“Lần tới mà kiếm được một khoản kha khá, chắc chắn ta sẽ sắm cho Lilia một cây cung mới.”
“Không cần đâu ạ. Dù sao thì cái cung hiện giờ cũng là do ngài mua cho em, dùng vẫn ổn mà. Trong nhân giới còn có câu tục ngữ… “Elf thì cung nào cũng bắn trúng” nữa đấy.”
Lilia nói với vẻ đầy tự hào.
“Kiểu như câu “nghề hay thì chẳng kén bút” ấy hả? Nhưng mà nè, em có muốn một cây cung phép không? Vũ khí ma pháp nghe ngầu lắm đó.”
“Em vốn đã tự truyền ma lực vào mũi tên rồi, nên cũng không cần thiết lắm… Nếu thật sự phải nói thì em chỉ mong có cây nào nhẹ hơn chút thôi. Cung của Elf khác con người, nặng quá thì khó điều khiển.”
“Cũng đúng… ngực em to quá mà. Có lẽ một loại cung bắn ngang thì hợp hơn nhỉ?”
Lilia đỏ mặt, gật đầu nhẹ. Cô nàng vẫn hay cầm cung ngang, bắn theo tư thế nằm ngang thay vì dựng đứng. Vì bộ ngực to tròn đầy cản trở nên cô không thể bắn theo cách thông thường. Vậy mà độ chính xác vẫn cực kỳ cao, khiến Mars phải khâm phục thật lòng.
“Nhưng dù gì đi nữa, vũ khí ma pháp đắt lắm. Cứ dùng tạm cái này cũng được. Nếu tình cờ nhặt được thì tính sau. Với cả, em nghĩ trang bị của ngài mới quan trọng hơn. Vốn dĩ, nô lệ chỉ cần đồ cũ của chủ cũng là quá đủ rồi. Mạng của bọn em vốn đâu đáng giá như chủ nhân.”
“Không, em nhầm rồi. Với ta, mạng ai cũng quý như nhau cả. Thậm chí mạng em còn quý hơn ta nữa đấy.”
Để mua Lilia, Mars đã bán sạch gần như toàn bộ trang bị vốn có, cộng với số tiền ít ỏi dành dụm suốt 17 năm cùng khoản thu nhập bất ngờ một năm trước. Giờ trên người cậu chỉ còn lại hai con dao găm rẻ tiền. Mà dao găm đó cũng không hẳn để chiến đấu, chủ yếu dùng trong sinh hoạt, kiểu như dao bếp đa năng.
Số tiền còn lại sau khi mua Lilia cũng nhanh chóng tiêu hết cho quần áo, trang sức, tiền trọ và bữa ăn hàng ngày. Giờ Mars chẳng còn chút tài sản nào đáng gọi là của cải nữa.
Kiếp trước, Mars sống cần kiệm, tích góp rồi chết đi mà chưa kịp tiêu pha gì. Có lẽ chính vì vậy, khi chuyển sinh sang thế giới này, cậu lại có chút xu hướng sống buông thả.
Điều Mars mong muốn bây giờ là một cuộc sống đơn giản, bình dị kiểu “boy phố” lấy vợ sớm, sinh con, xây nhà, cuối tuần tụ tập bạn bè. Ở kiếp trước, cậu từng cười chê kiểu sống ấy, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy đó mới chính là điều mình ao ước.
(Tiền để dành rồi cũng trở thành vô nghĩa khi mình chết đi.)
Mars hiểu quá rõ điều đó, nên chẳng bận tâm chuyện tiết kiệm. Với lại, cậu vốn không phải tuýp người quá coi trọng tiền bạc.
“Từ lúc ở bên ngài, em cảm giác mình dần quen với lối sống xa hoa quá rồi.”
“Có sao đâu. Miễn thấy vui, thấy hạnh phúc thì đáng lắm chứ.”
Mars luôn chiều chuộng Lilia hết mức, một phần cũng vì trong thế giới này chẳng có gì đáng để mua ngoài những thứ thiết yếu. Xã hội chưa phát triển, thậm chí đến xe cộ còn chưa có, nên cũng chẳng tồn tại khái niệm hàng xa xỉ kiểu siêu xe gì đó.
Về ẩm thực, dù chất lượng chẳng bằng kiếp trước, nhưng đối với Lilia thì hoàn toàn đủ khiến cô nàng hài lòng. Mars còn bỏ tiền mua công thức từ nhà hàng để học nấu ăn, chỉ để cô được ăn ngon hơn. Chỉ cần ngắm Lilia ăn ngon lành, cậu đã thấy trái tim mình dân trào yêu thương rồi.
Cảm giác ấy không chỉ như người yêu, mà đôi lúc lại giống như đang nâng niu một đứa con gái nhỏ.
“Em đúng là không ngờ thịt lại ngon đến thế. Trước kia cứ nghĩ chắc chắn nó phải hôi lắm cơ.”
“Tùy loại thôi. Loại thịt người ăn thường thì ít hôi, nên em mới ăn được đấy.”
Mars từng nghĩ Elf vốn là loài ăn chay, nhưng khi cho Lilia thử thì bất ngờ thấy cô không phản ứng tệ chút nào.
