Vol 2

Chương 4: Không đời nào tôi có thể thắng được Mai và Satsuki-san, trừ khi... (2)

2025-07-06

4

Không động tĩnh gì.

"Satsuki-san ơi," tôi gọi một tiếng nữa.

Tôi chờ một lúc, rồi nghe thấy một giọng nói. “Amaori.” Giọng cậu ấy nghe vô cùng thiếu sức sống, không chút động lực, khiến tôi siết chặt bàn tay đang giữ trước ngực.

“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng,” cậu ấy nói. “Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi chỉ đang suy nghĩ trận tiếp theo nên chơi thế nào thôi.”

Tôi đặt lòng bàn tay lên cánh cửa và đẩy nhẹ. Cảm giác lạnh lẽo và cứng nhắc đúng như tôi đã đoán trước.

“Tôi không lạc quan cho lắm,” cậu ấy nói. “Mai là một đối thủ đáng gờm, cậu biết mà. Chỉ là… tôi chưa cố gắng đủ. Nếu tôi có thêm một chút thời gian nữa, thì có lẽ…”

“…Ừ,” tôi đáp. “Tớ biết là cậu đã nỗ lực rất, rất nhiều. Rõ ràng là cậu đã tiến bộ vượt bậc mà.”

Có một khoảng lặng ngắn trước khi cậu ấy nói, “… Nhưng tôi vẫn không thể thắng được Mai.”

“Ờ thì…”

Không còn gì để nói cả. Đôi khi bạn chỉ đơn giản là gặp phải những người như thế. Dù là trò chơi nào đi nữa, họ cũng làm chủ được nó, tôi đã chứng kiến không ít lần. Có những người chơi ít hơn tôi rất nhiều nhưng vẫn dễ dàng vượt qua tôi, khiến tôi phải nghĩ rằng họ sinh ra để giỏi điều đó.

Mai đã làm người mẫu từ khi còn nhỏ, cùng thời với Satsuki-san. Với tất cả những cô gái cùng độ tuổi đang theo đuổi giấc mơ đó, chắc hẳn Mai giống như một người luôn vượt mặt họ hết lần này đến lần khác. Cậu ấy chẳng bao giờ cần phải luyện tập với máy tính trước. Cậu ấy luôn là người chiến thắng, bất kể trong hoàn cảnh nào.

Vậy thì cố gắng để làm gì cơ chứ? Câu hỏi đó cứ trồi lên đến cổ họng, nhưng tôi nuốt ngược nó vào trong. Nó sẽ chẳng mang lại chút an ủi nào cho Satsuki-san cả.

“Cậu biết không,” Satsuki-san nói, “Tôi vẫn phải đi làm suốt cả tuần thi cuối kỳ.”

“…Hả?” tôi nói.

“Quản lý nói tôi có thể xin nghỉ, nhưng tôi đã hứa với mẹ là sẽ kiếm tiền phụ giúp gia đình khi vào cấp ba. Tôi không muốn thất hứa với bà ấy.”

“Phải rồi ha. Tớ hiểu mà.”

"Rồi tôi còn phải học để chuẩn thi cuối kỳ, vừa luyện tập cho cuộc thi này nữa."

Thì ra đó là lý do tại sao cậu ấy có quầng thâm ở mắt... Cậu ấy đã vắt kiệt sức mình cho đủ thứ chuyện, phải hy sinh cả giấc ngủ để làm tất cả.

“Ờm…” tôi nói. “Tớ hiểu mà. Satsuki-san, cậu đúng là nguồn cảm hứng cho người khác đó.”

Đừng nói đến việc đi làm, ngay cả học cho tử tế tôi cũng không buồn làm. Đứng từ góc độ của tôi, Satsuki-san như thể có thể vươn tới tận trời xanh, và cậu ấy đã bay xa khỏi tầm với của tôi từ lâu rồi, lơ lửng cao vút trên bầu trời. Cậu ấy là một mặt trăng sáng rực rỡ mà tôi chẳng bao giờ đuổi kịp.

“Nhưng cho dù là vậy,” cậu ấy nói, “tất cả những gì tôi đang làm chỉ là tự tạo cho mình một đường lui.”

“Không…” Không, Satsuki-san. Đừng nói mấy chuyện tiêu cực như thế.

“Nếu tôi dốc toàn lực để đấu với Mai và vẫn thua, thì tôi sẽ mất đi người cuối cùng mà tôi có thể dựa vào mất.”

