Hửm? Gia hạn 60 buổi?!!! Giang Niên cạn lời. Phải công nhận hệ thống cũng hơi mất giá.
Nhưng nên gia hạn thì vẫn phải gia hạn, kiếm tiền từ ai mà chẳng được.
Có điều hôm nay là thứ Ba, chắc là trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ có kết quả. Chủ nhiệm có thể gọi cậu lên nói chuyện chuyển lớp bất cứ lúc nào, nên không tiện xin nghỉ.
Giang Niên định bụng chờ sau khi có kết quả chuyển lớp rồi mới tới phòng gym làm nhiệm vụ.
Trẫm bận trăm công nghìn việc, đúng là lo đến bạc cả đầu.
Đạt hạng nhất lớp thì có cảm giác gì? Giang Niên cho biết cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Cả lớp đều biết cậu sắp chuyển lớp, nên thi nhau nói đùa rằng cậu sắp "phi thăng" rồi.
Không ai nhảy ra chất vấn cậu có chép bài hay không, bởi người trong lớp chẳng có ai ngu mà làm thế cả. Hai ngày qua, các giáo viên bộ môn đã gọi cậu trả lời câu hỏi ít nhất mười mấy lần, lần nào cũng đúng hết.
Có những từ vựng mà mấy bạn học giỏi tiếng Anh trong lớp còn chưa từng nghe qua, vậy mà Giang Niên có thể đánh vần vanh vách. Ngữ pháp câu ngắn, chỉ cần dính tới học thuộc lòng thì gần như cậu vừa được hỏi đã đáp được ngay.
Ngoại trừ môn Toán và một số phần tính toán, Giang Niên không giỏi lắm.
Đối với một vài kiến thức cần ghi nhớ của tổ hợp tự nhiên, có lúc ngay cả giáo viên cũng quên mất, nhưng Giang Niên lại nhớ rành rành. Khi tương tác trong lớp, cậu cứ thế buột miệng trả lời mà chẳng cần lật sách.
Với trình độ ghi nhớ như này, chỉ có đứa thiểu năng mới nhảy ra nghi ngờ.
Buổi chiều.
Tháng Chín tiết trời oi bức, chiếc quạt trần trên đầu kêu kèn kẹt thảm thiết.
Buổi chiều có ba tiết đầu đều là các môn tổ hợp tự nhiên, nội dung bài học là giảng nốt đề thi hôm qua chưa chữa xong. Học sinh ai nấy đều mệt mỏi rũ rượi, đầu cứ gật gà gật gù.
Ngoài lớp nổi gió, thổi tung tấm rèm cửa sổ.
Giang Niên cũng đang chống tay lên đầu, tâm trí đã bay đến tận chân trời. Giáo viên ba môn tổ hợp tự nhiên đều biết cậu sắp chuyển lớp, nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Gần đến giờ tan học buổi chiều sẽ là nửa tiếng tự học.
Thường thì giờ này sẽ xen kẽ giữa tự học và luyện nghe, vừa hay hôm nay là thứ Ba, đến lượt nghe tiếng Anh. Tiếng thử âm thanh vang lên từ loa phát thanh, trong lớp vang lên tiếng lật sách loạt soạt.
"Giang Niên, lát nữa cho tao chép đáp án bài nghe với."
"Ờ, được thôi."
Thật ra cậu chẳng muốn làm bài nghe chút nào, nhưng để giữ hình tượng, làm tốt nhiệm vụ cuối cùng, cậu vẫn đành phải mở sách nghe ra, mặt mày miễn cưỡng xem đề.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi vào lớp học, phủ một lớp ráng chiều lên những học sinh đang cúi đầu xem đề. Nhờ có hoàng hôn mà ngay cả trang sách cũng nhuốm màu vàng úa.
Cấp ba là thế,
cúi đầu nhìn biển đề,
ngẩng đầu thấy chủ nhiệm. [note80499]
"Hả? Chủ nhiệm!!"
Thầy chủ nhiệm dừng lại trước chỗ ngồi của cậu một lát rồi nói: "Ra văn phòng một chuyến, thầy có chuyện muốn tìm em."
Giang Niên hơi yên tâm, thầm nghĩ chắc là chuyện liên quan đến việc chuyển lớp. Thế là cậu bình tĩnh đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi theo thầy ra khỏi lớp.
Sau khi cậu đi, xung quanh chỗ ngồi vang lên tiếng thì thầm.
"Thầy chủ nhiệm tìm Giang Niên rồi, sắp được chuyển lớp rồi nhỉ?"
"Chắc thế, thi được hơn 570 điểm mà không chuyển lớp, là tao thì tao thăng thiên luôn rồi."
"Nghỉ hè học kiểu gì ấy nhỉ, sao mà trâu bò thế nhờ? Ụ á, đéo biết não mọc kiểu gì mà nhớ được nhiều thứ như vậy."
Chu Ngọc Đình nghe mà lòng bực bội, ngón tay đang nắm chặt cây bút trắng bệch cả ra. Cô rất muốn gào lên bảo bọn họ im miệng, nhưng vẫn cố nhịn.
Trước mặt mọi người cô không thể tỏ thái độ gì, bằng không thì mặt mũi mất sạch.
Thầy chủ nhiệm sẽ nói gì với Giang Niên đây, chắc là cũng sẽ tìm mình nói chuyện nhỉ. Nghĩ vậy, Chu Ngọc Đình bất giác thất thần, đến khi bài nghe qua được hơn nửa mới sực tỉnh.
Cô nuốt nước bọt, nếu đã định sẵn chỉ có một người được chuyển lớp, thì mình cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Chỉ cần...
