Toàn Văn

Chương 16: Ê, BGM tổng kết thắng lợi của trẫm đâu? Mang lên đây!

2025-09-16

6

    Nghe giáo viên tiếng Anh nói có 3 người trên 130 điểm, tai của Giang Niên lập tức dựng lên như ăng-ten. Thi tiếng Anh xong, cậu đã so đáp án với Từ Thiển Thiển.

    Tuy không thể nói là chắc chắn mười mươi, nhưng cũng là vẹn toàn không sai sót. Nếu đã có ba người trên 130 điểm, vậy thì đúng như câu nói, ba người đồng hành, ắt có một người là tôi. [note80465]

    Dù vậy, tâm trạng của cậu lúc này vẫn rất thấp thỏm.

    "Bạn học thường ngày thi được 130, Chu Nguyên, 101 điểm." Giọng giáo viên tiếng Anh không mấy thiện cảm, "Cái điểm FA này thi kiểu gì thế? Dạo này yêu đương à?"

    Các bạn học bên dưới lập tức cười ồ lên. Một cậu bạn cao gầy gãi đầu, chậm chạp lên bục nhận bài thi. Không khí trong lớp nhất thời tràn ngập vui vẻ.

    Bàn sau đã có người khe khẽ bàn tán, Chu Ngọc Đình chắc chắn được 130 rồi. Lần này tổng điểm của cậu ấy hơn 500, có lẽ sẽ là hạng nhất lớp mình.

    Nghe vậy, Giang Niên chỉ muốn cười, Chu Ngọc Đình hạng nhất?

    Dù tiếng Anh của cô ta có được điểm tuyệt đối đi nữa thì cũng chỉ có 550, còn tiếng Anh của mình chỉ cần thi được 120 là đã nhẹ nhàng vượt qua 550.

    Cô ta mà hạng nhất thì máy đếm tiền báo hỏng rồi: không có tiền. [note80466]

    Nhưng ở trường học hiếm khi có cơ hội ra vẻ thế này. Giang Niên đương nhiên sẽ không cười khẩy như một nhân vật phản diện, mà ngồi yên tại chỗ chờ đợi BGM của mình.

    Ê, BGM tổng kết thắng lợi của trẫm đâu? Mang lên đây!

    Nếu lúc này mà chụp một tấm ảnh theo phong cách manga thì đôi mắt của Giang Niên hẳn sẽ bị bóng tối che khuất, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong.

    Kèm thêm một ô thoại nhỏ, "Hờ."

    "Trần Niệm Niệm, 131."

    Cả lớp xôn xao, người đầu tiên trên 130 điểm đã xuất hiện rồi. Điểm số lần lượt được đọc xuống, đọc đến tên một bạn nữ.

    "Triệu Phương Phi, 137."

    Trong lớp lại một trận xôn xao. Triệu Phương Phi bình thường không nổi bật, gần như không có cảm giác tồn tại trong lớp. Qua một kỳ nghỉ hè, quả nhiên ma quỷ gì cũng chạy show rồi. [note80467]

    Trong lớp, một bạn nữ quay đầu nhìn về phía Chu Ngọc Đình.

    "Lớp phó học tập, cậu đoán mình được khoảng một trăm ba mươi mấy?"

    Theo họ thấy, nếu tiếng Anh có 3 người trên 130, bây giờ đã đọc xong thành tích của hai bạn nữ. Người cuối cùng, chắc chắn không ai khác ngoài Chu Ngọc Đình.

    "Không biết nữa, chắc là khoảng 135 thôi." Chu Ngọc Đình giả vờ ngại ngùng nói, trong lòng đã vui như mở hội, 530 điểm là có thể lên lớp, rời khỏi nơi này rồi.

    Kểu như sắp đổi tông môn trong tiểu thuyết huyền huyễn ấy.

    "Quào~~~ 135 à, cao thế?" Cô bạn gái hít một hơi khí lạnh, "Vậy chẳng phải tổng điểm của cậu sẽ tầm 530 sao? Đủ đỗ đại học hạng một rồi."

