Web Novel

Chapter 26 Part 1: Lời nhờ và từ Anh hùng-Phần 1

2025-09-04

5

“WHA!?”

Tôi không biết hắn định nhờ tôi làm gì, nhưng…

Tôi quyết định chặn lời hắn trước khi hắn kịp mở miệng giải thích.

Có vẻ như Arios hoàn toàn không ngờ tôi sẽ từ chối thẳng thừng như thế, nên gương mặt hắn lộ rõ vẻ sững sờ.

Tuy vậy, lần này hắn dường như đã cố gắng kìm nén sự tức giận lại.

Thái dương giật liên hồi, hắn chỉ phát ra vài tiếng ậm ừ không rõ nghĩa. Nhưng rồi…

“Ê… ê này! Cậu không định nghe tôi nói hết đã sao!? Cậu nhẫn tâm quá đấy! Chúng ta cùng một phe mà, chẳng phải là bạn bè sao!?”

“Đúng, chúng ta từng là đồng đội. Nhưng giờ thì không còn nữa.”

“Nào, đừng nói những lời cay nghiệt vậy chứ. Tôi đã nói rồi mà… Có thể trước đây chúng ta từng hiểu lầm, từng bất đồng, nhưng tôi… không, cả chúng tôi vẫn coi cậu là người đồng đội đáng quý, Rein.”

“Vậy à. Nhưng tiếc là với tôi, chuyện đó đã không còn nữa rồi.”

“…Hả?”

“Nghe thì có thể hơi phũ phàng, nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm đến các người nữa. Hoàn toàn không. Với tôi bây giờ, các người chẳng khác nào những hòn đá ven đường, thứ mà tôi chẳng cần phải bận tâm. Vì vậy, tôi càng chẳng bận lòng các người sẽ đi đâu hay làm gì sau này. Thế nên, làm ơn tránh ra giùm, được chứ?”

“Gugihh… N-Ngươi… Ngươi dám…!”

“Arios, bình tĩnh đi. Nếu không dụ được cậu ta trở lại với chúng ta, thì bọn mình coi như tiêu đời…”

Mina ra sức trấn an Arios, nhưng…

Cả tôi lẫn Tania, Kanade đều nghe thấy rõ mồn một.

Chẳng lẽ bọn họ cố tình để chúng tôi nghe? Hay chỉ là vô tình lỡ lời?

Tôi đoán chắc hẳn bọn chúng định gây chuyện, chỉ có điều cách vòng vo thì thật khó mà chấp nhận nghiêm túc được.

“Gyhh… T-Tôi biết cậu có quyền giận chúng tôi. Dù sao thì chúng tôi cũng đã làm chuyện tồi tệ với cậu. Chuyện đó là thật. N- nên vì vậy… tôi xin lỗi. Từ tận đáy lòng. Như thế này đây.”

Arios cúi đầu xuống, từng cử động đều gượng gạo, miễn cưỡng.

“Ừ, tôi hiểu rồi. Rồi sao nữa?”

“Hả?”

“Dù anh có nói gì đi nữa, thì câu trả lời của tôi vẫn vậy thôi. Giờ thì, vui lòng tránh đường. Chúng tôi muốn trở về thị trấn.”

“N-Ngươi…! Ta là Anh Hùng, đã từng ban ơn cho một kẻ vô danh như ngươi… Vậy mà một kẻ hạ đẳng như ngươi dám ăn nói láo xược với ta như thế…!!”

Dù tôi chẳng hề có ý đó, nhưng những lời của tôi dường như chỉ càng chọc giận Arios thêm.

Không thể phủ nhận rằng tôi từng nghĩ chuyện bị cả nhóm Anh Hùng đuổi đi đã là quá khứ rồi, nhưng…

Có lẽ đâu đó tận sâu trong tim, tôi vẫn còn ôm chút oán hận với họ. Đúng, chắc chắn là vậy.

Chính sự oán hận và bực bội dồn nén ấy đã khiến tôi buông lời lạnh lùng đến thế với Arios và đồng bọn.

