"Thưa công chúa, Hoàng tử Sameer được chuẩn đoán là bị va chạm nhẹ với đáy ao, có một vết bầm nhỏ ở trên trán. Về bên ngoài, ngài ấy trông có vẻ ổn, nhưng tôi khuyên là nên đưa ngài ấy vào bệnh viện để theo dõi thì hơn," người bác sĩ nói với Selina sau khi kiểm tra Sameer một hồi trong phòng chuẩn đoán.
"Nếu anh ấy ổn, tại sao lại cần phải đưa đến bệnh viện làm gì?"
"Tại vì nhỡ đâu não của ngài ấy bị chấn thương..."
"Điều đó chắc chắn sẽ không sảy ra đâu." Selina thờ ơ vẫy tay.
"Tại sao?"
"Anh tôi làm gì có não đâu mà để bị chấn thương?"
"..." Người bác sĩ giật giật ở khóe miệng, không nói lên lời.
Sameer ở trên giường bệnh từ từ mở mắt. "Em gái."
"Có em ở đây."
"Tiểu thư Miliya được cứu chứ?"
"Cô ấy đã được cứu, nhờ có anh."
"Nhờ anh?"
"Cũng hơi lạ. Rõ ràng là cô ấy kêu cứu, nhưng vào lúc anh bị ngất xỉu ở chỗ cái ao đó, thì cô ấy đột nhiên đứng dậy và kéo anh ra ngoài."
"Hả? Vậy là tiểu thư Miliya mới là người cứu anh à?"
"Ừm. Anh có nhận ra điều gì chứ?"
Cái ao khá nông, nhưng Miliya lại la lên kêu cứu, khiến Selina cảm giác rằng Miliya cố tình làm điều đó.
Nếu cô ấy giả vờ, thì điều đó sẽ chứng tỏ các y tá thực sự bị đánh bởi Miliya.
Mặc dù Selina không tin cho lắm về việc mình Miliya có thể cân được từng đấy người, nhưng xét về việc cô ấy có xuất thân từ Đế quốc Wolman, có khả năng rằng cô ấy có những kỹ thuật đặc biệt gì đấy.
Sameer gật đầu trông rất nghiêm túc. "Anh nhận ra rồi."
"Nhận ra cái gì?"
Sameer nhìn trần nhà một lúc, rồi nói một cách nhẹ nhàng, "Anh nhận ra rằng anh càng yêu nàng ấy hơn nữa."
"..."
Selina biết mình chẳng trông mong gì với người anh ngốc nghếch của mình, nên cô đã cho gọi Miliya vào phòng bệnh.
Khoảng khắc Miliya bước vào, đôi mắt của Sameer sáng lên.
Vì quần áo của Miliya bị ướt, nên bệnh viện đã tìm cho cô một bộ trang phục y tá để mặc thay.
Người xưa có câu nói người đẹp vì lụa, và có một số người chỉ cần mặc quần áo bình thường thôi cũng đặc biệt quyến rũ rồi.
"Miliya, có thật là cậu không đánh các ý tá đó chứ?"
"Uh..." Miliya ngập ngừng một lúc rồi nói, "Tớ không làm!"
"Nếu thế, thì tại sao họ lại nằm phủ phục trên mặt đất thế? Hay họ đang cố gắng vu khống cậu à?"
"Đúng đúng, họ có ác ý với tớ. Họ nói rằng tớ dùng ma thuật để quyến rũ hoàng tử."
Sameer tức giận chen vào nói, "Vớ vẩn! Ai bị quyến rũ bởi ma thuật? Chỉ đơn giản là nhan sắc của nàng quá đẹp mà thôi!"
"Anh, để yên em nói." Selina lườm và tiếp tục, "Thế nên cậu bị ngã xuống ao bởi vì họ à?"
"Đúng rồi. Tớ đã cố gắng giải thích với họ, nhưng càng nói họ lại càng tức giận hơn và đẩy tớ xuống hồ. Sau đó vừa đúng lúc cậu tới. Họ sợ họ không biết bịa ra lý do nào để thanh minh, nên họ nằm lăn ra đất và gán tội cho tớ."
Miliya ôm vai của mình, khẽ cắn môi, đôi mắt của cô ấy long lanh cùng với những giọt lệ ở trên đấy, nhìn trông rất mỏng manh và như thể cô ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
"Nhìn tớ mà xem, một người con gái chân yếu tay mềm như vầy. Nếu tớ muốn chống cự, tớ không thể nào địch lại từng đấy người như thế."
Dù cô mới biến thành con gái chưa được lâu, nhưng cô biết rất rõ cốt lõi về lợi thế của phái nữ.
Đó là chơi trò đóng giả làm nạn nhân.
Quả nhiên, ngay khi cô diễn, Sameer lập tức đứng dậy.
"Huhu, tội nghiệp em yêu của ta! Lại đây, để ta... à, không, để ta ôm cái nào!"
Miliya:"?!"
Tên hoàng tử keo kiệt này chắc chắn cũng sẽ được duyệt vào dạng mối nguy hiểm nốt!
"Ahem, ừm, anh trai của tớ vừa bị va đập vào đầu, chắc hệ thần kinh của anh ấy đang hơi rối loạn chút."
"Ah... tớ hiểu, tớ hiểu mà."