    "Nói gì thế, chỉ là bài thi khảo sát thôi, đâu phải thi đại học thật." Chu Ngọc Đình trong lòng ngọt như mật, nhưng vẫn không nói chắc, "Cũng không chắc là 130 đâu, đoán điểm không chuẩn."

    Mồm miệng phỉ phui thật. Trên bục, giáo viên tiếng Anh vừa hay đọc đến tên Chu Ngọc Đình.

    "Chu Ngọc Đình, 127."

    Dứt lời, vẻ mặt Chu Ngọc Đình hơi cứng lại, nhưng cô ta vẫn đứng dậy. Ban đầu cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng vừa mới nói mình đoán được 135.

    Nhưng nghĩ lại, 127 cũng không phải là khó chấp nhận đến thế, tổng điểm vẫn gần 530.

    Đến lúc đó nhờ Lưu Phi Bằng hỏi thăm điểm chuẩn vào lớp chuyên, biết đâu điểm toàn khối không cao, điểm của mình vừa khéo vào được.

    Trở về chỗ ngồi, chào đón cô ta vẫn là một tràng tán thưởng. Nào là không hổ là lớp phó học tập, đoán điểm chỉ chênh vài điểm, không sao đâu, thấp một chút cũng rất giỏi rồi.

    "Đúng rồi, lớp phó học tập mới có 127, người trên 130 còn lại rốt cuộc là ai vậy?"

    Chu Ngọc Đình cũng ngẩn ra, "Chắc là Tôn Tuyết."

    Có người nói, "Đọc điểm của cậu ấy rồi, 113, lớp mình giỏi tiếng Anh chỉ có mấy người đó thôi, đều nhận được bài thi rồi."

    Chu Ngọc Đình không khỏi nhíu mày, điều này có nghĩa là trong lớp còn một "hắc mã tiếng Anh" nữa, nếu là một chiến thần học lệch thì không sao.

    Chỉ sợ...

    "Các cậu có ai biết Vương Kiệt bao nhiêu điểm không?" Cô ta nhỏ giọng hỏi.

    "Chắc là 62, đọc đến tên cậu ta ngay từ đầu rồi."

    Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Chu Ngọc Đình lại được đặt xuống. Tổng điểm của Vương Kiệt cộng lại là 499, còn kém mình một đoạn dài. Tổng điểm của mình là 527, không có gì bất ngờ thì là hạng nhất lớp.

    À đâu, còn có Giang Niên.

    "Ê, điểm của Giang Niên đọc chưa?" Bạn học gần đó không biết tại sao Chu Ngọc Đình lại đột nhiên hỏi về Giang Niên, căn bản không có ai chú ý nghe.

    "Đọc rồi thì phải, không để ý lắm, chắc cỡ 6-70 hay bao nhiêu ấy."

    Chu Ngọc Đình trong lòng tạm yên, lại bắt đầu dệt mộng lên lớp chuyên của mình. Đến lớp chuyên phải xây dựng hình tượng mới, không thể qua lại với quá nhiều bạn nam.

    Nhưng cũng không thể cắt đứt hoàn toàn, giữ lại 1-2 người, như vậy mới thể hiện được sức hút của mình.

    Có nên thử đổi kiểu tóc không nhỉ, mái ngố thanh thuần vẫn chưa thử bao giờ. Sau này ăn mặc trong sáng một chút, tìm một học bá ưa nhìn nào đó phụ đạo cho mình, xây dựng quan hệ tốt...

    Ngay lúc Chu Ngọc Đình đang mơ mộng, giáo viên tiếng Anh trên bục đột nhiên dừng lại.

    "Lần này điểm tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta là 141, thành tích rất tốt."

    Dứt lời, lớp học vốn đang ồn ào lập tức vang lên một tràng "Ồ!! Á đù! Ai thế?"" các câu tương tự không dứt bên tai. Người cần đọc cũng đọc hết rồi mà?

    "Trật tự!" Giáo viên tiếng Anh nói.

    "Cô ơi, lớp mình có ai tên Trật Tự không ạ?"

    Giáo viên tiếng Anh: "... Tôi bảo các em trật tự. Giang Niên, lên nhận bài thi đi."