“Satsuki-san…”

Nhớ đến nụ cười của Satsuki-san, lúc cậu ấy nói rằng thi đấu với Mai vui như thế nào, nó làm tôi cảm thấy một nỗi hối hận nhói lên trong tim. Trời ạ, tôi đúng là ngốc thật. Tôi đã thật sự nghĩ rằng nếu tôi thắng cả hai người họ, tôi có thể buộc họ phải làm hòa, nhưng điều đó thật sự là quá xa vời. Với tình hình này, cho dù chúng tôi có quay lại thi đấu và tôi có thắng đi nữa, Satsuki-san cũng sẽ không bao giờ thấy mình ngang hàng với Mai được nữa. Tình bạn giữa họ sẽ chấm dứt.

“…Satsuki-san…” tôi lại gọi. Tôi cúi đầu xuống, tuyệt vọng trước bức tường dày ngăn cách giữa hai chúng tôi.

Tôi đã rất hạnh phúc khi Mai đuổi theo tôi, nhưng vì là đó Mai. Tôi không giỏi ăn nói như Mai, nên tôi không thể mang đến cho Satsuki-san sự an ủi mà cậu ấy xứng đáng có được. Có lẽ tôi nên để cậu ấy yên ngay từ đầu. Ít ra thì như vậy, Satsuki-san cũng sẽ không phải nói ra những điều khiến tôi đau lòng như thế này. Tôi thực sự, thực sự hối hận về tất cả những gì mình đã làm cho đến giờ.

Nhưng mà…

…mặc kệ tất cả, tôi vẫn nói: “Đừng bỏ cuộc lúc này, Satsuki-san.”

“…Cậu đang nói gì vậy?” cậu ấy hỏi.

Tôi nghĩ, bây giờ thì đã quá muộn để bỏ cuộc rồi – bất kể là chuyện gì. Cuộc thi đã bắt đầu, và tôi thì đang đợi ngay bên ngoài phòng của Satsuki-san. Tôi đã không thể thay đổi được sự thật rằng mình là một đứa thảm hại, một đứa thất bại hồi cấp hai. Tôi vẫn còn rất nhiều hối tiếc, chất đầy, và mỗi đêm tôi đều sống trong những khoảnh khắc xấu hổ không ngừng. Nhưng ngay cả khi như vậy, dù mang trên vai bao nhiêu tổn thương tâm lý, tôi đã cố gắng làm lại từ đầu khi lên cấp ba. Và tôi đã gặp được Satsuki-san.

Tôi ngẩng đầu lên.

Điều duy nhất tôi có thể thay đổi, bất kể chuyện gì xảy ra, là tương lai.

“Dù hôm nay cậu không thắng,” mình nói bừa, “thì luôn còn ngày mai mà. Có thể cậu sẽ thắng vào ngày mai. Có thể vào lần sau. Có thể cậu sẽ bắt kịp cậu ấy.”

“Tôi… đã từng nghĩ vậy suốt một thời gian dài,” Satsuki-san nói. “Nhưng nhìn xem tôi đang đối mặt với ai đi.”

“Đúng, cậu đang đấu với Mai. Nhưng thé thì sao chứ? Đừng bỏ cuộc bây giờ! Satsuki-san, tớ không muốn cậu bỏ cuộc.”

Tôi không hề kiêu ngạo hay gì, chỉ là tôi mong cậu ấy có được tinh thần lạc quan hơn.

“Cậu muốn đánh bại Mai mà, đúng không?” tôi hỏi. “Cậu đã muốn vươn lên đánh bại cậu ấy bấy lâu nay rồi, đúng chứ? Vậy thì cậu càng không thể bỏ cuộc. Satsuki-san này, tớ cũng muốn thấy cậu thắng Mai! Tớ thề, tớ muốn nhìn thấy vẻ mặt của Mai khi bị cậu đánh bại!”

“...Quá muộn rồi để nói vậy,” cậu ấy đáp.

“Đến chết cũng không muộn! Nào, Satsuki-san, chính cậu mới là người kéo tớ vào tất cả chuyện này từ đầu. Tớ đã theo cậu, phản bội bạn bè, giúp cậu trả thù, Satsuki-san! Cả quá trình đau đớn cực kỳ, nhưng tớ vẫn làm tất cả vì cậu đấy thôi!”

Bởi ngay từ đầu, chúng tôi đâu phải người dưng. Chúng ta là đồng lõa, cũng chính là bạn.

"Nên cậu không được bỏ cuộc!” tôi tiếp tục. “Nếu cậu thua hôm nay, thì hãy giả vờ cười đầy dũng cảm rồi tuyên bố lần tới mình sẽ thắng. Nào, Satsuki-san, hãy mạnh mẽ như cậu của thường ngày đi nào. Cậu ta chỉ có nhan sắc thôi, nên đừng để con nhỏ kiêu căng đó đè bẹp!”

