẽ chẳng nghe lời ta.”
“Ý ngươi là bọn tôi phải tát cho con nhỏ ngốc đó tới khi nó tỉnh ra và bắt nó cắt đứt liên hệ với Cestum?”
“Đúng. Sau đó, ta sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Cestum. Vì đã dối lừa người mà ta từng phó thác cả sinh mệnh, chúng sẽ phải trả giá đắt đến mức hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.”
Zero và Số 13 rất giống nhau mỗi khi nổi giận. Cả hai đều im lặng, nhưng khí thế đe dọa toát ra từ họ thì cực kỳ khủng khiếp. Khiến tôi rợn cả người.
Số 13 chậm rãi đứng dậy. “Ta khuyên các ngươi nên nghỉ lại đây đêm nay, rồi khởi hành vào sáng mai,” hắn nói. “Zero.”
“Gì vậy?”
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được chứ?”
Zero có chút bất ngờ, chớp mắt vài lần. Rồi cô mỉm cười, ánh mắt nhìn Số 13 có phần thách thức.
“Ồ. Giống như hồi còn trong hầm năm xưa sao?”
“Phải. Cô đã nhìn thấy một thế giới mà ta chưa từng biết đến. Chắc hẳn giờ cô đã có một cái nhìn khác. Không muốn cùng ta giải quyết những tranh luận còn dang dở sao?”
“Dĩ nhiên là muốn. Đã lâu lắm rồi ta chưa thảo luận cùng ngươi. Có lẽ ta cũng phải nhìn nhận lại vài vấn đề ta kết luận trước đây.”
Zero, khi ấy vẫn đang ngồi dưới sàn, đứng dậy và bước đến cạnh Số 13. Chỉ cần nhìn hai người họ đứng cạnh nhau, vẻ đẹp vượt khỏi tiêu chuẩn con người, cũng khiến tôi cảm thấy như linh hồn mình bị hút ra ngoài.
Tôi lập tức quay đi, Sept cũng làm điều tương tự.
“Nhìn họ đúng là vũ khí giết người bằng mắt,” Sept nhận xét bằng giọng nữ tính, rồi bế Lily lên. “Đi nào, chị đưa em về phòng. À mà này, vì anh cứ chăm chăm nhìn ngực tôi nãy giờ, nên tối nay đừng có lẻn vào giường tôi đấy.”
“Tôi không định làm thế! Với lại tôi đâu có nhìn! Mà nếu có, thì cũng đâu phải cố ý!”
“Tốt rồi. Tiếc là tôi chỉ thích phụ nữ thôi. Nếu là Zero thì tôi lại mong được ghé thăm bất ngờ đấy.”
“Tiếc là ta chỉ thích Đánh Thuê thôi,” Zero dửng dưng đáp.
Sept quay sang nhìn tôi, có chút bất ngờ. “Hiểu rồi. Vậy thì chị sẽ không tán tỉnh cậu nữa đâu. Tôi không muốn đầu mình đứt lìa vào nửa đêm đâu.”
Cô ta cười như thể đã nắm bắt mọi chuyện, còn tôi thì thậm chí không buồn phản ứng lại.
---
Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi mới lại ở một mình trong phòng, bởi Zero đang bận thảo luận suốt đêm, mặc dù lúc đó vẫn còn là buổi tối—với Số 13.
Sau khi kiểm tra lại trang bị thì tôi nằm vật ra giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Trước đây, sự im lặng như thế này thường khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng lần này, nó lại khiến tôi bồn chồn một cách lạ lùng. Tôi nhắm mắt lại, mong sao có thể ngủ được, nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Dù sao thì cũng còn hơi sớm, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn. Tôi thì mệt, nhưng rõ ràng đã ngủ đủ giấc. Dù vậy, bản thân tôi vốn cũng là kẻ lười biếng—nếu có thời gian, tôi hoàn toàn có thể ngủ cả ngày.
“Cảm giác như đang thiếu cái gì đó...”
Cụ thể hơn, một thứ gì đó như… gối ôm.
Tôi đã đồng hành cùng Zero một thời gian rồi, và bất kể ngủ ở đâu, bằng cách nào, tôi luôn thấy Zero nằm trên giường mình.
Ban đầu, tôi chỉ thấy cô ta phiền phức thôi. Cũng như bị xem như giường ngủ, có vẻ tôi cũng bắt đầu xem cô ấy là một chiếc gối ôm mà không hề nhận ra.
