Toàn Văn

Chương 14: Đi Không Đổi Tên, Ngồi Không Đổi Họ, Bố Mày Là...

2025-09-16

12

    Ụ á, đêm hôm khuya khoắt kiếm đâu ra phòng gym giờ?

    Giang Niên đứng trước con phố dài ở cổng trường, dưới ánh đèn đường vàng vọt, cậu mở bản đồ trên điện thoại. Mấy phòng gym có chí tiến thủ thì thường sẽ cập nhật trên bản đồ. Ừm, Phòng Gym Dương Quang?

    Cái tên ngầu lòi như này mà cũng đóng cửa rồi... Có hợp lý không vậy?

    Trong vòng ba cây số không có, vậy thì năm cây số.

    Tìm tới tìm lui, Giang Niên thật sự tìm được một chỗ. Tên là Visno Gym & Fitness, cách trường THPT Trấn Nam 4.2 km, nhưng bấm vào xem thì chắc chắn là ngoài năm cây số.

    Cậu sờ túi áo, không mang theo chìa khóa xe điện, liền quét một chiếc xe đạp công cộng, phóng vèo ra ngoài, coi như sẵn đó luyện giò luôn.

    20 phút sau.

    Bên ngoài một phòng gym là một tòa nhà nhỏ hai tầng vẫn còn sáng đèn, Giang Niên đỗ xe với vẻ mặt lạnh lùng theo kiểu tổng tài bá đạo. Tổng tài bá đạo có 7000 tệ thì cũng là tổng tài, đừng có mà coi thường.

    Cái xe đạp công cộng chết tiệt này không có phanh, lúc lao xuống mương cậu mới phát hiện ra.

    Đường ở huyện nhỏ đúng là điên vãi nho, đi ra ngoài năm cây số là không thể nhìn nổi nữa.

    Cậu lau vết máu trên khuỷu tay, cũng không nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ hơi đỏ lên. Lúc chiếc xe đạp chết dẫm này lao xuống mương, tiếng kêu ken két của nó còn to hơn cả tiếng của cậu.

    Cậu cúi đầu nhìn vết bẩn trên người, rồi cũng chẳng bận tâm nhiều nữa.

    Vừa vào phòng gym, đập vào mắt là quầy lễ tân, có một cô gái xinh đẹp chừng 20 tuổi đang đứng ở đó. Cô ta liếc nhìn Giang Niên vẫn đang mặc đồng phục trường THPT Trấn Nam, người ngợm thì bẩn thỉu.

    Cô ta chỉ liếc một cái rồi không chủ động nói gì. Sắp tan làm rồi, tự dưng lại có một thằng nhóc trường huyện tới, bên ngoài cũng không có người lớn. Bận tâm làm gì, chẳng lẽ kiếm được tiền à?

    Đây chính là cái gọi là sự thoải mái của một huyện nhỏ, nhìn mặt mà bắt hình dong.

    Giang Niên cũng lười để ý đến cô ta. Cậu thấy ở khu nghỉ ngơi có một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc quần yoga màu hồng, trên người khoác một chiếc áo ghi lê trắng khoe vốn liếng hùng hậu, trông khá ra dáng một huấn luyện viên gym nữ.

    Thế là cậu đi thẳng về phía cô ấy,. Đằng nào thì đăng ký với ai mà chẳng được?

    Cô nhân viên lễ tân quay đầu lại nhận ra, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ cao giọng nói.

    "Không có thẻ thì không được vào."

    Giang Niên vốn đã bị ngã một cú, mục đích đến đây cũng chỉ là để tặng tiền cho phòng gym. Cậu đăng ký thẻ mua buổi tập chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không đi tập.

    Nghe cái giọng điệu này, cậu liền thấy khó chịu.

    "Chẳng phải giờ tôi đến để đăng ký thẻ à?"

    Nghe vậy, người phụ nữ trẻ mặc quần yoga màu hồng đang ngồi bỗng đứng dậy, Giang Niên liếc nhìn cô ta. Cô ta chỉ liếc cậu một cái, rồi lạnh lùng bỏ đi.