“Rồi, sắp tới cửa hầm ngục rồi. Hồi hộp ghê.”
Mars không mấy hứng thú với tiền, nhưng lại say mê những điều kỳ lạ của thế giới này, nhất là ma pháp và những thứ chỉ nơi đây mới có. Hiện giờ, niềm vui lớn nhất của cậu chính là Lilia và việc khám phá hầm ngục mê cung.
“Đi thôi. Nhưng vào trong rồi thì đừng rời khỏi ta nửa bước đấy.”
“Vâng… cho dù ngài bảo em rời xa, em cũng chẳng chịu đâu. H-không phải vì em sợ đâu nhé. Chỉ là… em là nô lệ nên phải thế thôi.”
Miệng thì bảo không sợ, nhưng Lilia vẫn nắm chặt tay áo Mars, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an khi nhìn vào cửa hang của hầm ngục mê cung “Sekhmet”.
Ở chốn đông người, cô cũng thường làm vậy. Dù ngoài miệng hay tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng Mars hiểu rõ… chẳng ai sợ con người bằng Lilia. Trải qua mấy chục năm bị giam cầm bởi bọn buôn nô lệ, mất hết cả tự do lẫn phẩm giá, cô đâu còn tin nổi ai nữa.
Cô nàng chỉ quen giấu nỗi sợ bằng lớp vỏ mạnh mẽ mà thôi, chứ tâm hồn thật sự chẳng hề cứng cỏi như vẻ ngoài. Mars biết điều đó hơn ai hết.
“Sợ cũng chẳng sao cả. Hầm ngục này đã được phát hiện 20 năm rồi, nhưng chưa ai chinh phục nổi. Thấy sợ mới là bình thường. Nhưng yên tâm, có ta ở đây thì chẳng việc gì đâu và hôm nay chúng ta chỉ thám hiểm mấy tầng thấp thôi, khá là an toàn đấy.”
Mars bật cười. Nụ cười này không phải để trấn an, mà là tự nhiên bật ra từ niềm vui.
“À mà nè… sao lại mặc bộ đó? Rõ ràng đồ em nhiều lắm mà…”
Cậu liếc từ đầu xuống chân Lilia, không kìm được mà chẹp miệng.
“Bộ này… trông kỳ lắm sao? Trong tất cả những món đồ ngài mua, đây là cái em thích nhất đó.”
Lilia xoay nhẹ một vòng, nét mặt lộ vẻ lo lắng. Cô không muốn Mars thấy mình kém xinh trong mắt cậu.
“Không, trái lại, em đáng yêu chết đi được. Thật sự, em mặc cái gì cũng đẹp đến mức khiến người ta ngu cả người luôn.”
“Ngài nói thế… em ngượng mất.”
Dù Mars chẳng còn đồng nào, nhưng riêng khoản quần áo cho Lilia thì lại chẳng tiếc. Đa số là váy áo xinh xắn, nhưng cũng không ít bộ chuyên dùng cho… chuyện giường gối, thậm chí toàn hàng đặt riêng. Có lúc Mars tự giễu… kiến thức Nhật Bản hiện đại mà cậu dùng được nhiều nhất, chắc lại là mấy cái này.
Ấy thế mà, chuẩn bị vào hầm ngục, Lilia lại chọn bộ trang phục hở hang nhất. Nhìn chẳng khác nào mấy cô “phượt thủ nửa mùa” coi thường núi rừng.
Làn da trắng mịn của Lilia phô bày gần như trọn vẹn, đường cong gợi cảm thì lộ rõ mồn một. Mars chỉ nhìn thôi đã thấy người nóng ran lên.
Trên thân trên, cô mặc thứ trông chẳng khác gì bikini được phủ thêm lớp vải mỏng. Rãnh ngực sâu hút ánh nhìn của Mars không cách nào dứt ra được. Vòng eo nuột nà cũng phơi bày hết cỡ, chỉ quấn thêm mảnh vải mỏng kiểu sườn xám xẻ tà. Mà cái xẻ ấy sâu đến mức một bên đùi lộ hẳn ra.
Ánh mắt Mars lướt từ rốn lên đường xẻ tà, nơi lẽ ra quần lót phải lộ một phần.
“Em… có mặc quần lót không đó? Sao chẳng thấy đâu cả?”
“Có chứ. Em chọn loại lọt khe ấy.”
“À… cái đó. Nhưng mà cái đó đâu phải để mặc thường ngày, mà là cho… ban đêm thôi. Loại quần lọt khe đó là ta nhờ may riêng, chỉ để cởi khi… muốn. Em mặc vậy không thấy quá gợi cảm sao? Đi ngoài đường, tên nam nào chẳng nhìn chằm chằm.”
“Trong rừng, Elf bọn em thường ăn mặc thế này. Em thấy rất quen thuộc, lại dễ cử động hơn vì chẳng vướng khớp gì cả.”
“Đúng là một giống loài dâm đãng…” Mars bất giác thầm cảm thán. Nếu dung mạo của Lilia đã hợp gu cậu đến vậy, thì hẳn những nàng elf khác cũng không ngoại lệ.
