Volume 6

Chương 4: Buổi Dạ Hội Của Phù Thủy Và Quái Thú (2)

2025-09-15

1

Tên linh mục vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng chẳng thể nhúc nhích gì. Hắn thở hổn hển, nghiến răng cố gắng chịu đựng cơn đau rồi hét lên với tôi.

“Cơ thể nó dài quá! Nó nhắm vào ta—Aaaaa!”

Tiếng răng rắc vang lên, xương trong người linh mục đã bị nghiền nát. Hắn phun ra máu, suýt nghẹt thở. Mảnh xương gãy chắc hẳn đã đâm vào dạ dày.

“Khốn khiếp. Nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Ráng lên, linh mục! Miễn ngươi còn sống thì có thể sử dụng Ma Thuật để chữa được!”

“Nói…dễ hơn làm! Cái thứ này…đang cố bắt ta…làm con tin…”

Còn nói được cũng hay đấy. Có vẻ, hắn đang dùng trượng để nguyên lồng ngực và tim bị ép nát.

Tuy nhiên, chỉ cần cổ hắn bị vặn gãy thôi thì tiêu đời rồi. Việc nó không giết hắn ngay chứng tỏ tên linh mục nói đúng.

Nó không giết ngay nhưng lại làm hắn suy yếu để giữ làm con tin. Dù mất đi ý thức nhưng nó vẫn giữ được bản năng khôn ngoan của mình. Lũ Đọa Thú mất trí thật là đám rắc rối khó chịu.

“Giờ ta không thể sử dụng Ma Thuật để nổ tung nó được,” Zero nói. “Giết linh mục cùng với nó sẽ gây ra không ít khó khăn trong tương lai. Ta có thể ru nó ngủ hoặc đưa nó trở lại.”

“Đưa cái gì trở lại?”

“Cố giữ lấy phần thân trên của nó đi.”

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Zero ra lệnh ngắn gọn nhưng khá khó để thực hiện.

“Ờ thì cũng được, nhưng cô định làm gì?”

“Ta sẽ nói sau. Mau đi.” Cô vỗ mạnh vào lưng tôi.

Không có thời gian để tranh cãi, nên tôi chỉ lặng lẽ làm theo lệnh.

Đầu con rắn hạ thấp hơn lúc đầu, khi nó đang dùng cơ thể siết chặt lấy tên linh mục.

Tôi dùng chính thân nó làm điểm tựa mà lao lên, cắm móng vuốt vào vảy nó và bám chặt vào người nó. Con vật há miệng rộng ngoác ra và lao đến cắn vai tôi, nhưng tôi kịp tránh.

“Giờ thì sao?!” Tôi hỏi.

“Nhanh hơn ta tưởng đấy. Chờ một chút đi. Ta vẫn đang chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái khỉ gì?! Không phải tôi thì hắn cũng chết mất!”

“Bình tĩnh nào. Ta đang cố đây. Ta cũng đâu muốn anh chết, với lại ta cũng khá quý linh mục— “

“Vậy thì lẹ lên giùm cái!”

“Xong rồi!”

Tôi không biết rằng Zero đã làm gì nhưng ngay khi cô ra hiệu, một họa tiết đột nhiên xuất hiện trên thanh kiếm của tôi. Tôi suýt đánh rơi vì hoảng sợ, nhưng vẫn kịp nắm lấy.

“Đâm thẳng vào tim nó! Lưỡi kiếm đó sẽ xuyên qua lớp vảy của nó!”

“Dám tự tiện yểm bùa chú gì lên kiếm tôi à?! Ít ra cũng phải nói trước một tiếng chứ!”

Tôi đâm mạnh kiếm vào tim con rắn. Do đang ở vị trí bất lợi, nên tôi không thể dùng hết sức. Lại còn phải đối phó với một con rắn với thân thể linh hoạt.

Thông thường thì kiếm của tôi sẽ bị vảy của nó chặn lại, nhưng như Zero nói, cây kiếm lại dễ dàng xuyên thẳng qua tim con rắn. Như thể đâm vào khoảng không vậy. Không chút sự cản trở nào.

Một trái tim đập thình thịch treo trên đầu mũi kiếm.

Con rắn thét lên một tiếng chói tai. Nó quằn quại dữ dội, ném tôi và tên linh mục xuống sàn.

