Web Novel

Chapter 29: Sự hòa giải "bằng mặt không bằng lòng"

2025-10-04

1

““““X-Xin lỗi……!!!”“““

Trận chiến giữa Tổ đội của Dũng sĩ và tổ đội của Rein trên cánh đồng cỏ cuối cùng cũng đã khép lại.

Bị nhóm chúng tôi đánh bại, Arios cùng đồng bọn quỳ gối, cúi đầu chạm đất trước mặt chúng tôi để tạ lỗi.

“Thành thật hơn nữa đi! Thế này thì chưa đủ thành ý đâu!”

“Các người gọi cái này là xin lỗi á? Đừng có làm tôi cười!”

Có một chút chỉnh sửa thế này thôi.

Tổ đội của Dũng sĩ là bị buộc phải xin lỗi chúng tôi.

““““C-Chúng tôi thật sự xin lỗi……!!!!”“““

Ngay lập tức, Arios cùng với những kẻ khác lại cúi đầu lần nữa.

Kanade và Tania nhìn bốn người bọn họ với vẻ mặt như đã bắt đầu chán ngấy tình cảnh này…… rồi cùng quay sang nhìn tôi.

“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy, nhưng…… Ý tớ là, giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng phải đã đến lúc tha thứ cho họ rồi sao?”

“Ta không nghĩ là bọn chúng đã ăn năn đủ cho những việc mình đã làm đâu……”

““HYIIH!?”“

Rin và Mina lập tức giật nảy người, đôi vai run bần bật.

Khuôn mặt của cả hai cũng méo mó lại vì sợ hãi.

……Rốt cuộc thì Tania đã làm gì với hai người đó mà để lại ám ảnh nặng nề như vậy chứ?

Tôi cũng thấy tò mò, nhưng mặt khác lại quá sợ hãi để dám mở miệng hỏi cô ấy.

“Thực ra thì sau khi hạ được Arios, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Mục tiêu ban đầu của tôi ở đây cũng chỉ là bắt bọn chúng phải xin lỗi hai người. Vậy hai cậu thấy thế nào?”

“Ừm, miễn là Rein không còn giận nữa thì tớ cũng chẳng có lý do gì để giận cả!”

“Tôi vẫn nghĩ lời xin lỗi của bọn họ còn thiếu sót rất nhiều chỗ…… Nhưng nếu Chủ Nhân đã nói là hài lòng với kết cục này, thì tôi cũng đành đồng ý.”

“…… Được rồi, vậy là xong. Chúng ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của Arios và những người khác, dù nó thế nào đi chăng nữa. Bỏ qua chuyện này ở đây, coi như mọi chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua.”

“Kuh!”

Khuôn mặt Arios méo mó lại vì cảm giác nhục nhã.

Nhưng giờ có nổi nóng thì cũng chẳng ích gì — bởi nếu hắn còn liều lĩnh làm vậy, chúng tôi sẽ chỉ việc lại đánh cho hắn một trận nữa thôi.

Có vẻ Arios hiểu rõ điều đó, nên lần này hắn mới nén cơn tức lại.

Arios cùng đồng bọn chùi vội đất trên đầu gối rồi đứng dậy.

Hắn hít một hơi thật sâu, như để kìm nén hết những bực bội đang dâng lên trong lòng... rồi lại hé  miệng.

“Vậy... về chuyện Khu Rừng Lạc Lối...”

“À, ừm. Nhắc mới nhớ, cô có nói gì đó về việc này trước kia mà.”

Thật ra thì có quá nhiều chuyện xảy ra từ lúc đó nên tôi đã hoàn toàn quên mất, nói thật lòng.

“Chắc chắn là cậu sẽ giúp chúng tôi chứ? Không nói quá đâu — vận mệnh cả thế giới đang bị đặt lên bàn cân. Tôi thực sự không nghĩ là cậu có thể từ chối hợp tác với chúng tôi lúc này...”

“Nyah, nhìn kìa, bọn chúng lại tỏ ra thượng đẳng như trước rồi……”

“Cậu có muốn tôi hành hạ chúng tiếp ngay bây giờ không?”

“Được rồi, được rồi. Bình tĩnh nào. Mọi chuyện từ tốn thôi.”

Kanade và Tania trông như sắp lại vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào, nên tôi phải ra tay để kiềm hãm họ lại.

“Mặc dù thật ra tôi không hề muốn dính dáng gì tới Arios và đồng bọn của hắn nữa, nhưng lần này là ngoại lệ. Vì chuyện này… 'vận mệnh cả thế giới đang bị đe dọa' không hẳn là lời nói phóng đại. Nếu cuộc hành trình của Arios và đội bị trì hoãn, mối nguy từ Ma Vương sẽ lớn hơn và nhiều người vô tội sẽ lâm vào nguy hiểm. Đó không phải điều tôi muốn nhìn thấy, dù có thế nào đi nữa.”

