Tập 01

Chương 01

2025-09-04

2

Nửa năm sau…

Mars cùng cô nàng nô lệ elf Lilia đang có mặt tại một thành phố mê cung, được xây dựng quanh hầm ngục mang tên Sekhmet.

Khắp nơi náo nhiệt ồn ào, người người tay cầm cung tên, kiếm đao,một khung cảnh điển hình của chốn tập trung những kẻ mạo hiểm. So với bảy đại mê cung nổi danh khắp thế giới, nơi này chỉ là một hầm ngục nhỏ bé, thế nhưng suốt hai mươi năm kể từ ngày được phát hiện, nó vẫn là một chốn khó nhằn, chưa một ai có thể chinh phục.

Những thành phố mê cung như thế này tồn tại ở khắp nơi. Bởi vào thời đại này, trung tâm xoay vần thế giới chính là các hầm ngục mê cung những nơi ẩn chứa khả năng ban phát mọi điều ước.

 Mars nắm tay Lilia, khéo léo luồn lách qua đám đông.

“Lilia này, hôm nay ta thử vào hầm ngục một chút nhé? Đi tour khám phá tầng thấp thôi, coi như kiếm ít tiền tiêu. Thiệt tình thì… trả tiền trọ xong, ta gần như trắng tay rồi.”

“Dạ, tất nhiên rồi. Em nghe nói tầng thấp hầu như chẳng có gì nguy hiểm, nên chỉ hai chúng ta cũng dư sức. Hơn nữa… em cũng mạnh lắm đó!”

Lilia đáp lời chẳng chút khó chịu, còn giơ nắm tay nhỏ nhắn lên như để khích lệ.

Với  Mars người mang tư duy của thời hiện đại, cậu hơi e ngại khi phải thú nhận mình không còn tiền. May thay, lo lắng đó hóa ra chỉ là dư thừa. Dù biết rõ Lilia không bao giờ nhìn người qua đồng tiền, nhưng vì nàng vẫn là con gái, nên  Mars không khỏi bất an.

 Mars là một kẻ chuyển sinh. Năm nay cậu 17 tuổi.

Kiếp trước, cậu chết ở tuổi 29. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, một sinh mệnh mới bắt đầu. Cái tên được ban cho ở thế giới này là  Mars Irving. Từ ấy đến nay 17 năm, cậu đã sống với nỗ lực không làm gì quá nổi bật, chỉ để được coi như một người bình thường.

Chuyện cậu vốn là kẻ chuyển sinh từ Nhật Bản, một dị giới khác,  Mars chưa từng nói với Lilia. Vừa khó giải thích, lại vừa chẳng tin được, có khi nàng sẽ coi cậu là một kẻ điên.

Kể từ khi mang tên  Mars, cậu chẳng còn nhiều tham vọng. Cậu đã quá chán ghét cái vòng xoáy bị giẫm đạp ở kiếp trước. Giờ đây, ước nguyện duy nhất của cậu là được sống một cuộc đời an nhàn bên Lilia.

Với  Mars, “sống an nhàn” có nghĩa là một cuộc sống không bị công ty hay bất kỳ ai áp đặt, thúc ép. Chỉ đơn giản được sống theo ý mình.

Cậu biết rõ Lilia có thể chiến đấu. Trên lưng nàng là cây cung quý giá mà cậu đã tốn cả gia tài để mua, hơn nữa cậu từng thấy nàng tập luyện và bắn thử. Nhưng đó chỉ là luyện tập,  Mars chưa từng chứng kiến nàng thực chiến nên không rõ sức mạnh thực sự đến đâu.

“Thật sự mạnh sao? Dễ thương thế này mà lại giỏi chiến đấu à?”

“Em nghĩ ngoại hình và sức mạnh chẳng liên quan gì với nhau… Dù ngài không đối xử vậy, nhưng xin nhớ rằng em là một elf. Chủng tộc của em vốn vượt trội hơn loài người cả về phép thuật lẫn cung tên. Năng lực ma thuật bẩm sinh chênh lệch rất lớn, lại thêm tuổi thọ dài, nên bọn em có thời gian học hỏi nhiều hơn. So với loài người yếu ớt thì chẳng hề thua kém chút nào… À, tất nhiên, ngài  Mars là ngoại lệ duy nhất đó!”