“Cái quái gì vậy?! Mất tim rồi sao nó vẫn còn có thể di chuyển?!”

“Đó là tim thú,” Zero bình thản đáp. “Mất trái tim này, nó sẽ biến thành người trở lại.”

“C-Cái gì?!”

Cô kéo trái tim đỏ thẫm khỏi lưỡi kiếm rồi bóp nát không chút do dự.

Cảnh tượng sau đó khiến tôi chết lặng. Cơ thể rắn khổng lồ bỗng trắng bệch và biến thành vụn như tro tàn. Gió lùa qua khung cửa sổ vỡ thổi đống tro tàn đi để lộ ra một con người.

Còn sống.

“Nếu giết đi phần Đọa Thú trong người. Thì anh sẽ được tái sinh trở thành người.”

Lời nói của tên cựu Đọa Thú trước kia bất chợt hiện lên. Bị đâm thẳng vào tim thì không lạ gì khi hắn nghĩ mình đã bị lừa.

Khi tôi tiến lại gần người đang quằn quại run rẩy như một con giòi kia, mắt tôi mở to. “Là một cô gái?”

Đang quằn quại trong đống tro tàn là một người phụ nữ mảnh khảnh khoảng hai mươi. Gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và hoang mang, đồng tử cô ta giãn ra. Cô cố đứng dậy nhưng không thành. Như thể cô ta không biết đi. Cứ rên rỉ không ngừng.

Tiếng vỗ tay vang lên. Tôi ngẩng đầu thì thấy khách khứa đứng nhìn từ ngoài cửa. Tiếng vỗ tay dần to hơn, rần rần khắp đại sảnh.

“Tuyệt vời! Họ đã đánh bại con quái vật đáng sợ một cách dễ dàng!”

“Quả là hộ vệ của tiểu thư Albus. Thật đáng tin cậy!”

“Con quái vật biến thành người ngay tức khắc. Tôi cứ lo bị nguy hiểm nhưng màn trình diễn này thật ngoạn mục.”

Giọng của họ trộn lẫn trong sự sợ hãi, phấn khích sau cuộc chiến, và cả sự ngưỡng mộ chân thành.

Tên thống đốc kia đã thành công lừa được họ. Đây không phải ám sát gì, chỉ là một vở kịch thôi.

“Vậy ra đó là lý do cô không giết nó,” tôi nói.

Zero nhún vai. “Vì danh dự của cô nhóc, chúng ta không thể để bọn họ thấy cảnh máu me được.”

Nhưng mà, cảnh một người cô gái trần truồng quằn quại giữa đại sảnh còn phản cảm hơn một xác chết nữa. Đám quý tộc còn reo hò cổ vũ khiến nó trở nên quái dị.

Chung một suy nghĩ, Zero tiến đến bên cô gái đang cuộn tròn trong đống tro tàn và chạm nhẹ ru ngủ cô ấy. Tôi lấy một tấm khăn phủ đắp lên người cô.

Tôi nhìn xung quanh thì thấy tên linh mục ngồi dựa vào cột, ôm ngực thoi thóp.

“Vẫn còn sống sao? Dai thật.”

“Cổ hắn suýt gãy khi ngã xuống nhưng Chuột đã gọi một bầy bạn nhỏ ra để đỡ hắn,” Zero nói. “Nên không chịu thêm thương tích gì lúc ngã.”

“Nhóc con làm á? Đâu cần phải làm vậy đâu.”

Tôi nhìn về phía khách mời, kiếm Lily nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Albus. Thống đốc đang đứng ngay sau, thì thầm điều gì đó vào tai.

Albus mím chặt môi. “Làm tốt lắm,” em nói, vỗ nhẹ vào lưng chúng tôi.

Ở vị trí đó, em chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi cũng không vui vẻ gì nhưng cũng chỉ khẽ cúi đầu đáp lại.

Còn Zero nhìn Albus bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi quay đi, bước ra từ cửa sổ vỡ.

“N-Này!” Tôi gọi.

“Ta cần kiểm tra vài thứ. Ta nghĩ tốt nhất là anh không nên đi cùng.”

Nói thế thì tôi càng phải đi.

