Thoáng cái hai ngày đã trôi qua, ngày cuối cùng của tháng Chín, đêm trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Mười giờ, vợ chồng nhà họ Giang ngồi trên sofa ở nhà xem TV. Lý Hồng Mai xem phim truyền hình dài tập, lão Giang nghịch điện thoại. Nhà họ Giang hiếm khi được yên tĩnh và thong thả như vậy.
Cạch một tiếng, Giang Niên vừa tan học tối về, bước ra khỏi phòng tắm. Vừa lau tóc vừa đi tới, nước nhỏ tỏng tỏng về phía trước như mưa.
Cảnh này khiến Lý Hồng Mai tức sôi máu, thằng con trời đánh! Ba ngày không đánh, nó muốn bật nóc nhà luôn rồi!
"Dừng!" Giang Niên bất giác nhảy ra xa, tránh xa bà mẹ đang nổi đóa, ngắt lời niệm chú, "Đồng chí Lý Hồng Mai, bây giờ mẹ không thể đánh con được."
Lý Hồng Mai cười khẩy, "Cho con ba giây để giải thích."
Lão Giang hứng thú quay đầu lại nhìn, bỏ điện thoại xuống. Ông đứng dậy khỏi sofa, thực hành nguyên tắc của một kẻ hóng chuyện, chuẩn bị lại gần hóng biến.
"À há, thằng ranh con xong đời rồi, sắp ăn đòn đến nơi rồi đấy."
Vừa dứt lời, chỉ thấy lão Giang loạng choạng một cái, nhất thời đứng không vững bỗng chúi người về phía trước. Chỉ nghe một tiếng "choang", bình nước thủy tinh trên bàn trà bị hất rơi xuống đất.
Rầm! Vỡ tan tành!
Thấy vậy, Giang Niên mừng như điên, cậu ra tay chính là một chiêu Đại Hoang Tù Thiên Chỉ. [note82031]
"Bây giờ thì xa rồi."
Quả nhiên trong vòng bảy bước ắt có thuốc giải mà. Bản thân tự gây họa thì nhiều nhất chỉ bị mắng một trận là xong, lão Giang hà tất phải liều mạng cứu giúp như thế chứ.
Hây da, tiền mua thuốc lá tháng sau khó rồi đây.
Lý Hồng Mai quay đầu trừng mắt nhìn lão Giang đang sững sờ, còn lão Giang thì mặt đầy lúng túng. Ho khan một tiếng, khởi động nguồn năng lượng dự phòng ẩn giấu, tỉnh bơ gieo họa sang hướng khác.
"À phải rồi, tuần này Tiểu Niên có kết quả thi tháng rồi mà nhỉ?"
Quả nhiên, sự chú ý của má mì lại bị dời đi, cau mày nhìn chằm chằm Giang Niên.
"Mấy hôm nay mẹ với ba con đều bận, suýt nữa thì quên hỏi con, thi tháng tuần trước được bao nhiêu điểm? Nếu tụt hạng nhiều quá thì đừng trách mẹ không cho con chơi game."
"Ồ, mẹ tự xem đi."
Giang Niên móc điện thoại trong túi ra, mở album ảnh, tìm ảnh chụp bảng điểm của lớp mình. Cậu không vội vàng đưa cho Lý Hồng Mai, ra hiệu cho bà xem dòng đầu tiên.
"573? Cao thế?" Lý Hồng Mai kinh ngạc thốt lên.
"Cái gì?" Lão Giang cũng chẳng buồn dọn dẹp bình thủy tinh vỡ trên đất, lại gần liếc nhìn, "Đứng nhất thật này, có phải P ảnh [note82032] không đấy?"
"P ảnh gì chứ, con được lên lớp chuyên rồi. Bây giờ chuyển sang lớp chuyên 3 rồi." Giang Niên lấy lại điện thoại, "Lần sau họp phụ huynh, nhớ đừng tìm nhầm lớp đấy."
Xong việc phủi áo đi, công danh đem giấu nhẹm.
"Này, gửi ảnh cho mẹ!" Lý Hồng Mai bỗng sực tỉnh, đi tới trước cửa phòng con trai gõ cồm cộp, "Nghe thấy không, Niên!"
"Vâng."
Vèo một cái, ảnh vừa được gửi đi, Lý Hồng Mai đã chuyển tiếp vào nhóm chat đồng nghiệp.
"Thằng nhóc con này!" Lý Hồng Mai lẩm bẩm một câu, rồi lập tức lật mặt như lật bánh tráng, cầm điện thoại cười toe toét nói, "Gửi cho đám người trong văn phòng xem."
Cơ quan nhỏ ở huyện, trong nhóm toàn là các dì hai, cô ba, thím tư nhiều chuyện. Cả ngày đi làm cũng toàn chuyện trong nhà ngoài ngõ, tan làm trong nhóm chat cũng toàn chuyện của mấy bà cô.
Lãnh đạo cũng không dám hó hé, ló mặt ra là bị xử đẹp ngay. Giải thích hoàn hảo cho cái series này là: Tuy lãnh đạo của lãnh đạo không phải là lãnh đạo của tôi, nhưng lại là chồng tôi, tóm lại là không nên đắc tội.
Reng!
Khu dân cư Cẩm Tú Thiên Phủ, Trương Xuân Lan với giọng nói oang oang móc chiếc điện thoại chữ to ra xem nhóm chat. Thấy Lý Hồng Mai gửi một tấm ảnh, kèm theo một câu tin nhắn.