    Bà mẹ nó, cái phòng gym rác rưởi gì thế này?

    Giang Niên quay đầu định bỏ đi. Mở cái phòng gym chó má gì mà thanh tâm quả dục thế này, mở chùa mẹ nó luôn cho rồi.

    Nhưng cậu lại lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn, đã gần 9 giờ.

    Mấy phòng gym khác thì thường giờ này cũng đã đóng cửa. Chết tiệt, cậu chính là không muốn lãng phí thời gian nên mới trốn tiết tự học buổi tối chạy ra ngoài, nếu mà công cốc thì đúng là tức điên lên mất.

    "Cái đó... Chào cậu, xin hỏi..." Một giọng nói yếu ớt vang lên, "Soái ca à, cậu muốn đăng ký thẻ phải không?"

    Giang Niên quay đầu, thấy ở khu nghỉ ngơi lại ngẫu nhiên xuất hiện thêm một huấn luyện viên gym nữ. Cô mặc bộ đồ yoga màu xám kiểu kín đáo, vóc dáng cân đối, không bằng cô nàng quần yoga hồng đào vừa rồi.

    Chậc, đúng là một thiếu phụ ngốc nghếch, thế này thì làm sao mà câu được học viên.

    Người tập gym ở huyện vốn đã không nhiều, có lẽ ở thành phố thì số người tập gym nghiêm túc sẽ nhiều hơn. Ở huyện nhỏ, trừ khi là có nhu cầu thật sự, còn không thì đa phần đều có chút mờ ám.

    Thôi kệ, quyết định chọn cô vậy!

    "Là tôi." Giọng Giang Niên trầm ổn, "Thời gian của tôi không nhiều, có thể vào trong nói chuyện được không?"

    "Vào thì được... Chỉ là..." Nữ huấn luyện viên có vẻ hiền lành lên tiếng, trông có vẻ khó xử, "Soái ca à, cậu qua đây tôi nói cho nghe."

    Lúc này, từ quầy lễ tân lại vang lên một giọng kéo dài.

    "Không có thẻ thì không cho vào!"

    "Đ* *á mày, bố mày đến để đăng ký thẻ đấy!" Giang Niên không chịu nổi nữa, quay đầu nói, "CMM đéo hiểu tiếng người à đ* chó."

    "Cậu là học sinh sao lại chửi người thế!" tiểu tiên nữ ở quầy lễ tân không chịu nổi, đứng dậy nói.

    "Chửi mày thì sao, tao còn gọi điện cho ông chủ của mày nữa đấy!" Giang Niên chửi bới, dù sao người trẻ tuổi cũng có chút nóng tính, "Có tiền không kiếm, đ* m* mày!"

    "Có cần xác minh tài sản không con đ*?! Lại đây, cho mày xem bố mày có tiền không, có đủ để đăng ký một cái thẻ ở cái phòng gym rác rưởi này của mày không!"

    "Cậu... cậu tên gì!"

    "Bố mày tên Triệu Phi Bằng oke? Đ*t m* mày, định tìm người à?!" Giang Niên chuyển sang giọng địa phương, "Cậu tao làm ở ban phòng chống tội phạm đấy, mày thử gọi người xem?"

    Giang Niên cũng không phải nói phét. Mẹ cậu làm trong cơ quan nhà nước, còn cậu thì làm ở cục công an. Tuy không biết cụ thể chức vụ gì, nhưng nghe nói có liên quan đến ban phòng chống tội phạm. (Cậu là anh/em trai của mẹ ý)

    Bố của Lạc Trị cũng làm ở cục công an, cùng hệ thống với cậu của Giang Niên, nên quan hệ hai người cũng khá tốt.

    Nhưng bình thường Giang Niên cũng không muốn nhắc đến mối quan hệ này, bởi ông cậu của cậu quanh năm mặt mày nghiêm nghị, Giang Niên và ông ấy không thân thiết cho lắm. Nếu thật sự gọi cậu đến đây thì xấu hổ chết mất.

