"Hả?" Từ Thiển Thiển hoài nghi liếc cậu một cái, "Thật hay giả đấy?"
"Đương nhiên là thật, nhưng tui từ chối rồi." Giang Niên nói dối mà mặt không biến sắc, "Năm lớp 12 tui không có ý định yêu đương, tui chỉ muốn học thôi."
Đây là nguyên văn lời của Chu Ngọc Đình, bị Giang Niên trơ trẽn chôm về dùng.
"Ừm, ông nghĩ vậy là đúng." Từ Thiển Thiển đi phía trước, nghiêm túc nói, "Lên đại học rồi, ông sẽ có nhiều lựa chọn hơn, không cần thiết phải bó buộc ở một huyện nhỏ nữa."
"Chà, nghe như bà rành ấy lắm nhỉ?" Giang Niên chậc một tiếng.
Mặt Từ Thiển Thiển dần đỏ lên, "Chị họ tui nói với tui đó."
"Ồ, vậy chị họ bà tìm được bạn trai chưa?"
"Chưa." Giọng Từ Thiển Thiển ngày càng nhỏ đi, giải thích một cách thiếu tự tin, "Chị họ tui không giống thế, mục tiêu của chị ấy là thạc sĩ."
Tiếp theo là những lời khó hiểu. Nào là "phụ nữ độc lập hiện đại", nào là "lựa chọn hướng lên", con đường về nhà sau buổi tự học tối bỗng chốc tràn ngập không khí vui vẻ.
666, tôi là người Đôn Hoàng, liếc mắt là biết ngay thật giả. Chuẩn cơm mẹ nấu rồi, đây đích thị là bích hoạ xàm cứt. [note80647]
Giang Niên phá lên cười, rồi lại thần bí nói.
"Này, bà biết không? Bà già ở đầu làng tui 80 tuổi rồi vẫn còn độc thân đấy, bà đoán xem chuyện gì xảy ra. Lúc bả sắp trút hơi thở cuối cùng, mặt đất đột nhiên nứt toác, một vị tiên quân bước ra."
"Tiên quân cho bà cụ uống một viên tiên đan, bà lập tức trở về tuổi 18. Cuối cùng hai người tay trong tay về nhà, thành một cặp thần tiên quyến lữ."
"Cảnh tượng lúc đó, tử khí đông lai [note80648], cờ đỏ tung bay rợp trời mà người thì đông như biển. Mười làng tám xóm bọn tui đều ngưỡng mộ cặp đôi này. Cho nên bà bảo chị họ bà kiên trì nhé, nhất định sẽ tìm được người trong mộng thôi."
"Ông đừng... có nói chị họ tui như vậy." Từ Thiển Thiển vô cùng xấu hổ.
Giang Niên thuận miệng nói, "Từ Thiển Thiển, chị họ bà cũng là đồ dở hơi, ít qua lại với chị ta thôi."
"Ồ."
...
Về đến nhà, Giang Niên lại nghe thấy tiếng thở dài của ba mẹ từ trong phòng vọng ra.
Chỉ là vì trời đã tối, cũng không tiện gõ cửa, thế là cậu gọi thẳng một cuộc điện thoại. Giọng mẹ cậu từ sau cánh cửa vang ra, sang sảng đầy nội lực.
"Giang Niên, mày ngứa da phải không! Đêm hôm không ngủ, gọi điện thoại làm gì?!"
"Ơ, con chỉ tò mò thôi ạ, ba mẹ thở dài hai buổi tối rồi." Giang Niên nói, "Đúng rồi mẹ, quên nói với mẹ, lần này con thi được..."
"Đừng có gây rối nữa, đi ngủ đi!"
"Vâng vâng." Giang Niên toát mồ hôi lạnh.
Xem ra là có chuyện thật, nếu không bình thường thi xong có điểm là nhất định sẽ tra hỏi kỹ càng. Bây giờ bận đến mức quên cả hỏi, chắc là đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.
Nhưng Giang Niên cũng không để trong lòng, chuyện của ba mẹ cậu không đi lo lắng vớ vẩn làm gì. Thiếu tiền thì còn có thể hỗ trợ một chút, còn những chuyện khác thì chẳng giúp được gì.
Dùng lời của đồng chí Lý Hồng Mai mà nói thì thi được điểm tốt đã là hiếu thuận rồi.
Giang Niên thầm nghĩ, đợi mấy hôm nữa việc chuyển lớp được quyết định rồi hẳn nói với họ. Nhưng chuyện này ngày mai phải tìm lão Giang hỏi thăm mới được, hỏi là biết ngay.
Sáng sớm hôm sau.
Cạch! Ổ khóa cũ kỹ của nhà họ Giang vang lên tiếng chìa khóa. Két một tiếng, một tia nắng sớm rọi vào phòng khách tối tăm, Giang Niên vừa mua bữa sáng về.
Vừa hay lại thấy ông bố thân yêu, đồng chí Giang, dậy sớm đi vệ sinh, cậu bèn chặn lại hỏi.
"Con nít con nôi, hỏi nhiều thế làm gì?" Lão Giang mặt đầy nghi hoặc, sa sầm mặt, định lấy lại uy nghiêm của người cha hiền, "Chuyện người lớn hỏi ít thôi."
"Đồng chí Giang à, con thành niên rồi."
"Vẫn là con nít."
"Là một thành viên trong gia đình, con còn có thể kiếm tiền." Giang Niên giơ túi bánh bao trong tay lên lắc lắc, "Phụ trách một trong ba bữa ăn của gia đình, có chút quyền được biết thì có quá đáng không ạ?"