Tôi đập mạnh vào tay nắm cửa

“...Này, đồng đội,” cậu ấy nói.

Tôi không có lời an ủi hay động viên gì cho cậu ấy. Thật đấy, tất cả chúng tôi đều biết mình không có tư cách để an ủi Satsuki-san ngay từ đầu.

Sẽ khá là vô duyên nếu như tôi nói: “Thôi nào, chỉ cần cố gắng hơn nữa là được mà!” với một người vốn luôn làm việc chăm chỉ hơn tôi rất nhiều. Tất những gì tôi có thể làm chỉ là ước và hy vọng rằng cậu ấy sẽ biến nó thành hiện thực. Đó là mọi thứ tôi có thể làm, với tư cách là một đứa tầm thường như tôi, chỉ là cổ vũ cậu ấy bằng cả mạng sống.

Mặt trăng chỉ phản chiếu ánh sáng của mặt trời, nhưng từ muôn thuở, con người vẫn nhìn lên và trao đi biết bao tâm sự với nó. Nghe này, chẳng có ai lại đi tranh luận xem mặt trời hay mặt trăng tốt hơn cả.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi thực sự thích cậu ấy. Tôi thích phần tính cách đầy quyết tâm và lạc quan của Satsuki‑san.

“Này, Satsuki‑san,” tôi gọi.

Tôi lại gõ cửa lần nữa, nhưng cửa không khóa, và nó mở toang ra trước mặt tôi. Hả?!

Satsuki‑san đang co ro ngồi trên bệ toilet, mắt mở to khi tôi xông vào. Cậu ấy đã giữ tôi lại trước khi tôi đi sâu hơn.

“Eek!” tôi hét lên.

“Cậu đang làm trò gì thế…?” cậu ấy hỏi.

Tôi thầm cảm ơn vì không thấy cậu ấy tụt váy.

“X-xin lỗi,” tôi nói. “Tớ hơi mất kiểm soát một chút….”

“Cậu đánh đổ cửa rồi đấy,” cậu ấy nói.

“À… ừ, không sao hết! Trong hoàn cảnh này thì bất khả kháng mà, đúng không?”

Tôi không thể cử động, bị giữ chặt dựa vào ngực cậu ấy. Sao cậu ấy không đẩy tôi ra nhỉ? Cơ thể cậu ấy mềm mại và dẻo dai, bên trong là một trái tim kiên cường. Mái tóc đen của cậu ấy quấn quanh tôi như một tấm chăn, làm tôi nghĩ đến buổi đêm trăng tròn.

“Cậu buông tớ ra được không…?” tôi hỏi.

"Tiếng hét của cậu đã làm tôi nhớ ra gì đó,” cậu ấy nói.

“Đó không phải câu trả lời! Mà,… đó là gì…?”

"Mai cũng không to tát như cậu ta nghĩ.”

“Satsuki‑san…”

Tôi ngẩng đầu lên, và khuôn mặt Satsuki‑san đã ở rất gần tôi.

Môi cậu ấy nở một nụ cười hơi đáng sợ.

“Cậu cũng to gan lắm khi toàn nghĩ sao nói vậy đấy, biết không hả,” cậu ấy nói với tôi.

“Hở?!” tôi đáp. “T-tớ xin lỗi.”

“Không sao. Tôi không có vấn đề gì với phần đó của cậu.”

Cậu ấy mỉm cười tươi tắn. Rồi tự dưng cậu ấy tiến đến gần hơn và hôn tôi.

“Cái đó để làm gì vậy?!” tôi kêu lên.

“Không phải có gì đặc biệt đâu,” cậu ấy nói. “Chỉ là muốn giúp cậu vui hơn chút thôi.”

“Gì cơ? Đừng có nghĩ môi người ta là chất kích thích nhé!”

"Thế tại sao cậu lại dính chặt vào tôi thế?” cậu ấy hỏi. “Được rồi đó, buông ra đi.”

“Sao chuyện gì cũng bất công vậy chứ! Ừ, được rồi, Buông tớ ra mau. B-buông ra mau lên, chết tiệt!”

Dù tôi có vùng vẫy thế nào, tôi cũng không thể thoát khỏi vòng tay cậu ấy trong cái toilet chật hẹp đó.

Rồi Satsuki-san còn cười nhạo tôi. Grr!

Cuối cùng, tôi cũng giãy ra được, tôi như sắp tắt thở đến nơi rồi. Cậu ấy khiến tôi toát hết cả mồ hôi.

“Chuyện này rốt cuộc là gì vậy hả?” tôi lẩm bẩm.

