Tập 03 Yui Side

Nhìn Vậy Thôi, Yuigahama Sable Thông Minh Lắm Đấy.

2025-08-28

4

Nhìn Vậy Thôi, Yuigahama Sable Thông Minh Lắm Đấy.

Tác Giả: Kawagishi Ougyo.

Minh họa: Kuro

Dịch Thuật: Valvrare Team

Cuối cùng thì cũng đến giữa tháng Bảy, mùa hè đang đến gần.

Hôm nay là Chủ Nhật, không phải đến trường.

Tôi, Yuigahama Yui đang ở công viên gần Port Tower Chiba, nhưng mà...

Quả là tháng Bảy, mặt trời chói chang quá.

Dù đã bôi kem chống nắng rồi, nhưng vẫn có cảm giác sẽ bị cháy nắng mất...

Và, lý do tôi ở chỗ này là vì, bây giờ tôi đang đợi người.

Vậy thì, người mà tôi đang đợi là ai nhỉ...?

Yumiko, Miura Yumiko và Kawasaki Saki-san (Hina-chan gọi là Sakisaki, nhưng tôi vẫn chưa quen gọi như vậy, cảm giác hơi ngại ngùng...).

Tóm lại là tôi đang đợi hai người họ!

Sắp đến giờ hẹn rồi...

A, phát hiện hai người rồi! Hai người đang cùng nhau đi bộ từ phía nhà ga đến.

“Yahalloー”

Tôi vẫy tay hết cỡ, ra hiệu cho họ biết tôi ở đây.

“Nà~y, Yumiko, Kawasaki-san, bên này bên này! Hallo halloー”

Rõ ràng là hai người phải nhận ra tôi đang vẫy tay, nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì cả!

Cứ im lặng đi bộ thôi!

Hai người có vẻ đi cùng chuyến tàu nên đang cùng nhau đi về phía tôi, nhưng giữa hai người hình như không hề có cuộc trò chuyện nào...

Hai người giữ một khoảng cách tuyệt vời đến mức không thể nói là đang đi cùng nhau, và cả hai đều di chuyển với tốc độ tương đương.

“Nà~y, Yahallo~. Xin lỗi nhé~. Vì đã hẹn mọi người ra ngoài vào Chủ Nhật!”

Tôi cảm thấy có một bầu không khí không ổn nên đã thử Yahallo~ thêm một lần nữa để làm dịu nó...

“Mà này~. Tại sao lại là tớ chứ?”

Yumiko vẫn khó chịu như thường. Vừa đến đã buông lời than vãn.

“Tớ cũng muốn hỏi. Tại sao lại là tớ? Hơn nữa lại còn là với cái người này nữa...”

Kawasaki-san vừa nói vừa liếc nhẹ Yumiko bên cạnh...

Còn nữa, Yumiko lập tức liếc lại luôn!

Sao tự nhiên lại căng thẳng vậy.

Ừm. Có phải hai người họ vốn đã không hòa thuận như vậy đâu nhỉ?

Tóm lại, điều mà tôi muốn hai người này hợp tác giúp đỡ là...

Giúp tôi huấn luyện chú chó yêu Sable làm trò biểu diễn!

Gần đây, vì Sable đã vài lần bỏ chạy nên tôi bắt đầu nghi ngờ liệu nó có phải là một con chó ngốc hay không...

Rõ ràng Sable thông minh lắm mà...

Vì không cam tâm cứ thế này, tôi sẽ luyện cho Sable một trò biểu diễn siêu đẳng, cho mọi người thấy Sable là một đứa trẻ thông minh! Và, nếu thành công, tôi còn muốn nhờ vả chuyện khác nữa...

“Tại vì một mình tớ thì không dạy được trò biểu diễn gì cho Sable cả. Tớ nghĩ Sable có thể làm được nếu chịu cố gắng. Làm ơn đi mà!”

Tôi chắp tay trước mặt hai người, hết sức cầu xin.

“Không phải là không được, nhưng mà...”

Yumiko vẫn có vẻ chưa hoàn toàn đồng ý...

“Sao vậy?”

“Có cảm giác không được thuyết phục ấy... Mà, Yui, chẳng phải cậu đang ở câu lạc bộ chuyên giải quyết rắc rối cơ mà. Sao không nhờ họ giải quyết ở đó?”

“Tại vì... Sable từng gây rắc rối cho Hikki, còn Yukinon... hình như không thích chó lắm.”

Sable từng làm Hikki bị thương một lần rồi...

Sau đó còn có chuyện Sable xông vào lúc đi mua sắm, rồi từ đó, Yukinon và Hikki hiểu lầm là đang hẹn hò, khiến bầu không khí trở nên lúng túng nữa...

Mãi đến giờ mới trở lại mối quan hệ như cũ.

Ngay cả tôi cũng thấy hơi khó mở lời nhờ vả chuyện liên quan đến Sable vào lúc này.

Nếu tôi nhờ họ chuyện này, không biết Hikki sẽ nói những lời khó nghe gì nữa...

Cái người đó, siêu giỏi nói móc luôn đấy!

“Cho dù vậy, sao lại là tớ và cậu ta chứ? Không phải nhờ Ebina-san thì tốt hơn sao?”

Kawasaki-san có vẻ hơi uể oải vì ánh nắng trực tiếp của mùa hè.

Đúng là ở lớp tôi hay nói chuyện với Yumiko và Hina hơn, còn Kawasaki-san thì có vẻ thích ở một mình nên ít nói chuyện với cô ấy.

“Hình như Hina nói 'Thời điểm này không có hủ nữ nào rảnh cả!' nên không được rồi, với lại Kawasaki-san từng giúp Câu Lạc Bộ Tình Nguyện một lần rồi, từng giúp mà!”

Tôi vừa nhấn mạnh điểm đó, vừa ngước mắt lên nhìn Kawasaki-san để ra hiệu.

Không hiểu sao, má cô ấy hơi ửng đỏ, cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Lúc đó, cả tớ và em trai tớ đều nhận được sự giúp đỡ từ mọi người...”

“Đúng không, đúng không, nên lần này mình định xin cậu giúp đỡ một chút.”

“À, ừm...”

Kawasaki-san vẫn giữ thái độ lưỡng lự.

Tôi nắm lấy tay Kawasaki-san và hơi gượng ép siết chặt.

──Thêm một chút nữa thôi.

“Hơn nữa, hơn nữa, Kawasaki-san rất dịu dàng và chu đáo nữa! Cả Yumiko nữa.”

“Hả, tớ á?”

“Tớ á!?”

Cả hai người họ dường như không nhận ra sự chu đáo của mình, đồng loạt trợn tròn mắt.

