Xe máy lăn bánh trên con đường khô ráo của huyện lỵ, trục đường chính sạch sẽ rộng rãi, gió thổi vù vù về phía sau.
"Chị Triệu."
"Sao đấy tiểu soái ca?"
"Công việc mới của chị thuận lợi chứ ạ?" Giang Niên nhớ lúc cô làm thẻ cho cậu vẫn còn hơi lóng ngóng, phần lớn là do hơi căng thẳng, "Chị đã nhận việc rồi chứ ạ?"
"Nhận rồi, mà tính ra còn phải cảm ơn tiểu soái ca đây." Triệu Thu Tuyết vừa lái xe vừa cười nói, "Nếu không nhờ cậu làm thẻ mua buổi tập thì chị cũng không được miễn giai đoạn thử việc."
"Chỉ là tiện tay thôi ạ, không đáng nhắc đến." Giang Niên thuận miệng đáp, "Không mua ở chỗ chị thì em cũng mua của người khác thôi, phù sa không chảy ruộng ngoài mà, chị nói đúng không?"
"Nói thì nói vậy chứ sau này chị mới biết cậu và Tế Vân quen nhau mà." Triệu Thu Tuyết cười ngọt ngào, "Con bé nói cậu thi được tận 573 điểm, giỏi lắm đấy."
Giang Niên không khỏi chậc một tiếng, thầm nghĩ không ngờ "con gái" ở sau lưng lại hiếu thảo đến thế.
Số tiền này quả là tiêu không uổng.
Cỡ đâu 15 phút sau, hai người đến phòng tập. Vị trí nằm ở tầng hai của một trung tâm thương mại lớn, quy mô lớn hơn phòng tập mà Triệu Thu Tuyết nghỉ việc hôm kia một chút.
Phía gần đường lớn được thay bằng tường kính, đặt một hàng máy chạy bộ để thu hút khách hàng.
Ting! Giang Niên quẹt thẻ vào phòng tập.
Buổi tối không có nhiều người tập gym, dụng cụ rất nhiều, bên trong còn có biển chỉ dẫn đến khu vực hồ bơi. Lần trước Giang Niên không để ý kỹ, bây giờ nhìn lại thấy phòng tập này cũng khá ổn.
Sau này nếu không có việc gì, có thể qua đây bơi lội cho đáng tiền.
Triệu Thu Tuyết đi thay đồ, Giang Niên tự mình đi dạo loanh quanh.
Không lâu sau đã thấy Triệu Thu Tuyết đi ra, mặc một chiếc quần bó màu đen, bên trên là áo ba lỗ khoác ngoài một chiếc áo ngắn mỏng màu xám, cười dịu dàng.
"Đi thôi, vào học nào."
Nói ra thì, Tống Tế Vân và Triệu Thu Tuyết trông khá giống nhau. Nhưng tính cách lại khác một trời một vực, Tống Tế Vân mà có được một nửa sự ngây thơ trong sáng của mẹ con bé thì cũng không đến nỗi... [note80656]
Buổi học diễn ra bình thường, chủ yếu xoay quanh việc sử dụng dụng cụ đúng cách, thời gian tập luyện, động tác tập luyện chính xác, Triệu Thu Tuyết quả thực rất chuyên nghiệp.
Tập luyện khoảng 20 phút, Giang Niên đã đổ mồ hôi, tò mò hỏi.
"Chị, trước đây chị không làm việc ở huyện lỵ đúng không ạ?"
"Ủa, sao cậu biết?" Triệu Thu Tuyết sờ sờ mặt, cười dịu dàng, "Trước đây chị làm ở một phòng tập ở Thượng Hải, sau này vì một vài chuyện nên mới quay về."
"Nhìn là biết mà, quen với cuộc sống ở thành phố lớn rồi, ở huyện lỵ không dễ chịu lắm đúng không ạ?"
"Đúng là vậy, huyện lỵ nhỏ..." Triệu Thu Tuyết khẽ thở dài, trên mặt vẫn là nụ cười, "Đợi Tế Vân lên đại học rồi, chị cũng sẽ quay lại thôi."
Sau khi nghỉ ngơi, lại tiếp tục buổi học, vẫn là giải thích một vài động tác.
Triệu Thu Tuyết dạy rất nghiêm túc, không hề qua loa. Ban đầu Giang Niên định tập cho có lệ, nhưng tập một lúc lại thấy hứng thú, thật sự tập theo.
"Con trai có thể tập chân nhiều một chút, sau này sẽ có lợi đó nha."
Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Triệu Thu Tuyết, Giang Niên đổ mồ hôi, thầm nghĩ lần sau phải chụp lén lại cho Tống Tế Vân xem.
"Vậy thì tập thôi ạ."
Tập gym đúng là sẽ gây nghiện, Giang Niên tuổi 18 cơ thể đã phát triển hoàn thiện, tập luyện điều độ cũng có lợi. Tập xong một lần mồ hôi đầm đìa, cậu liền quay người đi tắm.
Trong lòng thầm nghĩ, sau này rảnh rỗi vẫn nên đến tập chân nhiều hơn. [note80657]
Khu vực dụng cụ, Triệu Thu Tuyết vừa dạy xong một buổi liền vươn vai. Mới nhảy việc vào làm hôm kia nên hiện tại khách hàng cũng chỉ có mình Giang Niên, chốt được đơn rồi nên cũng không có áp lực lớn như vậy.
Thấy Giang Niên tập dụng cụ thực sự vui vẻ, tảng đá cuối cùng trong lòng Triệu Thu Tuyết cũng được đặt xuống.
