Tan buổi tự học tối, dãy phòng học ồn ào đông nghịt người, huyên náo như ong vỡ tổ.
Giang Niên thu dọn đồ đạc từ sớm, một bên vai đeo cặp sách, đang định đi ra ngoài. Cậu định bụng đi tìm Từ Thiển Thiển về cùng như mọi khi, bỗng có người gọi lại.
Giang Niên liếc nhìn Chu Ngọc Đình trước mặt, "Có chuyện gì không?"
"Ừm." Cô nàng thấp hơn Giang Niên một cái đầu, ngẩng lên nhìn cậu, "Có chút chuyện muốn nói riêng với cậu, có thể đợi tôi một lát được không?"
Đôi mắt của Chu Ngọc Đình cứ hễ thiếu tự tin là lại trông như vừa chịu uất ức tày trời, ngấn nước long lanh. Con trai mà nhìn thấy thì dù có bất mãn đến đâu cũng phải mềm lòng.
Tỏ ra yếu đuối là một trong những chiêu bài quen thuộc của cô ta.
"Chuyện chuyển lớp chứ gì, nói trên điện thoại đi." Giang Niên không muốn lãng phí thời gian với cô ta, nói rồi định lướt qua rời đi, "Nếu cậu chưa xóa QQ của tôi."
Chu Ngọc Đình lập tức chột dạ, trong giây lát liền níu lấy tay áo phông trắng của cậu.
"Đợi đã."
"Làm gì đấy?" Giang Niên tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu không mấy thân thiện, "Đây là trong lớp, các bạn đều đang nhìn đấy, có gì thì lớp phó học tập cứ nói thẳng, đừng có lôi lôi kéo kéo thế."
Gió đổi chiều rồi [note80639], con đ* ạ.
Không phải thích cười lắm sao, bây giờ mất tiêu suất chuyển lớp mất rồi nên không cười nữa à?
"Chỉ một lát thôi... sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu." Nước mắt Chu Ngọc Đình chực trào ra. QQ xóa mất tiêu rồi, vả lại những lời này cũng không thể để lại dấu vết.
Giang Niên "hừ" một tiếng, gạt tay cô ta ra, quay người bỏ đi.
Không có đạo đức thì sẽ không bị bắt cóc. [note80640]
Khi cậu chạy đến lớp học ở cửa đối diện, Từ Thiển Thiển đã đợi sẵn ở cửa lớp. Cô đeo cặp sách, mặc một chiếc áo màu xanh lam nhạt, bên dưới là quần thể thao sẫm màu.
"Sao lâu thế?" Cô nhíu mày hỏi.
"Không có gì, đi thôi."
Hai người vừa ra khỏi cổng trường chưa được bao xa thì bỗng bị người chặn lại. Chu Ngọc Đình vậy mà lại đuổi theo.
"Giang Niên, chúng ta nói chuyện được không?"
Đây là đoạn đường khá vắng người, ở con đường bên ngoài bãi đậu xe phía sau trung tâm thương mại. Dưới ánh đèn đường, có ba camera giám sát bao quát, Giang Niên dùng phím tắt trong túi quần bật ghi âm.
"Được, nói ở đây đi, cậu nói xong tôi còn phải về nhà."
"Ở đây..." Chu Ngọc Đình liếc nhìn Từ Thiển Thiển, vẻ mặt do dự, "Bạn học gì ơi, có thể phiền bạn tránh đi một chút được không, chỉ cần 5 phút thôi."
Giang Niên vừa định lên tiếng thì Từ Thiển Thiển đã lùi về sau mấy mét, khoanh tay nhìn họ.
"Các cậu cứ nói đi." [note80641]
Giang Niên: "..."
Chu Ngọc Đình có khuôn mặt thanh thuần, dáng người cao ráo, lúc này dưới ánh đèn đường trông có phần thảm hại. Miệng hơi hé chưa kịp nói gì, vành mắt đã đỏ ửng ngay lập tức.
"Chủ nhiệm lớp đã nói chuyện với tôi về việc chuyển lên lớp chuyên rồi, tôi cũng vừa đủ điểm thôi, nhưng trong lớp chỉ có một người được chuyển. Tôi biết trước đây cậu có hiểu lầm với tôi."
"Nhưng tôi thật sự rất cần cơ hội chuyển lớp này đó, Giang Niên, tôi xin cậu đấy."
"Cậu có chuyển lớp hay không thì thi đại học vẫn có thể dễ dàng đỗ trường hạng một rồi, còn tôi thì không được. Tôi thật sự rất muốn vào Lộ Đại, thật sự thật sự luôn đấy, tôi chỉ có cơ hội này thôi."
Giang Niên vô cảm nhìn cô ta. Ánh đèn đường kéo dài bóng cậu, đôi mắt hơi rũ xuống.
"Cậu chặn tôi lại, chỉ để nói những lời này thôi sao?"
"Ừm, Giang Niên, chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi." Chu Ngọc Đình đã bật khóc, trên gương mặt trắng nõn chảy một vệt nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
"Thì có liên quan gì đến tôi?"
"Cái gì?"
"Tôi nói, có liên quan gì đến tôi?" Giang Niên ngẩng đầu, gương mặt vô cảm nhìn cô ta, có thể thấy vẻ kinh ngạc dần hiện lên trên khuôn mặt đáng thương kia.
