Toàn Văn

Chương 15: Tống Tế Vân: Biết Vậy Đã Không Gọi Bừa Rồi

2025-09-16

6

    Muốn tiêu tiền, rất gấp.

    Giang Niên thật sự cạn lời, ra đường lại gặp phải "gái đầu tôm".

    Gặp phải con dẩm lễ tân ngu như bò kia thì thôi đi, khó khăn lắm mới vớ được một huấn luyện viên nữ nhảy việc, ai dè đơ như cây cơ, hỏi một câu mới chịu đáp một câu.

    Xin lỗi? Chỉ biết xin lỗi thôi à?

    Trình độ nghiệp vụ cỡ này của chị mà ở Nhật Bản là bị vả cho sấp mặt rồi đấy! Khách hàng là thượng đế kia mà, chị mau nói câu đó coi! Giận tím người thiệt chớ, tiêu tiền mà cũng phải tự mình ra tay!

    Triệu Thu Tuyết ngẩn người, buột miệng nói một chữ.

    "Hả?"

    "Đệt!" Giang Niên chửi thầm.

    ...

    Giang Niên nóng nảy cuối cùng cũng không còn nóng nảy nữa. Từ Thiển Thiển mở cửa chống trộm vào nhà, trước khi vào còn tò mò quay đầu lại hỏi.

    "Tối nay trông ông vui thế?"

    "Ồ, nhặt được tiền."

    "Thần kinh."

    Rầm một tiếng, cửa đóng lại.

    Vết thương ở chân của Từ Thiển Thiển đã đỡ hơn nhiều, có thể tự bôi thuốc. Xoa bóp nhẹ một chút cũng không sao, đằng nào thì cỡ 1-2 hôm nữa là khỏi hẳn.

    Lão Từ gọi điện tới, lại là đi công tác.

    Từ Thiển Thiển bình tĩnh cúp máy, đi về phía căn nhà trống trải. Rửa mặt xong, cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi trong phòng khách, vừa ngân nga hát vừa bôi thuốc.

    Bôi được một hồi, nước mắt bỗng lã chã rơi.

    ...

    Tại một quán ăn vặt trên đường Giáo Dục.

    Tống Tế Vân vừa tan buổi tự học tối đã đến gặp mẹ mình là Triệu Thu Tuyết, phá lệ đi ăn khuya. Vốn dĩ trong lòng đã nghĩ kỹ, sau này sẽ thắt lưng buộc bụng.

    Mẹ đã bị cho thôi việc, mình cũng phải gánh vác trách nhiệm gia đình.

    Thế nhưng...

    "Vân Vân, ngày đầu tiên đi làm mẹ đã chốt đơn được rồi nè, lợi hại chưa!"

    "Hả?" Tống Tế Vân kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt y hệt icon mặt vàng đổ mồ hôi, "Không phải hôm nay mẹ mới nghỉ việc à? Lấy đâu ra ngày đầu đi làm?"

    "Nhảy việc rồi đó." Triệu Thu Tuyết lè lưỡi, khoe khoang, "Là khách hàng cũ của mẹ, mẹ kéo họ qua."

    "Thôi đi, thành tích của mẹ đó giờ là 0 mà."

    Triệu Thu Tuyết: "Tổn thương-ing"

    Tống Tế Vân vỗ trán, "Mẹ, mẹ cứ nói thật với con đi, để con tham khảo cho."

    "Mẹ là người lớn, con là trẻ con thì tham khảo cái gì?" Triệu Thu Tuyết muốn lấy lại tôn nghiêm của một người mẹ, nhưng tiếc là chẳng có tác dụng gì.

    Thấy con gái vẫn nhìn mình chằm chằm, Triệu Thu Tuyết đành phải kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay.

    "Con nói xem tiểu soái ca đó có kỳ lạ không chứ? Không chỉ làm thẻ hội viên 998, mà còn mua 30 buổi học 100 tệ/buổi. Tổng cộng là tròn 4000 tệ đấy, đắt ghê..."

    Nghe mẹ lải nhải không ngừng, Tống Tế Vân thấy tối sầm mặt mũi.

    "Mẹ, mẹ nói người chốt đơn cho mẹ tên là gì?"

    "À, con nói tiểu soái ca đó ấy hả, Giang Niên đó~~~~ Nghe nói còn là học sinh lớp 12. Mẹ đã khuyên cậu ấy đừng mua buổi học, không có thời gian tập đâu, mà cậu ấy cứ nằng nặc đòi mua."

    Hai chữ này kết hợp lại, khiến sống lưng vốn đã không thẳng của Tống Tế Vân gãy rụp. [note80463]

    "Sao lại là ổng hả trời?!"

    "Vân Vân, con quen tiểu soái ca đó à?" Triệu Thu Tuyết tò mò hỏi.

    "Không, không quen!" Tống Tế Vân kinh hãi nói, nhớ lại câu "ba ba" mà ban ngày cô đã gọi, vốn là để khuấy động không khí, bây giờ thành ra gậy ông đập lưng ông.

    Cô đã quyết định, ngày mai phải tìm cơ hội hỏi cho rõ.

    Cùng lúc đó...

    Giang Niên đang sung sướng nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản ngân hàng hết lần này đến lần khác, mặc dù nhiệm vụ buổi sáng không biết vì sao mà Chu Hải Phi lại từ bỏ ý định.

    Có lẽ là do khác biệt tư tưởng đi. Chu Hải Phi của 20 năm sau và Chu Hải Phi của hiện tại vốn không phải là một, đằng nào thì suy nghĩ của con người cũng sẽ thay đổi mà.