Tôi ngã ra sàn, cố điều chỉnh nhịp thở.

“Cảm ơn, Amaori,” Satsuki‑san nói.

“Không có gì,” tôi đáp. “Còn ‘cái gì đó' thì tớ không cần biết cũng được.”

“Giờ thì tôi nghĩ lại rồi,” cậu ấy tiếp tục, “thật ngớ ngẩn khi chỉ mình tôi gục ngã vì tuyệt vọng. Tôi nhất định sẽ đáp trả Mai gấp mười lần.”

“Cậu định làm gì cậu ấy vậy?”

Cậu ấy vung mái tóc, như chiếc áo choàng đen của một sát thủ, rồi nói: “Còn gì nữa à? Tôi sẽ tiếp tục thi đấu với cậu ta.”

Có lẽ tôi vừa đánh thức một con quái vật rồi.

Khi chúng tôi trở về, Oozuka Mai đón tiếp chúng tôi một cách tao nhã, duyên dáng như khi tôi mới rời đi. “Chào mừng trở lại,” cậu ấy nói. “Các cậu đến muộn đấy. Mọi chuyện thế nào rồi? Các cậu nghĩ ra chiến thuật mới nào để đánh bại tôi chưa?”

Satsuki‑san không chút giấu giếm. Cậu ấy thẳng thắn tuyên bố, “Rồi, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”

Hở?

“Ồ,” Mai nói. “Tôi rất mong chờ đấy.”

81df1f12-4b06-4763-89ed-48ce53ab9d52.jpg

Tôi không biết Satsuki‑san nói đùa hay nghiêm túc. Cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, trong khi tôi chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì.

“Cơ mà,” Mai nói, “hai người đã làm gì ở trong nhà tắm vậy? Nhìn Renako căng thẳng quá.”

Ừ thì đúng vậy. Bởi vì Satsuki‑san giở trò bằng cách túm lấy tôi rồi không chịu thả ra.

Nhưng chưa kịp nói gì thì Satsuki‑san đã xung phong giải thích. “Vì, ừm… chúng tôi đã ôm nhau khá lâu trong đó.”

“Ồ? Thật sao?”

“Ừ," cậu đáp. “Đúng không Amaori?”

Satsuki-san nhìn tôi một cách đắm đuối. Không, không, không, không! Satsuki‑san, cậu phải học cách dùng từ cho chuẩn! Tôi nghĩ. Đây có phải là chiến thuật của cô? Làm Mai lo lắng hả? Dù sao thì, rõ ràng là một cú đá hiểm rồi đấy.

“V‑vậy à?” Mai lặp lại.

Chiêu trò của Satsuki-san hiệu quả hết sức! Mai nhấc tách trà lên cố trấn tĩnh, nhưng tách vẫn lắc lư trong tay. Chứng tỏ nó có tác dụng!

“Cách dùng từ tệ hại quá đấy, Satsuki,” Mai tiếp tục. “Tôi cá là cậu chỉ ôm Renako thôi, đúng không?”

“Thế hả, nhưng chúng tôi còn hôn nhau nữa,” Satsuki‑san nhiệt tình bổ sung. “Có phải không, Amaori?”

“Bọn tớ có hôn,” tôi vội vàng hùa theo, “nhưng chuyện đâu chỉ có thế đâu!”

À ha, vậy ra đó mới là mục đích của mấy trò âu yếm ấy. Cô gái này đúng là kỳ quặc!

“Renako…?” Mai lên tiếng. Cậu ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Chưa đầy hai tuần sau nụ hôn đầu tiên, và cô bạn thơ ấu của Mai đã biến thành một cô gái tinh quái biết dùng nụ hôn để đạt được ý đồ. Nhưng khoan đã, đó không phải lỗi của tôi, phải không?

Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi nhấn nút để bắt đầu trò chơi. Tôi cảm thấy chúng tôi nên kết thúc sớm trò này càng nhanh càng tốt.

“T-Tớ bắt đầu trận mới nha!” tôi thông báo.

Bản đồ lần này là một khu vực đô thị, kiểu bản đồ cơ bản thường thấy trong các game FPS lớn. Sân chơi được chia làm hai phần, với một khu thương mại ở một đầu và một khu công nghiệp ở đầu kia.

“Này, Amaori,” Satsuki-san nói, “cậu có muốn tôi kể vì sao tôi lại xem Mai là đối thủ không?”

“Hả? Ờm, bọn mình vừa bắt đầu trận mới mà?”

“Ngày xưa, Mai là hình ảnh của một cô tiểu thư giàu có hoàn hảo.”

Chà, lại đến lúc kể chuyện rồi đây.

