Giang Niên tắm rửa xong thì toàn thân khoan khoái. Vừa ra khỏi cửa rẽ qua hành lang thì đã thấy cảnh "ba bà thêm một con vịt thì thành cái chợ" từ xa. Đến gần nghe thử thì cậu lập tức cạn lời. Con mẹ nó, mấy con dẩm này đang xỉa xói bố mày đấy à.
Việc đăng ký thẻ tập và mua buổi tập ban đầu đúng là yêu cầu của hệ thống, nhưng sau khi trải nghiệm thì Giang Niên lại cảm thấy khá ổn. Việc rèn luyện thân thể mang lại một cảm giác gây nghiện kỳ diệu.
Hơn nữa, tối nay cậu cũng đến đây với mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, nên cứ thẳng thắn vào vấn đề luôn cho rồi.
Dù sao thì lùi một vạn bước mà nói, tập gym cũng không lỗ. 18 tuổi không luyện chân, lên đại học cũng chỉ khiến đàn em im lặng, đàn chị lắc đầu, cuối cùng đành ngậm ngùi ôm ly rượu suông.
Ở đầu kia hành lang, Triệu Thu Tuyết lập tức căng thẳng.
60 buổi, đây chẳng phải là lãng phí tiền sao?
Giá các buổi tập ở một huyện lỵ nhỏ khá rẻ, chỉ 100 tệ/buổi. Chủ yếu là vì không chuyên nghiệp, cộng thêm chi phí thuê mặt bằng rẻ, nhưng 60 buổi cũng là 6000 tệ rồi!
Nhậm Mỹ Mỹ mất bình tĩnh, "Cu cậu giỡn vui ghê ha."
Giang Niên vừa hay đi đến trước mặt họ, liếc nhìn Nhậm Mỹ Mỹ một cái. Mặt hạt dưa, mặc chiếc áo hai dây nhỏ màu hồng khoe ngực khủng, bên dưới là quần yoga bó sát hông.
"Vâng ạ, thưa dì."
"Cậu gọi tôi là dì?" Nhậm Mỹ Mỹ ngớ người, chỉ vào mình nói, "Thằng nhóc này sao lại vô lễ thế?"
"Chị nói chuyện gay gắt thế làm gì? Sợ ngày mai nằm hòm à?" Giang Niên mỉm cười, "Ồ đúng rồi, tôi là hội viên, mà khách hàng là Thượng Đế đấy nhé."
"Mày!" Nhậm Mỹ Mỹ nghiến răng, cuối cùng quay người đùng đùng bỏ đi.
Mai Vạn Linh đứng bên cạnh ngẩn cả người, mắt chữ A mồm chữ O. Cô và Nhậm Mỹ Mỹ 3 ngày một trận cãi vã nhỏ, 5 ngày một trận cãi vã lớn, về cơ bản chưa từng chiếm được thế thượng phong bao giờ. [note80660]
Ủa, tiểu soái ca này đả kích người ta mạnh dữ vậy?
Thấy vậy, Triệu Thu Tuyết không khỏi ôm trán. Hôm kia cô đã được chứng kiến thứ ngôn ngữ văn minh của Giang Niên rồi. Mở miệng ra là một câu tiếng địa phương chính gốc, nghe mà xây xẩm mặt mày.
Hôm nay thế này đã là gì đâu. [note80661]
Giang Niên quay đầu lại, "Chị, ra quầy lễ tân đăng ký buổi tập."
Nghe vậy, Triệu Thu Tuyết sắp xếp lại suy nghĩ. Cô bước đến trước mặt Giang Niên, nghiêm túc nói.
"Cảm ơn cậu đã giúp chị ra mặt, tấm lòng này của cậu thì chị xin nhận, còn buổi tập thì không cần đăng ký thêm đâu. Cậu vẫn còn là học sinh, tiền của cậu dù có từ đâu cũng đừng lãng phí."
