Có một câu nói: Tớ quan tâm đến mọi người, hạnh phúc của họ cũng là hạnh phúc của tớ. Nhưng nếu có ai khác ngoài Ajisai-san—như kiểu Satsuki-san chẳng hạn—nói câu đó, tôi sẽ sốc rồi hét lên, “Cậu vừa đập đầu ở đâu hả?! Mau đến bệnh viện đi!” Còn Ajisai-san đối xử tốt với những người xung quanh như một lẽ hiển nhiên nên tôi có tin cậu ấy thì cũng dễ hiểu.
Cơ mà tôi phải nói câu đó như thế nào bây giờ? Giả sử Ajisai-san tình cờ thấy một món trang sức không có chủ. Chỉ cần có người muốn nó, thì liệu cậu ấy sẽ vui vẻ nhường nó lại cho người đó chứ? Chuyện tôi tham lam thì ai cũng biết rồi, nên tôi không thể tưởng tượng được việc vứt bỏ hạnh phúc của mình chỉ vì người khác.
Tôi tự hỏi… Ajisai-san có thực sự cảm thấy hạnh phúc không? Nếu cậu ấy có chút do dự khi cho đi món đồ, thì tôi cũng muốn Ajisai-san có một món trang sức của riêng mình. Tôi là một fan bự của Ajisai-san, chỉ cần cậu ấy vui là tôi thỏa mãn rồi. Từ từ đã, đó có phải là cách cậu ấy nhìn nhận chuyện này không?
Chắc là không. Tôi chỉ đơn giản là ưu ái Ajisai-san hơn người khác thôi. Có thiên thần Ajisai-san bên cạnh đã cải thiện QOL (Quality Of Life) ở trường của tôi một cách đáng kể. Cuối cùng, tất cả đều quay về với tôi, tôi, tôi… Chỉ cần tra từ “thô lỗ” trong từ điển, cái tên Amaori Renako chắc chắn sẽ hiện lên đầu tiên.
Ajisai-san vẫn chưa dậy ăn sáng, có lẽ tối qua cậu ấy bị mất ngủ. Tôi hơi lo nên hỏi, cậu ấy bảo không sao nên tôi mới đi xuống ăn sáng một mình. Ở đây có bánh mì, trứng khuấy, xúc xích Vienna và chút xíu salad, tất cả đều rất ngon. Ăn sáng ở nhà trọ thế này, cảm giác hơi khó tả.
Chuyện tối qua chắc chỉ là mơ thôi nhỉ? Chẳng biết tại sao mà tôi có cảm giác như Ajisai-san đã nói, “Ừ thì, tớ cũng hay nói về mấy chuyện tình dục mà. Tớ còn thích nói về chủ đề đó là đằng khác.” Thiên thần được Chúa tạo ra; họ không cần phải sinh sản. Rõ ràng chuyện tối qua hẳn là mơ rồi.
Ủa khoan, thế có nghĩa là tôi đã mơ thấy một Ajisai-san như vậy à? Tôi sẽ bị chúa trời trừng phạt vì đã có giấc mơ đen tối như vậy đúng không?
Sau khi ăn sáng trong tội lỗi, tôi quay về phòng thì thấy Ajisai-san vẫn đang trằn trọc trong tấm chăn. Tôi không muốn đánh thức cậu ấy nên quyết định sang phòng bên cạnh chơi game.
Trong chiếc ba lô tôi đang cầm có máy chơi game mà tôi đã mang teo phòng hờ trường hợp khẩn cấp, tôi vừa định rón rén ra ngoài thì một giọng nói khẽ khàng từ dưới chăn cất lên, "Rena-chan."
"A, xin lỗi, tớ làm cậu tỉnh giấc à?"
Trong phòng tối om vì cửa trượt đã đóng. Một bàn tay nhỏ thò vươn ra khỏi chăn, vẫy vẫy gọi tôi lại gần.
"Hửm?" Tôi bước đến bên tấm futon, không mảy may nghi ngờ, đột nhiên—
Chiếc chăn mở ra như miệng cá mập, nuốt trọn tôi! "Oái?!" Tôi không nhìn thấy gì hết. Ch-ch-ch-chuyện quái gì vừa xảy ra vậy!?
Tôi nghe thấy một tiếng cười ngay bên tai mình, một tiếng cười khúc khích trong trẻo. Ajisai-san đang nằm bên cạnh tôi, mỉm cười ngây thơ.
"Tớ ăn cậu rồi, Rena-chan," cậu ấy nói.
Ajisai-san và tôi nhìn vào mắt nhau trong chăn. Cậu ấy lại khúc khích và kéo tấm chăn bao phủ lấy tôi.
"C-cậu đang làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Tớ chỉ muốn ngủ nướng thêm một chút nữa thôi," cậu ấy nói.
"O-Ok. Mà tớ đâu có muốn ngủ nữa?"
"Vì tớ muốn cậu tham gia cùng." Cậu ấy cười rạng rỡ và nắm chặt ngón tay tôi như em bé.
"V-Vậy à?" Tôi nói.
"Ưm." Ajisai-san lúc này trông như một đứa trẻ còn quá nhỏ để phân biệt đúng sai. "Tớ chỉ nghĩ là, ừm, hôm nay tớ muốn bám chặt lấy cậu."
"C-cái gì cơ?!"
