Toàn Văn

Chương 13: Ba Ba

2025-09-12

1

    Tổ hợp khoa học tự nhiên 210, trung bình mỗi môn 70 điểm. Nếu ở lớp chuyên thì chỉ có thể coi là trình độ trung bình, nhưng đặt ở lớp thường thì đúng là quá bá đạo. Chỉ riêng tổ hợp này, ít nhất cũng có thể xếp vào top 10, thậm chí là 5 top đầu còn được.

    Có mỗi 6 môn thì mà giờ 5 môn lóe vạch máu rồi. (Kiểu bình thường đa số NPC không chém được, nhưng khi đạt điều kiện nhất định thì chém được ý. Nếu thông thường thì cái cụm này hay dùng để nói mấy con NPC đáng ghét vliz như Pallad trong Genshit hoặc Caenis bên HSR ý, kiểu m ngon thì hiện thanh máu lên bố m chém. Đặt ngữ cảnh này thì hiểu là 5 môn này hiện tại Giang Niên đủ sức cân rồi.)

    Có người rảnh rỗi cầm bảng điểm 5 môn cộng lại rồi lập ra một bảng xếp hạng, 5 người đứng đầu lúc này lại có một cái tên chưa từng xuất hiện.

    Giang Niên, 432 điểm, hạng 2.

    Người xếp trên cậu là chiến thần học lệch Vương Kiệt, tổ hợp khoa học tự nhiên 210, Ngữ văn 87, Toán 140, tổng cộng 437 điểm.

    Chu Ngọc Đình xếp thứ 3, các môn đều rất đồng đều. Tổ hợp khoa học tự nhiên cũng xem như bứt phá ngoạn mục với 200 điểm, Ngữ văn bình thường 90, Toán 110, tổng cộng 400 điểm.

    Đây chính là hiện trạng của các lớp phổ thông khối tự nhiên, nền tảng không vững, học lệch nghiêm trọng.

    Buổi chiều, Giang Niên bôi thuốc cho Từ Thiển Thiển.

    Tống Tế Vân cứ ngồi xổm bên cạnh tủm tỉm cười, trên mặt nở một nụ cười e thẹn. Giang Niên cứ xoa bóp một lúc là Tống Tế Vân lại khúc khích, như con chuột vậy.

    "Chị gái à, tui có cái này muốn hỏi. Bộ bà chị đang động đực hả?" Cậu có hơi không chịu nổi.

    "Hứ, Thiển Thiển à bà xem đi, ổng ăn nói vô duyên chưa kìa." Tống Tế Vân sà vào người Từ Thiển Thiển làm nũng, ra vẻ nương nương muốn vì nô tỳ làm chủ.

    "Đó giờ ổng vẫn vậy mà, kệ xừ ổng đi là được."

    "Ồ? Tui hiểu rồi, là của riêng bà mà."

    Từ Thiển Thiển cũng không nhịn được nữa, véo Tống Tế Vân một cái, bực bội nói.

    "Ăn nói cái gì đấy?!"

    "Hi hi." Tống Tế Vân xem mà khoái chí, quay đầu lại hỏi Giang Niên, "Còn bảo không phải của riêng nữa chứ, đến thuốc cũng bôi cho nhau rồi, tình tiết này tui chỉ thấy trong phim ngôn tình  thôi á."

    "Xem phim ít thôi, hết thuốc chữa rồi." Giang Niên trưng ra đôi mắt cá chết.

    "Giang Niên, ông thích Thiển Thiển đúng không?"

    Nghe vậy, động tác trên tay Giang Niên khựng lại, còn Từ Thiển Thiển thì đột nhiên ửng lên một chút hồng phấn khó nhận ra trên gò má.

    "Vân Vân!"

    "Sao bà chị lại hỏi vậy?" Giang Niên hỏi.

    "Tại vì thường chỉ có người yêu mới làm vậy chứ sao?" Tống Tế Vân cười hì hì, cô chỉ muốn hóng chuyện, càng xem càng thấy đáng yêu.

