Toàn Văn

Chương 29: Cùng Thanh Mai Hoàn Thành Một Buổi Hẹn Hò Vui Vẻ

2025-10-14

2

    Dĩ nhiên, có cái nịt mà Giang Niên làm bài tập. Đời người ngắn ngủi, phải vui chơi kịp lúc đã chứ.

    Căn hộ đối diện nhà họ Từ, trong phòng của Từ Thiển Thiển.

    Hai người một đứa ngồi trước bàn sách nghịch điện thoại, một đứa nằm trên giường nghịch điện thoại. Chủ yếu là mạnh ai nấy chơi, ăn ý không ai lên tiếng, đây cũng được xem là một thói quen rồi.

    Dù sao thì dưới mí mắt của người lớn, làm gì cũng không được tự nhiên.

    Cứ lôi điện thoại ra là bố mẹ lại bắt đầu lắc đầu. Chỉ cần có người nói một câu "Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi điện thoại", chủ đề sẽ từ chuyện nhà cửa thường ngày biến thành tác hại của điện thoại.

    "Dạo này có phim gì xem không?" Từ Thiển Thiển bỗng dưng hỏi một câu.

    "Sao thế?"

    "Vé cặp đôi có ưu đãi, dù sao ông cũng rảnh thây quá còn gì."

    Giang Niên nghe mà giận tím người, lòng ông đây [note82094] lạnh quá man. Không đúng, nghĩ bụng ông đây vừa cao ráo vừa đẹp trai, trong mắt bà lại biến thành công cụ hưởng ưu đãi vé xem phim à? 

    "Ê, lỡ tui có bạn gái thì sao?"

    "Ông?"

    Vãi chưởng, một chữ thôi mà gây ra cả tấn sát thương. Lần trước Giang Niên nghe được từ chấn động như vậy là từ lần trước, Nguyên Minh... Kê... Man! [note82095]

    "Nói tiếng người giùm cái?" Giang Niên thở dài một hơi, "Tui không có bồ, đều là phụ nữ hủy hoại tui, cứ nằm lên giường là lại bắt đầu nghĩ đến phụ nữ, trà sữa A-cô Thượng Hải, trà sữa Nayuki."

    "Thế giờ ông có đi không?" Từ Thiển Thiển hơi cạn lời.

    Thầm nghĩ chỉ cần tính cách thằng mụ nội này ít "trừu tượng" lại một xíu thôi, có khi thằng chả đã tìm được đối tượng thật rồi. Nhưng xem ra tình hình hiện tại, bệnh tình có vẻ đã nặng hơn nhiều.

    Lúc trước thì thích làm trò, bây giờ thì chơi trò trừu tượng, đứa trẻ này tám phần là do nóng trong người. [note82096]

    Thật ra Giang Niên cũng không muốn đi xem phim lắm, đang do dự. Đằng nào thì chuyện giả làm cặp đôi cũng không vui vẻ như tưởng tượng, Từ Thiển Thiển sẽ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng suốt buổi.

    Ting!

    【Bạn của năm ba mươi tám tuổi giảm cân bước đầu thành công. Nửa tháng trước, bạn đã có một cuộc nói chuyện vui vẻ với người bạn thanh mai lâu ngày không gặp. Hãy chính thức đưa ra lời mời hẹn hò đi nào.

    Nhiệm vụ: Cùng Từ Thiển Thiển hoàn thành một buổi hẹn hò vui vẻ. Phần thưởng: 3 vạn tệ.】[note82097]

    Nhìn tin nhắn hiện lên trên bảng hệ thống, Giang Niên bỗng cảm thấy thật kỳ lạ. Cảm giác như đang trong một trò chơi mô phỏng cuộc đời, bản thân năm mười tám tuổi mô phỏng bản thân năm ba mươi tám tuổi.

    Nói chính xác hơn, có lẽ là mô phỏng một nhánh vận mệnh khác của mình, chống lại cuộc đời ở tuổi ba mươi tám.

    Ít nhất thì hiện tại, ngay khi hệ thống khởi động, Giang Niên đã biết trước nhánh vận mệnh của mình. Chuyện khác không nói, nhưng kết hôn thì không thể nào thỏa hiệp được, không thể kết hôn với gái cặn bã.

    Thậm chí cực đoan hơn một chút, kết hôn? Ai có tiền rồi mà còn kết hôn nữa chứ.

    Cứ ngồi cày phần thưởng, làm một tên trai đểu cho rồi.

    Từ Thiển Thiển thấy cậu mãi không trả lời, bĩu môi, quay người đi.

    "Không đi thì thôi."