“Khoan đã, Satsuki,” Mai nói, “cậu định kể gì với Renako vậy?”

“Lần đầu—không, xin lỗi, là lần duy nhất trong đời cậu từng thật sự dễ thương.”

Satsuki-san vẫn bập bẹ tiếp trong lúc chơi game.

Tập trung vào trận đấu đi, tôi phải nhắc nhở bản thân. Đây chắc chắn là một trong những cái bẫy của Satsuki-san, nên tôi chẳng có lý do gì để nghe. Không đời nào!

“Tất nhiên, hồi đó cậu cũng nổi tiếng như bây giờ thôi,” Satsuki-san nói. “Trong trường, bao nhiêu đứa trẻ lúc nào cũng vây quanh cậu. Nhưng sau giờ học thì khác hẳn. Cậu không bao giờ đi chơi với bạn bè, vì cậu có bài vở và lịch chụp mẫu mỗi ngày. Thời thơ ấu của cậu nghe thật khắc nghiệt.”

“...Mama đã cho tôi một nền giáo dục đặc biệt,” Mai nói. “Nguyên tắc của mama là nuôi dạy một đứa trẻ thì cần phát huy tối đa năng lực của nó.”

"Nhưng chắc chắn cậu phải thấy điều đó ngột ngạt chứ.”

“Tôi đoán là tôi có ganh tị với các cậu và các bạn cùng lớp khác. Các cậu lúc nào cũng có vẻ vui vẻ biết bao.”

“Cho nên cậu đã làm một việc thật nực cười.”

“Khi còn trẻ con thì ai cũng từng ra quyết định sai lầm thôi mà.” Mai nói.

Chết tiệt, giá mà tôi có tai nghe! Tôi có thể nghe thấy họ nói dông dài, dù có muốn hay không, và họ đang phá hỏng khả năng tập trung của tôi.

“Rồi một ngày nọ,” Satsuki-san tiếp tục, “Mai nói cậu ta có thể tham gia với bọn tôi, và tất cả bọn tôi đã cùng đi ra ngoài chơi. Nhóm bạn của bọn tôi cực kỳ vui mừng, vì cuối cùng cũng có cơ hội hiếm hoi được chơi cùng Mai sau giờ học. Nhưng Mai dường như không hề tập trung vào buổi đi chơi đó."

"...Cậu thực sự định kể hết tất cả cho Renako nghe sao?" Mai hỏi.

"Hả, sao lại không được?" Satsuki-san nói. "Cậu không muốn Amaori biết à?" \

"...Nếu tôi bảo cậu dừng lại thì cậu vẫn cứ tiếp tục nói đúng không?"

"Cậu hiểu ý tôi quá đấy chứ." Satsuki-san nở một nụ cười tươi tắn.

Mai thì nhún vai. "Đấy là chuyện bình thường thôi mà, tôi và cậu quen nhau bao lâu nay rồi còn gì."

Thật ra, khi nhìn họ đùa giỡn với nhau, tôi có thể cảm nhận được cả một lịch sử đằng sau. Cơ mà giờ không phải lúc để đứng xem họ thế này!

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Satsuki-san nói. “Dù sao thì, khi trời sắp tối, từng cô gái một dần rời đi, chỉ còn lại tôi và Mai. Cậu ấy ngồi xổm trong công viên gần đền, trông như sắp khóc ấy. ‘Hôm nay tớ không về nhà được,’ cậu ta nói vậy.”

Ngôi đền? Khoan đã, phải chăng đó chính là ngôi đền mà Satsuki-san và tôi đã dừng lại vào ngày tôi vói cậu ấy đồng ý sẽ đi chơi chung?

Ôi khổ quá, tôi nghĩ. Tôi không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng chen vào câu chuyện. “T-tại sao cậu lại kể với tớ?” tôi hỏi.

Trong lúc đó, tôi rút khẩu súng trường yêu thích, thở phào nhẹ nhõm.

"Mai đã bỏ luôn kế hoạch sau giờ học khác để chơi với tụi tôi,” Satsuki-san kể. “Tôi không nói chuyện học thêm đâu. Đó là một buổi làm người mẫu thời trang cho tạp chí thiếu niên. Cậu ta tắt điện thoại và tới chơi với tụi tôi thay vì đi làm. Tôi đoán là cậu ta đã chạm đến giới hạn chịu đựng rồi. Cậu ta thực sự không thể tiếp tục nữa.”

Ồ.

“Thì tôi lúc đó vẫn là một đứa trẻ con mà,” Mai nói. “Tôi mắc lỗi trong công việc, làm người lớn xung quanh buồn, còn cãi nhau với Mama. Mọi thứ dồn nén lại, và cuối cùng tôi phải nổi loạn thôi.”