Giao lại tên linh mục cho đám người dọn dẹp, tôi bám theo dấu vết con rắn cùng Zero xuống hầm.

“Đây là ngục giam con rắn sao?”

“Ừ. Có vẻ như là phòng của Số 13 đã bị biến thành ngục giam. Chắc họ không còn lựa chọn nào khác khi ta cho nổ tung nơi này.”

Một năm trước, Số 13 sống dưới hầm trong lâu đài. Vì nó vốn dĩ là một hầm ngục, nên có thể nói họ chỉ trả nó về đúng công dụng cũ.

Khi chúng tôi men theo bức tường sau lâu đài, tôi thấy một phần tường sụp đổ, cảnh cửa gỗ vỡ vụn.

“Không lạ gì khi con quái khổng lồ đó chui ra khỏi cái lối chật hẹp thế này.”

“Ta chỉ ngạc nhiên là họ có thể nhốt được nó. Đáng lẽ ra phải giết nó, hoặc biến lại thành người trước khi giam.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Sao lại giữ nó trong hình dạng Đọa Thú vậy?”

Zero dừng bước. “Anh sẽ thấy đau lòng đấy,” cô nói.

“Hả?”

“Anh có thể sẽ lại bắt đầu thấy sợ và ghét phù thủy như trước. Nên ta không muốn anh phải chứng kiến những gì trước mắt.” Zero nhìn tôi, ánh mắt buồn bã hiếm thấy.

Ngay cả tôi cũng nhận ra rằng cô ấy đang bảo tôi quay lưng lại. Không phải mệnh lệnh; giống lời cầu xin hơn.

Khi tôi im lặng, hiếm khi thấy Zero tự giễu cười. “Quên những gì ta vừa nói đi. Nghe cứ như ta đang cố làm cho bản thân trông tốt đẹp hơn vậy. Che giấu sự thật đi thì cũng chẳng làm nó biến mất. Thật ngu ngốc.”

“Ờ thì, tôi vẫn không thích phù thủy. Có thay đổi gì đâu.”

Phù thủy lúc nào cũng đáng sợ và rùng rợn, họ còn dùng đầu và máu của Đọa Thú để giao kèo với quỷ.

Zero tròn mắt ngạc nhiên. “Dạo này anh đối xử với ta tử tế hơn trước đấy. Hay chỉ là do ta tự tưởng tượng? Ngày xưa anh còn ghê tởm ta, nhưng gần đây ta thấy anh đang dần có cảm tình với ta.”

“Tôi chẳng biết cô đang nói cái quái gì cả. Chỉ là cô đặ—” Tôi vội ngậm miệng lại. Cảm giác như sắp thốt ra điều gì đó cực kỳ xấu hổ. “—đặc biệt vô hại đối với một phù thủy. Đúng vậy.”

Tôi kịp sửa lại lời. Nhưng nghe cũng chả có ý nghĩa gì, nên Zero tách lấy chữ  “đặc biệt” và lặp lại khe khẽ qua bờ môi đỏ thắm. “Đặc biệt… Ra vậy. Với anh, ta là một phù thủy đặc biệt.”

“Tôi nói cô là phù thủy đặc biệt vô hại!”

“Đặc biệt. Đặc biệt,” cô nhắc đi nhắc lại làm như chẳng nghe thấy gì. “Được thôi. Ta không cần phải sợ sự ghê tởm từ anh nữa. Dù anh có ghét hay sợ phù thủy hơn nữa sau khi thấy những gì sắp tới, anh cũng sẽ không sợ ta. Đúng chứ? Dù sao thì ta chỉ là một phù thủy đặc biệt vô hại.”

“À, ừ…”

Cái cảm giác bất an này là sao?

Có ai lại trò chuyện như thế này trước lỗ hổng bức tường vỡ vụn ngay sau một vụ ám sát hay không? Hơn nữa, nơi chúng tôi sắp đến còn hứa hẹn một cảnh tượng kinh hoàng.

Cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, tôi liếc nhìn xuống tầng hầm.

“Có gì ở đó vậy?” Tôi hỏi.

“Chuồng.”

“Cái gì cơ?”

Tôi nhớ lại đoạn hội thoại của mấy tên Đọa Thú bắt giữ chúng tôi.

“Vả lại, trong lúc chờ đợi, bọn tôi sẽ bị tống vào chuồng.” 