Của biếu là của lo, mà của cho là của nợ, dù là con trai ruột cũng vậy. Lão Giang nhất thời không nói được gì, nhíu mày một lúc rồi vẫn nói cho cậu biết sự thật.
"Cũng không có gì, là từ đường của gia tộc đang góp tiền để tu sửa."
"Góp tiền ạ?"
"Cũng gần như vậy, giờ vẫn chưa quyết định." Lão Giang ra vẻ bao trọn mọi việc, xua tay nói, "Được rồi, giờ con cũng biết rồi đó, đi học đi."
"Ồ." Giang Niên lập tức cảm thấy hơi khó xử, dù đã đoán được kết quả, cậu vẫn thăm dò hỏi, "Có phải kinh phí eo hẹp không ạ, hay là... để con góp một ít nhé?" Lão Giang lười trả lời cậu, xua xua tay rồi đi vào nhà vệ sinh.
Haizz, liên minh những ông bố sầu đời.
Giang Niên ra khỏi nhà là sút mẹ chuyện ban sáng ra ngoài tai, tại đằng nào thì lời nói của cậu cũng chẳng có trọng lượng. Chỉ cần liên quan đến tiền bạc thì chắc chắn sẽ không để cậu nhúng tay vào, xoắn làm đéo giề.
Cơm áo gạo tiền, cùng lắm sau này tìm cách khác bù vào chi tiêu trong nhà là được.
Cũng không biết có phải ra đường không xem hoàng lịch hay không mà vừa mới chia tay Từ Thiển Thiển, rẽ một cái ở cửa lớp, cậu liền đụng mặt Chu Ngọc Đình.
"Giang Niên." Vành mắt Chu Ngọc Đình vẫn còn hơi đỏ, lần đầu tiên chủ động chào hỏi.
"Ờm, thật ra mắt trái của tôi bị cận nặng." Giang Niên nhích sang bên phải, "Tai trái bị điếc 80%, cho nên bạn học này, cậu là ai vậy?"
Chu Ngọc Đình: "...Tôi biết cậu vẫn còn giận tôi."
Cái vẻ mặt căm hận như thể muốn chửi "đồ chó đẻ" ấy của cô, nhất thời khiến Giang Niên không phân biệt được cô đang tức giận thật hay đang giả dạng đáng thương để bait cậu.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong thoáng chốc cậu lại có chút mềm lòng. Có lẽ những lời mình nói tối qua hơi quá đáng, dù sao cô cũng là con gái.
Haizz, con gái, đến súc sinh còn không được đụng vào nữa là.
Giang Niên thấy trong lớp không ai nhìn về phía này, cậu nhanh chóng tiến lại gần Chu Ngọc Đình, dùng chất giọng trầm khàn quyến rũ, nói.
"Cục cưng à, anh không giận gì em đâu, anh đây được lên lớp chuyên rồi." [note80649]
Chu Ngọc Đình sững người, máu nóng lập tức xông lên não, cả người gần như muốn ngất đi.
"Cậu!"
Vào tiết đầu tiên buổi chiều, danh sách sơ bộ lên lớp chuyên đã có. Không ngoài dự đoán, lớp này chỉ có một mình tên của Giang Niên, nằm ở hàng thứ 16 trong danh sách.
Lớp được phân vào là lớp chuyên Tự nhiên 3, cũng là lớp A403. Lớp của Từ Thiển Thiển ở tầng ba, lớp chuyên Tự nhiên 4, A304. Tiếc ghê, không học cùng lớp rồi. [note80650]
Buổi tự học tối, cậu lại tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ.
"Tôi nhớ hôm kia em mới xin nghỉ mà Giang Niên? Sao lại xin nữa rồi?"
"Chuyện là thế này ạ... Bệnh tái phát rồi ạ."
"Tái phát?"
"Vâng ạ."
Thầy chủ nhiệm nhìn tờ đơn xin phép, lại nhìn cậu học trò bất hiếu sắp lên lớp chuyên của mình, trong lòng đã tự động bật BGM bài《Diễn Viên》[note80651].
Em giả vờ quá lộ liễu, như một diễn viên không có tài năng... Thằng mắc dịch này, bây giờ đến giả vờ cũng không thèm nữa phải không!
Mi mắt thầy giật giật liên hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Được rồi, chú ý an toàn."
Nhân lúc trời tối, Giang Niên vui vẻ ra khỏi cổng trường, đứng bên đường lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"A lô Chị Triệu, phải, là em đây."
"Vâng vâng, em đang ở ven đường trường huyện, chị có tiện qua đón em một chút không ạ? Ừm, đúng rồi, đi học."
4000 tệ vứt ra cũng không phải là ném đá ao bèo, ít nhất còn có dịch vụ đưa đón tận nơi. Giang Niên khoanh tay đứng bên đường, định bụng hôm nay sẽ làm nhiệm vụ.
Lúc trắng tay thì liệu cơm gắp mắm, đến khi có tiền rồi thì trăm ngàn thứ phải lo.
Xe cộ ở huyện nhỏ không nhiều lắm, ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng cả con đường, như thể trải một tấm thảm màu vàng cam.
Chừng 15 phút sau, một chị gái lái xe máy dừng lại bên đường. Triệu Thu Tuyết cởi mũ bảo hiểm ra, cười với Giang Niên bên đường, hất đầu. [note80652]
"Giang soái ca, lên xe đi."