"30 buổi nếu cố gắng một chút là có thể hướng dẫn cậu tập luyện thành thạo tất cả các bài tập rồi. Sau này có gì không hiểu cứ hỏi thẳng chị là được, không cần tốn thêm tiền nữa đâu."
"Ơ, nhưng em không muốn động não." Giang Niên xua tay, "Vốn dĩ em đã định mua buổi tập rồi, giờ không tập thì lên đại học cũng tập, mua ở ngoài còn đắt hơn."
Triệu Thu Tuyết suy nghĩ một lát, "Vậy cũng không cần mua, chị sẽ hướng dẫn miễn phí cho cậu."
"Thế thì không được, việc nào ra việc đó." Giang Niên không muốn tiết lộ quá nhiều với người ngoài, bèn nói đùa, "Chị mà cứ như vậy nữa là em không dám đến đây đâu đấy."
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Thu Tuyết có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi."
Huấn luyện viên nữ Mai Vạn Linh đứng bên cạnh, con ngươi hơi co lại. Lúc thì nhìn Giang Niên, lúc lại nhìn Triệu Thu Tuyết, trong lòng chấn động vô cùng. Đừng nói là đăng ký thật đấy à nghen, đây là 6000 tệ đấy!
Quầy lễ tân.
Thực ra Nhậm Mỹ Mỹ cũng chưa đi xa, bởi việc nạp tiền mua buổi tập phải thực hiện ở quầy lễ tân. Cô ta muốn xem xem tên nhóc đáng ghét kia là đồ thùng rỗng kêu to hay là thực sự có tiền.
Không lâu sau, Giang Niên dẫn người đến. Cậu cười nói với cô bé lễ tân ngọt ngào về mục đích của mình, sau quét mã trả tiền. Cứ phải gọi là nước chảy mây trôi.
Nhậm Mỹ Mỹ kinh ngạc. Vậy mà lại trả tiền thật rồi?
Chắc chỉ mua 10 buổi thôi nhỉ?
Đợi Giang Niên rời đi, Nhậm Mỹ Mỹ cau mày bước tới. Cô bé lễ tân thấy "quán quân sale" của phòng gym nhà mình đến, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngọt ngào gọi một tiếng.
"Chị Mỹ Mỹ, chị có muốn uống gì không ạ?"
"Không cần, chị hỏi em chuyện này." Trong lòng Nhậm Mỹ Mỹ vẫn còn một tia may mắn, "Họ... Khụ khụ, ừm... Chính là vị khách vừa rồi, cậu ấy đã đăng ký bao nhiêu buổi?"
"60 buổi ạ, sao thế chị?" Cô bé ngọt ngào tò mò hỏi, rồi lại cười tươi rói, "Vẫn là chị Mỹ Mỹ lợi hại hơn, một tháng có thể bán được mấy trăm buổi lận."
Nghe vậy, má Nhậm Mỹ Mỹ không khỏi giật giật, thầm nghĩ sao có thể giống nhau được chứ. Mấy lão già dê vừa dầu mỡ vừa háo sắc, không cho họ chiếm chút hời thì đời nào mà mấy chả thèm mua.
30 buổi cộng 60 buổi, thoáng cái đã hoàn thành xong doanh số mà mình bán sống bán chết hai tuần mới đạt được. Cái quái gì thế này...
【Nhiệm vụ: Mua thêm 60 buổi tập. Phần thưởng: 30000 tệ (Đã hoàn thành)】
Brừmmm... Chiếc điện thoại trong túi rung lên, hiển thị đã nhận được 30000 tệ.
Giang Niên bước ra khỏi phòng gym. Lúc này đã là 9h tối, Triệu Thu Tuyết tan làm sớm tiện thể đưa cậu về.
Lúc này, Giang Niên tuy đã tắm ở phòng gym, quần áo cũng đã khô nhưng vẫn còn mùi hôi chua. Gió thổi qua, chính cậu là người ngửi thấy đầu tiên, Triệu Thu Tuyết cũng ngửi thấy.