“Xui thì chết từ trước đó rồi.”

“Khoan, vậy ý cô là…”

“Phải. Nếu anh nghĩ kỹ lại tại sao cô nhóc kia không giết con rắn mà lại giam giữ nó thay vì biến thành người, thì anh hẳn sẽ rút ra kết luận thôi.”

Zero bước qua cánh cửa gỗ vỡ nát rồi đi xuống những bậc thang. Tôi do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng bước theo.

Mùi máu và thú vật bốc lên nồng nặc. Tôi có thể nghe thấy tiếng móng vuốt cào lên nền đá, tiếng xích sắt lạch cạch, và đủ loại tiếng rên rỉ.

Chúng tôi bước đến bậc thang cuối. Căn phòng tối om. Zero tạo lửa trên đầu ngón tay để soi sáng xung quanh.

“Khốn khiếp… Con nhỏ ngu ngốc…”

Đám thuộc hạ của Pooch từng sợ bị tống vào chuồng nếu họ mắc lỗi. Khi vừa đến lâu đài, Lily bảo rằng nơi này đáng sợ lắm. Giờ tôi biết rằng con bé lại sợ vậy rồi. Hẳn là đám chuột đã nói cho em biết về tình hình bên dưới tầng hầm.

Vô số Đọa Thú bị xích lại trong lồng. Trong những chiếc lồng sắt hình chữ nhật quá nhỏ để có thể đứng lên; chúng chỉ có thể co ro lại, cào cấu nền đá.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Có vài con còn bị khoét cả mắt ra. Có con bị rút móng. Con thì bị cắt mất lưỡi. Tất cả những Đọa Thú trong ngục này đều thiếu mất một phần cơ thể.

Đây đúng là một cái chuồng. Một cái chuồng gia súc. Một cái ngục để mổ xẻ Đọa Thú để lấy làm tế phẩm Ma Thuật.

“Ta biết mà,” Zero nói. “Có lẽ những lời chỉ trích nhằm vào con bé đó không chỉ là những tin đồn thất thiệt.”

_________________________________

Khi chúng tôi trở lại mặt đất, Pooch đã đứng đó chờ sẵn, vẻ mặt nặng nề. Tôi không biết hắn đến kiểm tra tình hình hầm ngục hay theo dõi bọn tôi, nhưng ít nhiều gì cũng đã biết rằng chúng tôi đã xuống tầng hầm rồi.

“Xin đừng trách tiểu thư,” Pooch nói. “Cô ấy có lý do chính đáng-”

Trước khi kịp dứt câu thì tôi đã tung một đấm vào mặt. Pooch không thèm né, hắn đứng đó, ăn trọn cú đấm.

“Phải, em đáng bị như vậy,” nó nói, quỳ sụp xuống. “Em đã cố cản cô ấy lại nhưng cô không nghe. Cô nói rằng em chỉ là người hầu của Solena, không phải của cô. Nếu không vừa ý, em có thể rời đi.”

“Rồi ngươi cứ để con nhóc làm gì cũng được à? Đồ chó lai vô dụng. Nếu nó làm gì đó ngu xuẩn, thì nhiệm vụ của ngươi là cản nó lại, kể cả khi có phải đánh nó đi chăng nữa!”[note80407]

Lần đầu tiên, hắn không nói rằng mình là sói, không phải chó. Chỉ lặng người cúi đầu.

Tôi định quát thêm vài câu, nhưng Zero ra dấu im lặng.

“Con nhóc đâu rồi?” Cô hỏi.

“Tiểu thư đã trở về phòng sau khi tiễn khách. Cô đã chờ hai người và chữa trị cho tên linh mục. Cô cũng đã thấy hai người xuống tầng hầm.”

“Được rồi. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này ngay. Để xem “lý do chính đáng” này là gì. Nhưng ta e rằng, dù là gì đi nữa ta cũng khó mà chấp nhận được nó.”

Pooch dẫn bọn tôi đến phòng Albus. Ngay khi chúng tôi đứng dậy, Albus đứng dậy gượng gạo cười. Lily và tên linh mục ở phía sau. Mặc kệ cả hai, Zero tiến thẳng đến trước mặt Albus.