"Renako-oneechan!"
Cậu ấy rúc đầu vào ngực tôi.
"Ch-chuyện gì vậy?" Tôi lắp bắp. Ajisai-san bị làm sao thế này? Có phải do dậy muộn không? Là do chuyến đi này ư? Hay đây là phản ứng của cậu ấy khi bị nhốt trong nhà suốt một thời gian dài? Cũng có thể là do cả ba, tôi bối rối quá. Đừng hiểu lầm ý tôi, cậu ấy siêu dễ thương là đằng khác! Dễ thương một cách vô lí, mà đó đâu phải vấn đề! Tôi phải làm gì bây giờ?
Ajisai-san đột nhiên lùi lại và nhìn tôi với đôi mắt cún con ở một khoảng cách gần. Hơi thở của tôi nghẹn lại khi đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm của cậu ấy nhìn trực diện vào mắt tôi.
Sau đấy cậu ấy lai ôm chầm lấy tôi rồi hét,
"Renako-oneechan!"
"Ừm... Ờm, ngoan nào, ngoan nào, Ajisai-san."
Cậu ấy lắc đầu, mái tóc bay tứ tung và đập vào mũi tôi. Hơi nhột nhưng nó thơm vô cùng. Đó là một trong những lý do chính đáng và hợp lý để trân trọng mùi hương từ tóc của Ajisai-san.
"Hôm nay tớ làm em gái cậu, được không?" cậu ấy nói.
"Hở...?" À, vậy ra người ở nhà tôi là kẻ giả mạo. Trước giờ tôi cũng hơi nghi nghi rồi. Một người giỏi giao tiếp như vậy không đời nào có thể là họ hàng của tôi được.
"Vậy, Renako-oneechan, chị phải gọi em là gì?"
Tới ròi—câu hỏi đố vui thứ hai của Ajisai-san! Bất kỳ câu trả lời sai nào cũng sẽ làm điểm hảo cảm của cậu ấy trừ xuống mức âm.
"Hả?" Tôi nói. "Ừm... A-Ajisai-san?"
“HMPH." Cậu ấy bĩu môi rồi lườm tôi. Éc!
Đúng là tôi chưa bao giờ gọi em gái là Haruna-san. Làm sao tôi dám gọi thẳng tên của Ajisai-san mà không có kính ngữ được. Tôi sẽ tự kết liễu chính mình mất.
Lấy hết can đảm, tôi rụt rè lẩm bẩm, "A-Ajisai... chan?"
Mắt cậu ấy sáng bừng lên. "Renako-oneechan!"
Cậu ấy ôm tôi còn chặt hơn ban nãy. Cô em gái nhỏ này của tôi thật là đòi hỏi quá đi mà!
"A-Ajisai-chan," tôi nói, "tới giờ dậy rồi đó."
"Aww, ứ chịu đâu. Em muốn nằm trên giường với Renako-oneechan cơ."
"Được rồi, chị sẽ cho em thêm vài giây nữa. Em muốn nhiêu giây nào?"
"Một trăm triệu giây!" cậu ấy đáp.
"Không được!" tôi hét lại.
Ajisai-san—hay đúng hơn là Ajisai-chan—đang vòng tay ôm lấy tôi trong một tư thế "Tớ từ chối buông cậu ra". Hơi thở nhẹ nhàng của cậu ấy làm ngực tôi hơi nhột. Thêm việc cậu ấy không mang áo lót khi đi ngủ, cảm giác mềm mại này đúng là tuyệt nhất. Mặt tôi đang nóng bừng lên vì ngại.
"Em kể chị nghe nè," cậu ấy nói, "một trăm triệu giây là hơn ba năm và hai tháng đấy."
"Wow," tôi nói. "Em thông minh thật đấy, Ajisai-chan."
"Thật chứ? Em là số một đúng không?"
"Đ-đúng... Em cái gì cũng nhất."
Cậu ấy cười vui vẻ rồi lại ôm tôi. Lúc này cậu ấy không còn phải làm chị gái nữa, cậu ấy đang tận hưởng cảm giác được làm em gái. Thôi nào... Ờ, kệ đi. Có lẽ tôi cũng cần phải nhập vai hết mình. Một chút xấu hổ có là gì nếu tôi làm điều đó cho Ajisai-san? Hơn nữa, chúng tôi đã tắm cùng nhau vào hôm trước và đủ thứ rồi mà.
"Ừm," tôi nói. "Hôm nay Ajisai-chan muốn làm gì?"
"Hmm. Em muốn dành cả ngày trên giường với chị, Renako-oneechan," cậu ấy nói.
"Em không muốn ra ngoài chơi à?"
"Không đâu. Em chỉ muốn lười biếng thôi."
Cô em gái mới của tôi đang quay trở lại thời thơ ấu rồi.
"Em muốn làm con lười hả, Ajisai-chan?" Tôi nói.
"Em không muốn phải gọi mấy đứa nhỏ dậy rồi giúp chúng mặc quần áo, cũng không muốn phải nấu bữa sáng hay nhặt mảnh Lego rơi dưới sàn nữa."
"H-hiểu rồi."
Trong giây lát, tôi nhìn thấy một khoảng trống trong đôi mắt của cậu ấy, chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi. Ajisai-chan vẫn còn quá trẻ để bị trầm cảm.