“Đúng vậy. Hai cậu đều là kiểu người sẽ trở thành những người mẹ tuyệt vời trong tương lai. Có thể yên tâm giao Sable cho hai cậu chăm sóc.”

Tôi ưỡn ngực tự tin khẳng định.

Nghe tôi nói vậy, Yumiko và Kawasaki-san nhìn nhau chằm chằm...

Hoàn toàn là khuôn mặt cả hai cùng nghĩ “Cái người này á, không đời nào”.

Nhưng mà, câu nói này nói ra sẽ ngay lập tức phản tác dụng, nên không thể dễ dàng thốt ra được.

Tạm bỏ chuyện đó qua một bên, sau khi đã thuyết phục được hai người (chắc là đã thuyết phục được rồi nhỉ?), phải lập tức giới thiệu Sable cho hai người thôi!

“Vậy tớ sẽ giới thiệu với hai cậu trước nhé. Đây là chú chó đáng yêu của nhà tớ, giống chó lạp xưởng mini Sable.”

Vừa nói, tôi vừa mở khóa chiếc lồng nhỏ dành cho chó ở dưới chân.

“Này, Sable.”

Bị gọi tên, Sable ló đầu ra.

Cái mũi nhỏ khẽ khàng đánh hơi liên tục, xác nhận tình hình xung quanh.

Nhìn dáng vẻ đó...

““Dễ thương quá!””

Yumiko và Kawasaki-san đồng thanh một cách hoàn hảo hơn cả lúc nãy!

Tính cách của hai người có vẻ hơi tương đồng, có lẽ vì thế mà mối quan hệ của hai người trong lớp có vẻ hơi phức tạp, nhưng mà, nhưng mà, chính vì là kiểu người tương đồng nên vào những lúc như thế này, hai người lại đồng điệu một cách hoàn hảo!

Có vẻ như hai người đó đã thích Sable rồi...

“Ehehehehe, cảm ơn nha. Nghe mọi người nói vậy tớ vui lắm.”

Không hiểu sao tôi còn vui hơn cả khi tôi được khen là dễ thương nữa.

Sable cũng hiểu được rằng nó được chào đón, nên thay phiên đánh hơi hai bàn tay đang chìa ra trước mũi nó.

“Ô ô, dễ thương quá đi. Vậy thì bọn tớ, nên làm gì với bé này đây?”

Yumiko liếc nhìn Sable một cái, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Hoàn toàn là thái độ sẵn lòng giúp đỡ!

“Tớ muốn nhờ mọi người cùng chơi với nó ở công viên, dạy nó mấy trò hay!”

“Được thôi được thôi~!”

Kawasaki-san cũng lập tức phấn khích hẳn lên.

Ánh mắt cô ấy nhìn Sable lấp lánh.

Cứ như thể nhân vật cool ngầu thường ngày của cô ấy là một lời nói dối vậy. Cố thêm chút nữa chắc là mắt bắn ra trái tim thật luôn quá.

572d537e-96cf-4c9b-a37b-1914c8ae5287.jpg

Tóm lại là...

Chúng tôi bắt đầu buổi huấn luyện đặc biệt cho Sable cùng với hai người!

“Vậy thì... Cơ bản nhất vẫn là ném bóng cho nó nhặt về nhỉ? Tớ muốn tập cái đó!”

“Ồ, ồ, hay đó. Tớ cũng tán thành”

“Vậy thì, Yumiko, cậu ném cái này nhé?”

Tôi đưa cho Yumiko quả bóng cao su dành cho chó, vừa bền vừa đàn hồi, lại còn có thể cắn được.

“Ừ ừ, tớ ném! Nào Sable, đi nhặt về đi!”

Mái tóc xoăn lọn bồng bềnh của Yumiko bay lượn trên không trung, cô ấy tạo dáng thật ngầu rồi ném quả bóng đi. Quả bóng cao su màu hồng bay vút lên bầu trời mùa hè trong xanh.

Sable đuổi theo nó và chạy hết tốc lực.

Nhờ cú ném tuyệt vời của Yumiko, quả bóng bay bổng rồi đáp xuống bãi cỏ cách đó khoảng mười lăm mét.

“Hyang! Hyang!”

Sable lao thẳng về phía đó.

Đôi chân ngắn ngủn trước sau thoăn thoắt, cứ như thể bước ra từ một trang truyện tranh vậy.

Với một chú chó Dachshund mini, tốc độ này quả là đáng nể!

Trong nháy mắt đã đến được điểm rơi của quả bóng.

“Hyang! Hyang!”

Sable cứ thế chạy vượt qua quả bóng luôn!

“Ê, Sable!”

Hoàn toàn không phản ứng với giọng của Yumiko, cứ thế toàn lực chạy trốn!

Càng lúc càng xa……。

Trốn thoát hoàn hảo rồi!

“Đợi đã~! Sable! Bóng ở đây này!”

Tôi cũng toàn lực chạy theo Sable.

“Trời, tự dưng lại bỏ chạy chứ.”

Kawasaki cũng bắt đầu chạy, vòng lên phía trước để giúp tôi bắt nó.

“Hyang, hyang!”

“Đợi đã~!”

“Sable!”

“Hyang!?”

Tôi và Kawasaki kẹp Sable từ hai phía trước sau, tóm gọn nó.

Tôi ôm chặt lấy nó vào lòng.

Ôi chao... lại làm phiền mọi người rồi.

“Xin lỗi~, Yumiko. Kawasaki-san. Nó lại chạy rồi.”

“À~, chắc là, cái đó nhỉ? Chắc là do tớ đã ném trước khi Sable thấy hứng thú với bóng.”

Yumiko dù thế nào vẫn rất tốt bụng, nhận trách nhiệm về mình, đồng thời cũng giúp đỡ tôi một chút. Thật sự là người tốt một cách vô tình.

Dĩ nhiên Sable không hiểu Yumiko đang đỡ lời cho nó, vừa được tôi ôm vừa thở dốc “hà hà hà”.

Tôi nhẹ nhàng đặt Sable xuống trước mặt Yumiko.

“Được rồi, vậy, lần này để nó nhìn kỹ quả bóng rồi hãy ném nhé.”

“Ừm.”

Yumiko có vẻ đã tự mình nhặt bóng trong lúc tôi và Kawasaki-san đuổi theo Sable, đã cầm bóng trên tay rồi. Cô ấy lại một lần nữa, cẩn thận hơn lúc nãy nhiều, đưa quả bóng ra trước mặt Sable.

“Khịt... khịt...”

Sable dí chiếc mũi nhỏ của nó vào quả bóng và ngửi ngửi.

Nó liên tục ngửi, liên tục liếm ngón tay Yumiko và quả bóng kẹp giữa các ngón tay cô ấy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

“Ồ, có vẻ đã muốn chơi bóng rồi nhỉ?”