Văn phòng.
Thầy chủ nhiệm đang nói chuyện với Giang Niên, đầu tiên là xác nhận nguyện vọng chuyển lớp của cậu.
"Chuyển lớp không có nghĩa là thành tích sẽ tiến bộ. Sự thay đổi về môi trường, các mối quan hệ, nhịp độ học tập, trọng tâm giảng dạy của giáo viên, tất cả những điều này đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
"Ở lại lớp cũ cũng không có nghĩa là thành tích không thể cải thiện. Các giáo viên bộ môn của chúng ta đều tốt nghiệp thạc sĩ, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, đối với học sinh giỏi cũng có... khụ khụ."
"Dạy học tùy theo năng lực, hay nói nôm na là... dạy kèm riêng."
Nói nhiều như vậy, chẳng phải là vẫn không nỡ để mình đi sao.
Ba la bô lô.
Xin lỗi, lớp này em lên chắc rồi, giờ Jesus có đến cũng vô dụng. [note80500]
Thầy chủ nhiệm nói một tràng, khô cả họng, cầm bình giữ nhiệt đựng kỷ tử lên uống một ngụm.
"Vậy, em đã suy nghĩ thế nào rồi?"
"Vâng ạ." Giang Niên gật đầu, rồi nói trước vẻ mặt vui mừng của thầy chủ nhiệm: "Chuyển lớp có được tự chọn lớp không ạ? Hay là phân ngẫu nhiên?"
Nụ cười của thầy chủ nhiệm cứng đờ, cuộc đời này không còn biết buồn vui là gì nữa.
Thằng nhóc này... đúng là dầu muối không ăn mà!
"Nếu em đã quyết định rồi thì... khụ khụ." Thầy chủ nhiệm hắng giọng, đã không giữ được thì đành chịu: "Đều là phân ngẫu nhiên, em có ý định gì à?"
"Có cửa sau được không ạ?" Đương nhiên là Giang Niên muốn vào lớp của Từ Thiển Thiển hơn.
"Về lý thuyết thì có thể, nhưng thực tế thì..." Thầy chủ nhiệm lại uống nước, không nói gì, "Chủ nhiệm khối sẽ có cách hơn, thầy chức thấp quyền mọn."
Tổ cha, lại ra vẻ à?
Giờ tan học ngắn ngủi buổi chiều, Từ Thiển Thiển ăn cơm ở nhà ăn xong thì quay về tìm Giang Niên.
Dãy nhà học đèn đuốc sáng trưng, hai người tựa vào lan can hành lang nói chuyện.
"Nghe Vân Vân nói ông thi được 573 điểm à?" Từ Thiển Thiển quay đầu lại, trên đầu búi một củ tỏi nhỏ, "Ông hỏi chủ nhiệm chưa, ông chuyển đến lớp nào?"
"Không biết nữa, nếu được chọn thì đến lớp của bà." Giang Niên uể oải tựa vào lan can, phía trước là mây chiều giăng kín, "Nếu không được chọn thì đành nghe theo số trời."
"Chọn... lớp của tui?" Từ Thiển Thiển giật mình, "Tại sao?"
Giang Niên liếc cô một cái, bâng quơ nói.
"Ở gần bà hơn một chút không tốt à?" [note80501]
Từ Thiển Thiển nghe vậy mặt liền đỏ bừng, may mà có hoàng hôn che giúp nên cũng không rõ lắm. Giọng nói lí nhí như muỗi kêu xuyên qua cơn gió đêm, vừa vặn chỉ đủ hai người nghe thấy.
"Đừng có tới, tui ghét ông lắm."
"Xì."
Tiết tự học buổi tối thứ hai, Chu Ngọc Đình cũng bị thầy chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Giang Niên nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, vừa hay Chu Ngọc Đình cũng quay lại. Cách nửa lớp học, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Lạnh lùng và xa cách, khiến lòng Chu Ngọc Đình không khỏi chùng xuống.
Ngoài hành lang, cô bất giác nhớ lại một câu nói lưu truyền trong lớp: Giang Niên nghỉ hè bị đả kích, nên đã ru rú ở nhà đọc sách hai tháng, mới trở thành bộ dạng như bây giờ.
Chu Ngọc Đình không thấy áy náy, chỉ thấy phiền phức, cô cần Giang Niên tự nguyện từ bỏ việc chuyển lớp. [note80502]
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, thầy chủ nhiệm lặp lại những lời đã nói hồi chiều.
"Với thành tích hiện tại của em, muốn chuyển lớp thực ra rất miễn cưỡng. Cho dù có vớt vát lên được thì không khí học tập ở lớp chuyên cũng chưa chắc đã phù hợp với em."
"Hơn nữa bây giờ trên nguyên tắc lớp chỉ có một suất chuyển lớp, Giang Niên cao hơn em 40 điểm, chiều nay cậu ấy đã xác nhận là muốn chuyển rồi."
"Cho nên, em nên hiểu..."
"Vâng ạ, vậy nếu Giang Niên tự nguyện từ bỏ thì sao ạ?" Chu Ngọc Đình hỏi.
Thầy chủ nhiệm nhất thời nghẹn lời, "Cái này em phải hỏi đương sự rồi, thầy không khuyến khích bất kỳ ai trong hai em chuyển lớp cả, môi trường tập thể xa lạ cần thời gian để thích nghi."
"Em hiểu rồi ạ, thưa thầy." Chu Ngọc Đình đứng dậy nói, "Em sẽ tự mình tìm cách, cảm ơn thầy ạ."
Thầy chủ nhiệm: "???"