Bỗng, một nữ huấn luyện viên tiến lại gần. "Thu Tuyết? Tiểu soái ca nhà cậu đâu rồi?"
"Hửm? Đi tắm rồi." Triệu Thu Tuyết quay người, nhìn thấy cô đồng nghiệp tính tình tốt mới quen hôm qua, "Sao thế, Linh Linh, không phải cậu đang có lớp sao?"
"Haiz, đừng nhắc nữa." Mai Vạn Linh mặt mày ủ rũ, "Hôm qua khách hẹn mua 10 buổi, tự nhiên đùng cái hôm nay hỏi có thể cung cấp dịch vụ phụ không."
"Hả?"
"Đúng vậy đó, công cốc rồi." Mai Vạn Linh nói, "Cậu tưởng đâu đâu cũng có khách hàng chất lượng như tiểu soái ca của cậu à, tiêu tiền dứt khoát lại còn đứng đắn."
"Hi hi, nếu là tiểu soái ca đó thì cung cấp dịch vụ phụ một chút hình như cũng không lỗ."
"Gớm, nói gì thế." Triệu Thu Tuyết đánh cô một cái, "Người ta vẫn còn là một đứa trẻ, đừng nói bậy."
"Hi hi, Thu Tuyết, đừng lừa tôi nữa, chưa đủ 18 tuổi thì làm sao làm thẻ của chúng ta được." Mai Vạn Linh nghe vậy lại càng hưng phấn, "Vậy chẳng phải là hợp pháp..." (?)
Triệu Thu Tuyết không nghe nổi nữa, định rời đi thì bị Mai Vạn Linh níu chặt cánh tay.
"Dạy tôi đi, Thu Tuyết, làm sao mới tìm được khách hàng chất lượng."
"Cái này tôi biết đâu được, cậu ta là bạn học của con gái tôi." Triệu Thu Tuyết có chút bất đắc dĩ, thấy xung quanh không có ai mới nhếch miệng nói, "Tôi nghi hai đứa nó yêu sớm..."
"Thật giả thế?" Mai Vạn Linh lập tức hứng thú, ôm lấy cánh tay cô nói, "Mau kể tôi nghe đi, tôi thích nghe mấy chuyện này lắm."
Chưa đợi cô tiếp tục hỏi, một giọng nói nghiêm nghị của phụ nữ từ xa truyền đến.
"Thời gian rảnh là để cho các cô lười biếng à!"
Triệu Thu Tuyết nghe vậy sắc mặt thay đổi, còn Mai Vạn Linh thì nhíu mày, quay đầu nhìn người phụ nữ mặc áo ba lỗ nhỏ và quần yoga, dáng người lồi lõm gợi cảm kia.
"Liên quan gì đến cô! Nhậm Mỹ Mỹ, cô là bà chủ chắc?"
"Hờ, tôi sẽ phản ánh với bà chủ." Người phụ nữ kia ưỡn hông đi tới, ánh mắt khinh bỉ, "Mai Vạn Linh à, cô lo cho mình đi, suốt ngày đi chung với hạng người không ra gì."
Mai Vạn Linh thầm mắng con gà móng đỏ lẳng lơ, "Cô mới là không ra gì, hôm kia Thu Tuyết cũng chốt được đơn rồi. Cô bớt ở đây ghen ăn tức ở đi, bình thường cô có hay lượn lờ ở khu tập không?"
"Hơn nữa Thu Tuyết vừa mới dạy xong, cô sủa cái gì?"
Huấn luyện viên ở huyện lỵ nhỏ cũng gần giống như nhân viên bán hàng, hoặc là có khách hàng ổn định nạp thẻ. Loại này thuộc về huấn luyện viên có nguồn lực, bà chủ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu là huấn luyện viên mới, trong trường hợp không có nguồn lực, thường phải đi loanh quanh trong khu tập gym để "săn mồi". Chỉ dẫn cho hội viên một chút, thu hút đối phương mua buổi tập.
"Chốt đơn? Tự mình nạp tiền chứ gì, bỏ tiền đi làm cũng hiếm thấy đấy." Nhậm Mỹ Mỹ khoanh tay trước ngực, khinh thường nói, "Lừa chị em thì được, đừng lừa cả chính mình."
"Một học sinh cấp ba suốt ngày đi học lại đến đây làm thẻ mua buổi tập, xàm xí. Ít ra cũng phải tìm một người đi làm làm cò chứ. Làm ơn chuyên nghiệp chút đi được không, học sinh cấp ba nhà ai có thời gian đi tập gym?"
"Người ta học giỏi không được à? Chưa ăn thịt heo cũng phải từng thấy heo chạy chứ, thôi, không trách cô chưa trải sự đời." Mai Vạn Linh cũng không yếu thế. Bình thường cô và Nhậm Mỹ Mỹ đã không ưa nhau.
"Ha ha, học sinh giỏi nhà ai lại đến phòng gym chứ." Nhậm Mỹ Mỹ ra vẻ như đã nhìn thấu tất cả, "Người ta nói gì các cô cũng tin, ngây thơ."
"Con trai 18 tuổi cả ngày trong đầu nghĩ gì tôi còn không biết chắc? Còn không phải là vì chút chuyện đó, chẳng qua là không nói thẳng ra mà thôi."
Triệu Thu Tuyết nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói cô vài câu thì không sao, nhưng nhắc đến Giang Niên thì cô không thể làm như không nghe thấy. Dù sao đi nữa, Giang Niên vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Đúng lúc cô lấy hết can đảm định lên tiếng, giọng của Giang Niên từ xa vọng lại.
"Chị, nạp thêm cho em 60 buổi nữa đi."