Đầu ngón tay bị Sable liếm nhẹ, Yumiko có vẻ hơi nhột.

Đúng như Yumiko nói, Sable có vẻ rất hứng thú với quả bóng.

Có vẻ đáng mong đợi đây.

“Được rồi... Sable, ném đây, đi nhặt về nào!”

Yumiko ném quả bóng.

Lại một lần nữa, quả bóng cao su bay vút lên bầu trời mùa hè.

“Hyang!”

Sable đuổi theo quả bóng với tốc độ nhanh hơn lúc nãy.

Khi quả bóng đáp xuống bãi cỏ, Sable đã chạy đến rất gần, và ngay khi quả bóng nảy lên “poong” một cái, nó cũng nhảy theo.

Sable cũng nhảy “pyoon” về phía quả bóng trên không trung...

“Hyang!”

Rồi bỏ chạy luôn!

Sable, nó nhảy qua cả quả bóng kìa!

Sable cứ thế đáp xuống ở một nơi rất xa quả bóng.

“Này, Sable! Sao lại nhảy qua nó chứ!”

Nó hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của Yumiko, ba chân bốn cẳng lao đi!

Càng lúc càng xa!

“Đợi đã~! Sable~! Kawasaki-san~!”

“Chậc! Lại nữa à.”

Tôi và Kawasaki-san lại phải chạy hết tốc lực.

Hai người chúng tôi đuổi theo Sable chạy vòng vòng.

“Hyang!”

Có vẻ Sable thấy thế rất vui, vừa chạy zig-zag vừa trốn chạy khỏi tôi và Kawasaki-san.

“Ê này, đợi đã! Nhìn vậy mà nó nhanh nhẹn dữ vậy! Á!”

Sable luồn qua giữa hai chân của Kawasaki-san.

Kawasaki-san hoảng hốt ngã ngồi xuống đất.

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì lộ hàng rồi!

“Hộc... hộc, Sable, đợi chút đã! Trời, không phải mà. Phải lấy bóng rồi quay lại đây chứ!”

Cuối cùng tôi cũng tóm được Sable.

Đưa nó trở lại chỗ Yumiko.

Trên tay Yumiko đã nắm chặt quả bóng cao su mà cô ấy ném đi...

“Sao lại thành ra tớ tự đi nhặt bóng thế này, lẽ ra phải là Sable chứ...”

Chắc là trong lúc tôi và Kawasaki-san rượt đuổi Sable, Yumiko đã tự mình đi lấy quả bóng cô ấy ném và đứng đợi.

“Th, thật nhỉ. X...xin lỗi.”

“Mấy cậu còn được chơi với Sable, tớ thì cô đơn muốn chết đây này!”

Yumiko hơi phồng má, có vẻ hờn dỗi.

Sao mà thấy hơi bị dễ thương vậy ta.

“Sao lại thế nhỉ. Tại sao nó lại bỏ chạy ngay thế?”

“Hay là mình tra Google thử xem?”

Yumiko vừa nói vừa nhập vào điện thoại của mình “lý do chó bỏ chạy”.

Yumiko và Kawasaki-san ghé sát mặt vào nhau để kiểm tra phương pháp huấn luyện chó.

Khung cảnh hiếm thấy ghê...

Yumiko chăm chú lướt trang web hướng dẫn.

Cuối cùng cũng ngẩng mặt lên khỏi điện thoại.

“Yui, khi gọi Sable quay lại thì cậu nói gì?”

“Ể? Như là 'Nà~y', hay là 'Nè', 'Lại đây', 'Chút nào'.”

“Kiểu đó thì mẹ cậu cũng không thèm đến đâu...”

Kawasaki-san cũng có chút ngớ người.

“Quả nhiên là do cách gọi rồi? Cậu lúc nào cũng dùng đủ kiểu để gọi nó, Sable làm sao hiểu được chứ?”

Yumiko nói vậy rồi gật đầu thật mạnh một cái.

Ngẫm lại thì đúng là...

“Ồ~! Ra là vậy, Yumiko, cậu tinh ý thật đấy.”

Tôi thật lòng khâm phục, không kìm được mà vỗ tay.

“Thật sự, cậu thông minh hơn tôi nghĩ đấy.”

Kawasaki-san cũng đồng ý với tôi nhưng mà...

“Aa?”

“Haa?”

Đột nhiên hai người lườm nhau.

À, hai người này vốn không thân nhau cho lắm mà...

“Ờ thì, ờ thì, vậy là, mình chỉ cần cố định cách gọi là được đúng không?”

“Đúng vậy. Với cả chỉ thị khi đi lấy bóng nữa. Trên mạng thì là 'Catch' chẳng hạn, rồi khi quay lại thì là 'Back' gì đó.”

“Hô hô. Nghe cứ như chuyên gia huấn luyện thú cưng ấy.”

Cảm giác nếu là hai mệnh lệnh này, Sable chắc cũng nhớ được…

“Được rồi, để tớ tập cho nó thử xem. Sable, Catch.”

Yumiko đặt quả bóng cách Sable khoảng hai bước chân, rồi ra lệnh rõ ràng: “Catch!”

Trước tiên là phải làm cho Sable nhớ Catch và Back là gì đã nhỉ...

Quả không hổ danh là Yumiko, đúng là người chu đáo. Kiểu mẫu người mẹ tốt số một trong tương lai!

“Sable, Catch. Bắt bóng đi. OK, Sable, Catch!”

Lặp đi lặp lại chỉ thị “Catch” nhiều lần.

Và quả bóng cao su ở ngay trước mặt.

Quả nhiên Sable có vẻ cũng hiểu ra được ý nghĩa rồi thì phải...

“Hyang!”

Lại chạy mất rồi!

Vừa sủa một tiếng thật đáng yêu, nó liền quay phải và chạy hết tốc lực!

Ra sức vung vẩy cả chân trước lẫn chân sau, càng chạy càng xa!

“Sable! Catch! Không, Back!”

“Hyannn!”

“Hyannn cái gì! Catch!”

Cuối cùng Yumiko tự mình nhặt bóng về, làm động tác ném bóng về phía Sable!

Mà Sable thì hoàn toàn không nghe thấy gì cả!

Nó đã chạy đến chỗ cách đây khoảng ba mươi mét rồi.

“Kawasaki-san...”

“Lại nữa hả~?”

Kawasaki-san lộ vẻ mặt vô cùng uể oải, nhưng rốt cuộc vẫn bắt đầu chạy đuổi theo. Quả nhiên là người tốt, Kawasaki-san!

“Xin lỗi nha~!”

Tôi cũng đuổi theo Sable, vòng theo đường cong ngược lại với Kawasaki-san.