Khi tôi nhận ra điều đó, cảm giác bồn chồn trong lòng ngày càng rõ rệt. Tôi bật dậy, đưa tay gãi sau gáy.
“Gối ôm cơ à…”
Bọn tôi là đàn ông và phụ nữ, nhưng… chắc điều đó cũng chẳng quan trọng.
“Lén chui vào giường người khác... Với cái cơ thể này thì làm sao mà làm được chứ.”
Tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình. Chúng to gấp đôi tay người thường, tuy có năm ngón và linh hoạt, nhưng móng vuốt sắc nhọn khiến tôi chẳng dám chạm vào làn da mềm mại của phụ nữ.
“Hôn à? Một nụ hôn thật sự thì... không thể đâu…”
Một cái chạm môi nhẹ thì còn được. Nhưng một nụ hôn sâu, đầy đam mê ư? Với tôi thì chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy như một bi kịch rồi.
Nếu tôi là người ngoài, bắt gặp một cô gái đang hôn một Đọa Thú, tôi sẽ không ngần ngại mà đập cho con thú đó một trận ra trò.
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi biết chứ. Có không ít vụ Đọa Thú bắt cóc phụ nữ.
Tất nhiên, tất cả đều là bằng vũ lực. Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện giữa người và Đọa Thú lại có thể là một mối quan hệ tự nguyện.
Chắc tôi phải trở lại làm người trước đã. Dù Zero chưa bao giờ tỏ vẻ bận tâm chuyện tôi là Đọa Thú.
“Khoan đã, tại sao mình lại nghĩ mấy thứ này cơ chứ?” Tôi ngẩng đầu lên, lắc mạnh để xua những suy nghĩ ngu ngốc.
Nghĩ mấy chuyện đó để làm gì?! Mình bị điên à?!
“Thôi đi, thôi đi, thôi ngay đi!”
Tôi không thể ngủ nổi. Đành bước ra khỏi phòng để hít thở chút gió đêm cho thư giãn đầu óc.
“Em có thể vào được không?” Lily đứng bên chân tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
Ừm…
“Em nghe thấy những gì anh vừa nói à?” tôi hỏi.
“M-Một chút…”
“Một chút là bao nhiêu?”
“Lén vào giường… rồi hôn…”
“Đó là gần như toàn bộ rồi còn gì! Trước là tên linh mục, giờ tới em. Mọi người thôi nghe trộm anh đi được không?!”
Sao em ấy lại chần chừ mà không vào phòng luôn chứ? Nếu em ấy vào phòng ngay từ đầu thì tôi đã đỡ ê mặt hơn rồi.
“Em cảm nhận được mà…” con bé lẩm bẩm.
“Hửm?”
“Em cảm nhận được… rằng anh đang có chuyện gì đó không vui.”
Ra là vậy. Dù trông như trẻ con, Lily đã mười sáu tuổi rồi, một cô gái trưởng thành. Nhận ra điều đó khiến lòng tôi lại nặng trĩu thêm.
Tôi thở dài, rồi bế Lily lên, đặt con bé lên cổ mình.
“Đi dạo với anh một chút nhé,” tôi nói. “Em cũng có chuyện muốn nói, đúng không?”
“Vâng.” Lily gật đầu, ôm chặt lấy đầu tôi.
Dinh thự được bao quanh bởi những bức tường cao, có lẽ để ngăn thú hoang. Tôi định đi dạo quanh rừng một chút, nhưng cổng chính đã khóa chặt, nên tôi quyết định vòng ra sân sau xem thử.
Sept nói đây là dinh thự săn bắn của Torres. Đúng là khắp nơi đều có huy hiệu hình con tàu.
Có chuồng ngựa và chuồng gà, nhưng lại chả có con gì trong chuồng, có lẽ vì chủ nhân đang đi vắng.
Thông thường, người ta sẽ thuê quản gia hoặc người hầu để chăm sóc dinh thự, nhưng có vẻ như Torres đã cho họ nghỉ để dành chỗ cho Số 13 và Sept.
Tôi tìm thấy một chiếc ghế băng yên tĩnh ở góc vườn. Tôi đặt Lily xuống ghế, rồi ngồi bên cạnh con bé.
“Vậy tại sao em lại nghe lén trong phòng anh?”
Ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, nhuộm đỏ bộ lông trắng của Lily.
“Cha bảo em có thể đòi bất cứ điều gì,” con bé đáp. “Nên em đã đòi.”
“Thế em quyết định đòi gì?”