“Rồi sau đó cậu làm gì, Satsuki-san?” tôi hỏi.

“Chẳng lẽ tôi lại để Mai ở đó, nên tôi đã đưa cậu ta về nhà tôi. Dù vậy, tôi phải thừa nhận là tôi rất xấu hổ khi dẫn Mai về căn hộ nhỏ xíu của tôi—cậu ta thì lúc nào cũng ăn mặc đẹp và có phong thái con nhà giàu. Cậu biết mẹ tôi như thế nào mà, còn bố tôi thì đã biến mất từ lúc nào tôi còn chẳng nhớ nữa.”

“Ồ. Vậy ra đó là hoàn cảnh sống của Satsuki-san."

“Đó là lần đầu tiên tôi đến nhà bạn đấy,’ Mai nói. "Tôi hồi hộp không kém gì cậu đâu, mẹ cậu cũng đối xử rất tốt với tôi suốt thời gian ở đó. Dĩ nhiên là cả cậu nữa."

i đã cố gắng hết sức để thể hiện sự hiếu khách," Satsuki-san giải thích, "Mỗi khi cậu tỏ ra buồn bã, tôi cảm thấy như mình phải làm mọi thứ để an ủi cậu. Tôi cũng thường cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà đi, nên tôi hiểu rõ cảm giác của cậu."

Tôi gần như có thể nghe thấy một bản nhạc nhẹ nhàng đang phát từ đâu đó, nhưng chỉ là tưởng tượng thôi. Đây là một chiến trường. Đạn bay vèo vèo qua làn khói đậm đặc. Thế mà, bất chấp tất cả, tôi cảm thấy như bọn tôi chỉ là mấy người bạn thân đang chơi một trò chơi nhẹ nhàng.

“‘R-rồi sau đó thì sao?’ tôi gặng hỏi.

"À đúng rồi," Satsuki-san nói. "Buổi tối hôm đó, sau khi bọn tôi mới ăn tối xong, thì… mẹ của Mai đến."

"Chà," tôi lẩm bẩm. "Rồi cô ấy xông vào la hét ầm ĩ?"

“Không, bà ấy cư xử giống như một con robot không có cảm xúc," Satsuki-san nói. "Bà ấy xin lỗi vì Mai đã làm phiền gia đình tôi. Nhưng tôi nghĩ người lớn thường sẽ tức giận cơ, nên chuyện đó mói khiến tôi sợ hãi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ người lớn."

"Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Mama như vậy đấy," Mai nói. "Bây giờ khi nhìn lại thì tôi nghĩ bà ấy cảm thấy tội lỗi vì đã thúc ép tôi quá nhiều. Mẹ tôi không giỏi thể hiện cảm xúc, nên chắc bà ấy không tìm được cách nào khác để giải tỏa nỗi ân hận. Nhưng đúng là Mama hơi đáng sợ thật."

"Đặc biệt là khi cậu trốn việc để đi chơi, đúng không?" Satsuki-san nói. "Tôi đã nghĩ mẹ cậu sẽ bắt cậu đi rồi giết cậu luôn đấy. Tôi không đùa đâu."

Satsuki-san cười toe toét, và Mai cũng cười theo. Hai bên tai cậu ấy đỏ lên. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là điều cậu ấy nói hồi nãy không, hồi bé ai cũng có lúc nghịch dại.

"Cậu phóng đại quá rồi," Mai nói. "Nhưng phải công nhận, tôi cũng nghĩ bà ấy sẽ bắt tôi chuyển trường dù lúc đó tôi mới chỉ học tiểu học."

"Vậy sau đó xảy ra chuyện gì?" tôi hỏi.

Mai là người đã trả lời. " Satsuki đã đứng ra bảo vệ tôi."

"Gì cơ?" tớ sốc. "Satsuki-san, cậu đã làm vậy sao?"

"Ừ, là tôi." Satsuki-san xác nhận.

Cô bé tóc đen bật khóc, "Làm ơn đừng bắt cậu ấy đi!" rồi đứng chắn cho cô bé tóc vàng đang co rúm phía sau và nhìn thẳng lên người phụ nữ mặc vest.

Trong nỗ lực để dọa nạt người phụ nữ, cô bé hét lên, "Mai chỉ muốn chơi với tụi cháu thôi ạ. Cậu ấy không làm gì sai cả! Mẹ cháu luôn nói rằng việc của trẻ con là phải đi chơi. Xin cô đừng làm hại cậu ấy."