“Hai người có bị thương không?” Albus hỏi. “Em đã chữa cho linh mục-”

Một tiếng bốp vang lên, cắt ngang lời Albus.

Zero đã tát Albus ngay lập tức. Tôi cũng đã định đánh nhưng có lẽ phải để chuyện này cho Zero giải quyết.

Albus ôm má, miệng há hốc, rồi trừng mắt nhìn Zero. “C-Cái gì vậy?! Em đã chữa cho linh mục lúc đợi hai người mà. Chị chẳng hề cảm ơn mà còn tát em nữa?!”

“Ngươi là nguyên do mà hắn bị thương ngay từ đầu.”

“Gì cơ-”

“Chiến binh thú là những binh sĩ do phù thủy tạo ra. Họ là vũ khí có tri giác. Ngay cả những phù thủy danh tiếng lẫy lừng nhất thời xưa cũng chỉ điều khiển nhiều nhất là ba chiến binh thú. Ngươi có biết tại sao không? Vì họ sẽ mất kiểm soát nếu nhiều hơn. Vậy tại sao ngươi lại để nhiều chiến binh thú còn sống như thế?! Và còn đã hóa điên nữa chứ? Ngươi tưởng xích hay nhốt trong lồng là đủ để khống chế chúng sao? Giam cầm mà không cần lính lác hay kết giới và ngươi nghĩ là mình có thể kiểm soát tất cả được sao? Một kẻ khinh suất như vậy mà dám gọi mình là phù thủy à.”

Lily run rẩy chui xuống gầm giường. Tên linh mục thì nhìn tôi rồi nhún vai tỏ vẻ khó chịu. Với hắn thì chẳng qua chỉ là cãi vã giữa phù thủy.

Albus mở miệng ngập ngừng một lúc lâu. Cố kìm nén nước mắt, đáp lại bằng giọng run run.

“Bọn em không còn lựa chọn nào khác! Bọn em cần sức mạnh! Với lại Đọa Thú đã hóa điên thì linh hồn đã tan vỡ, họ sẽ tự tử nếu quay trở lại thành người. Nếu dù gì họ cũng chết thì để các pháp sư tận dụng sức mạnh của họ còn hơn. Em cũng thấy tội nghiệp cho họ lắm chứ. Nếu không phải vì Số 13 thì em cũng không làm điều này!”

“Số 13 chẳng dính dáng gì đến việc này cả. Đây là quyết định của ngươi, phán đoán của ngươi, lựa chọn của ngươi. Kể cả khi kẻ thù là Số 13 đi chăng nữa. Một khi mối đe dọa xuất hiện, ngươi cũng sẽ làm cùng một lựa chọn.”

“Em-”

“Nếu ngươi có thể khống chế chúng thì không có gì để nói cả. Nhưng sự thật thì ngươi không thể, tai họa đã bị phơi bày theo cách tồi tệ nhất. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn ta không ở đó? Ngươi có nhận thức được nguy cơ ám sát hay không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như thống đốc không ở đó? Đêm nay, ngươi đã chẳng thể giải quyết được bất cứ điều gì!”

“Mọi chuyện là lỗi do Số 13![note80406] Chính hắn đã âm mưu sát hại em! Đọa Thú chạy thoát cũng là do hắn sắp đặt. Còn ai ngoài hắn ra có thể thả nó ra khỏi ngục chứ?!”

“Tất cả là do Số 13 sao? Ngươi đã tự tạo cho mình một cái cớ dễ dàng. Nếu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Số 13 thì không cần tìm nguyên nhân, cũng không cần phải tự trách mình.”

Lần này Albus câm lặng. Em định nói điều gì đó nhưng cũng chỉ những tiếng thở gấp bật ra.

“Sao mà…” Albus lẩm bẩm. Em cúi gằm, đập mạnh nắm tay xuống bàn, rồi nhìn Zero bằng đôi mắt vàng rực. “Sao chị dám! Sao chị dám nói như thế?! Chị chẳng biết gì cả! Chị bỏ em lại, còn chẳng thèm trả lời thư. Em nói nhớ chị. Em muốn chị quay về nhưng chị phớt lờ em! Vậy mà giờ chị nói thế với em?!” Nước mắt giàn giụa rơi xuống thảm.