Được nhìn thấy nhiều khía cạnh mới của Ajisai-san, tôi vừa phấn khích vừa lo lắng. Chỉ là tôi chưa bao giờ mơ là sẽ có ngày c ấy sẽ trở thành cô em gái mới của tôi!
"Renako-oneechan," cậu ấy rên rỉ bằng giọng nũng nịu.
Chúng tôi nằm cạnh nhau, đầu ló ra khỏi chăn. Bộ phận nào trên người cậu ấy cũng mềm mại, dễ chịu quá đi. Ủa. Kỳ lạ thật, tôi nghĩ. K-Không lẽ tôi đang bắt đầu bị hứng tình à?
Không, không, không. Tôi không có suy nghĩ như thế với Ajisai-san. Câu ấy là bạn của tôi, lại còn là một thiên thần nữa! Nếu có ai đó nhìn cậu ấy với ánh mắt thèm muốn, người đấy chắc chắn sẽ bị chúa trời trừng phạt!
Cậu ấy ghé lại gần rồi thở ra một tiếng "Oneechan" vào tai tôi (Éc!) với giọng nài nỉ. Đôi đồng tử ở mắt run run. "Vậy... ý cậu là con người không được lười biếng sao?"
Mặt cậu ấy đỏ bừng. Sao tự dưng trở lại bình thường rồi! tôi nghĩ.
"Không, không! Tớ không có ý đó!" Tôi nói.
Ajisai-san giấu mặt vào tay áo. "Tớ xin lỗi, tớ lại làm loạn cả lên rồi. Tớ chỉ hơi thắc mắc mình có thể làm thế được không. Tớ đã là học sinh cấp ba rồi. Còn cao 158 cm. Đúng là tớ không nên được nuông chiều như mấy đứa em trai được."
Thôi chết! Tại tôi làm chị nửa mùa mà Ajisai-san mới cảm thấy xấu hổ về bản thân! Không chừng cậu ấy sẽ rơi vào trầm cảm mất!
"Không có vấn đề gì hết!" Tôi khăng khăng. "Rồi, lại đây nào. Ngoan nào, ngoan nào! Ngoan, ngoan, ngoan."
Tôi giữ chặt rồi xoa đầu cậu ấy. Nếu làm hài lòng Ajisai-san thì tôi sẵn sàng chết vì ngượng. Nào, bản năng làm mẹ, mau thức tỉnh đi! Tôi tự mắng mình.
"Em dễ thương lắm!" Tôi nói với cậu ấy. "Ajisai-chan, em thật đáng yêu. Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm..."
"Sao chứ? Em mới năm tuổi thôi à? Mới chừng này mà đã biết mình năm tuổi rồi ư? Giỏi quá nhỉ! Em đúng là đứa trẻ ngoan nhất thế giới mà!"
Cậu ấy khẽ nức nở khi được tôi âu yếm. Đây là một trong những trò chơi mà ai trở lại thực tại trước thì sẽ thua, tôi nghĩ.
"Em có muốn chơi với chị không, Ajisai-chan? A, hay là mình xem video đi? Em thích xem gì nè? Xem video đốt lửa trại nha?"
"Cái đó là gì vậy?" cậu ấy hỏi.
"À, em chưa biết dạng video này nhỉ? Chỉ là một video về mấy khúc gỗ bình thường đang cháy thôi, nó giúp người ta thư giãn."
Tôi rút tay ra khỏi chăn, với lấy điện thoại. Tôi nghĩ mấy loại video này chưa được phổ biến lắm. Lúc nào căng thẳng tôi cũng mở lên xem.
Bây giờ tôi đang căng thẳng đây. Ajisai-san mà không chịu thì tôi cũng không biết mở gì để xem nữa.
Ủa khoan! Hình như tôi vẫn chưa dùng tới hai chủ đề cuối cùng trong file Satsuki-san gửi. Lúc này mà lôi nó ra thì còn gì bằng, tôi lúc nào cũng tin Satsuki-san hết.
Được rồi, để xem nào, tôi nghĩ. Đến lúc mở tệp thứ ba rồi.
Lần đầu tiên của cậu là khi nào?
"Đồ khốn, Koto Satsuki!" Tôi hét lên.
Tôi làm Ajisai-san giật mình. "Ơ, có chuyện gì vậy?" cậu ấy hỏi.
Tôi vẫy tay ra hiệu "À không, không có gì hết". "Satsuki-san mới gửi tin nhắn hơi lạ thôi."
"Tin nhắn gì cơ?" cô bé hỏi.
"À, ừm. Khi lớn lên thì em mới hiểu được, Ajisai-chan!"
Cậu ấy lầm bầm gì đó tôi không nghe rõ. Cái chế độ em gái này dễ thương thật đấy. Làm sao tôi có thể đầu độc một tâm hồn còn trong sáng như thế này chứ? Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Satsuki-san đang thở hổn hển, cười khúc khích siêu đáng sợ. "Lần đầu của em là khi nào?"
Tôi muốn đấm cho Koto Satsuki một trận quá. Đúng là không phải cái gì cũng nên tin cậu ấy, kiểu gì cũng sẽ bị hỏi thêm mấy câu nhạy cảm nữa. Ủa, lỡ đâu cậu ây nghĩ tôi thích nói về mấy chuyện dâm dục thì sao? Giờ nhận ra thì hơi muộn, trông Satsuki-san chả khác nào một tên biến thái.