“Ngày mai trưa mới khởi hành, nên hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại trong hầm ngục. Xin lỗi nhé, trọ có hơi tệ một chút. Phòng tốt thì dường như chỉ dành riêng cho quý tộc, ta không thể thuê nổi.”
“Chuyện đó không sao cả… Nhưng mà, trong hầm ngục cũng có cả quán trọ ư?”
…Bước vào bên trong, Lilia thấy vô số người qua lại nhộn nhịp.
Cảnh tượng này khác hẳn với những gì nàng từng hình dung. Nàng nghĩ nơi đây phải giống một hang động u tối, quái vật rình rập khắp nơi, thi thể người chất đầy mặt đất. Nhưng thực tế lại chẳng khác gì một khu phố thậm chí còn có cả hàng quán.
Mars chẳng hề tỏ ra căng thẳng, hẳn là bởi cậu đã quen với tình cảnh này.
“Nghe nói, trừ mấy hầm ngục mới phát hiện hoặc có độ khó cao, thì tầng đầu tiên thường có quán trọ cả. Thường sẽ có lính đánh thuê canh gác, quái vật cũng bị dọn sạch rồi. Dù vậy, vẫn có trường hợp chúng tràn từ tầng dưới lên, nên cũng không thể nói là an toàn tuyệt đối.”
“Con người các ngài đúng là loài sinh vật ở đâu cũng chiếm lấy cho riêng mình…”
Lilia cau mày. Mars hiểu rõ tâm tình ấy.
Dù ở thế giới nào, bản chất con người cũng chẳng thay đổi. Họ sẽ tận dụng cạn kiệt tài nguyên mang tên “hầm ngục mê cung”. Đó là mặt trái phũ phàng của một thế giới tưởng chừng mơ mộng.
“Vậy… thám hiểm ở tầng thấp thì cụ thể làm gì ạ?”
“Chủ yếu là đào tường tìm quặng ma thiết. Suy cho cùng, đó là cách kiếm tiền hiệu quả nhất.”
Cả hai cầm cuốc bổ thuê, miệt mài đục vào vách đá.
Mars vốn không muốn để Lilia làm việc nặng nhọc, nhưng xét về năng suất thì chẳng còn cách nào khác. Ngoài ra, những lựa chọn khác đều nguy hiểm hoặc là khiêu chiến chinh phục ngục mê cung, hoặc săn tìm vật liệu quý từ ma vật lạ. Với tình hình hiện tại, mạo hiểm là điều không đáng.
Họ tìm kiếm loại khoáng thạch đen gọi là ma thạch. Đây là vật liệu có thể dẫn truyền ma lực, được dùng để chế tạo vũ khí và vật dụng hằng ngày. Thông thường, một khối to nhất chỉ bằng lòng bàn tay.
Phần lớn ánh sáng ở thế giới này đến từ ma thạch, phát ra hào quang mang ma pháp. Ngoài ra vẫn có cách dùng lửa thô sơ, nhưng càng về thành thị, ánh sáng kiểu đó càng hiếm gặp.
Dù ma thiết cũng có thể khai thác bên ngoài, song trong hầm ngục mê cung hiệu suất cao hơn nhiều, vì độ tinh khiết khác biệt rõ rệt. Xét về kích cỡ và trọng lượng, mang về bán lại càng lời.
Công việc cứ thế lặp đi lặp lại nhét ma thạch vào túi, chuyển về phòng trọ đục từ trong hang đá, rồi quay lại mỏ đào tiếp.
Đa phần sẽ bán cho thương nhân chuyên lặn ngục. Phần dư mới mang lên mặt đất bán cho tiệm vũ khí hay cửa hàng khác...
Vừa trò chuyện vừa đào bới, không khí giữa hai người an nhàn lạ thường, khác hẳn với những tổ đội thám hiểm khác.
Mars vừa làm vừa ngắm cây cung sau lưng Lilia. Đó là món hàng cao cấp từ tay một nghệ nhân nổi danh giá trị ngang một chiếc xe hơi hạng sang ở thế giới cũ. Thế nhưng, cậu vẫn muốn sắm cho nàng thứ gì đó vừa hợp dáng hơn, bởi cây cung hiện tại trông khá đơn điệu với màu đen xám. Lilia vốn không biết nó quý giá đến vậy.
“Đúng là elf thì phải đi cùng với cung. Ta muốn tìm cho nàng một cây thật sự xứng tầm hơn. Ta vốn kiểu người phải lo cho trang bị của cả nhóm cân bằng đầy đủ. Không biết có ai đem bán bảo vật không nhỉ…”
Ở kiếp trước, Mars cũng luôn như vậy mỗi khi chơi game.
Nâng cấp nhân vật, cân chỉnh trang bị, vào thành thì mua đồ tốt nhất. Nếu không đủ thì quay ra luyện cấp, cày vàng.
“Đã gọi là bảo vật thì hẳn chẳng ai bán đâu… Nhưng mà, Ngài thật kỳ lạ. Những chuyện ai cũng biết thì Ngài lại chẳng rõ, thế mà mấy chi tiết nhỏ nhặt chẳng mấy ai để tâm thì Ngài lại rành. Với chuyện về elf cũng thế. Rõ là Ngài chẳng nắm được bao nhiêu, vậy mà kiến thức vụn vặt thì lại có. Thật khó hiểu. Kiểu như chắp vá vậy.”