“Sable, sao lại bỏ chạy chứ.”

Kawasaki-san từ phía đối diện từ từ tiến lại gần.

“Đúng đó~! Sable! Không được trốn! Phải đối mặt với khó khăn chứ.”

“Giống hệt chủ nhân của nó.”

“Thật quá đáng đấy~ Kawasaki-san, tớ không có trốn, và tớ không phải là Hikki mà.”

“Thật không đó! Mà này, cậu với Hachiman dạo này thế nào rồi?”

“C, cái, cái gì mà đột ngột vậy! Thế nào là thế nào!”

“Không biết, tớ tò mò thôi mà.”

“Ể... tò mò gì chứ? Tớ...tớ...tụi tớ không có gì hết á.”

“Tuyệt, bắt được rồi! Sable, thế này là không được đâu!”

Kawasaki-san, đúng lúc này đã bắt giữ được Sable.

Mu~, cứ tưởng là sẽ có một diễn biến kiểu tình yêu lãng mạn nên đã hơi hồi hộp đó chứ!

Ngạc nhiên thật, cô ấy bình tĩnh quá nhỉ!

“Mà, đứa trẻ này chạy nhanh thật.”

“Ừm. Đâu phải nó không thân thiện đâu. Chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn, mà lại hay quên nữa.”

“Chẳng phải giống hệt chủ nhân còn gì?”

“A ha ha ha... Chỗ đó thì tớ không phủ nhận được.”

Vừa nói chuyện phiếm như vậy, vừa về điểm xuất phát, chỗ ban đầu...

“Ủa, Yumiko đâu rồi...?”

Ngó nghiêng xung quanh mà không thấy bóng dáng Yumiko đâu cả!

“Con nhỏ đó cũng trốn luôn rồi hả!”

“Không lẽ nào, Yumiko ơi, Back! Đi đâu mất tiêu rồi! Yumiko Back!”

“Tớ không đuổi theo con nhỏ đó đâu.”

“Ừ, đúng vậy. Có bao vây cũng bị cậu ấy né được ấy chứ. Yumiko nhìn vậy thôi chứ thông minh lắm đó nha, Yumiko, Catch!”

“Sao tớ phải đi nhặt bóng chứ!”

Tiếng của Yumiko vọng ra từ phía sau lưng tôi!

Quay lại thì tôi thấy Yumiko cầm túi của cửa hàng tiện lợi từ lúc nào không hay.

“Tớ đi mua cái này nè.”

Yumiko lấy ra từ túi của cửa hàng tiện lợi một gói bánh quy cho chó hình khúc xương.

“Ồ, cái này Sable thích ăn lắm đó.”

“Tớ nghĩ cũng nên có chút phần thưởng cho nó.”

Sable dường như đã nhận ra món khoái khẩu của mình qua hình dáng chiếc túi và khúc xương. Được Kawasaki-san ôm vào lòng, nó vừa khịt khịt mũi, vừa đạp chân loạn xạ, phấn khích tột độ.

“Ôi cha cha, Sable, đừng quậy nữa... Mà, dù sao thì, ý hay đó.”

“Đúng không?”

Yumiko có chút đắc ý.

“Không ngờ cậu lại chu đáo đến vậy.”

“Hả, đang kiếm chuyện đấy à?”

“Gì chứ? Vừa nãy đâu có phải kiếm chuyện! Tôi đang khen cậu đó!”

“Sao lại thế! Giờ không phải lúc cãi nhau đâu!”

Sable thì chẳng học được trò gì, mà hai người này cũng chẳng thân thiết hơn chút nào!

Dù là tự mình tìm họ đến, nhưng Chủ nhật tuần này thật là mệt mỏi…

“Quả nhiên là vẫn khó có thể bảo nó nhặt bóng về được. Không thể vội rồi nhỉ, Sable.”

“Hyang!”

Được Kawasaki-san xoa đầu, trông Sable rất vui vẻ.

“Vậy, bắt đầu bằng ngồi nhé? Có biết ngồi không?”

Yumiko đang vuốt ve lưng của Sable.

“Ừm. Ít nhất thì ngồi có biết.”

Tôi đặt một chiếc bánh quy xương mà Yumiko mua cho lên lòng bàn tay, rồi đưa ra trước mặt Sable.

Sau đó, dùng ngón trỏ tay trái khẽ vẩy trước mũi Sable để thu hút sự chú ý của nó…….

“Ngồi nào!”

Tuyên bố ngồi một cách vang dội!

“……Hyang!”

Sable lập tức gập đôi chân ngắn ngủn lại và vào tư thế ngồi!

──Đại thành công!

“Ồ, giỏi quá. Ngồi được rồi này. Dễ thương quá đi~. Ngoan quá đi~. Hưm~, thật là dễ thương quá đi à nha~!”

Sự đáng yêu của nó bùng nổ trong tim tôi!

Không kìm được mà ôm Sable rồi cùng lăn lộn trên bãi cỏ!

“Yui, vui mừng quá rồi đấy, giọng điệu nghe như Mutsu Gorou-san[] ấy!”

Biệt danh của nhà nghiên cứu động vật học người Nhật, Hata Masanori. Hata Masanori có giọng điệu đặc biệt khi nói chuyện với động vật.

“Tại nó dễ thương quá mà! Cậu thấy không? Yumiko”

“Tớ thấy rồi. Nhưng mà vui đến mức này thì hơi quá rồi đấy.”

Yumiko có vẻ hơi bất đắc dĩ.

“Vậy, tiếp theo là chờ nhé. Yui, Sable có biết chờ không?”

“Ưm. Miễn cưỡng biết? Khoảng 0.5 giây?”

“Như vậy thì không thể nói là làm được rồi chứ!”

Kawasaki-san lập tức bắt bẻ.

Đúng là vậy thật.

Vì Sable dễ thương nên lúc nào tôi cũng cho là đã làm được rồi, coi như OK luôn.

“Vậy, bài tập tiếp theo là 'chờ' nhỉ.”

“Ừ.”

Kawasaki-san gật đầu đồng ý với kết luận của Yumiko.

Và trước tiên, Kawasaki-san đưa chiếc bánh quy xương ra trước mặt Sable...

“Sable, ngồi xuống.”

“Hyang.”

“Sable, chờ!”

Kawasaki-san dùng tay trái còn lại ra hiệu dừng Sable lại.

“H, hyang!?”

Sable có vẻ bối rối trước nhiệm vụ mới!

Sable ngồi xuống, chiếc bánh quy nằm trên tay Kawasaki-san ngay trước mũi nó.

Sau đó là chỉ thị “chờ”.

Liệu Sable có nhịn được không đây?

Liệu nó có ngoan ngoãn “chờ” không đây...?

──Chạy mất rồi!