Ajisai-san không có chút “kinh nghiệm” nào đúng không? Cô bé này mới năm tuổi, lạy Chúa. Em ấy không thể có được... đúng không? Tôi lo đến mức đổ hết cả mồ hôi hột.
"Ajisai-chan này," tôi nói.
"Hửm?"
Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ cùng với một nụ cười rạng rỡ. Đúng rồi, không đời nào tôi có thể hỏi cô bé này câu hỏi của Satsuki được!
"Tối qua em có nói là muốn thử cosplay đúng không? Hay là chúng ta xem ảnh của cosplayer trên Twitter nhé?"
Tôi cố gượng cười để che đi sự ngượng nghịu, tôi giấu màn hình trong lúc lên Twitter tìm ảnh; lỡ đâu xuất hiện mấy tấm ảnh không phù hợp cho trẻ năm tuổi thì chết.
Cô bé nhỏ nhắn bên cạnh tôi đang xem video mèo con, "Oa, dễ thương quá!". Ajisai-chan còn dễ thương hơn con mèo đó nữa, tôi nghĩ thầm. Cậu ấy thắng con mèo 10-0 luôn.
Tôi bắt đầu lùng sục ảnh cosplayer trên Twitter. Tôi hầu như chẳng bao giờ tự tìm ảnh cosplay cả, đôi khi nó tự xuất hiện lúc tôi đang lướt. Trang phục của họ nhìn hoành tráng cực. Họ tự làm chúng hay sao vậy? Ajisai-san khá giỏi may vá, khéo cậu ấy cũng tự may được một bộ đấy.
Bất chợt ảnh một cô gái dễ thương xuất hiện. Tên tài khoản là Nagipo@TeenCosplayer. Đôi mắt to với gương mặt hơi trẻ con, trông như bước ra từ anime vậy. Tài khoản có nhiều người theo dõi phết.
Tôi nhấn vào trang cá nhân thì thấy rằng cô ấy vừa đăng tweet mới cách đây không quá hai mươi phút. Có một bức ảnh của Nagipo-san và một cô gái khác trong trang phục ma pháp thiếu nữ hở da thịt một cách đáng báo động. Người đâu mà gợi cảm thế không biết. Gợi cảm phải viết hoa hết mới đủ diễn tả được.
...Ủa khoan. Tôi cau mày. Chú thích ghi là, "Hợp tác với bạn thân Moon-chan! Cosplay Creamy Nage," đó chẳng phải là...
...Satsuki-san sao? Gì vậy trời, dừng khoảng chừng là hai giây. Nagipo-san đây là...
Điện thoại tôi đột ngột đỗ chuông. Là Satsuki-san gọi.
Thôi chết rồi! Tôi sẽ bị trừ khử để bịt đầu mối mất!
"Ối! R-Renako-oneechan?" Ajisai-chan hỏi.
"Xin lỗi, có người gọi chị," tôi nói. "Là Satsuki-sani, đợi chị đi nghe điện thoại chút nhé!"
Tôi bò ra khỏi nệm futon và đi qua phòng đến cửa sổ trước khi lén lút nghe máy.
"A lô?" tôi thì thầm.
"Cậu thấy rồi đúng không?," cậu ấy hỏi.
Đây có còn là con người nữa không vậy?
"Hả. Cậu nói gì vậy?" tôi lấp liếm. "Tớ chả hiểu cậu đang nói gì hết á. Tớ làm gì có tài khoản Twitter đâu."
“Thế tức là cậu thấy rồi."
Thật đấy, làm sao cậu biết được? Tôi đang bị quay lén à? Hay là do tôi quá dễ để người ta đọc vị? Chỉ có thể là thần giao cách cảm thôi.
"Tôi cá là cậu đã biết hết rồi," cậu ấy nói tiếp.
"Sẽ ra sao nếu tớ kể chuyện này cho người khác?"
"Tôi sẽ không do dự đâu," cậu ấy nói. "Hãy nhớ rằng cả dòng tộc của cậu sẽ phải chuộc tội."
"Bộ cậu là sát nhân hàng loạt à," tôi rên rỉ.
Tôi liền cố gắng cổ vũ Satsuki-san để cậu ấy tỉnh táo lại. "K-không sao đâu, Satsuki-san. Trông cậu xinh lắm, bộ đồ cũng hợp với dáng cậu nữa!"
Đầu dây bên kia im lặng.
"Thật sự xin lỗi." Bầu không khí trở nên u ám quá nên tôi không biết làm gì khác.
Sau đó, tôi hỏi, "Ừm, tớ tưởng cậu nói ghét cosplay lắm mà??"
"Điều đó được ghi trong hợp đồng," cậu ấy nói.
"Hợp...hợp đồng? Ý cậu là kiểu hợp đồng của ma pháp thiếu nữ ấy hả?"
"Tôi không có tâm trạng để giải thích thêm. Cậu cứ tiếp tục vui vẻ với Sena, và chặn ngay cái tài khoản Nagipo@TeenCosplayer đó đi cho tôi. Tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu đó thôi."
Cậu ấy cúp máy.
