Thoáng 1 cái, ngày chuyến đi được mong đợi cũng đã đến.
Sau khoảng 1 giờ đồng hồ lắc lư trên tàu, chúng tôi cũng đã đến khách sạn Miyabi và nghỉ trọ tại đó.
Trên tầng 5- tầng cao nhất của khách sạn, băng qua khu tắm trong và phòng xông hơi, cuối cùng tôi và Reiji-san cũng được ngâm mình và tận hưởng hạnh phúc ở bồn tắm lộ thiên.
“Oa~, thiên đường là đây chứ đâu. Reiji-san, đây đúng là thiên đường mà!”
Được duỗi thẳng cả người ra, thả mình thư giãn trong làn nước nóng thích thật đấy, bồn tắm bình thường ở nhà chẳng bao giờ làm được như này.
"A~, đúng là thiên đường thật, thoải mái thật đó!”- Reiji-san gật đầu mỉm cười.
Lúc vừa đến khách sạn, senpai đã thay từ kính gọng sang kính áp tròng, nên giờ đôi mắt vừa hiền hậu vừa thông minh ấy hiện rõ lên. Khi senpai như này, trông cứ như 1 anh chàng đẹp trai bình thường vậy.
“Mà này Souto, có muốn nghe 1 chuyện thú vị không?”
“3 người đó... trong bộ yukata... tuyệt vời lắm đấy.”
“Thật... thật vậy sao! Chỉ nghĩ đến thôi mà tim em đã đập thình thịch rồi!”
Hóa ra Reiji-san cũng có những cảm nhận như 1 nam sinh bình thường ha.
“Mà... nhìn mấy bộ yukata đấy là anh lại muốn phết đầy gạch cua lên 3 người đó, nhất là Sou ấy.”
“Cái ham muốn đó thật bất thường!”
Vừa xấu hổ vì đã tin vào senpai dù chỉ trong chốc lát, tôi vừa bước ra khỏi bồn tắm lộ thiên.
“Ơ, Reiji-san, bộ yukata anh đang mặc trông có vẻ khác với bộ có sẵn trong phòng nhỉ?”
Trong khi đang lau người ở phòng thay đồ, tôi nhìn sang bộ yukata màu chàm với họa tiết mê cung của senpai. Nó khác hẳn so với bộ yukata màu trắng họa tiết sóng biển trên tay tôi.
“À, vì đây là câu lạc bộ suối nước nóng mà. Ai cũng có yukata của riêng mình cả. Nhìn này, cả đôi tất tabi trắng này nữa đấy.”
“Ể, cả cái đó cũng là đồ riêng của anh sao!”
Sau đó, khi tôi đang quấn dải obi màu đen, khoác thêm áo haori rồi sấy tóc thì ngay bên cạnh, Reiji-senpai cũng bắt đầu lau khô mái tóc 1 cách cẩn thận bằng khăn.
“À Souto này, mọi người trong câu lạc bộ ai cũng tự chọn họa tiết yukata với obi cho riêng mình đấy. Nhưng mà hàng đặt may tốn kha khá tiền nên em cứ mặc yukata của ryokan 1 thời gian đã.”
Bộ yukata viền đen với dải obi đỏ sẫm làm senpai trông ngầu thật đấy. Và senpai cũng khá là cao nữa nên càng thêm hợp.
“Tuyệt thật đấy! Em cũng muốn có 1 bộ yukata cho riêng mình lắm.”
Vừa gật gù nghe những thông tin hữu ích từ Reiji-senpai, tôi vừa lê bước lết bết qua tấm rèm.
“A, Haijima-kun.”
“Sou-chon, suối nước nóng tuyệt thật nhỉ?”
“À... ừm...”
Tôi quay người về phía giọng nói của Yukiha-san và Hiiro-san, và rồi bất giác không thốt nên lời vì quá sốc.
“Có chuyện gì sao, Haijima?”
“À không... không có gì đâu...”- Tôi ấp úng đáp lời Shirabe-san.
3 người này... quyến rũ quá đi! Đây... đây chính là sức hút của yukata sao... !
Shirabe-san diện trên người 1 bộ yukata màu đen cực ngầu với họa tiết rồng màu xám cùng 1 dải obi đỏ. Mái tóc dài còn ướt càng làm senpai thêm cuốn hút- đúng là 1 điểm cộng lớn mà.