Lilia đưa ánh mắt hoài nghi.
Rõ ràng, Mars biết ít hơn cả thường dân. Nàng không thể hiểu nổi, làm sao sống đến giờ mà lại thiếu sót kiến thức cơ bản đến thế. Dẫu có là dân quê mùa đi nữa, ít ra con người cũng phải có cái gọi là “thường thức”.
Thực tế, Mars thiếu toàn bộ kiến thức nền.
Cậu không hề biết vì sao elf bị áp bức, nhưng lại biết họ giỏi bắn cung tất cả chỉ nhờ kiến thức từ game hay manga.
“À… nói sao nhỉ. Có dịp ta sẽ giải thích. Đại khái là cách ta tiếp nhận tri thức khác mọi người thôi.”
(Vì vốn dĩ, đó là những gì mình đã biết từ trước khi tới thế giới này.)
Mars thừa hiểu, bản thân chỉ ghép kiến thức Nhật Bản hiện đại với hiểu biết của thế giới mới, dẫn tới chỗ khập khiễng. Elf ngoài đời thật khác hẳn hình ảnh trong trò chơi. Hơn nữa, Lilia là người elf đầu tiên cậu gặp ngoài đời, nên cảm giác vẫn xa lạ.
Trong lòng Lilia luôn thấy có điều bất thường về Mars.. cứ như tri thức trên trời rót xuống cho riêng cậu.
Dĩ nhiên, Mars chưa từng hé lộ thân phận “người chuyển sinh”. Thế giới này hỗn loạn và nguy hiểm hơn Nhật rất nhiều, đến mức tồn tại cả chế độ nô lệ. Một khi nổi bật, đồng nghĩa rước họa sát thân.
Cậu không nói với Lilia, cũng là để tránh lôi nàng vào nguy hiểm. Mars chỉ muốn đem đến cho nàng một cuộc đời yên ổn, hạnh phúc không chút bất an, không vướng lo toan.
Giữa lúc ấy, một giọng nam chói tai cất lên…
“Này, tên kia! Ngươi dắt ma vật vào hầm ngục à, điên rồi chắc!?”
Mars và Lilia cùng giật mình.
Một gã thanh niên khoảng đầu 20, dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú với sống mũi cao, tóc bạc chia ngôi giữa, tiến lại gần. Trên người hắn khoác bộ giáp trắng cùng thanh trường kiếm dài bên hông. Tuy nhiên, vỏ kiếm được chạm trổ cầu kỳ đến mức dư thừa, khiến nó mất đi vẻ thực dụng. Nhìn qua, hắn trông chẳng khác nào kỵ sĩ quý tộc.
Mars cảnh giác đảo mắt tìm quái vật, nhưng xung quanh tuyệt nhiên không có gì.
(Gã này đang nói cái quái gì vậy…? Bị ảo giác chắc?)
“Này, ta đang nói với ngươi đấy, tên nhãi! Đừng có dắt ma vật vào đây!”
Giọng the thé của gã càng lúc càng chói tai, khiến Mars mới nhận ra hắn đang chỉ vào mình. Gã tóc bạc trừng mắt nhìn, vẻ mặt đầy bực bội.
Mars chẳng nhận ra gã kia đang gọi mình, bởi trong nhận thức của cậu, làm gì có chuyện dắt theo ma vật. Cái mà hắn ta gọi là “ma vật”… chính là Lilia, người con gái elf mà Mars yêu đến mức say đắm, đêm nào cũng ôm ấp cưng chiều.
“.......Ta?”
Nghe Mars lên tiếng, gã tóc bạc khoác giáp trắng liền nở nụ cười khinh bỉ, nhắm vào cả Lilia lẫn cậu. Sau lưng hắn là mấy gã trai trẻ cùng một thiếu nữ tóc màu đen, dáng vẻ có lẽ là đồng đội. Nhìn vẻ mặt ngao ngán của họ, Mars đoán kiểu hống hách này hẳn là thói quen cố hữu của gã.
Thiếu nữ kia để tóc đen ngang vai, khoác áo choàng đỏ, trong tay cầm một cây gậ phép nhỏ như chiếc đũa. Rõ ràng là một pháp sư, vóc dáng mảnh mai, chẳng phải loại có thể cầm kiếm xông trận.
Mái tóc xõa che đi một bên mặt, khiến chỉ thấy rõ một mắt. Ấn tượng ban đầu là ngoan ngoãn, kiểu con gái bị ép phải làm lớp trưởng. Nếu tự nguyện ứng cử, chắc hợp làm cán bộ thư viện hơn. Với đôi lông mày nhíu cong, dáng vẻ rụt rè, cô ấy càng toát lên nét yếu đuối.
Cô gái ấy khép nép đứng đó, hai tay ôm chặt lấy cây gậy nhỏ, hai chân khép vào trong, như đang co mình lại. Một vẻ mộc mạc, nhưng lại ẩn giấu ánh sáng. Mars chắc chắn rằng, chỉ cần biết trang điểm đôi chút, cô sẽ ngay lập tức trở thành mẫu người dễ được chú ý, thậm chí được săn đón.
