Toàn Văn

Chương 12: Ngơ Ngác, Ngỡ Ngàng, Bật Ngửa, 5000 Tệ Ting Ting Vào Tài Khoản

2025-09-11

8

    "Hít!" Từ Thiển Thiển hít một ngụm khí lạnh, "Ông nhẹ tay lại coi."

    "Ờ, ai biểu bà lên lầu không nhìn đường." Giang Niên cúi đầu xoa bóp mắt cá chân cho cô một cách nghiêm túc, lờ mờ thấy những mạch máu xanh biếc dưới làn da trắng như tuyết.

    Trong lòng cậu bất chợt nảy ra một ý nghĩ, chân này mà đi tất trắng thì...

    Không được không được, đây là Từ Thiển Thiển.

    Giang Niên bất giác lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Thanh mai trúc mã cũng không phải là không được, chỉ là không ngờ Từ Thiển Thiển cũng có đôi nét thiếu nữ rồi.

    "Sao mà trách tui được chứ? Đã nói là... có chuột mà." Cô bĩu môi, ánh mắt nhìn xuống.

    Không khí nồng nặc mùi dầu nóng, sống lưng của cậu thiếu niên đang xoa chân cho cô thẳng tắp như cây bạch dương nhỏ, hai vai cân đối, mái tóc đen dày.

    Trong lòng cô bất chợt nảy ra một ý nghĩ, hay lần sau đi xem ổng chơi bóng rổ?

    Không phải không phải, rốt cuộc mình đang làm gì thế này, đây là Giang Niên mà!

    Giang Niên đáng ghét nhất!

    "Có chuột thì sao, đời chuột chuột... mà thôi." Giang Niên không nói tiếp mà đổi chủ đề, "Thế bà đã ước lượng điểm chưa, lần này được bao nhiêu?"

    "Ừm... chắc là 630."

    "Biến thái à, sao bà không vào lớp chuyên mà học?" Giang Niên kinh ngạc, tốc độ xoa bóp trên tay cũng nhanh hơn, chỗ bị bong gân đã nóng lên.

    Từ Thiển Thiển suy nghĩ một lát, "Không muốn chuyển, quen rồi."

    Bôi dầu xong, Giang Niên về căn nhà đối diện đi ngủ. Cậu đi rồi, Từ Thiển Thiển mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, tiếng chìa khóa vang lên ở cửa.

    Từ Trạch Văn lê cơ thể mệt mỏi tan làm về, vừa đẩy cửa vào đã khịt khịt mũi, sau đó thấy con gái mình đang ngủ trên ghế sô pha.

    "Ba?" Từ Thiển Thiển lơ mơ tỉnh lại, dụi mắt, "Ba tan làm rồi ạ?"

    Nói rồi định ngồi dậy, lập tức bị chủ nhiệm Từ gọi dừng lại.

    "Chân con bị sao thế?"

    "Lúc lên lầu con bị trẹo chân, đã bôi thuốc rồi ạ." Từ Thiển Thiển cà nhắc đứng dậy, nặn ra một nụ cười, "Ba xem, không sao rồi."

    Chủ nhiệm Từ ừ một tiếng, dặn dò cô ngày mai phải bôi thuốc tiếp.

    Hôm sau.

    Giang Niên vẫn dậy sớm như mọi khi để xuống lầu mua bữa sáng, trước khi lên nhà đã thấy chú Từ lái xe đi làm từ sớm. Bố mẹ vẫn chưa dậy, cậu đặt bữa sáng lên bàn rồi sang nhà đối diện bôi thuốc cho Từ Thiển Thiển.

    7h30 sáng có tiết tự học, Từ Thiển Thiển lê cái chân bị trẹo đi rửa mặt xong xuôi.

    "Đỡ hơn chưa?" Cậu đặt bữa sáng xuống, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm chai dầu nóng, "Sao chú Từ đi làm sớm thế?"

    "Khoa của ba tui có một dự án, bận suốt." Ánh mắt Từ Thiển Thiển thoáng chốc ảm đạm.