Chẳng hiểu sao, nó quay ngoắt đầu bỏ chạy hết tốc lực luôn!

“Sable sao vậy!? Nếu không nhịn được mà ăn thì còn hiểu được! Sao lại chạy trốn chứ?”

Kawasaki-san vừa phàn nàn vừa chạy đuổi theo.

Cảm giác như cô ấy đã quen với chuyện đuổi bắt nó rồi.

Tôi cũng tự nhiên chạy đuổi theo Sable, phối hợp với Kawasaki-san mà không cần bất kỳ dấu hiệu nào.

“Hyang! Hyang!”

Vì Sable cũng quen rồi rồi hay sao ấy, nên trông nó vui cực kỳ!

Tôi và Kawasaki-san chơi đuổi bắt với Sable mất vài phút.

Cuối cùng cũng ôm được Sable và đến chỗ Yumiko.

“Hộc... hộc... Để cậu đợi lâu rồi, Yumiko.”

Tôi thì mồ hôi nhễ nhại. Áo thun cũng ướt sũng.

Kawasaki-san, người luôn cool ngầu, cũng ngồi bệt xuống bãi cỏ, dùng khăn tay lau mồ hôi ở gáy.

“Nè, thế là sao chứ? Kiểu gì nó cũng chạy mất thôi!”

Yumiko vừa lẩm bẩm vừa ném cho tôi và Kawasaki-san chai trà bằng nhựa. Chắc là lúc nãy đi cửa hàng tiện lợi mua cho bọn tôi.

Có lẽ chính sự dịu dàng kín đáo này đã giúp cô ấy vững vàng trên ngai nữ hoàng của lớp.

“Xin lỗi nhé...”

Kawasaki-san tuy nói nhỏ nhưng vẫn cảm ơn Yumiko đàng hoàng.

Hai người họ không thân nhau lắm, nhưng nếu nhờ chuyện này mà họ trở nên thân thiết hơn thì tốt.

“Trước mắt, dồn hết tâm trí làm lại lần nữa xem sao. Không cần phải nhớ ngay từ lần đầu, cứ nói rõ ràng các từ chỉ thị ra, làm hai lần, ba lần là được thôi mà.”

Kawasaki-san uống ừng ực chai trà vừa nhận, thở phào một cái, phủi phủi cỏ dính ở mông rồi đứng dậy.

Kawasaki-san, cô ấy kiên nhẫn và nghiêm túc hơn hình ảnh bề ngoài nhiều...

Thật đáng công nhờ cậu ấy giúp đỡ.

Kawasaki-san lại đưa bánh quy xương cho chó ra trước mặt Sable...

“Nào, Sable, ngồi xuống.”

“Hyang!”

Lại trốn rồi!

Sable chạy hết tốc lực!

“Chẳng phải là thoái hóa rồi hay sao! Rốt cuộc là thế nào đây!”

“Cậu hỏi tớ thì tớ biết làm sao!”

“Lúc nãy còn ngồi xuống được cơ mà!”

Kawasaki-san vừa càu nhàu vừa đuổi theo Sable.

Nhưng Sable hình như cũng quen với việc bị đuổi theo rồi thì phải...

Nó đọc được chuyển động của Kawasaki-san và cả của tôi, liên tục lặp lại những cú cua gấp, né tránh liên hồi!

“Sao nó lại đi học cách bỏ chạy cơ chứ!”

Lại suýt soát né được tay của Kawasaki-san rồi!

“Yumiko cũng giúp đi. Cứu tớ với!”

Tôi nhờ Yumiko giúp một tay.

“Ể~, cả tớ nữa á!?”

Dù cằn nhằn nhưng Yumiko cũng tham gia truy đuổi, cuối cùng, cả ba người cùng nhau rượt đuổi Sable.

Ba nữ sinh cấp ba chạy trong công viên mùa hè đuổi theo một con chó.

Khung cảnh này có phải là hơi “thanh xuân” quá không? Giống như một quảng cáo nước giải khát thể thao ấy nhỉ?

Những chuyện như thế chỉ thoáng qua trong đầu một khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nữa...

“Hyang!”

Sable tràn đầy năng lượng.

Lần này nó còn chạy bạt mạng xa hơn lần trước.

Vượt mặt cả ba đứa tôi, nó cứ thế chạy mãi...

Cuối cùng thì bóng dáng nó cũng biến mất.

“Hyang!”

Tiếng kêu của Sable vọng lại đâu đây.

“Haa haa...”

“Zee zee”

“Hộc...khụ khụ! Ọe!”

Ba nữ sinh trung học rượt theo Sable, khí chất thanh xuân tựa quảng cáo nước tăng lực bốc hơi không còn dấu vết.

Nơi Sable đang ở là...

Ngay trước khu rừng, sau khi đã chạy băng qua hoàn toàn bãi cỏ rộng.

Ngay sát bên bồn hoa.

Nó vừa lẩn quẩn phía sau bồn hoa, vừa ra sức kêu “Hyang hyang!”.

Có cảm giác như nó đang muốn nói gì đó với chúng tôi.

Nhưng trong bồn hoa vẫn chưa trồng gì cả, chỉ toàn đất đen.

“Hyang!”

Sable không phải trong bồn hoa được bao quanh bởi gạch, mà dùng mũi khẽ chạm vào mặt đất hơi phía sau, rồi lại kêu lên.

Yumiko đang chăm chú nhìn cảnh đó.

Đột nhiên, cô ấy vỗ tay trước ngực.

Có vẻ như cô ấy vừa nghĩ ra điều gì đó...

“Cái này chẳng phải là kiểu 'đào ở đây đi' hay sao?”

Yumiko... Thật bất ngờ, một ý tưởng đậm chất cổ tích!

“Là cái đó hả? Cái truyện cổ tích mà con chó sủa bảo đào ở đây, đào lên thì thấy kho báu ấy?”

“Ừ. Sao? Chẳng lẽ cậu không biết à?”

“Hả!? Đâu có chuyện chưa nghe. Chỉ là, phải nói sao nhỉ... ừm... Thôi được rồi, cũng có thể.”

Kawasaki-san... Thật bất ngờ, một ý tưởng đậm chất cổ tích!

“Thôi, cứ đào thử xem sao?”

“Sable đã cố chấp đến mức này để trốn, có lẽ nó thực sự cảm nhận được gì đó ở đây, và muốn báo cho chúng ta biết.”

Kawasaki-san cũng có vẻ hứng thú với việc đào.

“Này, tớ không nghĩ Sable là một con chó giỏi đến mức đó đâu.”

“Nhưng mà nó cứ sủa gọi chúng ta suốt đấy thôi.”

“Hyang hyang hyang!”