“Ê! Sao cứ nhìn Hazuki hoài thế hả!? Người đang nói chuyện với ngươi là ta đây cơ mà!?”
“Ze… Zelius, cậu không nên tỏ thái độ như vậy với người mới gặp đâu…”
Mặc kệ gã tóc bạc lớn tiếng, Mars chỉ tập trung quan sát cô gái vừa được gọi là Hazuki. Tóc đen vốn hiếm hoi trong thế giới này, cộng thêm gương mặt mang nét Á Đông, khiến cậu bất giác liên tưởng đến người Nhật.
Lúc mới đến đây, Mars từng thấy lạ với những màu tóc rực rỡ chẳng khác gì là cosplay, nhưng dần cũng quen. Bởi bố mẹ trong thế giới này của cậu còn mang tóc xanh, thế mà riêng cậu lại có mái tóc đen, điều ấy luôn khiến Mars thắc mắc không hiểu nổi di truyền ra sao.
Hazuki trông bằng tuổi, hoặc nhỉnh hơn chút, tầm 17, 18. Với góc nhìn của một kẻ từng 29 tuổi, Mars vốn chẳng giỏi đoán tuổi thanh thiếu niên. Trong mắt người lớn, cấp 2 hay cấp 3 cũng đều trông còn non nớt như nhau.
Dưới áo choàng đỏ, cô nàng ấy mặc trang phục đơn giản toàn màu đen. Khi Mars vô tình liếc qua, cặp đùi trắng nõn mịn màng lộ ra từ chiếc váy xếp ly trên gối lập tức hút lấy ánh mắt cậu.
(…Ngực thì nhỏ, nhưng gương mặt đáng yêu. Khuôn mặt còn phảng phất chút nét loli, song thực tế có thể lớn tuổi hơn mình một chút. Khác hẳn Lilia, cô gái này như dồn hết sự quyến rũ vào vòng dưới…)
“Ê! Đừng phớt lờ ta chứ! Gần thế này mà vẫn coi như không nghe thấy à!?”
Mars chẳng mấy bận tâm tới gã đàn ông đang gào thét. Ánh mắt cậu chỉ dán chặt vào cô gái. Sự phớt lờ ấy càng khiến gã tóc bạc nổi điên, gào lên chói tai. Mars bực mình quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy khó chịu.
(Rốt cuộc hắn đang lảm nhảm cái gì thế? Lại còn điển trai nữa chứ. Cái loại đẹp trai mà còn lắm lời thì càng đáng ghét…)
Trong lòng Mars dậy sóng, phản ứng quá khích với hiện tượng muôn thuở… “đẹp trai đi cùng gái xinh”.
“Dắt theo ma vật vào hầm ngục mê cung, ngươi nghĩ sẽ không bị đâm sau lưng à?”
Gã huênh hoang phun ra lời lẽ hách dịch.
Mars nhướn mày, đáp thẳng…
“Ma vật nào? Ta chẳng dắt gì cả. Chẳng lẽ ngươi bị hoa mắt?”
“Ha!? Ngươi dám coi thường ta ư!? Loại ma vật hạ đẳng sao có thể qua mắt một mạo hiểm giả hạng nhất như ta! Rõ ràng nó ở kia kìa!”
Ngón tay hắn chĩa thẳng vào Lilia.
Nàng cắn môi, ánh mắt căm giận lẫn tủi hờn, nơi khóe mắt đã ngân ngấn nước. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Mars bừng lên một cơn phẫn nộ dữ dội. Người con gái mà cậu yêu thương nhất, quý hơn tất cả, lại bị kẻ khác sỉ nhục… Mars không tài nào chịu nổi.
Lilia cúi gằm mặt, giấu đi ánh mắt đẫm lệ, trong lòng ngập tràn bất công..
(Lại nữa sao. Tại sao ta phải chịu sự chà đạp từ những kẻ hạ đẳng? Ta nào có làm điều gì để đáng bị như vậy?)
Những ký ức đau thương ùa về. Ở bên Mars, nàng thường quên mất thân phận bị khinh rẻ của mình. Nhưng một khi có kẻ như gã kia, thực tại ấy lại bị xé toạc ra trước mắt. Cái vòng cổ vốn như sợi dây gắn kết nay bỗng hóa thành xiềng xích nặng nề, nhắc nhở nàng rằng, rốt cuộc mình vẫn chỉ là “nô lệ”.
Không chỉ riêng elf, mà toàn bộ những tộc “bán nhân” đều chịu cảnh áp bức. Bởi họ mang hình dáng na ná con người, lại biết nói tiếng người, nên sự khác biệt ấy khiến họ bị coi là “dị vật”. Thậm chí nhiều kẻ còn gọi họ là “ma vật”. Với riêng elf, còn nhiều nguyên nhân sâu xa khác khiến họ bị khinh miệt.
Ánh mắt đám đông nhanh chóng đổ dồn về phía Mars, gã tóc bạc và Lilia. Cơ hội đây rồi… hắn ta liền bước lên, phô diễn trước mọi người.