Tôi chả biết con bé đang nói gì. Albus chưa bao giờ viết rằng “Em nhớ hai người” hay “Xin hãy quay về” trong thư cả.

“Tiểu thư,” Pooch nói. “Đó là vì người đã xóa nó đi trước khi Đại ca đọc được.”

Albus đẩy Pooch sang một bên. “Em đã cố hết sức rồi mà! Mọi người trong lâu đài đều bắt em làm đủ điều, nếu em không làm được họ sẽ chế giễu em là trẻ con! Thế là em cứ làm, làm, làm đến chẳng có thời gian để ngủ! Dù có đọc hết tất cả sách trên thế giới này, em cũng chẳng tìm ra câu trả lời. Nhưng em vẫn phải tìm ra một câu trả lời!”

“Em tha cho Số 13 để tìm ra câu trả lời đó,” Zero nói. “Vậy sao không hỏi thẳng hắn để giúp đi?”

Vừa nghe nhắc đến cái tên Số 13, gương mặt Albus cứng lại, hận thù ánh lên trong ánh mắt. “Nhờ Số 13 giúp đỡ á? Chị có thực sự nghe em nói không vậy? Em đã nhắc đi nhắc lại từ đầu rồi: Số 13 đang cố hủy diệt vương quốc! Đó vốn là mục tiêu của hắn từ ban đầu. Bà em chết là vì thứ Ma Thuật hắn đã mang đến. Nếu không phải do hắn, Wenias đã yên bình rồi! Và giờ chị muốn em nhờ hắn giúp đỡ sao? Nếu Số 13 định thống trị vương quốc từ trước thì sao hắn không chiếm lấy luôn đi.” Em không còn hét nữa mà đang thét lên.

Tất cả cơn giận dữ, bất an và thất vọng bị dồn nén bấy lâu nay  bộc phát như con đập vỡ trận, mất hết bình tĩnh.

Rồi bất chợt buông xuôi, thở dài, nặn ra một nụ cười về phía Zero. “Em hiểu rồi. Em hiểu cả rồi. Thì ra trong mắt chị, em bất tài vô dụng. Chị nghĩ rằng Số 13 xứng đáng để điều hành vương quốc hơn. Chị muốn dâng Wenias cho hắn! Chị không còn đứng về phía em nữa. Chính Số 13 đã nói với chị—”

“Đủ rồi!” Zero quát, khiến Albus giật mình mà im bặt. “Ngươi phát ngôn chắc như đinh đóng cột nhưng ta chỉ toàn thấy sự hoài nghi và suy đoán viển vông, kẻ nào không cùng ý kiến thì đều là kẻ thù sao? Ngươi chẳng khác nào một đứa trẻ không biết lý lẽ. Thế mà còn tự xưng rằng mình là Phù Thủy Vọng Nguyệt sao? Hậu duệ của của vị phù thủy vĩ đại Solena sao? Thật đáng xấu hổ.”

Giây phút Zero nhắc đến tên của Solena, sắc mặt Albus liền biến đổi. Mắt cụp xuống, run rẩy. “Bà… lúc nào cũng đứng về phía em. Bà luôn dõi theo để chắc rằng em không mắc phải sai phạm. Bà luôn dịu dàng với em. Không như chị, bà không bỏ mặc em mà đi!”

“Ta hiểu rồi. Ảo tưởng về Solena với ngươi quả thật rất ngọt ngào.”

“Nó không phải là ảo tưởng!”

“Đủ rồi. Nói tiếp cũng vô dụng thôi. Ta sẽ đi tìm Số 13. Ngươi nói hắn bắt cóc người thừa kế vương quốc, nhưng ta tin rằng hắn sẽ cho ta một lý do xác đáng hơn.”

Zero búng tay, khiến bộ váy cô đang mặc tan biến thay vào đó là chiếc áo choàng dài quen thuộc.

Tôi nhận ra mình cũng đã quay lại với thường phục. Ma Thuật tiện lợi thật đấy. Hay là Ma Pháp nhỉ? Vài khi mấy việc siêu nhiên như này chẳng là gì với cô.

“Trong lúc ta đi, hãy bình tâm lại. Nhớ này, nhóc con. Ta không đứng về phía ai cả. Ta chỉ làm những gì mình muốn. Và ta muốn vương quốc Wenias được yên bình.”