“… Rein-san. Tôi xin cậu, hãy giúp chúng tôi. Đây là việc cần làm để cứu lấy thế giới.”

Lời nói của Mina khiến tôi dừng bước khi đang định rời đi.

“Ý cô là sao?”

“Cậu có thể cho chúng tôi mượn sức mạnh một lần nữa để chinh phục Khu Rừng Lạc Lối không?”

“… Ít nhất, các người có thể giải thích rõ chuyện gì đang xảy ra không?”

Nếu đúng là chuyện liên quan đến việc cứu thế giới, thì tôi không thể dễ dàng làm ngơ.

Tạm thời, tôi quyết định nghe Mina kể.

“… Ra là vậy.”

Vậy là, có vẻ như Arios và nhóm của hắn đã thật sự chật vật trong việc chinh phục Khu Rừng Lạc Lối một thời gian rồi.

Và chính vì sự khó khăn đó mà họ mới muốn nhờ đến sự giúp đỡ của tôi thêm một lần nữa.

Sau khi lắng nghe câu chuyện từ Mina, tôi đã nắm được tình hình mà bọn họ đang gặp phải.

Và rồi…… thành thật mà nói, tôi thật sự chỉ biết chết lặng.

Làm sao họ có thể như vậy được chứ? Lúc trước thì đá tôi ra khỏi Tổ đội chỉ vì tôi “vô dụng”, vậy mà giờ mới vấp phải chút khó khăn liền muốn kéo tôi về ngay lập tức?

Những người này có biết “xấu hổ” nghĩa là gì không vậy? Hay vốn dĩ bọn họ chưa từng có lòng tự trọng ngay từ đầu?

Thật sự tôi sốc đến mức chẳng thốt nên lời.

“….. Nói vậy chứ.”

 Cho dù hắn có như thế nào đi chăng nữa, Arios vẫn là Anh Hùng.

Nhiệm vụ của hắn là đánh bại Ma Vương. Nếu vụ này không thành công, cả thế giới sẽ rơi vào hiểm họa.

Nhưng cho dù như thế, ngay cả khi Ma Vương không bị đánh bại và thế giới bị lũ quái vật cùng ma tộc nuốt chửng, tôi tin rằng bản thân vẫn có thể làm được gì đó.

Lý do tôi có thể tự tin nói vậy, chính là vì tôi có hai người đồng đội đáng tin cậy bên cạnh: Kanade và Tania.

Có hai người họ đồng hành, tôi cảm giác như mình có thể làm được bất cứ điều gì.

Nhưng còn những người khác thì sao?

Còn những con người trong thành thị thì sao? Còn những người dân bình thường chỉ mong sống yên ổn thì sao?

Ma Vương chính là mối đe dọa khủng khiếp đối với những kẻ yếu ớt và không có sức chống trả ngoài kia.

Chừng nào Ma Vương chưa bị đánh bại, họ sẽ chẳng thể nào được sống yên ổn.

Chẳng ai mong muốn chuyến hành trình tiêu diệt Ma Vương lại bị gián đoạn cả.

Có lẽ tôi phải suy nghĩ về chuyện này với một cái nhìn tổng quát hơn, thay vì chỉ chăm chăm vào cảm xúc cá nhân của mình.

Đúng là thật phiền phức và khiến tôi cực kỳ khó chịu, nhưng……

Nếu hành trình của Arios và những người kia bị trì trệ, thì có lẽ tôi đành phải nhúng tay giúp một lần nữa thôi.

Bởi như tôi đã tự nhắc nhở bản thân nhiều lần —— tôi tuyệt đối không thể để bi kịch giống như quá khứ tái diễn ở thế giới này lần nữa.

“…… Được rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ giúp các người thêm một lần cuối cùng.”

“Thật sao? Anh chắc chứ? Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Tch…… Bày đặt làm ra vẻ ta đây quan trọng lắm…… Tại sao một kẻ vĩ đại như ta lại phải nhờ vả một tên vô dụng như ngươi cơ chứ……?”