Cô bé dang rộng hai cánh tay ra, trong khi cô gái tóc vàng thì sụt sùi khóc phía sau cô. Cả hai cô bé đều không hoàn toàn hiểu vì sao mình lại khóc. Đó là nỗi sợ với mẹ, và cũng là tình cảm dành cho người bảo vệ đầy lòng yêu thương này, sự khao khát muốn mọi thứ cứ tiếp tục, cho đến khi mọi cảm xúc bị dồn nén vỡ òa và một cơn lũ cảm xúc tràn ra.

"Mai không cần phải đi đâu hết," cô gái nhỏ kiên quyết. "Cậu ấy có thể ở lại với gia đình cháu nếu cậu ấy muốn. Bởi vì cháu hứa là sẽ luôn bên cậu ấy, mãi mãi và mãi mãi!’

"A." Mai nhìn tôi với ánh mắt náo nức. "Ra là vậy," cô nói. "Vậy nên tôi"

"Hả?" tôi hỏi thêm.

"À, không có gì đâu, Renako. Tôi yêu cậu bằng cả trái tim, nên không cần gì nữa hết."

"Wh-Whoa, phần cuối làm tớ bất ngờ quá…’

Satsuki-san thở dài. "Tôi đã đứng ra bảo vệ cậu ta, nhưng mẹ tôi, người chẳng hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, đã nổi trận lôi đình với tụi tôi. Tất nhiên, Mai cuối cùng vẫn phải về nhà, và mọi chuyện trở thành một mớ hỗn độn."

"Và từ đó mọi thứ không còn như xưa nữa," Mai nói.

"Là sao cơ?"

"Kể từ lúc đó, mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn, cậu luôn bám theo và chế giễu tôi. Chính lúc đó cậu nhắc nhở tôi rằng tôi không phải là người giỏi giang gì cả."

"Bởi vì cậu có phải dạng giỏi giang gì đâu," Satsuki-san nói. "Thật vớ vẩn khi cậu cứ giả vờ làm người lớn trong khi chỉ là một con nhóc nhõng nhẽo."

"Cậu là người luôn cạnh tranh với tôi mà," Mai nói. "Chẳng phải lúc nào cậu cũng coi bản thân là người lớn hiểu chuyện sao?"

"Vì cậu là người làm trước mà" Satsuki-san đáp. "Tôi luôn học hỏi từ cậu."

"Nhưng tại sao?" Mai hỏi.

"Bởi vì." Satsuki-san đặt chiếc tay cầm xuống bàn. Có lẽ cậu ấy định từ bỏ ván game này.

Cậu ấy đứng dậy, bước đến bên Mai, và chỉ tay vào cậu ấy với ánh mắt sắc lạnh, như thể đang cho rằng: Tại sao cậu không hiểu?

"Bởi vì nếu tôi không làm vậy," Satsuki-san tiếp tục, "nếu lần sau khi cậu cảm thấy cô đơn, làm sao tôi có thể ở bên cạnh cậu được cơ chứ?"

Cả Mai và tôi đều ngẩng lên nhìn Satsuki-san. Điều đó có nghĩa là cậu ấy hành động như thế chỉ để luôn bước bên cạnh Mai, để Mai không bao giờ phải cô độc ư.

Mai cúi xuống, ngượng ngùng và thở dài. "Lẽ ra cậu nên nói thế ngay từ đầu," cậu ấy nhất quyết nói. "Tôi đã nghĩ cậu chỉ làm thế để gây khó chịu và xa lánh tôi thôi... Satsuki, cậu vẫn y hệt lần đầu tôi gặp cậu, vẫn là một người bạn tốt bụng."

Trước khi kịp nghĩ gì hơn, tôi thầm thì, "Satsuki-san, cậu thật sự quan tâm đến Mai lắm nhỉ?"

Satsuki-san quay lại ngồi xuống và thở dài sâu. "Không hẳn," cậu ấy nói, "cậu cứ nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không làm vậy để nhận lại bất cứ thứ gì từ Mai... Tôi cũng xấu hổ khi phải kể chuyện với cậu."

Mai cười khúc khích. "Giờ tôi hiểu rồi, Satsuki. Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết." Cậu ấy nhìn xuống với nụ cười rạng rỡ, tay chống cằm.

Không biết từ lúc nào, Satsuki-san đã cầm lại tay cầm. "Sau một câu chuyện đầy xúc động như thế này, ai mà không buông lỏng cảnh giác được chứ. Kể cả cậu nữa, Mai.’

"Sao cơ?" Mai hỏi.

Và rồi, khi tiếng súng vang lên, Satsuki‑san sử dụng tất cả kỹ năng ngắm bắn mà cô đã rèn luyện và bắn hạ Mai ở cự ly trung bình.

