Nói thật thì Giang Niên đếch quan tâm ai đang lải nhải sau lưng mình, cũng không thể nào tổn thương, càng không thể nào tự kiểm điểm bản thân.
Dù sao thì danh tiếng cũng đã vang xa, tốt xấu gì cũng đã có, phải sống cho ra cái chất biến thái của mình.
Trường cấp ba chính là một xã hội thu nhỏ, cứ ba người cùng đi thì chắc chắn có một thằng ngu. [note82037]
Miệng mọc trên người khác, một câu "đồ ngu" là có thể chụp mũ bạn rồi. Ngoài việc âm thầm "hỏi thăm" phụ huynh của bọn họ ra, bạn chẳng thể làm được gì, chi bằng cứ vờ như không biết.
Thay vì nghi ngờ bản thân, chi bằng đổ lỗi cho người khác.
Cành Chanh: "Tôi không nói được. Cảm giác bán đứng người khác không hay cho lắm."
Giang Niên cạn lời, nhấn vào avatar định xóa cô ấy.
Cậu không nói tức là đồng bọn rồi, có khác gì kẻ đứng bên cạnh đạp tôi hai phát đâu chứ? Lòng tốt của cậu rất đáng quý, nhưng "hỏi thăm mẹ mày" là tuyệt kỹ của tôi.
Ting ting, một giây sau.
Cành Chanh: "Chuyện tôi sắp nói là một chuyện khác nhé, ở trong lớp cậu có thân với Vu Đồng Kiệt không?"
Ngón tay của Giang Niên rời khỏi nút xóa bạn bè. Cậu rất không thích giọng điệu vừa rồi của cô ấy, nhưng cái nguyên tắc linh hoạt của cục cưng Chi Chi này thì cậu lại rất tán thưởng.
Cái gọi là bạn bè, chính là phải sẵn sàng từ bỏ một vài ràng buộc đạo đức nhỏ nhặt mới có thể đến được với nhau. Dịch ra tức là, "Đừng kết bạn với thánh mẫu."
Mức độ bao dung đối với bạn bè: 1. Không được phản bội Tổ quốc, không được phạm pháp. 2. Tôi phải có quyền được biết.
Không nhất định sẽ ủng hộ, nhưng sẽ không lên án.
"Vu Đồng Kiệt? Chẳng phải là người cùng lên lớp chuyên 3 với chúng ta sao?" Giang Niên lạch cạch trả lời tin nhắn, rồi lại thấy gõ chữ phiền phức, "Bên cậu gọi thoại được không?"
Cành Chanh: "Tôi"
Giang Niên: "Điện thoại cậu hết pin à?"
Trương Ninh Chi yếu ớt đáp lại một câu, "Vậy cậu gọi cho tôi đi."
Tiếng chuông hơi ồn ào vang lên khoảng năm giây, sau đó là một tràng âm thanh sột soạt. Có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua, hình như cô ấy nghe điện thoại ngoài ban công.
"Vu Đồng Kiệt nói gì tôi?" Cậu đi thẳng vào vấn đề.
Giờ phút thử thách tình bạn đã đến.
Đầu dây bên kia, Trương Ninh Chi nuốt nước bọt, khẽ nói, "Cậu ta nói... Cậu gian lận thi cử mới được lên lớp, tôi đã phản bác giúp cậu rồi."
"Gian lận?" Giọng Giang Niên có chút không vui.
Tức run người, giận tím người, cả nước bàng hoàng khi biết tin này, không hack cũng thành có hack à? Đúng là thánh phán hack! [note82038]
Trương Ninh Chi nghe giọng điệu của Giang Niên, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, "Cậu đừng giận, tôi tin cậu mà, lúc thi chúng ta ngồi trước sau..."
Giang Niên vốn chẳng hề tức giận. Vẫn là câu nói đó, miệng mọc trên người khác.
Cơ mà ngứa tay quá, thiếu mất một con dao.
Nghe cô ấy luyên thuyên an ủi mấy câu, ví dụ như "lần sau thi cao hơn", "giữa tháng có bài kiểm tra", "đường dài mới biết ngựa hay",... mà Giang Niên chỉ muốn bật cười.
"Không được tìm người ta đánh nhau đâu nhé, đánh nhau sẽ bị hạ lớp đấy." Trương Ninh Chi lo lắng nói, "Người khác nói gì không quan trọng, làm tốt việc của mình là được rồi."
"Ừm ừm, biết rồi." Giang Niên tuy không lương thiện, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu thích những cô gái xinh đẹp ngực khủng hiền lành.
Vu Đồng Kiệt, cũng chỉ là thứ chó má chết tiệt mà thôi.
Cuối cùng, Trương Ninh Chi không giấu được chuyện trong lòng, lại giả vờ vô tình nhưng thực chất lại vô cùng rõ ràng hỏi một câu.
"Hôm qua sao cậu không kết bạn với tôi?"
"Ờ... Chúng ta không phải ngồi trước sau sao? Ở trong lớp nên không nhớ ra, đến lúc nghỉ lễ mới nhớ. Vừa định kết bạn với cậu thì cậu đã kết bạn với tôi trước rồi."
"Ồ, vậy à, nhưng mà ở trong lớp cậu đã kết bạn với một bạn nữ thổi bong bóng kẹo cao su rất to." Trương Ninh Chi nói giọng u uất.
Không phải chứ? Cậu đây là...
Chúng ta chỉ là bạn thôi mà, cục cưng à, tính chiếm hữu của cậu mạnh vậy sao?
"Bình thường cậu hay để ý tôi thế à?"
"Hả?" Trương Ninh Chi ngẩn ra, hoảng hốt ngay tức thì, "Không phải... Tôi không có, chỉ là tình cờ thôi... Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi hơi buồn ngủ rồi."