Nhớ ra  Mars cũng là con người, Lilia vội vàng sửa lời, đồng thời ưỡn ngực tự hà, cặp ngực cũng theo đó mà nãy nhẹ theo từng bước.

Lilia vốn mang niềm kiêu hãnh về chủng tộc elf của mình, trái lại lại có xu hướng khinh miệt loài người.

 Mars cho rằng chính những năm tháng bị con người giam cầm trong kiếp sống nô lệ đã tạo nên tâm thế phản kháng ấy. Nếu không tự nâng mình lên, chắc hẳn trái tim nàng đã chẳng thể chịu đựng nổi.

So với ngày mới gặp, Lilia nay đã tươi sáng hơn nhiều. Trước kia, ánh mắt nàng chỉ toàn tuyệt vọng, như một kẻ đã chết. Chính sự kiêu ngạo xen lẫn vẻ lạnh lùng ấy lại khiến  Mars càng thấy cô nàng đáng yêu hơn.

Hơn ai hết,  Mars là người hiểu rõ con người thật của Lilia. Dù ngoài mặt nàng chê bai loài người, nhưng thực ra lại rất tò mò với ẩm thực của họ, đặc biệt là đồ ngọt. Đối với người thân thiết, nàng lại trở nên cực kỳ nhõng nhẽo.

Bình thường, Lilia luôn giữ giọng điềm tĩnh, chín chắn. Nhưng khi chỉ còn hai người, chẳng bị ánh mắt nào soi mói, nàng lại dùng chất giọng ngọt ngào, đầy nũng nịu. Chính cái khoảng cách giữa dáng vẻ “tsun” thường ngày và sự yếu mềm bên trong ấy mới khiến ngọn lửa trong  Mars càng bùng cháy.

“Bạn gái của ta đúng là tuyệt nhất… Vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu thế này. Sau khi từ hầm ngục trở về, ta sẽ mua cho em thêm quần áo, cả trang sức nữa.”

“Nghe thật hạnh phúc mà, nhưng… em nghĩ nguyên nhân chúng ta lâm vào cảnh túng thiếu là do những khoản chi tiêu hoang phí đó thì đúng hơn…”

Vừa thẹn thùng, Lilia vừa nhìn lại bộ váy trên người mình. Vải vóc vốn đã cao cấp, từng đường thêu chỉ, cả lớp đồ lót bên trong cũng đều tinh xảo. Một bộ như thế, chắc có thể đổi lấy cả đống lương thực.

Nguyên nhân của sự khốn đốn tài chính, quá rõ ràng…  Mars quá mực chiều chuộng Lilia.

Cậu luôn chọn nhà trọ sang trọng nhất thành phố, chọn quán ăn đắt đỏ có phòng riêng để không bị làm phiền, ngày nào cũng mua sắm cho nàng. Thậm chí còn đặt thợ may thiết kế riêng. Với kiểu sống xa hoa đến cả quý tộc cũng phải ghen tị như thế, tiền bạc cạn kiệt là điều hiển nhiên.

“Mua đồ cho Lilia sao có thể gọi là hoang phí? Với ta, ưu tiên số một là em, số hai cũng là em. Một cô gái xinh đẹp thì chuyện ăn mặc lộng lẫy chẳng khác nào một bổn phận rồi.”

“Ngài  Mars… nói thế nghe lạ lắm. Em vốn chỉ là nô lệ thôi mà. Nô lệ thì chẳng có quyền lợi gì, chỉ là công cụ bị sai khiến. Em nghĩ ngài đang quá nuông chiều em rồi!”

Lilia nũng nịu má phính lên, trông như giận dỗi. Nhưng với  Mars, dáng vẻ ấy chỉ khiến cậu càng thêm thích thú.

“Nhưng mà em đáng yêu quá… đến cả gương mặt đang hờn dỗi kia cũng dễ thương không chịu nổi. Với lại, được ta chiều chuộng chính là công việc của Lilia đấy.”