Buộc phải cosplay vì hợp đồng là sao chứ? Chuyện quái quỷ gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Tôi không chặn tài khoản, thay vào đó, tôi đánh dấu lại bài đăng. Tôi cũng tải bức ảnh cosplay về máy. Lúc này, tôi hoàn toàn không biết bi kịch khủng khiếp sắp sửa ập đến đầu tôi. (Chuyện sẽ còn tiếp!)
Tôi cứ thế đang dán mắt vào những bức ảnh cosplay của Satsuki-san, tự dưng có một giọng buồn bã vang lên trong phòng, "Renako-oneechan ơi?"
"À, quên mất." Tôi loạng choạng quay trở lại futon, Ajisai-san lại ôm tôi thật chặt. Mới sáng sớm mà tiếp xúc da thịt nhiều thế này khéo tim tôi ngừng đập mất.
"Satsuki-chan hỏi gì chị hả?" cậu ấy hỏi.
"Mấy chuyện vặt vãnh thôi ấy mà." Tôi nào dám kể chuyện này với người khác. Tôi mà cho Ajisai-san xem ảnh cosplay của Satsuki-san thì cả nhà tôi sẽ phải trả giá mất.
"Hmph!" Ajisai-san bĩu môi. “Lại là bí mật nữa đúng không, oneechan?"
"Ờm, kiểu vậy…”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi như muốn tôi kể cho nghe. Cậu có làm ánh mắt đáng thương thì tớ vẫn không thể nói được đâu!
"Em hiểu rồi," cậu ấy nói. "Bí mật nhỏ của riêng chị với Satsuki-san à..."
"Cậu ấy sẽ bắt cóc cả gia đình chị làm con tin đấy!"
Ajisai-san quay lưng lại với tôi và cuộn tròn y như con mèo treo video vừa nãy. "Tốt thôi." Cảm giác tội lỗi ập đến làm tôi choáng váng.
"Nè, không phải vậy đâu!" tôi phản đối. "Chị và Satsuki-san không có... ý đó…!"
"Mèo con dễ thương quá," cậu ấy nói, phớt lờ tôi. "Meo! Meo!"
"Đừng có bơ chị mà! Em gái mà bơ chị gái là hư đấy!"
Ajisai-san quay lại nhìn tôi, lầm bầm, "Em hư lắm à...?"
"Không, không hề!" tôi hét lên. "Ajisai-chan là đứa trẻ ngoan nhất lịch sử loài người luôn!"
Ajisai-san lại co rúm người trong chăn. "Nhưng Satsuki-chan quan trọng hơn em, đúng không?"
"Không!"
"Trước đó chị đối xử tốt với Satsuki-chan lắm mà..."
Không ổn rồi, tôi nên làm gì đây? Hay là tôi nói, "Làm gì có, em quan trọng hơn Satsuki-san nhiều!" Giữa Ajisai-san và Satsuki-san, ai quan trọng với tôi hơn? Không có chuyện tôi đem họ đi so sánh kiểu đó được. Đương nhiên là tôi quý cả hai người họ rồi!
"Chị..."
Lần này không giống như những lần trước, mọi khi thì cậu ấy chỉ đơn giản là ghẹo tôi thôi.
Cậu ấy luôn bị giới hạn trong cái vị trí mang tên Sena Ajisai.
Ajisai-san lại lẩm bẩm, "Renako-oneechan, em có phải là người quan trọng nhất với chị không?"
"Ch-chị...".
Quan trọng nhất? Theo khía cạnh nào? Như là bạn bè? Hay…
Hình như tôi suy nghĩ quá nhiều rồi thì phải. Ajisai-san không đòi hỏi một câu trả lời logic. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ muốn có cảm giác an toàn khi là người quan trọng số một trong trái tim tôi thôi. Ai mà chẳng khao khát cảm giác được công nhận, tôi nghĩ.
Bình thường Ajisai-san được mọi người tin tưởng, yêu quý, vậy mà giờ đây lại tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, nó làm trái tim tôi se lại. Mong rằng tất cả những gì tôi làm sẽ giúp Ajisai-san phấn chấn hơn, miễn là cậu ấy muốn thì việc gì tôi cũng làm, "Em là số một trong lòng chị!"
"Em ôm chị được không, Renako-oneechan?" cậu ấy hỏi.
"T-Tất nhiên là được rồi."
Cậu dang cả hai tay ra để ôm lấy tôi. Môi cậu ấy lướt qua má tôi.
Tôi không hiểu "Quan trọng nhất trong lòng" có nghĩa là gì? Giả sử Satsuki-san và Ajisai-san cùng cần giúp đỡ. Tôi sẽ giúp ai trước? Cân nhắc từ nhiều khía cạnh, tôi nghĩ mình có xu hướng sẽ giúp Satsuki-san, vì cậu ấy không có nhiều bạn bè. Ý tôi là, ai mà không muốn giúp Ajisai-san cơ chứ? Vậy có nghĩa là câu nói ban nãy chỉ là... một lời nói dối.
Chúng tôi còn đang ôm ấp nhau trong chăn thì tôi chợt thấy bóng dáng ai đó ngoài cửa.
"Rena-chan..." cậu ấy gọi.
"Ajisai-san," tôi đáp lại.
Có tiếng gõ cửa.
"Chắc là bà chủ nhà đến gấp chăn đệm," tôi nói.
Ajisai-san khẽ phát ra một tiếng kêu rên nho nhỏ.