    "Hả? Ai nói với bà là tui không đi?" Giang Niên đột nhiên trở nên e thẹn, điệu đà ra vẻ, "Bà nói xem, hai chúng ta như thế này có được coi là hẹn hò không?"

    Nếu là trước kia, Từ Thiển Thiển chắc chắn sẽ đá cậu một cái, bớt làm trò lại.

    "Hẹn... Hẹn cái con khỉ!" Từ Thiển Thiển đứng phắt dậy, mặt hơi ửng đỏ, "Ông có đi không, không đi tui tìm người khác."

    "Thôi được rồi, vẫn quy tắc cũ, bà mua đồ ăn vặt tui mua vé." Giang Niên thu lại bộ dạng bỉ ổi, "Tui về nhà trộm chìa khóa xe điện ra, bà đợi tui ở đầu cầu thang nhé."

    Nói xong, Giang Niên quay đầu định đi thì bỗng bị gọi lại.

    "Này, đồ ăn vặt với vé cứ để tui mua hết cho." Từ Thiển Thiển đột nhiên nói, "Lần sau ông có tiền thì mời lại tui, vừa hay ba cho tui tiền tiêu vặt."

    "Sao bà dám giả định là tui hết tiền rồi?" Cậu quay đầu lại.

    "Ba tui nói ông đưa hết tiền kiếm được cho dì Lý giải quyết việc gấp rồi, chắc là hết tiền." Cô chậm rãi nói, mắt nhìn xuống, "Ông ấy bảo tui thỉnh thoảng chu cấp cho ông một chút, để ông khỏi chết đói."

    Thật ra bố cô, chủ nhiệm Từ, hoàn toàn không nói đến chuyện chu cấp, ông biết hai đứa trước nay quan hệ không tốt, nhưng lời nói dối này cũng sẽ không bị vạch trần.

    "Vậy cũng được, bà trả đi." Giang Niên với gia tài 27000 trong người nói.

    Chuyện ăn bám này, không liên quan gì đến việc có bao nhiêu tiền.

    Về đến nhà. Ba người lớn vẫn đang trò chuyện ở phòng khách, nói toàn những chuyện về công việc và cuộc sống. Thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dài "năm sáu năm gì đó", không khí khá ảm đạm.

    Dường như kể từ sau khi mẹ của Từ Thiển Thiển qua đời, chú Từ vẫn chưa thể thoát ra được.

    Cậu rón rén về nhà, đi ngang qua phòng khách, vừa hay thấy chú Từ tháo chiếc kính không gọng xuống. Quay đầu nhìn cậu, đôi mắt vẫn giữ trạng thái hơi nheo lại.

    "Tiểu Niên về rồi à?" Trên mặt chú hiện lên một nụ cười không tự nhiên, đó là một nụ cười được gượng ép từ nỗi buồn, trông có vẻ hơi cứng đờ.

    "Vâng ạ, con về lấy chìa khóa xe điện, đưa Từ Thiển Thiển ra ngoài chơi với bạn học." Cậu cực kỳ thức thời mà lôi Từ Thiển Thiển ra làm lá chắn.

    Quả nhiên, những lời Lý Hồng Mai vừa định nói ra lại nuốt vào trong.

    "Chìa khóa ở trên bàn trong phòng bố mẹ đấy, đừng chơi về muộn quá."

    "Vâng."

    Giang Niên lấy chìa khóa xong, cúi đầu đi qua phòng khách, loáng thoáng nghe được vài lời vụn vặt. Cậu cũng không nỡ nghe thêm, bèn rảo bước rời đi.

    Cậu không thể cảm nhận được tâm trạng của chú Từ, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhớ lại vẻ mặt của chú Từ, trong đầu cậu bất chợt hiện lên một câu, sân nhà có cây tỳ bà. [note82098]

    Giang Niên lắc đầu, xua đi những suy nghĩ linh tinh. Đi đến cầu thang đợi một lúc, Từ Thiển Thiển vẫn chưa tới.

    Thật vô lý, đến thuỷ thủ mặt trăng biến hình cũng không chậm đến thế. [note82099]

    Mãi một lúc lâu sau Từ Thiển Thiển mới chịu xuống, cô đã cố ý thay một chiếc váy màu xanh lá nhạt. Cô gái trước mắt, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mái tóc mềm mại.

    Gương mặt dường như vẫn chưa hoàn toàn trổ nét, giống như bao cô gái phương Nam khác, gò má trắng trẻo mịn màng, cằm hơi nhọn, lông mày như núi xa, ngực căng tròn đầy đặn.

    Gương mặt trông thanh thuần trong sáng, nhưng vóc dáng lại cực kỳ có da có thịt.