Cuộc gọi vội vàng bị ngắt. Giang Niên "chậc" một tiếng, ném điện thoại rồi ra khỏi phòng. Ngoài phòng khách, mẹ cậu vẫn đang ngồi trên sofa trả lời tin nhắn. Thấy Giang Niên đi ra, vẻ mặt đang vui như mở cờ của bà liền thu lại một chút, nhưng nghĩ đến thành tích của cậu, bà lại không nỡ nghiêm mặt.
"Có người ở cơ quan mẹ, con trai cô ấy là Vu Đồng Kiệt hình như học cùng lớp với con, đều là mới lên lớp chuyên. Con có ấn tượng không? Hay hôm nào mẹ dắt con sang đó chơi?"
Trong lòng cậu chưa bao giờ giấu được chuyện gì. "Có ạ, cậu ta vừa mới nói với người khác là con gian lận thi cử mới được lên lớp đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Hồng Mai liền thay đổi.
"Vậy thì bụng dạ thằng nhóc này xấu thật, con ít tiếp xúc với nó thôi. Vốn còn định để hai nhà đi ăn một bữa, bây giờ thì không cần nữa rồi, lấy lòng tốt cho chó ăn."
Giang Niên mỉm cười, tính cách này của cậu không thoát khỏi liên quan đến mẹ.
Ngày hôm sau.
Ngày đầu tiên của Quốc Khánh, Giang Niên nằm ở nhà cả một ngày.
Trương Ninh Chi từ tối qua đến giờ không hó hé tiếng nào, Giang Niên cũng lười quan tâm. Chẳng biết tại sao, kể từ khi Hệ Thống Ly Hôn Phản Công xuất hiện, tâm thái của cậu đã thay đổi.
Đời người cũng như một miếng đậu phụ, nát đến mấy thì cũng chỉ là bã đậu.
Nếu đi theo quỹ đạo cuộc sống vốn có thì bản thân trong tương lai sẽ ly hôn, cày bừa đến kiệt sức cũng không thể thăng chức tăng lương. Lúc trẻ thì rất nghèo, cố gắng vài năm thì không còn trẻ nữa.
Giang Niên đã nghĩ thoáng rồi, hạnh phúc của đời người đến từ sự nỗ lực của bản thân, DeepBlue cộng điểm!
Mãi đến tối mịt cậu mới ra khỏi phòng, phát hiện chú Từ nhà đối diện đang nói chuyện với bố mình, cậu không khỏi ngẩn người.
"Chú Từ? Hôm nay chú được nghỉ ạ?"
Trong ấn tượng của cậu, bố của Từ Thiển Thiển vô cùng bận rộn, thuộc dạng cuồng công việc. Nghe nói vốn dĩ ông định chuyển bệnh viện, nhưng vì Từ Thiển Thiển nên mới không chuyển đi.
"Ừ, Tiểu Niên dậy rồi à?" Chủ nhiệm Từ nở một nụ cười hiền hòa, "Nghe mẹ cháu nói cháu đã lên lớp chuyên rồi, tiến bộ lớn đấy."
Giang Niên bèn đứng đó, nói chuyện phiếm với chú Từ.
"Cũng tàm tạm thôi ạ, học thuộc được ít kiến thức."
Lý Hồng Mai từ trong bếp ló đầu ra, liếc nhìn Giang Niên đang cười hì hì ngoài phòng khách, nhíu mày.
"Chơi cả ngày rồi, mau qua gọi Thiển Thiển sang ăn cơm đi."
Kể từ khi mẹ của Từ Thiển Thiển qua đời năm sáu năm trước, về cơ bản các ngày lễ lớn nhỏ hằng năm, hai nhà đều ăn chung với nhau, nhà đối diện cũng tiện, chỉ là chuyện thêm hai đôi đũa mà thôi.
"Vâng."
Cửa nhà đối diện khép hờ, Giang Niên đủng đỉnh bước vào xem, cửa phòng Từ Thiển Thiển đang mở. Cô đang nằm bò trên bàn làm bài tập, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
"Ông làm xong bài tập chưa?"
"Chưa, đang định chép của bà đây." Giang Niên thuận thế ngồi lên giường cô, "á" một tiếng rồi nằm thẳng cẳng, "Bài biết làm thì không muốn làm, bài không biết làm thì để lát nữa xem sau."
"Ông dậy ngay, đừng có ngủ trên giường tui." Từ Thiển Thiển ngứa mắt với cậu, "Bẩn chết đi được, ra ngoài!"
"Hôm nay tui còn chưa ra khỏi cửa."
"Thế cũng bẩn."
"Tùy bà thôi, mà này, gọi bà sang ăn cơm đấy." Giang Niên ngồi dậy khỏi giường, đứng bên cạnh cô xem bài thi, rồi bỗng chỉ vào một chỗ, "Từ này viết sai rồi."
"Sai ở đâu, vốn dĩ nó như thế mà." Từ Thiển Thiển liếc nhìn, có chút do dự.
"Sai rồi, cách viết đúng là..." Cậu tiện tay lên Baidu tìm bằng chứng, đặt điện thoại lên bàn, ra vẻ xong thì chuồn, "Nhớ qua ăn cơm nhé, đồ ăn xong rồi đấy."
Để lại cô gái một mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tờ bài thi. Một lúc lâu sau trong lòng mới nảy ra một ý nghĩ.
Ổng học thuộc hết thật rồi sao?
Bữa tối về cơ bản là người lớn nói chuyện, thường phải rất khuya mới tan. Giang Niên và Từ Thiển Thiển ăn cực nhanh, đặt bát xuống rồi cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái.
"Mẹ, con qua nhà đối diện làm bài tập đây."