"Em vẫn muốn nằm thêm tí nữa đúng không, Ajisai-chan?" tôi hỏi. "Để chị ra nói với bà ấy, em cứ ở đây chờ đi."
Cậu ấy miễn cưỡng buông tôi ra, "Em xin lỗi vì đã làm mấy trò kỳ quặc nhé. Cảm ơn chị nhiều."
"C-Có gì đâu."
"Em sẽ ngoan ngoãn đợi chị."
Ajisai-san nở một nụ cười dễ thương nhất trần gian, con người bình thường làm sao có thể chịu đựng được nó chứ. Trời ạ, tôi đang nghĩ cái gì trong đầu thế này.
Tôi chầm chậm đứng lên, bước ra mở cửa.
“Chào bà,” tôi nói, khi mở cửa. “Xin lỗi bà nhé, bọn cháu chưa tỉnh ngủ hẳ—”
Đó không phải là ông chủ nhà trọ.
“Ồ, chào cậu, Renako.”
Gió thổi làm chiếc chuông gió phát ra âm thanh vang vọng, tựa một ngôi sao băng vừa lướt qua bầu trời. Mái tóc vàng buộc đuôi ngựa. Dáng người thì cân đối, hoàn hảo đến mức làm người nhìn hoài nghi nhân sinh. Ít nhất thì, đây không phải là kiểu người có thể dễ bắt gặp ở một nhà trọ tại khu vực này.
Người đang đứng trước cửa là Oozuka Mai.
“Oái!” tôi hét lên. “Nhìn quen cực kì!”
“Vậy sao?” cậu ấy nói. “Khẩu hiệu của tôi là không có ai trên thế giới này giống tôi mà.”
“Là cậu,” tôi hét lên. “Chính cậu!” Tôi chỉ một ngón tay đầy vẻ buộc tội vào cậu ấy.
“Cậu đi du lịch mà chẳng báo tôi lấy một tiếng. Cậu có phiền nếu tôi tham gia cùng không?”
“Không, khoan, gượm đã!”
Tôi chưa kịp định hình lại thì Mai đã thong thả bước thẳng vào trong.
Ajisai-san ngái ngủ vẫn còn ở trong căn phòng đó. Không xong rồi!
“Renako-oneechan?” một cô bé năm tuổi với giọng nói quá đỗi dễ thương. “Nhanh lên đi chị. Em muốn được ôm tiếp. Lại đây ôm em nữa đi.”
“Hả?” Mai nói.
“Á?” Ajisai-san nói.
Mai đang bối rối và Ajisai-san vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ đang nhìn chằm chằm vào nhau. Vài giây sau, tiếng hét thất thanh của Ajisai-san vang vọng khắp nhà trọ. Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ấy cao giọng đến mức này.
“Thế,” tôi nói, khoanh tay và lườm Mai. “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đang có ý định đi tắm biển ấy mà.”
“Đồ xảo trá! Cậu sinh ra đã ở sẵn vạch đích rồi. Mấy người thuộc giới thượng lưu như cậu còn lâu mới chọn ở căn nhà trọ tồi tàn thế này!”
Mai chọn chiếc ghế gần cửa sổ để ngồi xuống, hai chân bắt chéo, vừa nhâm nhi tách trà vừa tự sướng. “ Tôi mừng là cậu không thay đổi gì so với trước. Không ngờ cậu và Ajisai lại rủ nhau đi du lịch đấy, vừa biết tin tôi liền quyết định xin nghỉ phép vài ngày để tới đây.”
“À há!” Giờ tôi đã biết lí do tại sao Haruna gọi điện cho tôi tối qua. Mai hẳn đã hỏi nó. Em gái ơi là em gái, bộ Mai nói gì em cũng tuân lệnh hết hả?
“Không ngờ trong nhà mình lại có giáng điệp,” tôi rên rỉ.
“Tôi thấy Haruno đáng yêu, tận tụy,” Mai nói. “Dù sao thì tương lai tôi cũng thành chị dâu của em ấy mà.”
“Vậy đó hả. Ra là cậu dùng mưu hèn kế bẩn để chiếm được tình của gia đình tớ.”
Chị dâu gì chứ, vớ vẩn. Nhắc lại lần thứ N, tôi sẽ không cưới Mai đâu.
Khoảnh khắc đầy cảm xúc mà tôi chia sẻ với Ajisai-san đêm qua giờ như đã là chuyện từ thời xa xưa. Tất cả là do Mai đạp đổ. Đó chính là sức mạnh của giới thượng lưu.
Bị Mai nhìn thấy cảnh đó, Ajisai-san vội ngồi dậy và gấp gọn futon lại. Mặt cậu ấy vẫn đỏ bừng, bị bạn nhìn thấy chuyện xấu hổ như vậy cơ mà.
“Chào cậu, Ajisai,” Mai nói. “Từ lúc nghỉ hè tới giờ mới gặp cậu? Dạo này cậu thế nào rồi?”
“T-tớ vẫn khỏe…” Ajisai-san lắp bắp.
“Nhân tiện, cái trò 'oneechan’ ban nãy là gì vậy?”
“À, ừm” Ajisai-san nói. “Không có gì hết!”
Mặt Ajisai-san vẫn đỏ như quả táo, tôi phải làm gì đó mới được. “Chuyện là hồi bé Ajisai-san từng đến đây chơi.”