“Thì đúng là thế, nhưng tớ không nghĩ nó có khả năng tìm thấy kho báu, mà nói đúng hơn thì nó có vẻ là một con chó ngốc...”

“Hyaaang?”

Ư, có vẻ như Sable đang bất mãn thì phải...

“Thôi, cứ đào thử xem sao. Dù sao cũng chỉ là chỗ không có gì ở phía sau bồn hoa thôi mà.”

Kawasaki-san nhặt một cành cây vừa tầm gần đó, và ngay lập tức bắt đầu đào bới đất ở phía sâu bên trong bồn hoa. Tiếp đó, Yumiko cũng bắt đầu khều khều bằng cành cây.

Đến nước này thì tôi cũng không thể không làm được rồi...

“Không biết sẽ đào được cái gì nhỉ?”

Kawasaki-san lẩm bẩm trong khi mải miết đào bới phía sâu bên trong bồn hoa.

“Thường chắc là đồng Koban chứ gì?”

Yumiko đáp lời, mắt vẫn nhìn thẳng vào bồn hoa.

“Ở Chiba có đồng Koban à?”

“Hyang?”

“Tớ cũng không biết nữa, nhưng thời Edo thì Chiba cũng dùng đồng Koban chứ sao.”

“Nhưng mà hình như khu vực Port Park là đất lấp biển đấy.”

“Hả? Cậu có ý kiến gì à?”

Yumiko lại trừng mắt nhìn Kawasaki-san.

“Hả? Đâu có ý kiến gì. Chỉ là tôi bảo, thời đồng Koban thì chỗ này là biển rồi! Nên nếu có đào được thì cũng là hóa thạch thôi!”

Kawasaki-san khẳng định chắc nịch.

“À? Đào được hóa thạch thì vui lắm à?”

“A? Vui quá đi chứ!”

Họ cãi nhau dữ dội quá...

Nhưng sao cả hai người đều dễ thương một cách tuyệt diệu thế này!

Cái kiểu cãi nhau đầy mộng mơ gì vậy trời.

“Thôi, thôi, cả hai người đều bị 'hyang hyang' của Sable thôi thúc nên đừng mong đợi gì nhiều nhé.”

“Chuyện đó thì tớ biết rồi. Chỉ là bị nó 'hyang, hyang' nhiều như thế, ngược lại không đào thì thấy khó chịu ấy?”

“Bỏ qua chuyện này thì sẽ cứ băn khoăn mãi thôi.”

Vừa cãi nhau, nhưng hai người lại khá đồng ý kiến.

“A ha ha, vậy thì đừng mong đợi gì nhiều mà cứ đào thôi nhé.”

Về phần tôi, nếu Sable được kỳ vọng quá nhiều về sự thông minh thì tôi lại thấy bất an ấy...

Dù sao thì cũng cứ đào liên tục như thế được khoảng ba mươi phút nhỉ?

Không có xẻng hay cuốc gì cả mà cũng đào được kha khá đấy chứ……

“Chẳng có gì hết trơn”

Yumiko nhìn chằm chằm vào cái hố tôi đào, vẻ mặt bất mãn.

“Hóa thạch cũng không có…… mà khoan, Sable đâu rồi?”

“Ể?”

Đúng rồi ha, từ lúc nãy đến giờ hoàn toàn không thấy “hyang hyang” gì cả!

Vội vàng nhìn quanh nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng nó đâu!

Sable, bảo bọn tôi đào chỗ này, rồi lén lút đi đâu mất tiêu rồi!

“Thật là, Sable đâu rồi? Đồ ngốc Sable!”

Tôi vừa gọi tên Sable, vừa tạm thời quay về chỗ cũ.

Và ở đó có bóng dáng của Sable……

“Áaa, Sable, ăn hết cả đống bánh quy xương thưởng rồi kìa!”

Yumiko phát hiện ra Sable và trợn tròn mắt.

Sable đang nằm dài trên bãi cỏ.

Gần cái mõm của nó là cái túi bánh quy gần như trống rỗng……

“Chẳng lẽ, trong lúc bọn mình đào đất thì nó lén quay về ăn bánh quy……? Siêu thông minh luôn!”

Kawasaki-san ngược lại còn thấy cảm phục nữa chứ.

“Hyang.”

Sable thọc mũi vào túi, ngậm một cái bánh quy rồi đưa đến chân Kawasaki-san.

“Đây là phần thưởng vì đã quay về được hả!? Sao mà khôn thế!”

“Không phải đâu không phải đâu. Sable không khôn đến thế đâu!”

“Vậy hả? Tự nhiên tớ thấy nó giống chó siêu đẳng ghê”

“Thật sự chỉ là trùng hợp thôi mà.”

Thật ra tôi muốn xác nhận xem nó có phải là chó ngốc không, mà là một con chó bình thường, nên định tập trò cho nó, không hiểu sao lại thành ra ngược lại…… Tại sao vậy? Tôi cũng không thông minh nên không hiểu lắm……

“Ừm, tớ không biết nó có phải là một con chó thông minh siêu đẳng hay không, nhưng tớ biết chắc chắn nó không phải là một con chó ngốc.”

Yumiko vừa cười gượng vừa xoa bụng Sable.

Sable no căng bụng, bắt đầu thư giãn.

“Haha, thật kỳ lạ khi trong tình trạng này thì nó mới chỉ thực hiện được một lần 'ngồi' nhỉ?”

Tôi cười gượng.

“Nhưng mà, cũng phải dạy nó thôi. Cứ thế này thì tớ sẽ gục trước mất.”

Kawasaki-san cũng có vẻ khá mệt mỏi.

Thực tế thì Kawasaki-san đã chạy liên tục, và tôi cũng khá mệt.

Hơn nữa hôm nay trời nóng quá.

Nhiệt độ chắc chắn đã vượt quá ba mươi độ.

Quá nóng để chạy nước rút hết sức.

Nếu cứ tiếp tục đuổi bắt Sable thế này thì có lẽ tôi sẽ gục mất.

Phải nói chuyện nghiêm túc với Sable mới được.

“Sable, sao lúc nào em cũng chạy hết tốc lực vậy chứ... Bọn chị không có nhiều thể lực như vậy đâu. Không được đâu đấy.”

Tôi vừa càu nhàu vừa nhẹ nhàng xoa xoa đầu Sable.

Sable cũng vẫy đuôi, trông có vẻ vui vẻ.

Yumiko chăm chú quan sát tôi và Sable…

“Có chuyện gì vậy Yumiko?”

“Ừm, tự nhiên tớ thấy...”

“Tự nhiên...?”

Cô ấy có vẻ sắp nói điều gì đó quan trọng.

“À, tự nhiên tớ thấy, chỉ là linh cảm thôi, có khả năng là tụi mình bị nó coi thường không?”