Mars kéo Lilia nép sau lưng, dồn toàn bộ tinh thần để cảnh giác.
Xung quanh còn lác đác nhiều kẻ ăn mặc sang trọng, có vẻ là quý tộc, đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh rẻ. Trước ánh nhìn ấy, gã tóc bạc khoa trương động tác, cất giọng chát chúa..
“Nghe đây! Ta là Zelius Laclaire! Một năm trước, chính ta cùng đồng đội đã chinh phục hầm ngục mê cung phương Bắc Ganymede! Người đời xưng tụng ta là “Lôi Quang”!”
Hắn vung thanh kiếm cầu kỳ, và ngay lập tức, điện quang xanh lam vờn quanh lưỡi thép, nổ lách tách như tia sét. Mars liếc mắt, nghĩ bụng… Chỉ là thứ tĩnh điện được phô trương cho bắt mắt thôi.
Đám đông liền reo hò cổ vũ. Dẫu chỉ là loại ma pháp hạ đẳng, nhưng đi kèm thành tích “chinh phục hầm ngục” thì đủ để họ tin rằng gã sở hữu sức mạnh vượt trội.
( “Lôi Quang”, hả… Mars thầm gãi đầu. Tên thì oai thật, cơ mà chẳng hợp chút nào.)
“Ngươi bị đần à? Nàng ấy đáng yêu thế này, sao có thể là ma vật? Nếu rảnh, thay vì ảo giác, ngươi nên đi mua cái kính cho rồi… Kẻo lại bị thương oan uổng đấy.”
“Ngươi… ngươi dám nhục mạ ta!?”
“Chính ngươi mới là kẻ xúc phạm trước, Zera-chin.”
Mars biết rõ tên hắn là Zelius, nhưng chẳng buồn gọi đúng.
“Ta là Zelius Laclaire! Chính ta đã chinh phục Ganymede! Ta làLôi Quang!”
Mars nhếch mép… Đã đoán trước sẽ chạm trán, nhưng không ngờ lại sớm đến vậy…
“Ồ, thế à? Giỏi thật. Chúc mừng. Nhưng cái đó chẳng liên quan đến việc ngươi sỉ nhục Lilia. Muốn khoe thì về mà khoe với mẹ ngươi đi.”
“Ngươi… chẳng lẽ là loại biến thái nảy sinh dục vọng với cả ma vật!? Trò cười lớn nhất ta từng thấy! Nghe nói bọn nhà quê còn phát tình cả với súc vật cơ đấy!”
Che nửa mặt, Zelius ngửa cổ cười to. Mars cảm thấy từng sợi lông trên người dựng ngược vì cơn phẫn nộ.
Mars run lên vì giận, nhưng ngược lại đầu óc lại lạnh đi. Lúc này không phải cậu thiếu niên nóng nảy 17 tuổi, mà là phần tính cách hai 29 trong Mars bắt đầu tính toán cách giải quyết tình huống, đồng thời nghĩ đến chuyện trả thù Zelius.
“...Ta đã nói rồi. Đừng có sỉ nhục Lilia. Với cả, ngươi nhìn một cô gái đẹp thế này mà chẳng có cảm giác gì sao? Ta thì sẵn sàng đem cả gia tài ra đổi lấy nàng mà không hề hối hận. Thậm chí còn muốn dốc thêm nữa.”
“Cô gái đẹp? Ngươi đùa chắc? Làm gì có ai lại phát tình với một con gia súc chứ?”
(Lần sỉ nhục thứ hai này thì không thể bỏ qua.)
Mars không dám nhìn gương mặt Lilia phía sau. Chỉ cần thấy nàng buồn bã thôi, tim cậu đã nhói đau.
Ngay khi nghĩ đến trả đũa, hành động của Mars lập tức bùng phát.
Cậu bất ngờ quét chân, đồng thời đẩy vào ngực Zelius.
Động tác ấy giống hệt chiêu kosoto-gari trong judo, chỉ khác là Mars không hề cho đối phương cơ hội đỡ ngã.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, đến mức những người xung quanh chỉ kịp thấy loáng thoáng.
“Ughh…!”
Zelius ngã chỗng xuống, mông bẹp xuống đất phát ra tiếng bịch khó coi, kèm theo tiếng rên la thảm hại.
“Thấy chưa? Nhìn không rõ thì dễ gặp nạn lắm. Về nhà đi cho lành, ta chẳng hứng thú nghe đàn ông rên rỉ đâu.”
Tiếng cười rúc rích vang lên khắp xung quanh.
Từ chỗ kẻ hùng hổ như anh hùng, Zelius bỗng hóa thành trò cười vì bị một cậu trai ăn mặc giản dị quật ngã dễ dàng.
Nhìn bàn tay dính đầy bùn đất, gã mới dần nhận ra chuyện vừa xảy ra. Khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận, toàn thân run rẩy.
“Zelius! Cậu có sao không!?”
Cô gái tóc đen đi cùng hoảng hốt lao đến đỡ hắn, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
Nhìn cách cô quan tâm, Mars cảm thấy giữa họ hẳn có quan hệ gì đó thân thiết hơn mức bạn bè bình thường.