    Sau khi Giang Niên chuyển sang giọng địa phương, tiểu tiên nữ ở quầy lễ tân liền ngoan ngoãn.

    "Vốn dĩ không có thẻ thì không được vào, làm như cậu không có lỗi ấy?" cô ta lẩm bẩm.

    Mấy tiểu tiên nữ là thế đấy, mắt chó coi thường người khác thì lỗi đều là của người khác. Ấm ức thì đi tìm ông chồng đầu vàng, biết không động vào được thì liền kích hoạt cơ chế chia đều trách nhiệm.

    "M* mày..." Giang Niên tức muốn chết.

    Ụ á nó thiệt chớ, ra ngoài tặng tiền mà lại gặp phải con dẩm.

    Ở khu nghỉ ngơi, người phụ nữ hiền lành kia đã đi ra. Trên người cô có thêm một chiếc túi nhỏ, cô đặt thẻ và tập hồ sơ lên quầy lễ tân, hạ thấp giọng nói nhỏ nhẹ.

    "Văn Văn, thủ tục nghỉ việc của chị xong rồi, đều ở đây cả."

    Cô nhân viên lễ tân tên Văn Văn không nói tiếng nào, vẫn ngồi đó với vẻ mặt đưa đám, mặt thối như nhà có tang. Giang Niên thấy vậy còn định chửi tiếp, hai tay chắp lại chuẩn bị thi triển Trần Độn. (Trong Naruto ý, cái mà của ông mũi đỏ to to)

    "Soái ca." Người phụ nữ trẻ kia giữ Giang Niên lại, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, "Xin lỗi, có thể cùng tôi ra ngoài một chút được không? Cậu... Cậu muốn đăng ký thẻ đúng không?"

    Cậu vốn định giằng ra, nhưng vừa nghe đến đăng ký thẻ liền dừng lại.

    "Chẳng phải chị nghỉ việc rồi à?"

    Người phụ nữ hiền lành mặt đầy vẻ lúng túng, ghé sát vào Giang Niên nói nhỏ.

    "Tôi vừa mới nhận việc ở một... phòng gym mới."

    Ồ, xin tán thưởng người nhảy việc mượt mà như này.

    Bên ngoài phòng gym, người phụ nữ trẻ mặt đầy vẻ áy náy.

    "Xin lỗi cậu nhé, tiểu soái ca. Có lẽ hôm nay tâm trạng của Văn Văn không tốt. Cậu đừng chấp nhặt với con bé, tôi thay nó xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?"

    "Chị nghỉ việc rồi mà, xin lỗi giùm nhỏ đấy làm gì?" Giang Niên liếc mắt nói.

    "Xin lỗi cậu."

    "Ngoài xin lỗi ra thì chị không thể nói câu khác được à?"

    "Tiểu soái ca, xin lỗi cậu."

    Giang Niên xoa đầu, "Chị... Thôi bỏ đi, thích xin lỗi thì cứ xin lỗi đi."

    Nghe vậy, Triệu Thu Tuyết có chút lúng túng. Vốn dĩ cô còn định xin lỗi để xoa dịu sự bực tức của cậu, sau đó mới hỏi xem cậu có muốn đăng ký thẻ không, vì mình đã nhận việc ở phòng gym mới rồi.

    Nhưng xem ra bây giờ có vẻ không thực tế lắm.

    Cũng phải, đổi lại là mình bị đối xử như vậy, e là cũng sẽ tức giận. Người trẻ tuổi rất coi trọng thể diện, mình vẫn là đừng nên nhắc đến chuyện đăng ký thẻ, kẻo làm cậu không vui.

    Chỉ là đáng tiếc, bản thân mình nhảy việc sang phòng gym khác vốn đã là chuyện không hay ho gì. Nếu làm một tháng mà không có chút thành tích nào, e là công việc mới cũng không làm được lâu dài.

    Đúng lúc cô đang âm thầm buồn bã, Giang Niên có chút mất kiên nhẫn.

    "Không phải nói là đăng ký thẻ sao?"