Tại cung điện hoàng gia.
"Thưa hoàng tử điện hạ, dưới lệnh của công chúa Selina, chúng tôi đã theo dõi anh hùng Lair. Sau đó chúng tôi thấy anh hùng Lair ghé vào một cửa hàng quần áo cùng với tiểu thư Miliya. Hai người họ ôm ấp nhau, trông rất thân mật."
"Cái gì?!" Sameer vừa nghe thấy điều đó liền đứng dậy cái rụp, "Không lẽ ta bị cắm sừng à?!"
"Anh, anh còn chưa trong mối quan hệ gì với cô ấy, sao nó gọi là cắm sừng được?"
"Chẳng phải Lair nói anh ta với Miliya chỉ là những người bạn thông thường thôi à? Hay có thể tình cảm của họ sâu đậm đến mức sẵn vậy rồi? "
Biểu cảm của Selina tối sầm lại, "Nếu anh hỏi em, thì em nghĩ có lẽ Lair rõ ràng là đang nói dối anh."
"Nói dối anh?"
"Đúng. Anh nên biết rằng hiện giờ Miliya đang sống chung với Lair. Làm thế nào đó chỉ đơn thuần là những người bạn được.
"Hả? Cái đấy cũng là sự thật à? Không thể nào, anh phải hỏi lại mới được!"
·····
“Phew-cuối cùng cũng thoát."
Trở lại bệnh viện, Miliya nằm ườn kiệt sức trên bàn.
Đối mặt với cái đuôi mèo có gắn cái hạt bằng bạc, Miliya biết chính xác cách để đeo chiếc đuôi này vào.
Mặc dù cô chẳng biết tại sao cái món đồ kỳ lạ đó lại xuất hiện ở thời đại này, nhưng cô biết rằng nếu cô mà đeo nó vào, cô sẽ mất kiểm soát ngay tại chỗ.
Bấy giờ cái đuôi mèo ở trước mặt cô, cô suy xét đây có phải là cơ duy nhất để cô cầu xin sự thương xót trong cái cuộc đời này không.
Cô có một nhiệm vụ bất di bất dịch là phải bảo vệ phần dưới của mình.
Cuối cùng, cô khuất phục trước sự dâm dật, áp bức của Lair và cầu xin một cách đáng thương.
"Chủ nhân, em sai rồi."
"Sai về cái gì?"
"Mọi thứ."
"Tốt. Vì cô biết đã biết lỗi của mình, ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt thôi."
"Tên lươn lẹo! chuẩn bị ăn đánh đi... này này, đừng có véo tai nữa!"
Không biết là lương tâm của Lair đột nhiên trỗi dậy hay là không, sau khi nghịch tai cô một lúc, anh ta cất cái đuôi mèo đi và gửi cô trở lại bệnh viện.
Sau đó, Lair có việc phải làm và rời khỏi bệnh viện, nói rằng anh ta sẽ đón cô vào buổi chiều khi tan làm.
Điều đó có nghĩa là bây giờ cô đang có một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi.
Nhưng kể cả thế, Miliya không dám chạy đi đâu lung tung, vì Lair đã in cái dấu succubus ở dưới bụng cô và có cả chuông ở dưới chân nữa. Cô chắc chắn rằng cái ấn succubus hay cái chuông kia có gắn địch vị, cho dù cô có chạy đi đâu, anh ta cũng có thể tìm ra cô.
Nếu cô làm Lair không hài lòng và có kế hoạnh nham hiểu nào trong đầu anh ta xuất hiện, cơ thể của cô chắc sẽ không chịu được.
Vì vậy tầm hoạt động duy nhất của cô bây giờ là ở trong bệnh viện.
Sau khi nghỉ một lúc và cảm thấy được phục hồi phần nào, cô chuẩn bị đi dạo.
Cô đi đến sân ngoài bệnh viện, có kha khá bác sĩ và y tá có mặt ở đấy.
Ngay khi cô đến, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Và tất cả đều kèm theo sự thù địch.
Miliya nhướng mày nhưng chẳng mảy may quan tâm điều đó và tiếp tục đi dạo loanh quanh trong sân.
Sau cùng, cô là người mới ở đây và chưa có nhiều tương tác gì với họ. Chắc là họ chỉ đang tò mò thôi.
Nhưng ngay sau đó, Miliya đã thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì có một nhóm ý tá đi hướng về phía cô, chặn đường.
Miliya nhìn họ, "Có chuyện gì thế?"
Vài y tá trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó có một người phụ nữ trông giống như y tá trưởng bước tới và nói, "Nói đi, cô đã dùng ma thuật gì để quyến rũ được hoàng tử của chúng ta? Cô có gan to đấy."
"Hả?" Miliya đứng hình, "Tôi có quyến rũ anh ta đâu?"
"Nếu cô không quyến rũ anh ấy, vậy thì tại sao hoàng tử lại cầu hôn một người lạ hoắc như cô chứ?"
"Đúng vậy, kể cả anh hùng cũng loanh quanh theo cô. Chắc chắn cô đã sử dụng một loại tà thuật nào đó!"
"Quả là một người phụ nữ nham hiểm!"
Miliya giật giật khóe miệng, "Không, chị, nghe này, có lẽ, có lẽ thôi nhá, nhỡ đâu chỉ tại vì chị không... xinh bằng tôi?"
Sau khi nói câu đấy xong, mặt của cô hơi đỏ lên.