Zero không hề thúc giục tôi nhưng tôi vẫn quyết định đi theo cô. Gã linh mục cũng lặng lẽ nhập bọn, và Lily, nhìn Albus đầy lo lắng, cũng bò dậy khỏi giường mà đi theo.

Đằng sau cánh cửa dần khép kín, tôi có thể nghe tiếng Albus bật khóc.

“Tại sao? Tại sao?” em lặp lại. “Mình có làm sai đâu chứ.”

Pooch bất chợt lao ra khỏi phòng, khom người cúi đầu thật sâu về phía chúng tôi. “Làm ơn,” hắn nói, giọng nhỏ như gió thoảng bên tai, nhưng tai tôi vẫn nghe rõ được. “Xin hãy cứu lấy tiểu thư… Cứu chủ nhân của tôi.”

Một lời cầu khẩn hiếm hoi, chân thành và tuyệt vọng, thật không giống phong thái thường ngày của hắn.

Tôi chỉ giơ tay đáp lại, không quay đầu nhìn.

_________________________________

Chúng tôi thu dọn và rời lâu đài ngay trong đêm.

Đợi đến sáng cũng được, nhưng với tình trạng của Albus, ở lại không phải là một ý tưởng hay.

“Có vẻ con nhóc đang làm tốt đấy chứ,” tôi nói. “Kêu nó cậy nhờ vào kẻ đã giết cả gia đình mình thì đúng là sai lầm đấy.”

Trên lối bậc thang dài dẫn từ cổng chính lâu đài xuống quảng trường, tôi ngoái lại nhìn tòa thành sừng sững.

Thành phố tắt đèn tối om, nhưng cửa sổ lâu đài vẫn sáng trưng. Vang vọng cả tiếng người huyên náo, hẳn là đang lục soát khắp nơi để tìm kẻ thả con rắn trong ngục.

“Cô bé ta biết không hề nông nổi như thế.” Giọng nói của Zero kéo sự chú ý của tôi về phía trước. “Dù còn trẻ, nhưng con bé vẫn là một phù thủy lý trí, người luôn đặt logic lên hàng đầu. Dẫu có lạc lối đôi chút, Số 13 vẫn có thể đưa con bé đi đúng hướng. Chắc chắn có gì đó không đúng. Kể cả Số 13 thực sự phản bội, chúng ta còn chẳng thể nói chuyện với con bé trong tình trạng này.”

“Ta đồng ý,” tên linh mục nói, bước sau tôi vài bước. “Chỉ toàn là ăn vạ. Rời sớm là đúng đắn đấy. Trẻ con khóc lóc thì cách tốt nhất cứ mặc kệ chúng. Hành xử như thế, biết đâu sáng mai đã coi chúng ta là kẻ phản bội và ra lệnh xử trảm.”

“Ta không nghĩ con bé đi xa đến mức thế.”

Dĩ nhiên chúng ta cũng không thể thân thiết như trước vào ngày mai được.

“Vậy giờ làm sao chúng ta tìm Số 13?” Tôi hỏi.

“Ta có ý này,” Zero đáp.

“Anh anh em em tâm đầu ý hợp sao?”

Phù thủy nhướng mày. “Anh cũng nên biết chứ. Chỗ lý tưởng nhất để gặp Số 13.”

Tôi chớp mắt liên hồi. Hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Nhìn cô vẻ  hoang mang.

Zero rũ mày. “Vài khi anh chậm tiêu thật đấy, Đánh Thuê. Ta đang nói tới lần đầu anh gặp Số 13.”

Là lần tôi bị triệu hồi cưỡng chế lần đầu tiên trong đời và có trải nghiệm gần sống thiếu chết đó sao?

Khi ấy chúng tôi đang trên đường đến hang ổ của Hội ma pháp sư Zero gọi là học viện[note80408]. Khi đến làng nơi đặt hang ổ, toàn bộ người ở đó đã chết. Sau đó chúng tôi tiến vào nhà thờ có cánh cổng dẫn xuống hang ổ.

“À.” Tôi khựng lại giữa bậc thang.

“Anh nhớ ra rồi sao? Phải, cái làng bị phù thủy phá hủy đấy, Latette. Nơi đó nằm dưới sự giám sát của Số 13. Và quan trọng hơn hết, có một pháp trận để triệu hồi cưỡng chế.

