Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và báo cáo với Bang Hội, cả nhóm thẳng tiến đến quán ăn khi màn đêm vừa buông xuống.
“Nhăm nhăm~! Miếng thịt này ngon quá đi à ~! Nhăm nhăm ~! Đây là phần thịt của ta~♪” Kanade vừa cắn vừa hát nghêu ngao.
“Cái thể loại nhạc gì thế này?” – Tania nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
“Hả?! Nyaaa… Tania ác quá! Rein, Tania bắt nạt tớ kìa~!”
“Từ từ đã, tớ đã làm gì đâu” – Tania đỏ mặt phản bác. “Đừng có bịa chuyện! Và đừng mách Rein nữa!”
Cứ như vậy, cuộc thi 'ai ồn ào hơn' giữa hai cô gái lại diễn ra như thường lệ. Dù suốt ngày đấu khẩu, nhưng rõ ràng, một điều có thể dễ dàng quan sát bằng mắt thường — giữa hai người họ đang dần hình thành một sợi dây tình bạn . Có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ thật sự trở thành đôi bạn thân thiết nhất. Tôi có linh cảm chắc chắn như vậy.
“Nhân tiện…” Tania nhúng bánh mì vào súp, vừa ăn vừa hỏi, cậu từng học trường đào tạo à?”
Ý cô ấy hẳn là Trường Đào Tạo Dũng Sĩ, nơi giảng dạy những kiến thức, kỹ năng cần thiết để trở thành một mạo hiểm giả. Một nửa số dũng sĩ trên thế giới tốt nghiệp từ đó. Nửa còn lại… là những kẻ nhảy vào nghề, như tôi.
“Không. Tôi thuộc loại thứ hai.”
“Thế cậu học kỹ thuật thuần hóa đấy ở đâu?”
“Nyan~! Chuyện ấy tớ cũng để ý lắm !” – Kanade háo hức chen vào.
“Đúng đấy. Cậu làm sao mà sở hữu sức mạnh kỳ lạ như vậỵ? Tớ hơi thắc mắc?.”
“Tớ ấy à? Có gì đặc biệt đâu. Kỹ thuật Thuần Dưỡng Thú của mình chỉ là một kĩ năng hạng xoàng thôi mà.”
“Không hề!” – cả hai đồng thanh phản đối.
Có lẽ họ đúng. Nhưng kỹ năng và sức mạnh này của tôi có gì đặc biệt sao!.
“Nghe này– Rein hắng giọng. Chuyện này có màu hơi u tối . Hai người vẫn muốn nghe chứ?”
“U tối?”
“Không phải là kỷ niệm vui vẻ gì đâu.Nên kể trong bữa ăn có hơi…”
“Cứ kể đi!” – ánh mắt kiên định của họ như đang yêu cầu tôi kể lại mọi chuyện.
Thế là tôi bắt đầu kể.
“Tôi sinh ra ở Nam Đại Lục.”
“Eh? Vậy sao cậu lại ở Trung Đại Lục?”
“Tớ theo Arios trong một chuyến hành trình, rồi ở lại.”
“Nyann… Anh hùng à.” – Kanade bĩu môi khó chịu.
“Anh hùng gì cơ?” – Tania ngơ ngác.
“À, tớ quên chưa nói với cậu. Tớ từng ở trong nhóm của một Anh hùng.”
“Ồ… Vậy à.”
“Huh, cậu không ngạc nhiên sao?”
“Với sức mạnh của cậu thì hợp lý thôi. Nhưng tại sao lại rời đi?”
“…Bị vứt bỏ.”
Tôi thuật lại toàn bộ chuyện đã xảy ra giữa mình và Arios. Khi câu chuyện kết thúc, Tania bỗng dưng im bặt.
“…Tania? Cậu sao thế?”
“CÁI TÊN ANH HÙNG ĐÓ… HẮN THỰC SỰ CÓ NÃO KHÔNG VẬY?!!!”
“ĐOÀNG!” – cô gái rồng, nổi giận, đập mạnh xuống bàn, khiến cả quán bỗng chìm trong tĩnh lặng
“Cậu sở hữu sức mạnh khủng khiếp như thế mà vẫn bị coi thường? Cậu còn lo hậu cần, yểm trợ, vậy mà bị gọi là vô dụng?! NÃO CỦA HỌ THỰC SỰ KHÔNG CÓ CHÚT NẾP NHĂN NÀO SAO?! AAAA, TỨC QUÁ ĐI!!!”
“…Cảm ơn.”
“S–sao tự dưng cảm ơn?!”
“Tớ… rất vui vì cậu tức giận thay tớ.”
“K-không phải vì cậu đâu! Chỉ là cái câu chuyện nó ngu ngốc đến mức khiến tôi nổi điên thôi! Đ-đừng có hiểu nhầm đấy nhé?!”
“Rồi rồi.”
Có lẽ tôi đã nhầm… Thật ra, Tania rất tốt bụng. Không phải ai cũng có thể giận dữ thay cho một người khác như thế.