Thực ra, những gì mà Miliya nói nghe cũng khá hợp lý, đủ để Selina tin vào điều đó. Nghe cũng không có sạn gì ở đây, nếu chỉ số sức mạnh của cô ấy không cao như vậy, thì thực tế thì có lẽ sẽ diễn ra như thế.
Cô gọi các y tá đến để xác thực câu chuyện.
Các y tá đương nhiên sẽ không thừa nhận việc họ nhắm vào Miliya chỉ vì ghen tị với cô về việc hoàng tử cầu hôn. Nếu họ thừa nhận điều đó, Hoàng tử Sameer có thể sẽ không thích họ.
Vì vậy họ chỉ có thể giải thích, "Miliya kiêu ngạo vì được hoàng tử sủng ái. Khi chúng tôi đi đến mặt đối mặt với cô ấy, cô ấy nâng chúng tôi lên và quăng đi chỗ khác.
"Nâng các cô lên và quăng đi chỗ khác? Selina nheo mắt. "Các cô có biết mình đang nói gì không đấy?"
"Tôi nói thật mà!"
Selina không đáp lại mà nói với giám đốc bệnh viện, "Giám đốc, xin hãy chú ý đến những nhóm yếu thế ở trong bệnh viện, tăng cường giám sát và quản lý chặt chẽ hơn để ngăn chặn những vụ bắt nạt."
"Rõ!"
"Công chúa! Miliya quăng chúng tôi thật mà!"
...
"Chính là cô, cô ấy, anh hùng của chúng ta! Miliya!"
Sau chiến thắng lớn của mình, Miliya ngâm nga giai điệu ở trong văn phòng, lén lút ăn gói máu vị nho để tự thưởng cho chính mình.
"Hát hay đấy," Lair đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô.
"Pft-" Miliya phun máu ra khắp nơi, dù nó không phải của cô ấy.
Cô quay phắt lại. "Sao anh chui vào đây được?! Rõ ràng tôi khóa cửa rồi mà!"
"Tôi đặt một con dấu lên cô. Bất cứ khi nào tôi muốn, tôi có thể dịch chuyển đến đó bằng ma thuật không gian," Lair cười."Tôi không ngờ rằng tôi với mới đi được một lúc, cô đã gây sự với người khác ở bệnh viện rồi."
"Hả? Sao anh biết?"
"Cô là Ác Long. Kể cả khi tôi không có ở bên cạnh, tôi cũng có thể biết được hết mọi hành động của cô."
"Vậy là anh thấy hết mọi thứ kể cả lúc tôi tắm hả?!"
"..." Lair im lặng một cách bất thường.
Mặc dù Miliya phàn nàn, nhưng cô biết thừa rằng cô không có một tí quyền riêng tư nào trước mặt tên này cả.
Dù sao thì, cô không phải là một cô gái thật sự, kể cả anh ta có nhìn thấy cô tắm, cô cũng không thấy xấu hổ.
Điều ngại duy nhất đối với cô là cách mà Lair trêu trọc cô theo cách mà chỉ có những người con gái mới bị trêu như vậy.
Nghĩ đến đây, Miliya đột nhiên cảm thấy bồn chồn và lo lắng nói,"Khoan, anh ở đây không phải để trừng phạt vì những gì tôi gây ra đâu đúng không?"
Cô vừa thoát khỏi số phần phần nửa dưới của cô bị tàn phá bởi những viên bi sắt ở cái đuôi mèo kia. Cô không muốn gặp lại cái rắc rối như vậy sớm như thế!
"Sao thế, trông cô khá có vẻ khá háo hức về điều đó nhỉ?"
"Không hề!"
Lair mỉm cười. "Dù cô đánh bọn họ, nhưng tôi nghĩ cô không làm điều gì sai cả."
"Hả?" Miliya sững sờ. "Anh thật sự đồng tình về việc đó với tôi à?"
Lair đặt tay lên đầu Miliya, xoa như một con cún. "Đương nhiên, tôi luôn phán xét mọi thứ theo một cách khách quan. Kể cả cô có là Ác Long, nếu ai đó bắt nạt cô không vì lý do gì, cô phải dạy cho họ một bài học."
Thật là khó để tượng tượng được rằng lời nói mang đậm quà tặng cuộc sống lại phát ra từ miệng của con quỷ này.
Đúng lúc đó, giọng của Sameer đột nhiên vang lên từ bên ngoài phòng.
"Tiểu thư Miliya, xin hãy mở cửa ra! Ta nghĩ rằng hình như ta vừa nghe thấy giọng của Lair ở trong phòng nàng?!"
Lair: "Không phải nghĩ ngợi gì cả, là tôi đấy."
Lair mở cửa, Sameer và Selina, những người đang nghe lén, loạng choạng bước vào.
"Tiểu thư Miliya, ta có thể hỏi nàng một câu được chứ!"
"Hả?"
Sameer dò xét cả hai. "Mối quan hệ thực sự của nàng với Lair là gì?"
"Không phải tôi đã nói hồi sáng rồi à? Bọn tôi chỉ là... ummm ummm!" Miliya chưa kịp nói hết câu thì bị Lair dùng tay chặn miệng.
"Xin lỗi, thưa điện hạ. Chúng tôi đã nói dối anh vào sáng nay," Lair nói, sau đó kéo Miliya vào lòng."
"Chúng tôi thực sự là người yêu của nhau."
Miliya:"?"
Selina:!"
Sameer:"!?"