“Vậy nếu chúng ta quay lại nhà thờ ở Latette…”

“Khả năng cao Số 13 sẽ triệu hồi chúng ta.”

“Ờ… ta chẳng hiểu hai người đang nói gì hết,” tên linh mục ngắt ngang.

“À, ừ, có một cái làng nhỏ tên là Latette.”

“Không, ta hiểu từ khúc đó rồi. Ta đang muốn nói tới cái triệu hồi cưỡng chế này. Không phải đó là thứ đã dịch chuyển chúng ta từ Rừng Cầu Nguyệt đến Wenias sao?”

“Phải.” Zero gật đầu. “Bằng cách đó, chúng ta có thể gặp Số 13 mà không tốn quá nhiều sức.”

“Miễn đi,” tên linh mục gạt phắt.

Tôi định hỏi vì sao, nhưng rồi nhớ ra rằng hắn nôn mửa thừa sống thiếu chết khi bị ảnh hưởng từ triệu hồi cưỡng chế. 

Khóe miệng tôi cong lên. “Thôi nào, Cha. Lần đầu thì ai chả vậy, nhưng rồi cũng quen thôi mà.”

“Dẹp ngay cái nụ cười đê tiện đó đi! Ta không phải quái vật gì như ngươi. Ta sẽ chết trước khi kịp quen với thứ đó.”

“Em thấy ổn mà,” Lily, im lặng nãy giờ, xen vào.

Chắc rồi, mặt tên linh mục tối sầm xuống. “Chính xác! Ngươi cũng rõ ràng là quái vật còn gì!”

Lily cúi gằm mặt, tổn thương sâu sắc.

Tên linh mục sững người, khó xử xoa trán mình. “Lúc này ngươi nên đáp rằng ‘con quái vật này đã cứu mạng ngươi đấy’.”

“Gì cơ?”

“Ồ, vậy là ngươi thừa nhận rằng nhóc đây đã cứu mạng ngươi à?”

“Một bầy chuột đã đỡ lấy ta. Ta không ngu đến nổi mà tin rằng đó là phép màu từ Thượng Đế đâu.”

Tuy vậy, có vẻ hắn chẳng định cảm ơn Lily.

Tôi cau mặt nhìn Lily. “Này sao em lại tỏ ra xấu hổ vậy?”

“Em tưởng… em tưởng cha sẽ giận. Sẽ bảo rằng em xen vào chuyện của cha. Hoặc cha nói rằng thà chết còn hơn được cứu bởi một con chuột.”

“Ngươi yếu đuối đến mức bệnh,” linh mục gằn giọng.

Ngươi có cần phải quá đáng với một cô bé ngây thơ vậy không?

“Ngươi nên tự hào,” linh mục tiếp tục. “Hãy xem như ngươi đã làm một việc lớn lao vậy và đòi bồi thường đi.”

Giờ thì hắn như một người nhân hậu ở Giáo Hội. Tôi đã cứu hắn nhiều lần mà chẳng bao giờ nghe hắn nói thế.

Lily bối rối, mân mê vạt váy mình. “B-Bồi thường? Nhưng em còn chẳng làm gì quan trọng.”

“Vậy ngươi đang nói rằng cứu mạng ta không quan trọng?”

“K-Không phải thế.” Con bé lúng túng tìm lời để nói.

“Tóm lại là tên linh mục lắm mồm nói rằng hắn sẽ thưởng cho em,” Zero nói. “Ta khuyên em nên nhận đi.”

“Nhưng em không muốn gì cả… với lại em không cứu cha vì muốn được thưởng.”

“Thế thì ngươi không đòi gì hết,” linh mục nói. “Ta sẽ đợi vài ngày. Nhưng sau đó, coi như ta chưa từng có cuộc trò chuyện này.”

Ghi chú

[Lên trên]
Decade moment lol
Decade moment lol
[Lên trên]
Từ khúc này thay đổi xưng hô cho nó máu
Từ khúc này thay đổi xưng hô cho nó máu
[Lên trên]
Tiếng anh là campus, kiếm ko thấy có từ nào dịch giống v
Tiếng anh là campus, kiếm ko thấy có từ nào dịch giống v