“Em muốn nhìn mặt cha. Trước đây em từng thấy, nhưng lúc đó mặt ông ấy đầy máu nên em không nhìn rõ được.”
Phải rồi. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối Lily nhìn thấy mặt tên linh mục là khi bị nữ phán quan tên Tha Hóa bắt và tra tấn hắn.
“Phí quá. Em nên xin cái gì ấn tượng hơn chứ. Không chỉ là mỗi khuôn mặt, bảo hắn cởi hết đồ ra luôn chẳng hạn.”
“E-Em không muốn xem cái đó đâu! Đồ ngốc!”
“Rồi rồi, hiểu rồi, thưa quý cô ngây thơ.”
Lily siết chặt nắm đấm rồi đấm tôi, nhưng chẳng đau gì cả. Nếu tôi đang thẫn thờ nhìn xa xăm, có khi còn không biết con bé đang đánh mình.
“C-Chính anh còn không nói nổi câu đó.”
“Tại sao anh phải muốn thấy tên linh mục trần truồng chứ?”
“Không phải ông ấy, mà là chị.”
“S-Sao anh lại muốn thấy cô ta trần truồng chứ?!”
“Anh không muốn sao?” con bé nghiêm túc hỏi.
“Không.” Tôi trả lời dứt khoát. “Mà… cũng thấy rồi vài lần.”
“Cái gì?!”
“Chỉ nhìn thấy thôi mà. Sao em nhìn anh như thể anh là kẻ bệnh hoạn vậy? Và sao còn lùi ra xa anh nữa?”
Tôi gõ nhẹ lên trán con bé bằng móng vuốt. Lily kêu lên một tiếng rồi ôm trán nhìn tôi giận dữ.
“Rồi sao nữa?” tôi hỏi.
“Ông ấy không cho em xem.”
“Sao cơ?”
“Ông ấy bảo như vậy không tính là đền đáp gì cả. Nếu muốn xem thì cứ hỏi là được.”
“Nghe cũng hợp lý.”
Tên linh mục có lẽ muốn tỏ ra tốt bụng, nhưng Lily lại chẳng vui vẻ gì.
“Sao em lại muốn thấy mặt ông ấy vậy?”
“Cha cũng hỏi y chang.”
“Anh nghĩ ai cũng sẽ hỏi như thế thôi.”
“Ông ấy khá điển trai mà, đúng không?”
“Ừ thì mặt cũng ổn đấy.”
Số 13 và Sept cũng vậy, đặc biệt là Số 13 với gương mặt phi thường. Mà Lily chắc chưa biết Sept là đàn ông, vì lúc đó con bé ngủ mê mệt.
“Em thích những thứ đẹp đẽ. Nhìn chúng khiến em vui. Em muốn nhìn mãi không chán.”
Cô bé đã rất háo hức với trang phục vũ hội.
Với xuất thân nghèo khó như Lily, tôi hiểu được cảm giác khao khát những điều đẹp đẽ. Với một Đọa Thú thấp bé—gần như đồng nghĩa với bất hạnh—cái đẹp luôn nằm ngoài tầm với, xa xôi hơn những gì người ta tưởng.
“Em nói là ông ấy thật may mắn. Em bảo em muốn được như ông ấy. Như vậy em có thể nhìn vào gương và cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày. Nhưng rồi cha bảo em: sao không trở thành con người? Giống như con rắn ở lâu đài ấy.”
Tôi nhìn chằm chằm Lily. “À, phải rồi. Em đâu có biết. Tất nhiên là không biết.”
Trước khi gặp Zero, tôi cũng từng nghĩ Đọa Thú là hậu quả của nghiệp chướng—mang quỷ trong người vì tội lỗi kiếp trước. Tôi không nghĩ mình có thể trở thành người, và cũng chẳng có ý định trở thành người.
Ước mơ của tôi chỉ là mở một quán rượu ở đâu đó, sống yên bình dưới thân phận Đọa Thú. Cũng mong rằng một ngày nào đó sẽ gặp được người phụ nữ yêu tôi vì con người thật của tôi.
“Em có muốn trở thành người không?” tôi hỏi.
Lily nhìn tôi bối rối. Tôi tưởng con bé sẽ gật đầu ngay, nhưng ánh mắt lại cụp xuống. “Nếu em là người, liệu cha có thích em không?”
“Hả?”
Khoan đã, chúng ta đang nói về việc gì vậy? Mà sao lại liên quan đến tên linh mục?
“Khoan đã… em thích tên linh mục à?”