Tự khen bản thân mình xinh xấu hổ quá!
Nhưng cô không hề khoe khoang, mặc dù các cô gái ở đây trông cũng khá hấp dẫn, nhưng họ vẫn thua xa nếu so với vẻ đẹp của chính cô hiện giờ.
Nếu cô còn là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ phải lòng chính mình tại thời điểm hiện tại.
"Không thể nào! Chắc chắn cô có dùng ma thuật gì đấy!"
Miliya thờ ơ nhún vai, "Tin hay không thì tùy. Giờ tránh sang một bên đi."
Nhưng các y tá không những không tránh ra, mà còn túm lại vây xung quanh cô.
"Thái độ lồi lõm gì đấy? Có vẻ như có ai đó cần dạy một bài học để biết thân biết phận nhỉ."
Người y tá trưởng nói và tiến tới, đẩy Miliya thật mạnh.
Nhưng điều kỳ lạ xảy ra, Miliya không những không nhúc nhích tí gì, mà thay vào đó, người y tá trưởng ngã bịch xuống đất về phía sau.
"Con khốn, sao cô dám đẩy y tá trưởng xuống!"
Miliya mở miệng nói, "Tôi có làm gì đâu. Chị giả vờ vấp cỏ chấn thương à?"
"Nói đủ rồi!" Một y tá giơ tay lên và vung về phía mặt Miliya.
"Bốp-"
"Ah!"
Người y tá xoa tay, kêu lên trong đau đớn.
Tay của cô ấy hoàn toàn bị đỏ và sưng lên.
Mặc dù Miliya đã bị biến thành một cô gái trông có vẻ ngọt ngào, dễ thương, nhưng thể chất Ác long của cô vẫn còn đó. Mặc dù phép thuật đã bị phong ấn, nhưng sức mạnh và phòng thủ của cô ấy vẫn tương tự như trước.
Hơn nữa, bây giờ cô có hai trạng thái về mặt cảm giác.
Nếu bạn chạm nhẹ nhàng vào cô ấy, thì làn da của cô trông có vẻ thì mềm mại, nhưng khi đánh, làn do đó lại cực kỳ cứng.
Mấy đòn đánh thông thường thì không làm cô hề hấn gì, thậm chí nó còn phản lại dame cho người đánh.
Nhìn thấy điều đó, các y tá xông lên đánh cô.
Xui thay, các đòn tấn công của họ chẳng gây tí sát thương gì cho Miliya.
Miliya nheo mắt, tóm lấy một người bằng một tay, và quăng đi chỗ khác.
"Vì tôi không thể xử lý Lair, không có lẽ là tôi không xử lý các cô được."
Sau khi hạ tất cả bọn họ, Miliya phủi tay và chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, giám đốc bệnh viện và Hoàng tử Sameer đáng tiến từ cổng vào.
Miliya đóng băng ngay lập tức, nhìn những y tá nằm xung quanh cô và đang buông những lời chửi rủa.
Mặc dù họ mới là người gây sự trước, nhưng chính họ mới là người bị thương.
Lúc bấy giờ, không có camera giám sát. Nếu họ bịa đặt câu chuyên và nói với người giám đốc rằng cô mới là người khởi xướng chuyện này, cô sẽ không thể nào bào chữa cho bản thân được.
Nếu bị bệnh viện sa thải, bát cơm của cô sẽ bị đạp đổ!
Trong lúc tuyệt vọng, cô nhìn thấy một cái ao gần đấy, hạ quyết tâm, chạy về hướng đó.
"Thưa hoàng tử điện hạ, sáng nay ngài đã đích thân đến đây một lẩn rồi, sao chiều nay ngài lại đến đây nữa làm gì thế?"
"Có một vài thứ tôi muốn làm sáng tỏ với tiểu thư Miliya. Lần này ta muốn đến để hỏi rõ hơn.
"Để có được sự quan tâm của hoàng tử như vậy, cô Miliya thật là một người may mắn."
Họ vừa trò chuyện vừa bước vào sân. Khi vào họ nhìn thấy các y tá nằm la liệt trên mặt đất, cả hai đều sững sờ.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?"
Các y tá lổm cổm bò dậy khi nhìn thấy người giám đốc, "Giám đốc, ngài phải đứng về phía chúng tôi! Con Miliya đó bắt nạt bọn tôi từ ngay ngay đầu tiên và quăng tất cả chúng tôi xuống đất!"
"Hả? Thế Miliya đâu?"
Vào lúc đó, giọng của Miliya vang lên từ cái ao.
"Cứu với!"
Cả hai đông lượt quay sang nhìn và thấy Miliya đang ở trong ao, kêu cứu.
"Miliya! Ta tới để cứu nàng đây!" Sameer hét lên và lao về phía cô ấy.
"Hoàng tử điện hạ!" Giám đốc lo lắng ngăn cản.
Nhưng Selina ngăn anh ta lại, "Đừng lo. Anh trai tôi biết bơi mà. Đây chính là cơ hội hoàn hảo để anh ấy chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân."
"Không phải, cái ao này chỉ sâu có nửa mét thôi."
"Hả?"
Selina lao tới định ngăn cản anh trai mình, nhưng Sameer đã chạy đến bờ ao. và nhảy xuống trong tư thế lặn.
Giây sau, đầu của anh đập vào đáy ao, và cơ thể của anh ấy nối thẳng lên mặt nước, khuôn mặt trông rất yên bình.
"Anh!!"