“Thôi nào, thôi nào Rein~! Bỏ qua mấy chuyện bực bội đi, kể tiếp về việc thuần hóa đi chứ!” – Kanade nhanh chóng kéo câu chuyện về chủ đề chính.
“À… Ừ. Tớ học thuần hóa ở quê nhà.”
“Quê cậu á?”
“Đúng. Ngôi làng tôi sống là nơi tập trung các Thuần Thú Sư. Một ngôi làng nhỏ không tên… Nếu phải đặt, có thể gọi là Làng Thuần Thú Sư.”
“Làng Thuần Thú Sư…?”
“Hể~ Có nơi như vậy thật à? Lần đầu nghe đấy.”
Ký ức lại ùa về trong tôi.
“Cha và mẹ tôi, cả hai người họ đều là những Thuần Thú Sư. Vậy nên từ lúc nhận thức được về thế giới, tôi đã học thuần hóa một cách tự nhiên”
“Oa~ Vậy là cậu đã tiếp bước con đường của gia đìnRein là ‘cơm niêu gia đình’ nè ~!”
“Phải nói Rein là người con có hiếu chứ! Cứ nghĩ đến đồ ăn là sao?!”
“Unyaa… tại đang ăn nên nhầm thôi! Hihi. Xấu hổ quá…”
Đã lâu rồi tôi không nghĩ về quê hương. Tuy chỉ là một ngôi làng nhỏ vô danh, nhưng nó từng là một tuyệt vời với bao ký ức đẹp của tôi .Mỗi lần hồi tưởng, trong tôi lại dấy lên một hình ảnh ám ảnh — sự kiện đó.
Vì vậy, tôi luôn trốn tránh, chẳng bao giờ kể lại.
Nhưng giờ đây, trước mặt hai người họ, tôi có thể bình thản mà nói. Có lẽ… vì ở cạnh họ, lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn.
“…Cảm ơn.”
“Nyann? Cảm ơn cái gì?”
“Ừ thì… nhiều lắm.”
“Vậy… cậu học toàn bộ kỹ thuật từ bố mẹ sao?” – Tania hỏi.
“Đúng thế. Hầu hết đều do họ truyền lại. À, trừ một phần khác. Kỹ thuật Thuần Trùng Sư, thuần hóa côn trùng, thứ mà tớ đã cho Kanade thấy, là nhờ người trong làng chỉ bảo cho. Trong làng cũng có vài gia đình sở hữu những nhánh kỹ thuật riêng.”
“Hả? Thuần Trùng Sư… tức là cậu cũng có thể thuần hóa cả côn trùng?”
“Đúng rồi. Tớ chưa nói sao?”
“CHƯA BAO GIỜ!!”
“Khá bất ngờ nhỉ? Ahaha!”
“Rein này… cậu còn giấu gì nữa không? Kiểu như Thuần Quái Sư, Thuần Bảo Sư chẳng hạn?”
“Ừm…cái này.. tớ cũng từng được dạy qua.”
“…Lại nữa.”
“Nhưng tớ không thành thạo. Thật đấy! Chỉ làm chủ được Thuần Thú Sư và Thuần Trùng Sư thôi. Ngay cả Thuần Trùng Sư cũng chỉ dừng ở mức cơ bản. Thời gian để học hết tất cả thực sự là không có.”
“Dù vậy, làm chủ hai loại đã quá sức tưởng tượng rồi!”
“Nếu kỹ thuật của mình được coi là đặc biệt… thì có lẽ cả làng tớ cũng đặc biệt không kém gì. Những kỹ thuật ấy đã được truyền lại từ xa xưa. Thứ mà các cậu thấy kinh ngạc… đối vớ mình lại quá đỗi bình thường. Tớ chưa từng tiếp xúc nhiều Thuần Sư khác nên việc mình khác biệt như thế nào bản thân tôi cũng không rõ nữa.”
“Ra là vậy…”
“Nyan~ Nhưng nếu là Rein, chắc chắn cậu có thể học được tất cả mà! Sao lại không tiếp tục vậy? Vì thời gian không đủ ư?”
Tôi bỗng lặng đi. Trong lòng dấy lên sự do dự… Liệu có nên nói tiếp?
Bầu không khí giờ đang vui vẻ. Việc phá hỏng nó có nên không?
Nhưng họ đã nói rằng, họ có thể lắng nghe tất cả mọi chuyện. Hơn nữa…tôi hiểu rất rõ mong muốn biết thêm về đồng đội. Đã là đồng đội thì phải biết chia sẻ mọi thứ với nhau!
“…Có lẽ hai cậu cũng đã nhận ra. Khi nhắc đến quê nhà tớ luôn dùng thì quá khứ.”
“Nyann…?”
“Chuyện này…!”
“Ngôi làng của tớ… không còn tồn tại nữa. Nó đã bị xóa sổ.”