“Công… công việc gì kỳ vậy chứ? Em thấy mình chẳng khác gì kẻ ăn bám… Em muốn được giúp đỡ nhiều hơn cơ. Chuyện… chuyện ban đêm cũng toàn do em được chăm sóc…”

“Làm nô lệ của ta nghĩa là em phải mặc đẹp, ăn ngon và tận hưởng cuộc sống. Chỉ cần thấy em vui, ta đã thấy như được hồi phục rồi. Còn chuyện ban đêm… ta chắc chắn là người hài lòng nhiều hơn. Em không thích được chiều chuộng sao?”

“Không… em rất hạnh phúc. Chỉ là… trong suốt quãng đời dài của mình, em chưa từng có khoảng thời gian bình yên như thế này. Chính vì thế… em sợ rằng sẽ có ngày nó sẽ chấm dứt.”

Thực tế, quãng thời gian sống như chủ và tớ của họ chẳng bao nhiêu. Ban đầu, Lilia không mở lòng. Nhưng nhờ sự tận tâm của  Mars, dần dần nàng đã tháo bỏ xiềng xích trong lòng. Từ hai kẻ xa lạ, họ đã trở thành tình nhân lúc nào chẳng hay.

Giờ đây, đêm nào họ cũng say đắm bên nhau.

 Mars kéo Lilia ra khỏi dòng người đông đúc, ghé sát tai nàng, thì thầm đủ để át đi tiếng ồn náo nhiệt của thành phố…

“Yên tâm đi. Chúng ta sẽ còn mãi bên nhau. Chính vì thế ta mới đến thành phố mê cung này.”

“Chỉ cần được ở bên ngài, em nguyện theo đến tận cùng của thế giới, cho dù có là hầm ngục nguy hiểm nhất.”

“Ta sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu. Ta sẽ bảo vệ em. Vậy nên hãy mỉm cười nhé.”

Lời thì thầm ấy khiến Lilia đỏ bừng mặt, nắm tay  Mars chặt hơn.

Hai người hòa vào dòng người đang hướng về phía trung tâm náo nhiệt của thành phố.

(…Không ngờ cuộc đời mình lại có thể trở nên vui vẻ đến thế này. Gặp được Lilia thật sự là điều may mắn nhất.)

Từ những ngón tay truyền qua, hơi ấm dịu nhẹ, hơi lạnh của cơ thể Lilia lại khiến trái tim  Mars trở nên ấm áp lạ thường. Đã 17 năm kể từ khi cậu đến thế giới này, nhưng chưa khi nào  Mars cảm thấy hạnh phúc như hiện tại.

Một thế giới có ma pháp tồn tại, có cả các chủng tộc khác ngoài loài người như Elf, bầu không khí chẳng khác gì trò chơi nhập vai. Chỉ cần sống một cách bình thường ở nơi này thôi cũng đã đủ để khiến cậu thấy thú vị.

Tuy rằng không có nền văn minh hiện đại, số lượng trò tiêu khiển cũng ít ỏi hơn nhiều so với Nhật Bản hiện đại, nhưng đối với  Mars, mọi thứ nơi đây đều mới mẻ và kích thích. Hơn nữa, kiến thức từ kiếp trước cũng giúp ích cho cậu không ít.

Trong một thế giới mà giáo dục bắt buộc chưa hề được hoàn thiện, việc cậu đã sẵn có trong tay những kiến thức cơ bản mà ai ở Nhật Bản cũng được học, từ tính toán cho đến các phương pháp tư duy, đã trở thành một lợi thế cực lớn. Dù khái niệm về con số có đôi chỗ khác biệt,  Mars vẫn có thể dễ dàng ứng dụng. Kiếp trước, cậu vốn là một người khá giỏi học hành.

Nói cách khác, cậu đã mang sẵn tư duy của một người trưởng thành biết làm gì để sống hiệu quả, biết cách tiếp thu kỹ năng và tri thức. Trong khi phần lớn nơi đây chỉ bắt đầu rèn luyện được những điều ấy khi đã khôn lớn, thì cậu đã có sẵn ngay từ đầu.