Còn Hiiro-san... hóa ra chị ấy thuộc kiểu “trông thon gọn hơn khi mặc đồ”... 1 bộ ngực đầy đặn đến khó tin với vóc dáng thấp bé đó, đang lấp ló sau lớp cổ áo yukata đỏ rực như 1 chiếc áo happi ấy. Bộ yukata ngắn trên đầu gối như của trẻ con với cái tỷ lệ cơ thể đó nữa chứ, sự đối lập này thật là...
Và trên hết là Yukiha-san, đôi chân thon gọn, mảnh mai hơn cả Shirabe-san, lấp ló dưới bộ yukata tím nhạt tuyệt đẹp được điểm xuyết với những bông hoa lớn. Làn da trắng mịn màng nên có thể thấy rõ cơ thể chị ấy ửng đỏ hơn hẳn so với mọi người.
Thật là không công bằng mà! 3 người này, chỉ việc tồn tại thôi cũng là “quấy rối tình dục” rồi... à không, không phải “quấy rối”, phải là “gợi cảm” mới đúng! Suối nước nóng đúng là tuyệt vời mà! Tuyệt vời nhất luôn đấy!
“Xin lỗi Shirabe-senpai. Em đến muộn 1 chút.”
Khi Reiji-san, với chiếc khăn tắm quàng quanh cổ bước đến, mọi người liền hướng mắt về phía cầu thang. Mái tóc Shirabe-san và Yukiha-san khẽ đung đưa nhẹ nhàng.
“À, không sao đâu, bọn tớ cũng mới vừa tắm xong thôi. Giờ chúng ta về phòng nhé!”
Trên đường về phòng, Reiji-san khẽ thì thầm:
"Này, rất tuyệt vời phải không?”
“Ừm, 3 người đó tuyệt lắm...”
Cả người nóng bừng như này, hẳn không chỉ vì suối nước nóng nhỉ.
Sau khi quay về phòng 303- căn phòng kiểu Nhật, nơi tôi ngủ chung với Reiji-san- thì nhóm Yukiha-san từ phòng 304 bên cạnh sang chơi, cả 5 người chúng tôi quậy tưng bừng hết cỡ, vui đến mức tôi nghĩ đây là đỉnh cao cuộc sống học sinh cấp 3 mất.
Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi chỉ thuê phòng không gồm dịch vụ ăn uống, và mua cơm cùng đồ ăn vặt ở siêu thị. Nhưng dù có như vậy thì cũng chẳng sao cả.
Xem chương trình đố vui, chơi bài Old Maid và Shichi Narabe [note81489]. Ở ryokan, cùng chơi game và vui vẻ tám chuyện với các cô gái mặc yukata. Đúng như những gì tôi mong chờ, hay thậm chí là hơn thế nữa... đây... ~đây chính là con đường đến với thanh xuân rực rỡ nhất.
Và tuyệt nhất là mỗi khi 3 chị ấy cố rút bài từ tay tôi trong trò Old Maid, đặt bài xuống trong trò Shichi Narabe hoặc cố lấy bánh quy trên bàn, mỗi lần như vậy thì gió lại lùa qua cổ áo và tà áo yukata, tạo nên những khoảng khắc tinh tế, tuyệt vời.
A! Làn da mịn màng tuyệt đẹp ấy! Suýt nữa thôi là nhìn thấy đủ thứ luôn rồi! Cái thiên đường gì thế này!
Bất kể bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ nói đi nói lại điều này: “Thanh xuân muôn năm!”. Nào, các bạn học sinh cấp 3 trên toàn quốc, đừng ngại, cứ việc ghen tị với tôi đi!
Trước khi tôi nhận ra thì đã 23h. Trong lúc nhấm nháp đồ ăn vặt và tám chuyện thì đêm cũng về khuya rồi, tôi đang nghĩ sắp đến lúc chuẩn bị đi ngủ chưa thì Shirabe-san bất ngờ lên tiếng:
“... Haijima, có 1 chuyện chị phải xin lỗi em.”
“Hả? À, vâng... là chuyện gì vậy chị?”
Và ngay lúc đó, Shirabe-san bất ngờ dogeza.
“Ể? Ơ, ừm... Shirabe-san?
“Thật ra... câu lạc bộ này không phải câu lạc bộ suối nước nóng, nó là câu lạc bộ ném gối đấy!”
Có vẻ như con đường đến với thanh xuân rực rỡ nhất của tôi đã bắt đầu rẽ sang 1 hướng đi kỳ quặc rồi.
“... Câu lạc bộ ném gối?”