    "À, tại bả gọi tui là ba ba. Nếu bà chị cũng gọi tui là ba ba thì khi nào bà chị bị trẹo chân, kêu tui xoa bóp cho." Giang Niên thản nhiên đáp.

    Từ Thiển Thiển không chịu nổi hai người này nữa, vừa định lên tiếng ngăn lại thì chợt nghe một tiếng trong trẻo.

    "Ba ba."

    Không khí như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc, Giang Niên và Từ Thiển Thiển đồng loạt nhìn về phía Tống Tế Vân.

    Tống Tế Vân chớp chớp mắt, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hai người.

    "Tui... chỉ muốn khuấy động không khí chút thôi mờ (T_T)."

    Eo ơi! Giờ thì bầu không khí siêu cấp kỳ quái luôn rồi ý!

    Bôi thuốc xong Giang Niên liền rời đi, để lại Từ Thiển Thiển ngồi nghiêm túc giải thích với Tống Tế Vân. Ví dụ như không phải quan hệ đặc biệt gì đâu, chỉ là một cuộc giao dịch toán học thôi.

    Tống Tế Vân: (๑؂<๑)Nói tiếp đi, tui thích lắm.

    Buổi tự học tối.

    Bảng xếp hạng tổng điểm chưa đầy đủ này được truyền tay trong lớp. Đám học sinh thấy Giang Niên xếp thứ 2 đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng không tránh khỏi nảy ra một suy nghĩ.

    "Không phải quay bài đấy chứ?"

    "Cả hè có gặp nó đâu? Chắc đi học thêm học bớt hay tự học ở nhà gì đấy."

    "Cái này cũng có thể lắm, lớp bạn tao cũng thế. Có thằng đó học kỳ trước đang thành tích bình thường, tự nhiên sau một kỳ nghỉ hè, lên lớp 12 thành tích vọt lên đỉnh luôn."

    "Ghê thật đấy!"

    "Tao nghe bà hàng xóm nói, hè vừa rồi Giang Niên bị đả kích gì đó."

    "Ê tin này được nha, kể kỹ coi."

    Chu Ngọc Đình từ xa nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, càng nhíu chặt mày. Cô liếc nhìn về hướng Giang Niên. Chẳng lẽ Giang Niên thực sự bị mình kích động ư?

    Bây giờ điểm tiếng Anh còn chưa công bố, lớp phổ thông này cơ bản chỉ có một suất lên lớp chuyên.

    Hiện tại, điểm tiếng Anh của Vương Kiệt đứng đầu lớp có thể nói là tệ, nếu thi được qua 60 điểm coi như tổ tiên phù hộ. Đợi điểm tiếng Anh công bố, tổng điểm tuyệt đối không quá 500.

    Còn cô được 400 điểm, tiếng Anh thi 130 là đạt ngưỡng rồi.

    Về phần Giang Niên, điểm tiếng Anh của cậu ta luôn quanh quẩn ở mức 60-70 điểm. Trừ khi cậu thi được 100 điểm mới có hy vọng cạnh tranh với cô, nhưng đây là chuyện không thể.

    Giang Niên đang hơi sao nhãng, vừa sửa lỗi bài tập vừa ngáp.

    Nhiệm vụ hoàn thành, trong thẻ giờ đã có 7000 tệ.

    7000 tệ với học sinh cấp ba to cỡ nào? Kiểu như game thủ vừa mở mắt ra đã thấy hòm thư +300.000 kim tệ vậy.

    Phải chi mà được quay về quá khứ, rút tiền ra rồi tát thẳng vào mặt lũ khốn nạn kia, nhưng lại thấy hơi tiếc.

    Đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng trong đầu cậu "Ting!" lên một tiếng.

    【Bạn ở tuổi ba mươi tám, vì một buổi hẹn hò nên đã chủ động thay đổi hình tượng từ sớm, quyết tâm giảm cân. Nhiệm vụ: Nhận thẻ hội viên phòng gym, mua ít nhất 30 buổi học.