“Hả!?”

Yumiko bỗng dưng buột miệng nói một câu mà đám yankee hay dùng, khiến tôi không khỏi giật mình kêu lên.

“Thì là, chẳng phải người ta nói chó khá để ý đến thứ bậc trên dưới hay sao. Rồi nó nghĩ việc không nghe lời chúng ta cũng chẳng sao cả?”

Yumiko khoanh tay, có vẻ hơi trừng mắt lườm Sable.

“Cậu nói vậy tớ mới để ý, nó cứ chạy vòng vòng để chúng ta đuổi theo, cảm giác như đang trêu đùa chúng ta vậy.”

Kawasaki-san cũng có vẻ đồng ý với ý kiến của Yumiko.

...Ngẫm lại thì đúng là vậy.

Lẽ nào Sable không coi tôi là chủ nhân?

“Này, Sable, chị là chủ nhân của em đấy. Hiểu không?”

Tôi dùng hai tay ôm Sable lên, để mặt nó ngang tầm mắt tôi.

Nhìn thẳng vào mắt nó mà nói.

“Hyang?”

Sable nghiêng đầu.

“Hay là em nghĩ chị là bạn?”

“Hyang?”

Sable lại nghiêng đầu.

“Hay là... đàn em?”

“Hyang, hyang!”

Nó có vẻ như đang gật đầu!

Yumiko chăm chú quan sát Sable và tôi như vậy...

“À, không nghi ngờ gì nữa, nó coi Yui-chan hơi thấp hơn nó một chút đấy.”

Yumiko hất mái tóc xoăn lộng lẫy quấn theo chiều dọc rồi gật đầu một cái thật sâu.

“Eeeh! Yumiko, đừng nói những điều đáng sợ như vậy chứ.”

“Chắc chắn luôn. Bọn tớ nhạy cảm với những chuyện đó lắm!”

Yumiko nói vậy rồi liếc nhìn Kawasaki-san...

Kawasaki-san cũng gật đầu lia lịa.

...Sable, lẽ nào. Trong gia đình, thứ tự là bố, mẹ, Sable, rồi mới đến tôi?

Ngẫm lại thì, lúc mẹ bảo “Ngồi im”, nó ngoan ngoãn đợi lâu lắm.

Chỉ khi tôi bảo nó đợi thì Sable mới không thèm nghe thôi!

Tôi đã dốc hết tình cảm, đôi khi cũng có chút nghiêm khắc, cố gắng nuôi nấng nó như chị gái của Sable vậy mà! Trả lại cho chị cái trái tim của Mutsu Gorou-san đi!

Quá sốc, tôi ngã ngồi xuống bãi cỏ.

Yumiko có vẻ không đành lòng nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy.

“Hết cách rồi. Hay là tớ dạy cho nó hiểu nhé.”

“Tớ nghĩ tớ cũng giúp được gì đó.”

Yumiko và Kawasaki-san ngồi xổm xuống trước mặt Sable.

“Sable, bọn ta không hiền đâu đấy.”

“Đúng vậy, nếu không nghe lời thì đáng sợ lắm đấy.”

Cả hai tạo dáng ngồi xổm y như mấy tay bất lương, trừng mắt nhìn Sable.

C, cái này là...

Không hiểu sao nhưng mà khí thế ghê gớm thật.

Quả là Yumiko và Kawasaki-san.

Đây gọi là “bá khí” sao? Nếu tính thêm cái đó, thì hai người là số một và số hai trong lớp rồi nhỉ.

Nhưng mà tôi không muốn biết ai là nhất đâu.

Sable đang chịu áp lực như thế đó.

“H, hya... Hyang hyang!”

Đến cả chó cũng cảm nhận được áp lực thần bí kia thì phải.

Khuôn mặt có chút sợ hãi...

“Nè, Sable sợ rồi kìa...”

“Không sao, tụi tớ cũng phải cắn răng mà làm thôi.”

Chắc là đang dạy Sable hiểu rõ thứ bậc trên dưới, và dạy nó rằng nếu không nghe lời là không được đâu...

“Sao? Sable, lần sau có ngoan không?”

Yumiko vẫn giữ vẻ mặt đáng sợ và nói chuyện với Sable.

“Hyang! Hyang, hyang. Hyang. Hyang! Hyang su yo!”

Sable phát ra một tiếng kêu mà tôi chưa từng nghe bao giờ!

Kiểu như nó vừa nói “Không phải mà. Vừa rồi chỉ là đùa thôi đúng không! Em sẽ làm cho xem này” ấy.

Rồi, Yumiko một lần nữa mang quả bóng cao su đến, cho Sable nhìn thật kỹ trước mặt.

“Hyangsu!”

Sable ngửi quả bóng cao su một lần, rồi khuôn mặt trở nên nghiêm túc chưa từng thấy.

Hình như đây là lần đầu tôi thấy Sable mặt nghiêm túc thì phải...

“Okay, vậy bắt đầu nha, Sable, bắt lấy nè!”

Yumiko ra lệnh rõ ràng “Bắt lấy” rồi ném quả bóng cao su đi.

Những đám mây vũ tích trôi nổi trên bầu trời.

Quả bóng cao su màu hồng vẽ nên một đường parabol trên nền trời ấy.

“Hyangsu!”

Vừa kêu một tiếng nghe giống như kính ngữ, Sable vừa quẫy quẫy đôi chân ngắn ngủn.

Trong chớp mắt nó đã đuổi kịp quả bóng, ngay khoảnh khắc nó rơi xuống đất và nảy lên nhẹ nhàng, nó đã ngoạm lấy và bắt thành công!

...Cuối cùng thì nó cũng bắt được.

Giỏi lắm, Sable, em giỏi lắm!

Rồi Sable ngậm quả bóng trong miệng, nhìn về phía này.

“Sable, quay lại đây, lại đây, back!”

Yumiko hô “Back”.

Sable phản ứng lại...

──Quay lại thật kìa!?

Sable vừa nhảy lon ton vừa chạy về phía này!

Đương nhiên là vẫn ngậm quả bóng trong miệng.

Thật là ngoan. Và thật là đáng yêu!

Em ngoan, em ngoan lắm, Sable!

Sable đặt quả bóng cao su vừa bắt được trước mặt ba người chúng tôi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ngước nhìn khuôn mặt của hai người...

“Hyangsuu!”

Sable làm vẻ mặt nghiêm túc nhất trong ngày.

Yumiko, và Kawasaki-san, vẫn giữ vẻ mặt đáng sợ để không bị Sable coi thường.

Hai người nhìn quả bóng, rồi lại nhìn Sable...

“Để chắc ăn, thử lại lần nữa xem sao. Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi. Lần này đến lượt tớ.”