“Ồ, vậy ít nhất cậu cũng hiểu mức độ nghiêm trọng rồi chứ?”

“Vâng. Và vì lẽ đó, tôi sẽ giúp các người.”

“Quả là quyết định sáng suốt. Thật lòng mà nói, nếu cậu nói vậy ngay từ đầu, chúng ta đã không phải xoay sở lộn xộn, đánh mấy ván đấu vô bổ kia.”

“Tên Anh hùng này rõ ràng thích khoác lác, dù vừa bị đấm sấp mặt chưa đầy vài phút trước.”

“Hãy coi đó là vị đắng của kẻ thua cuộc. Hoặc như người ta nói, chó càng nhỏ càng hay sủa. … Nhưng đó không phải vấn đề chính. Cách hắn chém gió khiến tôi phát bực. Muốn tụi mình cho bọn gã đó bay màu thêm lần nữa không?”

“Như tớ đã nói, tớ muốn tránh phải dùng bạo lực ngay sau khi vừa dàn xếp xong một chuyện.”

“Ugh.”

Kanade và Tanya trông cực kỳ không hài lòng với quyết định đó.

Ngược lại, tên Arios lại nhìn trông vô cùng giận dữ một lần nữa.

Có lẽ là như vậy nếu ba người họ đứng sát nhau — họ chẳng hợp nhau tẹo nào.

Tôi thực sự mong các người ít ra cũng chịu nhờ tôi một chút được không.

“Tôi không phản đối việc hợp tác với các người… nhưng tôi có một điều kiện.”

“Ừm? Điều gì vậy?”

“Nếu các người đang tìm ‘Chiếc Khiên của Sự Thật’ trong khu rừng đó… vậy thì để chúng tôi đi lấy nó nhé.”

“ Ý của cậu là…?”

“Ba chúng tôi sẽ một mình chinh phục ‘Khu Rừng Lạc Lối’.”

“Hoo?”

Arios trông như vừa chợt bắt được thứ đồ chơi khá thú vị.

“Nhìn vào những gì các người kể, có vẻ như Khu Rừng Lạc Lối sẽ dễ chinh phục hơn nếu ta cử một nhóm nhỏ vào. Nếu ta đi với một đoàn lớn, nguy cơ lạc đường hoặc còn tệ hơn là quá cao.”

“Vậy, ngươi nghĩ nhóm của ngươi phù hợp hơn cho nhiệm vụ đó, Rein?”

“Ừm, tớ nghĩ là như vậy. Với lại…”

Tôi liếc nhanh về phía Kanade và Tania.

“Hai cô ấy có vẻ không ưa nhóm bọn ngươi lắm. Và rõ ràng lắm. Không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào nếu tớ nói rằng chúng ta tạm thời cộng tác với nhau?”

“Hảa… Từ khi nào cậu học được cách nói thẳng vậy chứ?”

“Nhưng đó là sự thật, phải không?”

“Ờm, chuyện đó thì được thôi. Tôi chả quan tâm hai con quái kia nghĩ gì về tôi làm gi cho mệt đầu.”

“Arios. Ngươi đừng có mà gộp hai người kia cùng mấy loài quái thú khác được.”

“… Tch.”

Arios lầm bầm tỏ vẻ bực, nhưng không nói thêm lời nào.

“Vậy đó là đề nghị của tôi… Cậu định trả lời thế nào?”

“……………”

Sau khoảnh chốc ngập ngừng, Arios gật nhẹ.

“Được. Việc chinh phục Khu Rừng Lạc Lối, chúng tôi sẽ giao cho các người lo.”

“Vậy là quyết định rồi nhé.”

“Nhưng để cho rõ ràng, đừng có mà dám chạy trốn với Chiếc Khiên của Sự Thật trong tay đấy, hiểu chưa? Dù sao thì cũng vô ích thôi. Thứ đó chỉ có ta, với tư cách Anh Hùng, mới có thể sử dụng đúng cách.”

“Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả. Và ngược lại, Arios, ngươi cũng nên chắc chắn rằng chúng tôi sẽ nhận được phần thưởng khi trở về.”

“Hừm, ta biết. Ta là Anh Hùng, và khi ta đã nói các ngươi sẽ được nhận phần thưởng, thì nhất định sẽ là như vậy. À đúng rồi. Chúng ta vẫn chưa nói rõ về phần thưởng, nhỉ? Tiền công sẽ chỉ được trao sau khi hoàn thành yêu cầu thành công. Phần thưởng là hai mươi đồng vàng, như vậy ổn chứ?”