“Im đi! Cút ra chỗ khác, đồ đàn bà vô dụng!”
Zelius gạt phắt bàn tay dịu dàng kia một cách thô bạo. Cú hất ấy không hề nể nang, cũng chẳng kiềm chế.
Bốp!
Nắm đấm giáp sắt của hắn đập thẳng vào mặt cô gái. Âm thanh nặng nề vang lên, chẳng khác nào bị gậy sắt quất mạnh vào đầu.
“Aaah…! Đau… đau quá…!”
Cơ thể mảnh mai ấy bị hất văng mấy mét, rơi bịch xuống đất. Máu từ mũi chảy dài, nước mắt cũng tuôn trào. Cô chỉ kịp lấy tay áo lau đi, nhưng máu ra nhiều đến mức khó có thể gọi là “chảy máu cam” nữa… Mars còn lo thật sự rằng mũi cô đã gãy.
Trong tình cảnh đáng ra phải khóc thét lên, cô lại cố cắn môi, hai tay che miệng để nén tiếng lại tiếng khóc. Bởi cô biết rõ… chỉ cần cất tiếng, sẽ lại bị hắn đánh đập tàn nhẫn hơn.
“Này ngươi! Ngươi đang làm cái trò gì với đồng đội thế hả!? Cô ấy chỉ là một cô gái, lại chỉ lo lắng cho ngươi thôi, có làm gì sai đâu!?”
Mars chạy đến bên cô gái, rút chiếc khăn tay đưa cho. Giá như có thể, cậu đã dùng phép trị liệu, nhưng tiếc là số ma pháp cậu biết chẳng nhiều, trong đó lại chẳng có chữa trị gì cả.
Mars cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ Zelius sẽ ra tay với đồng đội, lại còn đánh thẳng vào mặt một cô gái. Dù không phải trực tiếp, nhưng vì nguyên nhân bắt nguồn từ mình nên cảm giác tội lỗi dồn lên khiến Mars hơi nghẹn lại.
“Đ-đừng lo cho em… chuyện này… vốn đã quen rồi. Với cả em có thể dùng ma pháp trị liệu và ma pháp tê liệt để giảm đi cảm giác đau…”
“Xin lỗi… là lỗi của ta.”
Cô gái loạng choạng đứng lên, gượng cười với Mars một cái rồi tự thi triển ma pháp trị liệu lên bản thân. Nhìn kỹ, Mars mới nhận ra trên chân cô còn lấm tấm vài vết bầm tím. Rõ ràng đây không phải lần đầu cô phải chịu bạo hành.
Nụ cười gắng gượng trên gương mặt bê bết máu ấy càng khiến lòng Mars thắt lại.
(Nếu là nô lệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để em bị đối xử như thế này…
Ngày nào cũng được ăn ngon, được chơi đùa vui vẻ. Ta sẽ chẳng bao giờ nỡ ra tay đánh đập em..là nô lệ, là người thuộc về ta thì sẽ an toàn. Chuyện vừa rồi chỉ là ngoại lệ, bình thường sẽ không có chuyện đó.)
Dù không rõ lý do, nhưng việc Lilia một elf đang bị loài người khinh miệt vẫn không bị ai gây sự chính là vì chiếc vòng cổ chứng minh nàng thuộc về Mars. Việc bị Zelius quấy rối hôm nay chỉ là tai nạn hiếm hoi.
“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ…! Dám khiến ta phải chịu nhục nhã thế này sao…!”
Là kẻ mà bao mạo hiểm giả hầm ngục ngưỡng mộ, một kẻ đã chinh phục được mê cung. Zelius chưa từng nghĩ sẽ có người dám làm điều sỉ nhục mình đến vậy. Trong mắt gay, bản thân phải là người được tôn trọng, được ngưỡng mộ..
Gã luôn nghĩ người khác sẽ phải xin lỗi, phải cúi đầu trước mình. Vậy mà thực tế lại trái ngược hoàn toàn.
Mars thì lại khác. Lilia…người quan trọng nhất đối với cậu đã bị xúc phạm. Dù kẻ đó là ai, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Này, muốn gây chuyện thì cũng phải chọn đúng đối thủ. Chuẩn mực của ngươi chẳng liên quan gì đến ta hết. Đừng bao giờ mà nhục mạ Lilia. Và hãy xin lỗi cô đồng đội đó cho đàng hoàng. Đàn ông mà đánh phụ nữ thì đúng là cặn bã.”
“Nhớ lấy! Trong hầm ngục này, ta là chủ! Ta sẽ biến ngươi thành rỉ sét cho lưỡi kiếm của ta!”
“Câu đó nghe quen quá rồi đấy. Nhưng trước tiên, lo mà giữ kiếm sạch sẽ đi. Để rỉ sét thì chẳng còn tư cách làm kiếm sĩ nữa đâu.”
Mars nhếch mép chế nhạo.
“Đ-đó chỉ là ví von thôi! Hiểu chứ!?”
“Biết, nhưng ta cố tình châm chọc đấy.”
“Khốn kiếp… ta sẽ khiến ngươi phải hối hận…!”
“Nếu thế thì yên tâm đi. Bị kẻ phiền phức như ngươi bám lấy, ta đã hối hận lắm rồi.”