Kawasaki-san ném quả bóng một lần nữa.

“Hyangsu!”

Sable bắt được nó, chạy hết tốc lực trở lại.

Đặt quả bóng dưới chân Kawasaki-san, nhìn hai người với vẻ mặt nghiêm túc.

““Giỏi lắm!””

Cuối cùng không thể kìm nén được, cảm xúc của Yumiko và Kawasaki-san bùng nổ!

Nụ cười rạng rỡ!

“Giỏi lắm, Sable.”

“Nếu làm thì làm được mà.”

Cả hai xúm lại, ra sức vuốt ve Sable!

Bụng, lưng, đầu, cả gốc đuôi nữa!

Hai người cùng nhau trở thành Double Mutsu-gorou-san!

“Hyangsu! Hyangsu!”

Sable có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự thân mật đột ngột này.

Có cảm giác như nó hơi khó chịu thì phải...

Sau khi vuốt ve một hồi, Kawasaki-san nói với tôi.

“Làm được rồi nhỉ. Cuối cùng cũng làm được rồi.”

“Ừm, tớ còn lo lắng nữa chứ. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Tôi cúi đầu.

Kawasaki-san đã dốc sức chạy nước rút mấy lần liền, thật sự rất biết ơn cô ấy.

Nếu là Hina chắc ngất xỉu mất rồi.

“Không, không, tớ thấy bình thường mà, cũng vui nữa.”

Kawasaki-san có vẻ hơi ngại ngùng, e thẹn mỉm cười.

“Nó ngoan ngoãn thế này, tớ có thể yên tâm đi du lịch cùng gia đình rồi.”

“Hửm?”

“À thì, Sable bị nghi ngờ là ngốc nghếch từ lâu rồi. Nếu mà ngốc quá thì lúc đi du lịch nhờ người ta trông nom cũng ngại, đúng không?”

“À à, thì cũng đúng. Ra là vậy.”

“Vậy nên, ngay tháng tới, chuyện về kỳ nghỉ hè ấy mà...”

Tôi hơi ngước mắt lên nhìn Kawasaki-san.

Đúng vậy. Nếu chuyện này thành công thì tôi muốn nhờ một việc...

“Nhanh thật đấy.”

“Tớ muốn nhờ cậu trông nom giúp một chút được không?”

“Tớ thì không sao cả nhưng mà...”

“Thật sao!”

“Thật ra tớ cũng không có ý đó, nhưng mà Sable cũng đã thân với cả hai người rồi, nên tớ nghĩ nếu nhờ một trong hai người trông nom thì tốt...”

Thật ra thì tôi cũng có hơi ý đó.

Thực tế, nếu có người có thể trông Sable giúp lúc cần kíp thì tôi sẽ được giúp đỡ rất nhiều.

Đặc biệt là những người đáng tin cậy như Kawasaki-san hay Yumiko-san thì tôi càng yên tâm.

“Ừm, nếu là chuyện đó thì cũng được thôi.”

Kawasaki-san tỏ vẻ không hề phản đối, thuận theo câu chuyện mà ngồi xổm xuống muốn ôm Sable lên thì…

“Hyangsu!”

Sable né tránh!

“Ơ? Sable?”

“Hyangsu! Hyajisu!”

Rõ ràng là nó đang sợ hãi Kawasaki-san!

Chị ấy hơi đáng sợ, nhặt bóng thì tôi nhặt được, nhưng tôi không đồng ý sống chung với chị ấy.

Thái độ kiểu vậy đó.

“A ha ha, gì vậy? Bị ghét rồi kìa! Này, lại đây với chị, Sable, đừng có lại chị gái đáng sợ kia nữa!”

“Hya hyangsu!”

Sable thoăn thoắt né tay Yumiko, trốn ra sau lưng tôi.

Chị cũng đáng sợ chẳng kém đâu!

Cảm giác là vậy.

“Ara, tưởng là thân nhau lắm rồi chứ, ai dè... Ta ha ha”

“Không thể nào... Tớ đã nhẫn tâm vì Sable mà...”

“Đúng vậy. Tớ cũng muốn đối xử dịu dàng với nó thôi, chẳng phải cũng vì muốn nó đi nhặt bóng sao.”

Hai người họ suy sụp dữ vậy!

“Xin lỗi! Rồi một ngày nào đó Sable sẽ hiểu thôi, đó là sự đáng sợ chứa đựng tình yêu!”

Tôi vội vàng chữa cháy.

“Chó làm sao hiểu được...”

Yumiko vẫn chưa hoàn hồn.

“Này, dù không thân với Sable được thì nếu Yumiko và Kawasaki-san có thể thân nhau hơn, như vậy sẽ tốt hơn ấy...”

“Tôi chả muốn thân với cái người này đâu.”

Kawasaki-san lập tức nói thêm câu thừa thãi!

“Thì, cũng vậy thôi. Đằng nào quan hệ của chúng ta cũng không có tệ.”

“Ừ, đúng vậy.”

Kawasaki-san lẩm bẩm.

“Hả, là sao?”

“Là do bọn tớ vô thức giữ khoảng cách đó mà. Nhìn xem, tính cách của bọn tớ có chút trùng lặp.”

“Chỉ chút thôi.”

Kawasaki-san có vẻ hơi xấu hổ.

Ra là cảm giác như thế này sao...

“Hyang, hyang”

Cả hai người họ đều hơi đáng sợ.

Có lẽ Sable đang nói điều đó.

Tạm bỏ chuyện đó sang một bên, có vẻ không thể giao Sable cho một trong hai người được.

Vậy thì còn ai đáng tin cậy khác không?

Có ai không, có ai không nhỉ...?

Khuôn mặt của những người quen xoay vòng vòng.

Khuôn mặt Yukinon sợ hãi chó.

Khuôn mặt Hikki sợ hãi cuộc đời.

Bất ngờ thay, cá nhân tôi thì không thích Sagamin lắm.

Hina thì không biết chảy nước miếng vì cái gì.

Vô vọng rồi. Tôi không nghĩ ra ai khác nữa.

Còn ai khác nữa không nhỉ?

Khuôn mặt của Hikki lại hiện lên một lần nữa.

──Đúng rồi!

Có Komachi-chan!

Dù nhỏ tuổi hơn nhưng em ấy rất đáng tin cậy, và có vẻ sẽ yêu quý Sable đàng hoàng.

Quyết định rồi. Nhờ Komachi-chan thôi!

Vậy thì nhân tiện...

Lúc mang Sable đến gửi, chắc cần có quà cảm ơn nữa chứ...

──Hyang, hyang!

Sable đang ra hiệu như thế trong lòng tôi. Kiểu như “Đào ở đây nè”? Tôi có cảm giác như vậy.