    Phần thưởng: 20.000 tệ.】

    Nhìn nhiệm vụ trên bảng điều khiển, Giang Niên thầm nghĩ bản thân tương lai đúng là rắc rối thật. Giảm cân mà còn phải đến phòng gym, tìm công viên nào đó chạy bộ cho xong chuyện không được à?

    Có mấy người cực kỳ tàn nhẫn, đến bản thân cũng tự chửi được.

    May cái là là nhiệm vụ chỉ yêu cầu đăng ký hội viên phòng gym và mua khóa học, chứ không bắt giảm bao nhiêu cân hay phải lên lớp. Xét cho cùng cân nặng đã hoàn hảo rồi, giảm nữa sao mà được? Hơn nữa ngày nào cũng phải lên lớp, lấy đâu thời gian chạy ra ngoài?

    Nếu không thì chắc Giang Niên bị hành cho sấp mặt luôn quá.

    Cậu đã quyết định, nhân giờ tự học tối sẽ lẻn ra ngoài hỏi thăm xem có phòng gym nào không.

    Xin nghỉ không thành vấn đề, dù sao cậu cũng sắp đổi lớp. Tiếng Anh giờ bèo nhèo cũng 130 rồi, nếu tổng 560 mà còn không lên được nữa thì ụ á, lên làm đ*o gì nữa! Tất cả huỷ diệt hết đi!

    Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm nhìn Giang Niên từ đầu tới chân, chỉnh lại cặp kính.

    "Xin nghỉ vì ốm?"

    "Dạ." Giang Niên giả vẻ mặt uể oải.

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn mà giật mắt. Học sinh nói dối xin nghỉ ốm thường thầy cũng hay châm chước cho qua, gặp học sinh khá lại càng dễ dãi, huống chi lần này Giang Niên thi được...

    Thầy kéo bảng điểm lại xem, 432? Còn chưa cộng điểm Anh.

    Giáo viên chủ nhiệm nhẩm lại điểm tiếng Anh thường kỳ của Giang Niên học kỳ trước. Ờmmm... Quá tầm thường, chẳng để lại ấn tượng gì.

    "Giang Niên à, lần này em thi tốt đấy, hè rồi vất vả lắm phải không?"

    "Dạ, có đọc chút sách." Giang Niên vừa gãi đầu vừa giả bộ mệt mỏi, khéo léo ám chỉ bệnh tật, "Hè rồi thức khuya học nên dạ dày... Ui da, thành bệnh kinh niên rồi ạ."

    "Ừ, vậy phải chú ý sức khỏe đấy." Giáo viên chủ nhiệm bỏ qua màn diễn xuất, lắc tờ giấy điểm, "Học kỳ trước em được bao nhiêu điểm Anh?"

    "Khoảng 6, 70 ạ." Giang Niên hơi sốt ruột.

    "Lần này thế nào? Dự kiến bao nhiêu?"

    "À thì, trên 100 ạ." Giang Niên báo con số an toàn.

    "Hả?" Tay giáo viên chủ nhiệm khẽ run, cộng tổng điểm lại rồi như chợt nhận ra điều gì, giọng bỗng chùng xuống, "Haiz..."

    "Thầy nói gì cơ ạ?"

    "À, không có gì, thi tốt lắm." Giáo viên chủ nhiệm gượng cười, chẳng còn hứng thú hỏi han, "Đưa đơn nghỉ đây, nhớ cẩn thận đấy."

    Tầng 3, trong một lớp chuyên nọ.

    Từ Thiển Thiển nhìn Tống Tế Vân mắt đỏ hoe trở về, không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.

    "Sao thế?"

    "Mẹ tui bảo tan học đợi bà ấy, để bả dẫn đi ăn khuya." Tống Tế Vân nói, "Tui gặng hỏi mãi, bả mới nói là sắp nghỉ việc ở phòng gym."