"Ước mơ của cậu là của cậu, liên quan gì đến việc tôi chuyển lớp. Nếu chúng ta là bạn bè thì chuyện này còn có thể thương lượng, tiếc là..."
"Chúng ta vẫn là bạn bè mà. Bây giờ tôi chỉ muốn học, chưa muốn yêu đương." Chu Ngọc Đình vội vàng nói, "Chúng ta có thể làm bạn tốt trước."
"Giang Niên, trước đây cậu thích tôi đúng không?"
"Thi đại học xong, tôi sẽ suy nghĩ làm bạn gái cậu, được không?"
"Giúp tôi được không? Tôi xin cậu đấy." Nước mắt Chu Ngọc Đình lại rơi xuống, dưới ánh đèn đường khóc lóc như mưa, "Giang Niên, tôi thật sự không biết..."
"Huhu~~~, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa!"
Nói rồi, Chu Ngọc Đình định đưa tay nắm lấy tay Giang Niên, nhưng bị cậu né đi một cách khéo léo. Cô ta nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, ngây người đứng tại chỗ, gió đêm thổi rối mái tóc dài.
"Giang Niên... tôi xin cậu."
Từ Thiển Thiển ở cách đó không xa, không nghe rõ âm thanh, nhưng có thể thấy dưới ánh đèn đường Chu Ngọc Đình vừa khóc vừa động tay động chân. Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm xúc ngổn ngang.
Dưới ánh đèn, Giang Niên giữ khoảng cách với Chu Ngọc Đình, vẻ mặt bình tĩnh.
"Lớp phó học tập, xin hãy tự trọng."
Năm phút sắp hết, cậu cũng không muốn kéo dài thời gian.
Nói cái đéo gì nghe xàm thế, còn bảo thi đại học xong sẽ làm bạn gái mình nữa chứ. Tưởng ông đây là thằng ngốc à, liếm cô một năm, để rồi thi xong nhìn cô đi nhà nghỉ với thằng khác trong vòng một tháng ư?
Nốc bao nhiêu rượu mới vẽ ra được mấy lời xàm cứt này thế?
Có ngon thì mở IP ra xem, có phải đến từ Đôn Hoàng không. [note80642]
Người ta mặt dày cỡ nào mới nói được nói được mấy lời như nhường suất chuyển lớp chứ. Ai thèm hỏi đại học mơ ước của cô làm đéo gì? Vào Lộ Đại hay vào đại học rác rưởi thì liên quan gì đến tôi?
Còn bảo xem xét làm bạn gái nữa chứ! Cô tưởng đây là đang xếp nguyện vọng một à?
Mẹ nó đây là tiếng người à?
"Những gì tôi nói đều là thật, Giang Niên, tôi thật sự rất cần cơ hội lần này." Chu Ngọc Đình trông như sắp rớt thêm vài giọt lệ nữa, "Nếu cậu không tin, chúng ta có thể làm người yêu bí mật trước."
"Thôi bớt giùm cái đi, lớp phó học tập." Giang Niên nghiêm mặt nói, "Ngã một lần thì khôn hơn một chút, tôi sẽ không làm bạn với cậu nữa, chính vì muốn tránh xa cậu nên tôi mới chọn chuyển lớp."
"Cậu có thể tìm chủ nhiệm lớp để ép chuyển, không cần phải cầu xin tôi. Còn về ước mơ của lớp phó học tập, tôi chỉ muốn nói là sao lúc ở tiệc sinh nhật cậu không nói đi?"
"Tôi đã hết thích cậu từ lâu rồi, hai tháng rồi chắc cậu cũng cảm nhận được. Tôi chẳng có chút cảm giác nào với cậu cả, chỉ muốn lên đại học tìm mấy đàn chị xinh đẹp hơn thôi."
"Cậu thật sự chẳng có chút sức hấp dẫn nào cả, nên đừng nhắc đến chuyện hẹn hò nữa. Hội bạn thân của mấy người không phải rất hòa thuận sao? Tự đi chơi đồ hàng với nhau đi."
Nói xong, Giang Niên quay người bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.
Dưới ánh đèn đường, vệt nước mắt trên mặt Chu Ngọc Đình chưa khô, cả người như bị sét đánh. Những lời của Giang Niên cứ vang vọng trong đầu cô ta, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Sao cậu ta có thể như vậy được? Rõ ràng mình đã xuống nước trước kia mà!
Thậm chí mình còn nói, thi đại học xong có thể xem xét ở bên cậu ta. Ngay cả sự trong sạch của con gái mình cũng không màng, không chê cậu ta nghèo, cậu ta dựa vào cái gì...
Dựa vào cái gì mà nói không thích mình!
Tình yêu không phải là phải hiến dâng vì nửa kia sao? Không phải đều phải trải qua thử thách sao!
Nếu Giang Niên đang đi xa cùng Từ Thiển Thiển mà nghe được mấy lời này, chắc chắn sẽ tức ói máu.
Thử thách cái con đ* mẹ mày! Đỉnh thiệt chớ. Đỉnh âm bi!
Trên đường, Từ Thiển Thiển cúi đầu, nắm chặt quai cặp sách.
"Vừa rồi hai người... nói chuyện gì thế?"
"À, không có gì." Giang Niên liếc nhìn cô gái bên cạnh, "Cô ta khóc lóc nói muốn làm bạn gái tui, bảo muốn yêu đương bí mật với tui."