Lily lấy hai tay che mặt. Tai cụp xuống, đuôi cứng lại. Vậy là đúng rồi.
“Em chỉ thích gương mặt hắn thôi!”
“K-Không phải! Cha tốt với em mà!”
“Tốt kiểu gì?! Hắn toàn đối xử với em như cỏ rác!”
“Ông ấy đánh em cũng chẳng đau. Ông trả lời em mỗi khi em nói chuyện. Ông còn định cảm ơn em vì đã cứu mạng ông ấy.”
Tiêu chuẩn của con bé thấp thật sự. Nhưng nghĩ lại, con bé là một Đọa Thú chuột. Khác với một Đọa Thú như tôi, kẻ luôn khiến người ta khiếp sợ, con bé phải chịu một kiểu ngược đãi hoàn toàn khác.
“C-Có khi thành người xong em lại chẳng xinh đẹp. Mà dù có xinh, liệu đó có còn là em không? Nếu thành người, em sẽ mất bạn bè.”
Bạn bè sao? Có lẽ con bé đang nói đến lũ chuột. Chắc từ bé đến giờ, Lily luôn trò chuyện cùng chuột.
Chuột ở khắp nơi. Con bé làm mọi việc cùng bọn chúng. Một cuộc sống thiếu đi tiếng nói ấy, hẳn là con bé không thể tưởng tượng nổi.
Liệu con bé có sẵn sàng vứt bỏ tất cả, đánh cược cả bản thân dù không biết mình sẽ trông ra sao, từ bỏ cơ thể quen thuộc này chỉ để trở thành con người?
“Thật ra,” tôi nói, “ngay cả giữa con người, tình yêu cũng chẳng suôn sẻ gì. Nên có trở lại thành người đi nữa thì mọi chuyện chưa chắc đã tốt đẹp.”
“Cũng đúng…”
“Nhưng này, nếu không được với tên linh mục đó, thì sẽ có người khác đến với em.”
“Nhưng em chỉ muốn cha thôi.”
“Cái đó thì khó rồi.”
Lily thở dài.
Tôi thực sự không biết nên làm gì.
Nếu có Theo ở đây, có lẽ em ấy sẽ cho lời khuyên hay hơn, nhưng đáng tiếc tôi đâu nghe được giọng người chết.
Dù vậy, có một điều tôi chắc chắn. Tên linh mục ghét Đọa Thú. Chừng nào Lily vẫn còn là một Đọa Thú, tình cảm của con bé sẽ mãi không được đáp lại.
“Hay em chỉ cần làm người một lúc thôi,” Lily nói.
“Sao cơ?”
“Em sẽ thành người một chút thôi, nếu cha từ chối thì em lại trở về như cũ.”
“Em thấy rồi đấy, ở lâu đài người ta phải đâm vào tim.”
“Nhìn đau lắm.” Lily tái mặt khi nhớ lại tiếng hét của con rắn.
Số 13 từng đưa tôi một lọ thuốc có thể biến tôi thành người, nhưng vì không được sử dụng rộng rãi, nên có lẽ nó rất khó điều chế. Hoặc có thể hắn cố giữ công thức cho riêng mình, và đã rời đi trước khi truyền lại cho Albus.
“Khoan, nghĩ kỹ lại…” tôi nói. “Hình như linh mục không được kết hôn. Mấy phán quan của Dea Ignis kiểu như tử tù ấy. Mấy người đó không được kết hôn đâu.”
“E-Em không cần kết hôn…” Lily siết chặt sợi dây chuyền.
Ở khu vực phía Nam, nơi Lily lớn lên, có tục trao dây chuyền cho người mình yêu.
“Nói chung thì anh cũng không rành chuyện tình cảm, nhưng tốt nhất là từ bỏ tên linh mục đó đi. Có khi bố mẹ em sẽ vui nếu em trở về làm người.”
Lily lắc đầu kiên quyết. “Em là chuột nên đám chuột chẳng cắn phá đồ đạc trong nhà. Quần áo và thức ăn giữ được lâu hơn. Mà chuột như em cũng ăn ít. Nên em không thể là người bình thường. Ngài Thống Đốc còn bảo em theo ông ấy. Em nói muốn đưa cả bố mẹ đi theo, ông ấy cũng đồng ý. Em bảo mẹ nấu ăn rất ngon, ông ấy nói sẽ đưa cả nhà em đi bằng tàu. Nhưng ông ấy nói tất cả chỉ vì em là Đọa Thú mà thôi.”