Nhưng điều quý giá nhất của thế giới này, theo  Mars, chính là sự tự do.

Không tồn tại con đường rập khuôn kiểu học xong rồi đi làm. Ai muốn làm việc ổn định thì tìm chỗ mà làm, kẻ nào muốn phiêu lưu thì cứ thế lên đường. Lựa chọn muôn hình vạn trạng.

Trường học, đối với dân thường, lại là thứ xa xỉ. Đa phần đều do quý tộc lập nên và chỉ dành riêng cho con cái họ. Nói cách khác, cơ hội học tập vốn không hề bình đẳng. Sinh ra là dân thường thì cả đời vẫn chỉ là dân thường, còn quý tộc thì hiển nhiên vẫn sẽ là quý tộc. Một xã hội vốn đã mặc định kẻ thống trị và kẻ bị áp bức ngay từ khi chào đời. Đã vậy, sống theo ý mình, hưởng thụ tự do mới là lựa chọn khôn ngoan nhất đó chính là suy nghĩ của  Mars sau khi được tái sinh.

Cậu từng nghĩ đến chuyện lợi dụng kiến thức hiện đại để gây dựng sự nghiệp, thành công có lẽ không khó, nhưng sẽ phiền phức, rườm rà, mà quan trọng hơn cả… chẳng đưa cậu đến gần thứ mà cậu thực sự mong muốn.

15 tuổi, niên rời quê lên đường phiêu lưu. Trước đó, cậu chỉ là một thiếu niên nông dân bình thường. Lý do xuất phát đơn giản… cậu đã say mê cái nghề mới toanh là mạo hiểm giả chinh phục hầm ngục.

Khái niệm “chinh phục hầm ngục” chỉ mới hình thành trong vài chục năm trở lại đây.

Dù hầm ngục vốn tồn tại từ lâu, trước kia, chẳng ai dám đi sâu vào đó. Ai cũng biết nơi ấy đầy rẫy quái vật mạnh mẽ hơn nhiều so với sinh vật mặt đất, chưa kể đủ loại bẫy rập chết người. Và vì chưa từng có ai vượt qua, nên chẳng mấy ai lại dại dột liều mạng bước vào.

Thế nhưng, một biến cố đã làm rung chuyển cả giới mạo hiểm giả.

Khoảng 50 trước, cuối cùng cũng có một kẻ thành công chinh phục một hầm ngục nhỏ. Và hắn đã thuật lại cảnh tượng trước mắt mình…

Nơi sâu thẳm nhất của hầm ngục, chính là một thế giới rực rỡ ánh sáng.

Trong căn phòng ngập tràn châu báu vàng bạc, hắn đã tìm thấy những cấm thư ma pháp những cuốn sách cho phép bất kỳ ai lĩnh hội kỹ năng độc hữu hay ma pháp vốn được cho là không tồn tại. Vũ khí, giáp trụ, những bảo vật ma pháp xếp chật kín cả nơi đó.

Một miền đất hứa đúng nghĩa.

Kể từ đó, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thế giới đã thay đổi đến chóng mặt.

Những hầm ngục từng khiến con người e dè giờ lại trở thành mỏ vàng. Thương nhân đổ về buôn bán vũ khí, giáp trụ, dược phẩm. Quán trọ, quán rượu, nơi môi giới tìm đồng đội… mọc lên san sát quanh hầm ngục, dần dần hình thành nên những thành phố mê cung sầm uất.

Trong số đó, hùng vĩ nhất chính là bảy hầm ngục khổng lồ được gọi là Thất Đại hầm ngục mê cung. Không một ai từng bước vào đó mà có thể quay về, tất nhiên cũng chẳng ai chinh phục nổi. Người ta mặc định nơi đó là tầng nguy hiểm tối cao.

Khi Mars 15 tuổi, đã có không ít kẻ chinh phục thành công các hầm ngục khác. Họ trở thành những mạo hiểm giả danh vọng, vừa có tiền, vừa có vinh quang, khiến bao người ngưỡng mộ.