【(Nhe răng) (Mỉm cười) Mọi người xem giúp em bảng điểm này có phải con trai em P ảnh không.】
Câu này lập tức chọc cười Trương Xuân Lan, còn có người P bảng điểm sao? Tuy bà ta không biết chữ P này có ý nghĩa cụ thể là gì, nhưng cũng biết là làm giả.
Nhấn mở, con trai của Hồng Mai hình như tên Giang Niên?
Ngoài ba mươi không có, ngoài hai mươi... cũng không. Thằng nhóc này gan cũng lớn thật, trình độ trung bình yếu mà cũng dám sửa lên top mười? Top mười... Hửm?
Sao lại là hạng nhất?!
Trương Xuân Lan trố tròn mắt, nhìn điểm của người đứng đầu, lập tức không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Thằng nhóc nhà Hồng Mai sao mà gan to thế, sao nó dám làm thế chứ? Sửa thẳng thành hạng nhất luôn, đây không phải là rõ ràng... Đợi đã, để coi kỹ lại coi, kẻo bị mấy bà cô này lừa, cả ngày nghĩ đủ cách để khoe khoang.
Ví dụ như một bà cô không biết xấu hổ nào đó trong văn phòng, lỡ tay làm rơi cái vòng vàng vào trong ảnh, chỉ đợi người khác hỏi xem vòng vàng có bị vỡ không.
Hạng nhất Giang Niên, 573 điểm, hạng hai Chu Ngọc Đình, mới có 527.
Thế này có hợp lý không? Chênh gần năm mươi điểm? Giả quá rồi! Nhìn là biết bảng điểm giả, thằng nhóc nhà Hồng Mai đúng là dám nghĩ dám làm.
Con trai cưng nhà mình thì ngoan hơn nhiều, hôm qua mới được lên lớp chuyên.
Nghĩ đến đây, Trương Xuân Lan bất giác gọi vào trong phòng, "Ông Vu, qua đây xem trò vui này."
"Nửa đêm nửa hôm rồi còn linh tinh cái gì thế." Một người đàn ông trung niên hói đầu lề mề một lúc mới từ trong phòng bước ra, tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt kiểu cán bộ.
"Thằng nhóc nhà Hồng Mai làm giả bảng điểm, vui lắm."
"Để tôi xem nào." Người đàn ông trung niên hói đầu đẩy gọng kính, cúi người xuống, tin nhắn trong nhóm đang liên tục nhấp nháy, "Sau điểm số còn có ba chữ lên lớp chuyên."
"Thế thì càng vui, không phải Tiểu Kiệt nhà mình hôm qua cũng vừa lên lớp chuyên sao?" Trương Xuân Lan cười vui vẻ, gửi một tin nhắn thoại vào nhóm, "Hồng Mai, con trai bà lên lớp chuyên chưa?"
Trong nhóm, tin nhắn thoại 3-4 giây, 10 mấy giây, 2-30 giây bay tứ tung. Mấy bà cô trong cơ quan đang nghỉ lễ ở nhà không có việc gì làm, lần lượt bị gọi hồn ra.
"Hồng Mai, điểm số của con trai bà viết cao quá rồi đấy, trước kia chẳng phải nó chỉ toàn hơn 400 điểm thôi sao?"
Thực tập sinh trẻ trong cơ quan: "Dì Lý, con trai nhà dì trông không giống P ảnh đâu ạ, giống như in lại hơn."
"Nhắc mới nhớ, con trai nhà Xuân Lan không phải cũng thi được hơn 500 sao. Nghe nói đã lên lớp chuyên rồi, hỏi con trai bà ấy là biết ngay."
Sau màn hình, Trương Xuân Lan xem mà lòng vui phơi phới, trả lời bằng tin nhắn thoại.
"Cái đó thì làm sao mà biết được, lớp chuyên có mấy lớp liền cơ mà."
Người trong cuộc Lý Hồng Mai gửi một tin nhắn thoại ngắn, nghe giọng không có vẻ tức giận. Ngược lại còn có vẻ khá bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một tia vui mừng.
"Nghe nói là lớp chuyên 3."
Lớp 3?
Trương Xuân Lan trên sofa quay đầu nhìn chồng mình, "Ông Vu, Tiểu Kiệt lên lớp chuyên 3 đúng không?"
Cạch. Vừa hay cửa phòng mở ra, một cậu con trai ôm quần áo bước ra chuẩn bị đi tắm.
"Ấy, Tiểu Kiệt, con ra đúng lúc lắm." Trương Xuân Lan lo lắng hỏi, "Trong lớp các con có ai tên là Giang Niên không?"
Nghe vậy, Vu Đồng Kiệt dừng bước, cau mày.
"Có thì có, điểm cậu ta cao hơn con."
"Cao hơn cả con? Con chắc không?" Trương Xuân Lan kinh ngạc đến mức ăn nói lung tung, "Liệu có khả năng, cậu ta gian lận để vào không, con xem mẹ cậu ta đăng trong nhóm kìa..."
Vu Đồng Kiệt nhận lấy điện thoại, nghe từng tin nhắn thoại từ đầu đến cuối, xem xong liền trả lại.
"Không phải giả đâu, nhưng cũng không loại trừ khả năng gian lận."
Nói rồi, Vu Đồng Kiệt không để ý đến vẻ mặt ngây người của mẹ mình, quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Đặt quần áo xuống, cậu cau mày mở QQ. Từ danh sách nhóm chat, cậu chọn【Cành Chanh】, chọn thêm bạn bè. Cậu cảm thấy cần phải nhắc nhở Trương Ninh Chi. [note82033]