    Bình thường thì trong lớp chẳng có mấy người sợ giáo viên tiếng Anh, nên dù cô có nói trật tự cũng không có nhiều người để ý, nhưng câu "Giang Niên" được thốt ra...

    Cả lớp lập tức im phăng phắc, như thể gặp ma mà đồng loạt quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Giang Niên.

    Chu Ngọc Đình sững sờ, con ngươi hơi co lại, tim đập thình thịch.

    Giang Niên?

    Tại sao lại là Giang Niên?!

    Mụ nội nó, tổng điểm năm môn của cậu ta là 432 mà! Sao tiếng Anh có thể được 141, cộng lại chẳng phải là... 573?

    Đùa à? Lớp thường sao lại có người thi được 573?

    Thằng này đang vượt cấp đánh quái đấy à?!

    Lớp học im lặng cỡ 2-3 giây, rồi lập tức vỡ òa trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Nếu Giang Niên chỉ có một môn xuất sắc, sẽ có người nghi ngờ cậu ta chép bài, nhưng nếu tổng điểm vượt quá 570.

    Vậy thì mọi nghi ngờ đều là trò cười. Lớp thường mà có một người tổng điểm 570 thì khác đéo gì vẽ bùa ra SSR vàng khè đâu. [note80468]

    "Á đù Adudu! Giang Niên 140 kìa vãi ò!!"

    "Thật hay giả thế, đỉnh vãi nho!"

    "Không phải chứ anh em, nghỉ hè bọn mày thật sự học bài à? Chỉ có mình tao là chơi thôi sao?!"

    "Còn tao nữa."

    "Tao cũng thế, tao cũng đang chơi."

    "Mấy thằng chó 480 điểm cút cút ra! Ra vẻ nữa là chặt cho chó gặm!"

    Giang Niên đã đứng dậy ngay khi giáo viên tiếng Anh đọc đến tên mình, cố gắng hết sức để không bật cười, vẻ mặt điềm tĩnh như không.

    Thật ra thì tiếng Anh được 140 cũng ngoài dự liệu của cậu, vận may đúng là không tệ.

    "Thi tốt lắm, nghỉ hè ở nhà cũng bỏ không ít công sức nhỉ?" Giáo viên tiếng Anh lần đầu tiên mỉm cười với Giang Niên, "Có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ cho các bạn không?"

    "Ờm..." Giang Niên thì có kinh nghiệm gì đâu, "Học thuộc 3500 từ vựng thi đại học là được rồi."

    Nghe vậy, nụ cười của giáo viên tiếng Anh càng tươi hơn, lớn tiếng nói.

    "Thấy chưa? Bình thường tôi nói thế nào? Toàn bảo các em học từ vựng học từ vựng học từ vựng! Không nghe, cứ thích tự mày mò lung tung, giờ tiếng Anh thì làm toán, các em nghĩ tôi không thấy sao?"

    "Nếu các em cũng ngoan ngoãn như Giang Niên, tôi có thể đỡ lo biết bao nhiêu!"

    Giang Niên đã bắt đầu thấy lúng túng rồi, lại là biểu cảm mặt cười toát mồ hôi [note80469]. Người mà giáo viên tiếng Anh nói làm toán trong giờ tiếng Anh chính là cậu.

Ghi chú

[Lên trên]
Chế từ câu Tam Nhân Hành Tất Hữu Ngã Sư, tức 3 người đồng hành, chắc chắn một người là thầy của mình
Chế từ câu Tam Nhân Hành Tất Hữu Ngã Sư, tức 3 người đồng hành, chắc chắn một người là thầy của mình
[Lên trên]
Chỗ này chơi chữ đồng âm. Ở Đông Bắc có B数 ấy, hiểu nôm na câu này là không biết lượng sức mình
Chỗ này chơi chữ đồng âm. Ở Đông Bắc có B数 ấy, hiểu nôm na câu này là không biết lượng sức mình
[Lên trên]
Hiểu nôm na là giờ ai cũng thể hiện ra rồi
Hiểu nôm na là giờ ai cũng thể hiện ra rồi
[Lên trên]
Tôi nhớ game O o(TヘTo)
Tôi nhớ game O o(TヘTo)
[Lên trên]
Cái này nè ?
Cái này nè ?