Một khi thành công, chỉ sau một đêm có thể đổi đời, nghèo hóa giàu sang. Thậm chí những cấm thư ma pháp hiếm hoi thu được từ tận cùng hầm ngục có khả năng biến một kẻ vô năng thành đại pháp sư hay kiếm sĩ bậc nhất. Những cuốn sách này không tồn tại ở đâu ngoài hầm ngục, và nội dung trong đó, xét theo chuẩn mực thế giới này, đều là loại ma pháp vượt xa lẽ thường.

Một khi chinh phục được hầm ngục, cuộc sống tầm thường sẽ đảo ngược hoàn toàn.

Xuất thân, địa vị, quyền lực.. tất cả đều có thể lật ngược chỉ sau một lần thành công. Bởi vậy, người người đổ xô đi làm mạo hiểm giả cũng chẳng có gì lạ.

 Mars cũng không phải ngoại lệ. Trước tiên bởi vì cái nghề đó còn lâu mới biến mất, sau nữa, nhờ vốn kiến thức từ game, cậu tin mình có thể áp dụng được phần nào.

Nhưng hơn hết, cậu mang trong mình một thiên phú đặc biệt…món quà duy nhất có được nhờ chuyển sinh.

Thế giới này, những điều chưa sáng tỏ vẫn còn nhiều. Nhưng thay vì bận tâm,  Mars chọn cách bỏ qua. Đó vốn cũng là thói quen từ kiếp trước… có những thứ càng nghĩ chỉ càng bế tắc, chẳng giải quyết được gì. Cậu không muốn sa vào những nỗi u sầu. Giờ đây, chỉ cần được Lilia yêu thương là đã quá đủ rồi.

Trong tất cả, điều khiến cậu say mê nhất chính là cấm thư ma pháp.

Dù ở một thế giới vốn đã có ma pháp, nhưng thứ đó lại vượt hẳn ra ngoài mọi khuôn khổ. Nếu đã sống trong một thế giới fantasy,  Mars muốn đi đúng theo tinh thần ấy… và cậu bắt đầu tìm hiểu về chúng.

Những ma pháp, võ kỹ hay kiếm thuật vốn dĩ không thể nào học được, chỉ cần đọc qua cấm thư ma pháp là có thể thi triển.  Mars suy đoán đó là do chúng biến đổi cấu trúc cơ thể thành trạng thái tối ưu nhất. Và chính cậu là người hiểu rõ hơn ai hết rằng ma pháp ở thế giới này hoàn toàn có khả năng tạo nên những thay đổi ấy.

….Nếu vậy, trên lý thuyết, kéo dài tuổi thọ cũng là điều có tính khả thi.

Từ trước đến nay, đó chỉ là một giả thuyết mơ hồ. Nhưng kể từ nửa năm trước, khi gặp Lilia, hướng đi ấy mới trở nên rõ ràng.

Tuổi thọ của Elf dài gấp mười lần loài người. Nếu không mắc bệnh hay bị thương chí mạng, chuyện sống nghìn năm chẳng phải hiếm lạ. Trái lại, con người hiếm ai sống nổi trăm năm.

Nếu muốn đồng hành cùng Lilia, quãng thời gian ấy lại quá ngắn ngủi.

(…Mình tuyệt đối không muốn để Lilia phải chịu nỗi cô đơn ấy thêm lần nào nữa. Sẽ không để em ấy lẻ loi.)

 Mars đã quyết. Muốn được sống bên Lilia mãi mãi, cậu chỉ còn cách chinh phục hầm ngục, đoạt lấy cấm thư ma pháp để kéo dài tuổi thọ.

Cậu đã mang đến cho Lilia niềm hy vọng sau bao năm cô nàng phải nén lòng chịu đựng trong kiếp sống nô lệ. Vậy thì trách nhiệm của cậu là phải bảo vệ niềm hy vọng ấy đến cùng.

Lý do vì sao cậu đến thế giới này,  Mars không biết. Nhưng lý do để tiếp tục sống ở nơi đây thì cậu đã có rồi…