“Gã đó là một tên lập dị mà.”
“Nhưng em vui lắm. Vì em là Đọa Thú nên mới khiến ông ấy vui. Chỉ có chị và ngài Thống Đốc là thích em như vậy.”
Vậy là mình không được tính rồi. Chắc tại cả hai đều là Đọa Thú.
Sau khi nói hết những gì trong lòng, Lily thở phào rồi quay sang nhìn tôi. “Còn anh thì sao?”
“Anh sao?”
“Anh có muốn thành người không?”
Tôi nhíu mày. Chính là câu hỏi tôi tự hỏi bản thân suốt bao lâu nay, mà tới giờ, tôi vẫn chưa có câu trả lời.
Tôi im lặng, và Lily chợt như hiểu ra điều gì đó.
“Em biết rồi,” con bé nói. “Anh thấy ổn với chính mình hiện tại.”
“Ý em là gì?”
“Vì anh có chị. Nên anh không cần phải thay đổi.” Con bé mỉm cười nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Tôi từng muốn thành người chỉ để tránh bị ngược đãi. Để sống như bao người bình thường khác. Nhưng nếu tôi vẫn có thể sống cuộc sống mình muốn dù là Đọa Thú, thì có lẽ tôi không cần quá khắt khe với chính bản thân. Có lẽ thế.
Tôi từng ghét thân xác này đến mức từng cố lột da mình, nhưng giờ tôi thấy nó cũng hữu dụng theo cách riêng. Tôi cũng thích cảm giác khi Zero nằm lên người tôi như gối ôm, hay khi cô ấy khen bộ lông của tôi.
Tôi gãi cổ. Chết tiệt. Zero này, Zero nọ. Từ lúc nào mà mình cứ xoay quanh cô ấy thế này? Lúc trước mình có thế đâu.
Tôi đứng dậy, Lily cũng đứng lên theo. Bỗng nhiên con bé khựng lại, vểnh tai lên.
Thính giác của con bé tốt hơn tôi. Tôi áp tai xuống đất nghe thử, và quả nhiên, tiếng vó ngựa đang tiến đến dinh thự.
“Cái gì vậy… Sao lại có ngựa đến đây?”
Tôi bế Lily lên và chạy ra cổng chính, nơi Zero, Số 13 và Sept đang đứng sẵn.
“Chuyện gì vậy?”
“Có tin khẩn,” Số 13 đáp. “Một trong những ma lộ của phù thủy đã bị mở.” Có vẻ hắn đã cảm nhận được có người tới trước cả tôi và Lily.
Sept mở hé cổng và đứng đợi. Một người cưỡi ngựa phóng vào dinh thự, ánh chiều tà rọi sau lưng. Trên áo choàng anh ta là hình con tàu—huy hiệu của Thống đốc Ideaverna, Torres.
“Tôi mang thư từ ngài Torres!” Vừa xuống ngựa, người đưa tin liền trao bức thư. “Đây.”
Số 13 nhận lấy thư, đọc lướt qua rồi sắc mặt lập tức thay đổi.
Hiếm khi thấy vẻ mặt ấy trên một kẻ lúc nào cũng điềm tĩnh. Tôi nhìn hắn chằm chằm, cố đoán xem thư viết gì và sự thật còn kinh hoàng hơn tôi tưởng.
“Không thể chấp nhận được!” Số 13 thốt lên. “Vọng Nguyệt đã ban lệnh trục xuất toàn bộ giáo sĩ ra khỏi vương quốc! Bất cứ ai chống đối sẽ bị thiêu sống! Nhóm tấn công đường hầm hôm trước sẽ bị xử tử đầu tiên!”
Tôi chết sững. Không thể nào. Điều này chỉ có thể mang một ý nghĩa.
“Cô ta vừa tuyên chiến với Giáo Hội,” tên linh mục nói, xuất hiện đúng lúc. “Thánh Kỵ Sĩ sẽ không ngồi yên đâu. Một cuộc chiến sẽ nổ ra, giữa Vương quốc Wenias và Giáo Hội, không, lớn hơn thế, đúng hơn là giữa phù thủy và Giáo Hội, và nó sẽ cuốn cả những quốc gia xung quanh vào.”
Zero quay người, áo choàng tung bay, rồi đi thẳng về phía dinh thự.
“Số 13! Dịch chuyển bọn ta quay lại Latette. Ta sẽ quay về lâu đài và cho con ngốc đó thêm một bạt tay cho nó sáng mắt ra!”