Mai nắm bắt chủ đề trò chuyện mới này. “Vậy à. Khu vực này yên bình thật. Cậu biết rõ về thị trấn này không, Ajisai?”
“C-cũng kha khá,” cô bé nói. “Tớ ít nhiều vẫn còn nhớ đường.”
“Nếu không phiền thì nhờ cậu làm hướng dẫn viên cho tôi nhé? Tôi đang muốn tham quan nơi này.”
“Cậu thấy sao, Ajisai-san?” tôi hỏi.
“Được chứ!” cô bé nói. “Tớ rất sẵn lòng!”
Cậu chắp hai tay vào nhau, mồ hôi vẫn chảy dài trên má. Phù, ơn trời. Tôi cứ nghĩ Ajisai-san sắp suy sụp tinh thần sau khi bị bạn cùng lớp bắt gặp màn đóng vai em gái chứ.
“Nếu cậu không muốn thì thôi, tôi không muốn bắt ép cậu đâu,” Mai nói. “Mỗi người đều có nơi mình muốn đi mà. Chị có muốn đi cùng em không, Renako-oneechan?”
Dây thanh quản của tôi vượt qua bộ não và hét lên, “I-Im đi!”
Ajisai-san xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất. Chúng tôi sẽ còn phải chịu bao nhiêu sự tra tấn nữa đây? Tất cả chuyện này là sao? Hay là Mai đang cay cú tôi vì không rủ cậu ấy đi chung? Có phải vậy không? Cậu lớn đầu mà còn trẻ con vậy sao, Mai.
Bị tôi lườm, Mai buồn bã cúi mặt xuống. “Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy hơi cô đơn, kiểu như bị cho ra rìa ấy. Tất nhiên lỗi là do tôi bận công việc nên không có thời gian liên lạc.”
“K-không, không phải đâu,” Ajisai-san nói. “Tớ cũng xin lỗi, Mai-chan.”
“Không, cậu không cần phải xin lỗi. Là do tôi còn quá non nớt.”
Mai trông có vẻ thất thần. Thành thật với cảm xúc là một trong nhiều điểm mạnh của cậu ấy. Thôi được rồi. Tôi sẽ cho cậu ấy đi cùng.
“Chuyện là,” tôi nói, “Ajisai-san đã định đi chuyến này một mình, nhưng tớ lại tự ý đi cùng. Nên tớ cũng chẳng khác cậu là mấy, Mai à…”
“Thật sao?” Mai nói. “Vậy thì để tôi hỏi lại một lần nữa nhé, cậu cho tôi tham gia cùng nhé, Ajisai?”
Cuối cùng, Ajisai-san hoan nghênh Mai. “Tất nhiên là được rồi, Mai.”
Khuôn mặt Mai bừng sáng. Đứng trước Ajisai-san, ngay cả Mai cũng chỉ là một phàm nhân được hưởng sự cứu rỗi từ thiên thần.
Giải quyết xong chuyện đó, Mai đứng dậy. “Ta nên chuẩn bị thôi nhỉ? Ban nãy tôi đã đặt một phòng bên cạnh rồi. Phòng cậu ở đâu thế, Renako?”
Cậu ấy nhìn quanh phòng.
“Ở đâu là sao? ...Thì ở đây chứ đâu.” tôi nói.
“Hửm?” Mai nghiêng đầu thắc mắc. “Đây không phải phòng của Ajisai sao?”
“Bọn tớ ở chung phòng,” Ajisai-san nói. “Tối qua cậu ấy ngủ chung với tớ.” Giọng cậu ấy mang một âm điệu kiểu, “Ủa, ở chung phòng với nhau bình thường mà?”
Thế nhưng Mai lại cứng người. “…Hai cậu ở chung phòng ư?” cậu ấy lặp lại bằng giọng thì thầm kinh hãi. Chuyện gì nữa đây? “Thật là dung tục!”
“Có gì mà dung tục chứ?” tôi hỏi.
“Hai cô gái! Ở chung phòng với nhau!”
“Cậu đang nói cái gì vậy hả?!”
“Cậu!” cậu ấy kêu lên. “Không thể tin được là cậu lại làm thế...! Với bất kì ai!”
“Không phải với bất kỳ ai nhá,” tôi khăng khăng. “Tớ chỉ mới ngủ qua đêm với Satsuki-san và Ajisai-san thôi.”
“Cậu cũng ngủ qua đêm với cậu ấy ư?!” Mai thét lên.
“Cậu với Satsuki-chan?” Ajisai-san chen vào. Hả?! Đến cậu ấy cũng nhảy vào cuộc là sao?!
Chỉ đơn giản là hai người bạn ngủ lại nhà nhau thôi mà. Bạn bè ngủ chung là chuyện bình thường mà, đúng không? Không phải là ngủ mỗi ngày. Có lẽ tôi đã đạt đến cảnh giới thoải mái ngủ chung với người khác rồi. ... Hê hê... Giờ đâu phải lúc để hí hửng.
Mai đặt một tay lên ngực và hùng hồ tuyên bố như đang tranh cử chủ tịch hội học sinh, “Được thôi. Đêm nay tôi cũng sẽ ngủ ở căn phòng này.”
“Chẳng phải cậu vừa nói đã thuê phòng kế bên rồi à,” tôi chỉ ra.