“À, ừm... đúng vậy. Hôm nay chúng ta đến ryokan này để đấu tập với trường khác. Tất nhiên việc đến ryokan và tắm suối nước nóng không phải là nói dối, sau này chúng ta sẽ còn đi du lịch suối nước nóng nhiều lần nữa, nhưng mà mục đích sẽ là ném gối. Để em không do dự khi nghe về câu lạc bộ thì chị đã chỉ thị mọi người nói dối đây là câu lạc bộ suối nước nóng nhằm “bắt” được em.”
“Chị thật sự xin lỗi!”
Theo đà lời nói, Shirabe-san lại dogeza, còn Yukiha-san thì lặng lẽ cúi đầu với vẻ mặt đầy áy náy.
“Nếu được thì cùng mọi người chơi ném gối nhé.”
Thật lòng mà nói, nhìn Shirabe-san xin lỗi như này trong đầu tôi chẳng còn chút đắn đo nào cả.
Yeah, nghe có vẻ vui đấy chứ. Dù sao cũng vẫn được đi du lịch suối nước nóng mà, vậy thì không thành vấn đề. Chơi ném gối với mọi người thì cũng kể từ chuyến dã ngoại hồi cấp 2 rồi, và quậy tưng bừng cùng trường khác có vẻ thú vị đấy. Hơn nữa, các cô gái cũng tham gia, mọi người mặc yukata chơi ném gối... yukata sẽ bị cuốn lên... giấc mơ lớn hơn. Tôi muốn thử lắm rồi!
“Ể... à vâng, nếu chỉ là chuyện này thì không sao cả.”
“Thật sao... em sẽ tham gia chứ?”
Đung đưa mái tóc, Shirabe-san đang quỳ gối ngước mắt lên. Tôi liền đập tay vào ngực để thể hiện quyết tâm.
“Em là Haijima Souto, 1 lần nữa hôm nay em xin được chính thức tham gia câu lạc bộ ném gối. Mong được mọi người chiếu cố!”
“Vậy sao, cảm ơn nhé Haijima!”
“Ái chà, nói hay lắm Sou-chon!”
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tôi bắt tay với Shirabe-san. Bầu không khí căng thẳng vừa mới bao trùm phòng 303 cũng nhờ đó mà tan biến đi.
“Haijima-kun, thành kiểu lừa gạt em mất rồi, xin lỗi em nhé.”
Trên đường về sau khi ra khỏi phòng để mua nước uống từ máy bán hàng tự động thì tôi bắt gặp Yukiha-san. Có vẻ như chị ấy ra ngoài để xin lỗi tôi.
“Chị cũng do dự lắm rồi đấy nhưng cuối cùng thì chị cũng muốn có thêm thành viên mà~~”
“Không không, em hoàn toàn không bận tâm đâu, vì nghe có vẻ rất vui mà!”
“Ừ, nó cực kỳ vui luôn đó.”
Đung đưa những sợi tóc trắng như ăng-ten, Yukiha-san cười hehe dễ thương cực kỳ. Ừ, nếu là với người này thì dù làm gì cũng sẽ vui thôi.
“Haijima-kun, giờ thì em hiểu tại sao móc khóa lại là Baku [note81487] rồi chứ?”
“Ể...? À, là ăn giấc mơ, ngủ, nên là gối phải không?”
“Đúng vậy đấy, nhưng hơi xa xôi nhỉ.”
Yukiha-san lấy tay che miệng lại cười khúc khích.
"Chị muốn tìm 1 cái gì đó liên quan đến gối mà khó đoán 1 chút, rồi tình cờ thấy cửa hàng gần đó bán móc khóa động vật nên mua luôn đấy.”
Ồ, ra là vậy, nên mới chọn con vật hiếm như thế.
“Suối nước nóng thoải mái lắm nhỉ.”
“Đúng vậy đó, em có thể ngâm mình thêm 2 tiếng nữa.”
“Chị cũng có thể ngâm mãi được ấy chứ.”
Tưởng tượng cảnh Yukiha-san ngâm mình trong suối nước nóng, cơ thể tôi vốn đang mát lạnh nhờ nước ép trái cây lại bắt đầu nóng lên.
“A, Souto-kun, em có đang tưởng tượng thứ gì kỳ lạ không đấy?”
“K-không, em không có như vậy đâu!”
Cùng với Yukiha-san, tôi tận hưởng những khoảng khắc thanh xuân ngắn ngủi trước khi quay trở về phòng.