“Ừm, không vấn đề gì.”

“Và các ngươi phải lập tức chinh phục Khu Rừng Lạc Lối càng sớm càng tốt, rõ chưa?”

“Tôi biết. Hôm nay chúng tôi sẽ chuẩn bị, và ngày mai sẽ bắt đầu thám hiểm.”

“Tốt, nghe được đó.”

  “Cảm ơn hai người nhé.”

Tôi khẽ nói và xoa đầu cả hai.

“Nyah, nyah?”

“H-Heh…! Sao tự nhiên cậu lại xoa đầu tôi như thế chứ?”

“Lúc nãy, hai người đã tức giận thay cho tôi, đúng không? Hai người lo lắng cho tôi như thế phải không? Tôi vui vì điều đó, nên mới cảm ơn.”

“Nyaaah… Rein~♪!”

“K-Không phải thế đâu…! T-Tôi đâu có lo cho cậu, hay gì như vậy! Chỉ là tôi tức vì bọn họ định lợi dụng cậu, rồi còn ra lệnh cho cậu thôi!”

“Tôi rất vui vì hai người đã nghĩ như vậy, những lần này thật sự tôi nghĩ rằng chúng ta nên giúp tên Arios đó và nhóm của cậu ta.”

“Và tại sao phải vậy?”

“Giống như tôi đã nói trước đó. Arios là một Anh Hùng. Nếu hành trình của cậu ta bị đình trệ và không thể tiếp tục, sẽ có ngày càng nhiều người bị hại theo đó. Đó không phải là điều mà tôi muốn thấy xảy ra, dù thế nào đi nữa. Tôi thật sự không muốn giúp cậu ta, nhưng… nếu làm vậy có nghĩa là hành trình của cậu ta có thể tiếp tục, và nhờ đó mà nhiều người được cứu, thì tôi sẵn sàng gác lại cảm xúc cá nhân để làm điều đó…”

“Thật đấy, Rein! Đôi lúc tôi nghĩ câuk mềm mỏng quá mức với chính bản thân mình.”

“Nhưng đó chính là Rein mà~♪”

“Ừ. Xin lỗi vì khiến hai người phải chịu đựng tôi với những chuyện như thế này.”

“Không, cậu không cần lo về chuyện đó. Chúng tôi muốn giúp cậu vì đó là điều chúng tôi thật sự muốn làm, từ tận đáy lòng. Vậy nên cậu chỉ cần tập trung đưa ra mệnh lệnh đúng lúc thôi, được chứ?”

“Chăm sóc cho chủ nhân hiền lành là công việc của bọn em mà, phải không?”

Kanade và Tania cùng nở nụ cười ấm áp.

Nghe họ nói và nhìn thấy họ như thế, tôi cũng muốn bật cười.

Tôi thật sự rất vui vì đã gặp được hai người này.

Tôi nghĩ như vậy, từ tận đáy lòng mình.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Đáng ghét, đáng ghét! Khốn kiếp, khốn kiếp, KHỐN KIẾP!!!!!!”

Đêm muộn hôm đó.

Bên ngoài bức tường thành, Arios đang một mình đi săn Goblin.

Chỉ một nhát chém của Arios thôi cũng đã đủ để hạ gục con Goblin ngay lập tức.

Thế nhưng Arios vẫn không ngừng nhịp kiếm.

Hắn lao mũi kiếm vào xác con Goblin, lặp đi lặp lại — hết lần này đến lần khác, lại thêm lần nữa.

Những cú đâm ấy chẳng xoa dịu được gì trong lòng hắn.

Sự ức chế càng lớn dần, những cảm xúc u tối bắt đầu tích tụ trong đầu hắn.

“Tôi là vĩ đại nhất! Tôi là Anh Hùng, đồ chết tiệt! Không đời nào vị Anh Hùng vĩ đại như ta lại thua một tên rác rưởi như hắn… Không thể, không thể tưởng tượng nổi! Ta sẽ không để chuyện này xảy ra!”

ẦM

ẦM

ẦM

Arios cúi gằm mặt, gằn giọng, rồi tiếp tục cắm kiếm vào xác con Goblin liên hồi — lần này, lần khác, không dứt.

“Không biết phải làm gì để bắt nó ăn đất đây… Một ngày nào đó… Chắc chắn, ta sẽ… Nhất định… Kuku, kukuku… KUKUKUKUKU…!!!”

Rồi hắn bật cười.

Đôi mắt hắn lồng lộn, toát ra thứ điên dại.

“Rein Shroud… tao sẽ khiến mày hối hận vì đã dám chống lại tao!!!”