“Tại sao cậu lại cố cho tôi ra rìa thế?” cậu ấy hỏi. “Là do tôi xinh đẹp quá? Nhìn tôi làm cậu bị đau mắt à?”
“Không, cậu phải đọc kĩ hợp đồng khi thuê phòng chứ!”
Con nhỏ supadari chết tiệt này. Chẳng có lời nào của tôi lọt vào cái đầu của cậu ta hết. Thấy chưa, Ajisai-san cũng không biết nói gì luôn kìa.
“Ajisai-san ơi!” tôi nói. “Giúp tớ với. Mai cứ bướng bỉnh chẳng chịu nghe tớ gì cả.”
Ajisai-san đứng đó quan sát chúng tôi một hồi rồi bất ngờ nhận ra gì đó. “Ủa?” cậu ấy nói. “Cậu vừa gọi cậu ấy là Mai à?”
“Oái.” Đúng thật, tôi phải gọi Mai là Oozuka-san mới phải.
Tiếng nhạc đánh boss cuối bỗng vang vọng trong đầu tôi. Tôi tiêu đời rồi.
“À, đó là vì. A!” tôi nói. Càng bối rối, tôi càng ú ớ. “Bọn tớ đang là bạn Rema ấy mà.”
“Bạn Rema là gì cơ?” Ajisai-san hỏi.
“Là, etou, chuyện dài lắm, kể ra ở đây thì có mà đến sáng mai mất!”
Tôi không biết nên tiết lộ cái gì hay giải thích nó như thế nào, nên tôi bắt đầu nói lảm nhảm rời rạc đến nỗi cậu ấy còn không thể hiểu được ý chính của tôi là gì nữa. Tôi không thể nói với cậu ấy về bí mật của tôi và Mai được, đời nào tôi lại nói là mình đang ở trong một mối quan hệ lãng mạn với Mai chứ. Có điều, tôi không thể nói dối Ajisai-san được! Cứu tớ với, Do-Mai-emon!
“Là thế này”, Mai ra tay, “bọn tôi đã là bạn thân một thời gian rồi. Chẳng qua Renako chưa muốn nói chuyện này với mọi người thôi. Cậu ấy nói không thoải mái khi bỏ đi kính ngữ trong tên tôi trước mặt người khác, nên cậu ấy vẫn gọi tôi là Oozuka-san trước mặt mọi người.”
Đúng là một lời giải thích súc tích, dễ hiểu. Chỉ có thể thôi á?!
Ajisai-san từ từ ngẫm những lời đó “Hừm, tớ hiểu rồi,” cậu ấy nói. “Tớ hơi bất ngờ khi nghe cậu ấy gọi Mai thôi.”
Tuyệt vời, được cứu rồi! Ông Trời đúng là có mắt.
“Thấy chưa, Renako?” Mai nói. “Tại sao cậu không tận dụng cơ hội này để gọi tôi bằng tên ở trường luôn?”
“Không đời nào! Mọi người sẽ nhìn tớ như người nổi tiếng mất.”
“Không có ai quan tâm đâu mà,” cậu ấy nói.
“Ajisai-san, cậu nghĩ sao?” tôi hỏi.
“Ừm... Mai nói có lí đó,” cậu ấy nói. “Chỉ cần cậu dũng cảm hơn một tí là có thể gọi Mai bằng tên trước mặt mọi người rồi.”
“Tôi cũng không ngại nếu cậu gọi tôi là Mai đâu, Ajisai,” Mai nói. Cậu ấy tiến lại nắm tay Ajisai-san.
Ajisai-san ngập ngừng, lắp bắp gọi, “...M-Mai.”
“Tôi đâyi, Ajisai.”
Ajisai-san đỏ bừng mặt. “Tớ chưa sẵn sàng lắm,” cậu ấy nói. “Tớ vẫn thích gọi là Mai-chan hơn.”
“Thật á?”
“Ừ. Cậu vừa nữ tính vừa giống công chúa, nhưng cậu vẫn là bạn của tớ nên tớ thấy Mai-chan hợp hơn.”
“Vậy tôi có nên gọi cậu là Ajisai-chan từ bây giờ không nhỉ?” Mai gợi ý.
“C-cái đó cũng hơi ngại thật,” Ajisai-san nói.
Hai người họ nhìn nhau mỉm cười như một cặp đôi đang tham quan địa điểm tổ chức đám cưới trước vậy. Hãy chiêm ngưỡng khung cảnh này đi, hỡi các fan của thuyền MaiAji, tôi nghĩ. Lễ cưới của hai cô gái xinh đẹp nhất thế giới đang diễn ra trước mắt tôi.
Trong lúc tôi vẫn còn đóng vai khán giả thì Mai đứng dậy.
“Thế thì,” cậu ấy nói, “chúng ta đi thôi nhỉ?”
Lúc đầu, tôi đã hơi hoảng loạn khi thấy Mai đến đây, nhưng hiện tại cũng không khác lúc đi chơi với nhóm là mấy.
“Okay,” tôi nói.
“Nhất trí!” Ajisai-san đồng ý.
Nếu tôi đóng vai chị gái của Ajisai-san cả ngày, tôi sợ đầu óc sẽ tan thành nước mất.
Thế là, chúng tôi bắt đầu ngày thứ hai bằng việc rời khỏi nhà trọ để đi dạo quanh thị trấn.