    Phòng tập gym thì cậu sẽ không đến, không thể đến được một chút nào. Còn về việc bán lại, cậu tạm thời cũng không có ý định này. Ai biết hệ thống phán định thế nào, tiền vừa về tài khoản đã bán đi, lỡ đâu nó lại trừ tiền đi thì sao.

    Tóm lại, 4000 đổi lấy 20000, lời to không lỗ.

    Hiện tại trong thẻ có 23000 tệ. Một tuần trước cậu vẫn chỉ là một học sinh nghèo lớp 12 lục lọi khắp người chỉ được 300 tệ, giờ đột nhiên phất lên.

    Tâm trạng có chút quá khích nên Giang Niên cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nửa đêm dậy uống nước thì đúng lúc bắt gặp bố mẹ đang bật đèn ở phòng khách, vừa ghi sổ trên laptop vừa nói chuyện.

    Lý Hồng Mai chau mày, đang thì thầm gì đó với lão Giang. Giang Niên vừa ra khỏi phòng, tò mò hỏi một câu liền bị mẹ nghiêm mặt đuổi về.

    "Đi đi đi, trẻ con lo nhiều làm gì, về ngủ đi, mai còn phải đi học."

    "Vâng ạ." Giang Niên ngoan ngoãn nghe theo.

    Nhiệm vụ hệ thống vẫn chưa làm mới, về phòng cậu nhìn vài lần rồi ngủ.

    Hôm sau.

    "Chân bà khỏi chưa đấy?" Giang Niên vẫn theo lệ cũ mang bữa sáng cho Từ Thiển Thiển, nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, "Ê, sao mắt bà đỏ hoe thế?"

    Từ Thiển Thiển đã rửa mặt sạch sẽ, đang ngồi trong phòng khách đợi cậu, nghe vậy liền có chút không tự nhiên quay đầu đi.

    Cô ngại không dám nói hôm qua ở nhà một mình, bôi thuốc một lúc lại nhớ mẹ, không kìm được đã rơi nước mắt. Về phòng lại khóc cả đêm, gối đều ướt đẫm.

    "Không... Không ngủ ngon thôi."

    "Ồ, vẫn chưa bôi thuốc đúng không, để tui giúp bà." Giang Niên ngồi xổm xuống tìm dầu nóng, "Hôm qua bà bôi thuốc xong để đâu rồi, đừng nói là vứt rồi nha?"

    "Tui tự bôi được rồi." Từ Thiển Thiển cúi đầu sờ sờ mắt cá chân, ấn nhẹ, "Đỡ nhiều rồi, cảm thấy không cần bôi thuốc nữa."

    Giang Niên không thèm để ý, tóm lấy chân cô kéo qua.

    Bắp chân trắng nõn cân đối, sờ vào lành lạnh, bắp chân căng mịn vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp. Lòng bàn chân non mềm lướt qua, năm ngón chân đều co quắp lại.

    "Đã nói là không cần rồi mà..." cô lẩm bẩm.

    "Sắp muộn rồi, không thì bà nghĩ tui thích lắm chắc?" Giang Niên đưa tay chọc nhẹ vào lòng bàn chân cô, Từ Thiển Thiển lập tức "A" lên một tiếng, ngón chân càng co quắp lợi hại hơn.

    "A~~" Giang Niên nhại lại một tiếng.

    Từ Thiển Thiển lập tức đỏ mặt, "Ông muốn chết à Giang Niên?!"

    Trên đường đi, mặt Từ Thiển Thiển vẫn hơi đỏ, mắt cá chân dường như còn vương hơi ấm.

    Cho đến khi lên cầu thang khu dạy học, cô mới nhớ ra.

    "Môn tiếng Anh ông có chắc không?"

    Trên cầu thang rất đông người, đa số đều là đi học sát giờ, Giang Niên chỉ kịp quay đầu lại nói một câu.

    "Chắc là được."

    Reng reng reng!!!

    Chuông vào lớp vang lên, dưới lầu lập tức vang lên những tiếng động như thể zombie tấn công. Dưới chân khu dạy học như ngày tận thế, học sinh xung quanh điên cuồng chạy toán loạn.

    Từ Thiển Thiển mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng bị dòng người vội vàng bước qua. [note80464]

    Tiết đầu tiên là tiết Toán, Giang Niên chống tay nghe giảng. Mí mắt trĩu xuống, đầu óc hơi buồn ngủ, đều tại tối qua quá phấn khích, trong thẻ có thêm 20000.

    Bà chị thiếu phụ yếu đuối kia còn kết bạn Wechat với cậu, Giang Niên cảm thấy không cần thiết.

    Hà~~ buồn ngủ vãi.

    Đối với học sinh lớp 12 mà nói, mới 8h sáng mà đập vào mặt lại là 2 tiết Toán, quả thực chẳng khác nào địa ngục trần gian.

    Khó khăn lắm mới lết đến tiết tiếng Anh thứ ba. Cô giáo tiếng Anh đến muộn, tay ôm một chồng phiếu trả lời, nhưng trên mặt lại không có một nụ cười.

    Cả lớp không sợ cô giáo tiếng Anh, phản ứng cũng không lớn lắm, nhưng cũng rất nể mặt mà im lặng.

    "Kỳ thi lần này... khụ khụ." Cô giáo tiếng Anh là một thiếu phụ 30 tuổi, quần áo mặc mỗi ngày không trùng bộ nào, chiếc túi xách trên bục giảng hơn 10000 tệ một cái.

    "Rất tệ, trên 130 điểm chỉ có 3 người!"

Ghi chú

[Lên trên]
Chúc mừng Tế Vân-chan, con đã có bố mới
Chúc mừng Tế Vân-chan, con đã có bố mới
[Lên trên]
Chợt như chiếc hôn thế thôi...
Chợt như chiếc hôn thế thôi...