    Từ Thiển Thiển có chút chột dạ, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại vô thức thay một chiếc váy khác. Chỉ là đi xem phim thôi mà, Giang Niên cũng đâu phải là người gì quan trọng.

    Nhưng cô vẫn làm vậy, vừa lo lắng lại vừa thấp thỏm.

    "Sao lâu thế?" Cậu hỏi, mắt nhìn cô một hồi lâu.

    "À, lúc rửa mặt không cẩn thận làm ướt áo, nên thay cái khác." Từ Thiển Thiển viện bừa một lý do, có vẻ hơi gượng gạo, cô hoàn toàn có thể nói thẳng là đi thay quần áo.

    "Thay quần áo mà lâu thế à? Mất nhiều thời gian để lót miếng độn giày lắm nhỉ?"

    Cảm giác mong đợi của Từ Thiển Thiển bị ba chữ "miếng độn giày" đập tan trong nháy mắt, cô nghiến răng, nặn ra một nụ cười, "Tuổi còn trẻ, mắt không dùng có thể đem đi xào rau đấy."

    "Không ngờ khẩu vị bà lại nặng như vậy đấy, Từ Thiển Thiển."

    "..."

    Rạp chiếu phim ở huyện Trấn Nam chỉ có hai cái, một ở phía Nam, một ở phía Bắc, đều nằm cạnh trung tâm thương mại.

    Hai người đi xe đến cái ở phía Nam, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu. Từ Thiển Thiển vào tiệm đồ ăn vặt bên ngoài trung tâm thương mại để mua đồ, Giang Niên chịu trách nhiệm gửi xe.

    Dịp Quốc Khánh nên người đi xem phim khá đông, lúc soát vé cũng không kiểm tra túi, nên rất nhiều người tự mang đồ ăn vặt vào.

    Hai người gặp nhau ở quầy lấy vé thủ công, vé cặp đôi phải mua tại chỗ. Xếp hàng được một nửa, sắc mặt Từ Thiển Thiển bỗng trở nên kinh hãi, kéo kéo áo Giang Niên.

    "Làm gì thế?" Giang Niên đang nghịch điện thoại.

    Giọng Từ Thiển Thiển run rẩy, "Ông nhìn đằng trước kìa, cặp đôi phải hôn nhau."

Ghi chú

[Lên trên]
Chỗ này hơi bruh... Gốc là từ Tập Bá, bá chủ tập đoàn, dịch vào xàm lul quá nên note ra thôi
Chỗ này hơi bruh... Gốc là từ Tập Bá, bá chủ tập đoàn, dịch vào xàm lul quá nên note ra thôi
[Lên trên]
Tuyệt tác, tác loz. Má cái joke mà dân tàu còn đéo hiểu. Gốc là 原鸣... 鸡... man..., trong đó Nguyên Minh là Genshin và WuWa, Kê là Thái Từ Khôn, Man là Kobe Bryant. Mà kể cả vế trước đó cũng tối nghĩa luôn
Tuyệt tác, tác loz. Má cái joke mà dân tàu còn đéo hiểu. Gốc là 原鸣... 鸡... man..., trong đó Nguyên Minh là Genshin và WuWa, Kê là Thái Từ Khôn, Man là Kobe Bryant. Mà kể cả vế trước đó cũng tối nghĩa luôn
[Lên trên]
Còn thằng tác là 10 phần, thằng dịch là 100 phần. Gọi Lich Thần Y bốc thuốc cho em W :((
Còn thằng tác là 10 phần, thằng dịch là 100 phần. Gọi Lich Thần Y bốc thuốc cho em W :((
[Lên trên]
Nice catch DeepBlue
Nice catch DeepBlue
[Lên trên]
Một câu trích từ Hạng Tích Hiên Chí của Quy Hữu Hang. Câu đó sơ bộ là "Trong sân có một cây tì bà, là do tay ta trồng vào năm vợ ta mất. Nay nó đã cao lớn, tán lá sum suê như một cái lọng che." Câu này sau thường được hiểu là vợ mất đã lâu
Một câu trích từ Hạng Tích Hiên Chí của Quy Hữu Hang. Câu đó sơ bộ là "Trong sân có một cây tì bà, là do tay ta trồng vào năm vợ ta mất. Nay nó đã cao lớn, tán lá sum suê như một cái lọng che." Câu này sau thường được hiểu là vợ mất đã lâu
[Lên trên]
Gốc là 舞法天女 - Vũ Pháp Thiên Nữ hay Dancing Baby, 1 dạng show ma pháp thiếu nữ bên tàu
Gốc là 舞法天女 - Vũ Pháp Thiên Nữ hay Dancing Baby, 1 dạng show ma pháp thiếu nữ bên tàu