Nhìn Zelius và đồng đội vừa liếc mình vừa bỏ đi, Mars thở dài một hơi, phất tay tiễn chúng.
Chậm một nhịp, bóng dáng cô gái đi phía sau Zelius hiện lên trong mắt Mars với vẻ cực kỳ buồn bã.Nếu chịu đến bên cậu, cậu nhất định sẽ bảo vệ. Nhưng đó là lựa chọn thuộc về chính cô. Nếu cô muốn, cậu sẽ không ngăn cản.
“Chủ nhân mạnh mẽ hơn em tưởng rất nhiều… Người đó vốn là kẻ chinh phục hầm ngục, phải là một cao thủ áp đảo mới đúng chứ?”
“Vừa nãy ta chỉ dùng kỹ thuật thôi, chẳng liên quan mấy đến sức mạnh. Và chiêu đó chỉ dùng được một lần, giờ thì hết tác dụng rồi. Đối đầu trực diện, chắc hắn cũng khá mạnh. Dù sao cũng mang danh “kẻ chinh phục hầm ngục”, hẳn cũng có thực lực.”
“? Nhưng ngài đã hạ hắn quá dễ dàng vậy mà?”
“Ngay từ đầu, hắn vốn không có ý định chiến đấu. Chỉ định mỉa mai và tỏ ra bề trên thôi. Vì vậy sơ hở đầy ra. Thêm nữa, hắn không hề nghĩ có kẻ dám tấn công hắn. Kết cục này, cũng là điều tất yếu thôi. Chỉ tội cho cô nàng đó…”
Mars chỉ lợi dụng kẽ hở của Zelius. Chiêu này không thể lặp lại lần nữa, vì từ giờ hắn sẽ cảnh giác và xem Mars như kẻ thù thực sự.
Dù coi thường con người Zelius Laclaire, nhưng Mars không hề xem nhẹ kỹ năng chiến đấu của hắn. Trong mắt Mars, ngoài một người, Zelius chính là kẻ mạnh nhất ở đây.
Nhìn bề ngoài, Mars chỉ là một chàng trai vui vẻ, có phần hay đùa cợt. Nhưng Lilia vẫn luôn cảm thấy cậu che giấu quá nhiều điều.
Từ khi gặp Mars, nàng đã mang trong lòng vô số thắc mắc. Thế nhưng Lilia chưa bao giờ hỏi. Bởi nàng mang ơn cậu, không muốn khiến cậu phải phật ý. Và quan trọng hơn, bản thân Lilia cũng có bí mật riêng.
“Thôi, cứ thoải mái đi. Cô nàng đó thì thật đáng thương… nhưng bọn họ chắc mục tiêu là đánh chiếm hầm ngục. Còn chúng ta chỉ định cày tiền ở mấy tầng thấp, chắc cũng chẳng đụng mặt nữa đâu. Với lại, mục tiêu khám phá hầm ngục của ta phần nhiều là để có tiền dắt Lilia đi chơi thôi.”
“Em vẫn còn nhiều điều không hiểu… nhưng cảm ơn ngài. Ngài đã nổi giận vì em, phải không?”
“Đúng vậy. Ta không thể nào chịu nổi. Lilia không biết đấy thôi, ta yêu em đến mức si mê luôn rồi. Rất yêu em. Vậy nên, kẻ nào dám sỉ nhục em, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
“Chủ nhân đúng là khác biệt… Nhưng em thật sự hạnh phúc. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày em yêu một con người. Em cũng rất yêu ngài… Mars.”
Mỉm cười, Lilia vòng tay ôm lấy cánh tay Mars, kẹp chặt vào giữa khuôn ngực đầy đặn của mình.
Cảm giác mềm mại, mát lạnh ấy khiến khóe miệng Mars cong lên. Còn Lilia, cúi mặt xuống, môi lại mím chặt.
“Ta sẽ bảo vệ em. Sức mạnh của ta tồn tại là vì điều đó.”
“Chủ nhân… quả nhiên ngài có điều gì đó giấu em, đúng không? Em cảm thấy ngài luôn rất ung dung, ngay cả vừa rồi cũng vậy.”
“Ta không thích khoe khoang như hắn. Thực lực thì cứ để em tự thấy. Người ta nói, thanh kiếm thật sự sắc bén sẽ luôn nằm trong vỏ mà. Nào, cùng tiến vào hầm ngục thôi. Hôm nay coi như buổi thử nghiệm, chưa hẳn gọi là chinh phục.”
“Vâng! Em sẽ theo ngài đến tận cùng!”
Lilia nhón nhẹ chân, đặt lên má Mars một nụ hôn run rẩy.
(Thật may mắn khi em đã được ngài Mars mua về.Trong đời này, em chưa từng nghĩ sẽ gặp một con người sẵn sàng nổi giận vì mình.)
Có Mars, Lilia đã tìm thấy thứ quan trọng nhất. Từ ngày gặp cậu, nàng đã cười nhiều hơn cả quãng đời dài đằng đẵng trước kia.
Và thế là, cuộc sống chậm rãi chinh phục hầm ngục mê cung của hai người bắt đầu…