Mai và tôi đồng loạt thốt lên: "Hả?".

Satsuki‑san bật dậy một lần nữa và đặt chân lên ghế như một tên du côn thực thụ. “Đồ ngốc!” cô ta hò reo. “Cậu đã lơ là cảnh giác, đúng không? Đúng không hả?”

“Gì—gì—gì...” Mai thốt lên, hoàn toàn choáng váng. “Tôi tưởng cậu yêu tôi cơ mà…?”

"Ừ, nhưng có gì to tát đâu chứ! Tôi đã nói sẽ ở bên cậu mãi mãi mà, đúng không? Tôi vẫn ở đây! Nhưng cứ thua mãi thua mãi và THUA cậu mãi, thì làm sao tôi có thể chấp nhận được! Trong đầu cậu đang mơ mộng về mấy thứ hão huyền đúng không?! Và tôi chẳng khác nào con chó thua cuộc trong mắt cậu, đúng không hả?”

Tôi phải thừa nhận rằng, đây là một phiên bản hoàn toàn mới của Satsuki‑san.

“...Cậu thực sự chỉ kể câu chuyện đó để vượt qua tôi?” Mai hỏi. “Cậu giấu giếm hết tất cả cảm xúc của mình trong nhiều năm chỉ để hoàn thành một phát bắn thôi sao?”

“Ồ, nhưng đó là cái giá quá nhỏ để nhận lại biểu cảm trên khuôn mặt cậu ngay lúc này đấy!”

“Cậu thật nực cười!”

Mai bắt đầu rưng rưng.

“Thôi nào, Mai!” Satsuki‑san cười thích thú. “Cảm giác bị đánh bại thế nào hả? Cậu buồn chứ? Xấu hổ chứ? Có đau đớn không? Nào nào, kể cho Satsuki này nghe đi! Kể hết mọi thứ đi! Bởi vì ngay lúc này, tôi đang có khoảng thời gian tuyệt nhất, Mai à! Tôi đang hạnh phúc vô cùng. May mà tôi đã đưa cậu về nhà ngày hôm đó, vì tất cả dẫn đến giây phút này đây!”

Cậu ấy phấn khích đến mức tôi suýt vỗ tay.

“Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?” Mai thì thầm.

A, chết rồi, tôi nghĩ. Đây có phải đây là sự trả đũa gấp mười lần của Satsuki-san không?

Nhưng dù sao thì sự thật là không thể chối bỏ. Satsuki‑san thực sự quan tâm đến Mai, và tôi chắc chắn Mai thực sự biết ơn vì cậu ấy đã được cho ở lại nhà. Tôi không thể kìm nổi tiếng cười khi chứng kiến cuộc khẩu chiến giữa họ. Chết tiệt, tôi ước mình có được thứ họ có. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể cãi nhau với họ và bung hết sức. À, thôi... Xin kiếu đi. Tôi sẽ khóc nếu Satsuki‑san liều mạng thế này với tôi mất.

Mà tám chuyện đến thế thôi…

“Satsuki‑san,” tôi nói. “Giờ chỉ còn mỗi cậu và tớ thôi đấy”

Satsuki‑san lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi, cầm lại tay cầm.

“Amaori,” cậu ấy nói.

“Sao vậy?”

“Ừm. Tôi thích cậu. Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu đến mức phát điên luôn. Thứ tình yêu này thật tuyệt vời."

“Cậu tệ ở khoảng này thật đấy!” tôi hét lên. “Thôi được rồi, cậu thích tớ ở điểm gì?

Nói rõ xem nào!”

“…Để xem.” Satsuki-san suy nghĩ một lát rồi nhìn tôi. Gần như như đang nhìn xuống tôi và bắt đầu kể: “Cậu là một con ngốc, và cậu chẳng có kỹ năng giao tiếp xã hội gì cả. Cậu nóng vội, và không có chút tài năng nào cả…”

“Ừ?”

“Thế mà, cậu biết rõ khiếm khuyết của mình, cậu tử tế hơn bất kỳ ai khác… Cậu luôn nỗ lực hơn mức cần thiết đến mức khiến tôi cảm thấy xấu hổ… Hoặc, ờ, đại loại là thế đó.”

Giọng cậu ấy nghe dịu dàng và ấm áp. Tôi suýt nghĩ cậu thật lòng—ha! Đùa thôi! Tôi nào có tin!

“Ngọt ngào đấy, cảm ơn!” tôi nói. Rồi từ một mái nhà cách đó hai trăm mét, tôi bắn một phát vào đầu cậu ấy kèm theo lời cảm ơn.

Và thế là một chiến thắng hoành tráng dành cho Amaori Renako!