Cô ân cần đề nghị, lần sau cậu có thể mang theo quần áo để thay.
Giang Niên nói đùa, "Thế thì phiền phức quá, chẳng phải sẽ phải giặt thêm một bộ quần áo sao?"
Triệu Thu Tuyết cũng bật cười, "Để chị giặt giúp cậu là được, lúc cậu đến là có thể thay luôn. Giờ cậu là khách hàng lớn của chị rồi, nếu không chị sẽ áy náy lắm đấy."
"Được thôi." Giang Niên cũng chỉ nói đùa.
Nếu được chọn, cậu càng muốn để Tống Tế Vân vừa khóc vừa giặt bằng tay hơn. Hẹ hẹ hẹ, cô bé đáng yêu à, em cũng không muốn mẹ mình mất việc đâu nhỉ... [note80662]
Trở lại cổng trường cấp ba, còn 20 phút nữa mới tan học buổi tự học tối.
Nhìn theo bóng Triệu Thu Tuyết rời đi, Giang Niên suy nghĩ một lát rồi mua một chiếc túi xách tay ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, sau đó đi về phía máy ATM của ARG-Băng ở chéo bên kia đường. [note80663]
Một lần rút luôn 20000 tệ, cả xấp dày cộp. [note80664]
Giang Niên bình thản bỏ tiền vào túi, thản nhiên như không có chuyện gì đi vào trường. Khi cậu đi đến sân thể dục, tiếng chuông tan học buổi tự học tối vừa hay vang lên, sân trường lập tức trở nên náo nhiệt.
Cậu đi ngược dòng người, tay xách chiếc túi, đi theo mấy người phía trước lên lầu.
Trên hành lang.
"Sao chậm thế?" Từ Thiển Thiển đeo cặp sách, có vẻ hơi nặng, quai đeo siết chặt, "Ông từ ngoài trường về à? Lại xin nghỉ phép đấy à?"
"Ờ, bị bệnh." Cậu nói.
Tòa nhà dạy học đèn đuốc sáng trưng, xung quanh hành lang là dòng người đông đúc, tiếng ồn ào vang lên không ngớt. Làn gió nóng phả vào mặt, và ánh sáng trải dài đến tận phía xa.
Từ Thiển Thiển nghiêng người, nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Niên.
"Ông làm ơn bịa chuyện nào hay hơn giùm cái, ông chạy còn nhanh hơn cả đám bên đội thể dục đó. Trên đời này ai bệnh chứ ông thì không đời nào, chắc chắn là ra ngoài chơi rồi!"
"Tui phải méc dì Lý! Để dì ấy cho ông một trận!"
"Xì." Giang Niên ưỡn ngực, cười khẩy, "Bà có biết tui thi được bao nhiêu điểm không hả Từ Thiển Thiển? Tui đây là đường đường chính chính cầm giấy phép ra ngoài đấy, còn muốn kiểm soát tui à?"
Nói xong, cậu đang vui vẻ nên đưa tay vỗ nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của Từ Thiển Thiển.
"Đợi tui xíu, để chạy lên lấy cặp cái, rồi mai mời bà uống trà sữa."
"Ai thèm đợi ông!" Từ Thiển Thiển lắc đầu. Đỉnh đầu bị chạm vào như có luồng điện chạy qua, hơi nóng lan dọc xuống vành tai và gò má, "Ai mà thèm trà sữa của ông!"
Một lát sau, Giang Niên đeo cặp sách đi ra, chiếc túi đã không còn thấy đâu nữa.
Từ Thiển Thiển định bỏ đi thì bị cậu kéo tay lại.
"Làm gì đấy!"
"Sao tai bà đỏ dữ vậy?"
"Cần ông lo chắc?" Từ Thiển Thiển quay đầu đi, giọng điệu hung hăng, có chút ý muốn chạy trốn, "Ông nói lắm thiệt đó. Đằng nào thì giờ ông cũng nợ tui hai ly trà sữa rồi nha!"