    "Ồ~ Ba bà bận thì kệ, có ba ba khác bôi thuốc cho bà nè."

    "Ông chết đi!"

    Từ Thiển Thiển dùng chân không bị trẹo đá cậu một cái, hai người bắt đầu đấu võ mồm, không khí lại trở nên vui vẻ.

    Dưới lầu.

    Từ Thiển Thiển đeo cặp sách, ngạc nhiên nhìn Giang Niên cưỡi chiếc xe điện nhỏ tới.

    "Ông đi xe rồi thì xíu dì Lý đi làm bằng gì?"

    "Lên đi, lèm bà lèm bèm." Giang Niên phanh kít một cái, mất kiên nhẫn nói, "Hôm nay lão Giang không đi làm, lái xe đưa mẹ tui đến cơ quan."

    "Ông lèm bèm thì có!" Từ Thiển Thiển lên ngồi sau xe mà vẫn tức anh ách.

    Nghĩ đi nghĩ lại, cô mở khung chat Wechat của Giang Niên, đổi biệt danh "Khứa đáng ghét" của cậu thành "Khứa đáng ghét lắm mồm".

    Vừa ra khỏi đầu ngõ, Giang Niên phanh gấp một cái.

    Từ Thiển Thiển không phòng bị, đâm sầm vào lưng cậu, ngọn núi mềm mại bị ép mạnh. Đồng tử cô co rụt lại, mặt lập tức đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy.

    "GIANG NIÊN!!!! Ông muốn chết à!"

    "Đợi chút, tui đang suy nghĩ." Giang Niên mở bảng điều khiển mà chỉ mình cậu thấy được, nhìn mấy chữ nhiệm vụ hoàn thành mà đầu óc rối bời.

    【Nhiệm vụ: Đánh bại tình địch mạnh mẽ Chu Hải Phi, khiến cậu ta hết hy vọng với Từ Thiển Thiển. Phần thưởng: 5000 tệ (Đã hoàn thành).】

    Điện thoại rung lên một tiếng, số dư tài khoản ngân hàng từ 2131 biến thành 7131 tệ.

    Nhìn quanh bốn phía, trên đường gần như toàn là học sinh đi học tiết tự học buổi sáng. Thứ Hai phải chào cờ nên quy định bắt mặc đồng phục, ập vào mắt là một mảng đồng phục mùa hè trắng xóa. Giang Niên nghĩ mãi vẫn không có manh mối nào, dứt khoát không nghĩ nữa.

    "Ban nãy ông cố tình phải không?" Từ Thiển Thiển ngồi sau lưng hỏi khe khẽ.

    "Không có, trước xe có con chuột, làm tui giật mình." Giang Niên có chút lơ đãng, thuận miệng bịa chuyện, "Tôi sợ cán qua nó, đỏ trắng lẫn lộn tóe ra..."

    "Ọe!" Từ Thiển Thiển đấm cậu một cái, tức giận nói, "Không được nói nữa!"

    Buổi chào cờ kết thúc, bắt đầu phát bài kiểm tra từ tiết Văn đầu tiên.

    Giang Niên gục trên bàn, vẫn có chút không hiểu nổi. Cô nàng bốn mắt bách hợp kia sao lại từ bỏ như vậy, hình như mình còn chưa kịp làm gì cô ta mà.

    Tuổi còn trẻ mà đã hết hy vọng với tình yêu rồi.

    Ồ hô, hay đấy.

    Thực ra hiểu biết của Giang Niên về tình yêu cũng khá nông cạn. Một người tương lai sẽ ly hôn thì so với việc yêu đương, chẳng thà kiếm nhiều tiền hơn, có thời gian thì tán tỉnh thêm vài cô em.

    Hàn vi thì giữ mình trong sạch, phú quý thì cứu vớt thiên hạ. [note80211] 

    Trên bục giảng, giáo viên Văn đang phát bài, đọc vài điểm số trên trung bình.

    "Chu Ngọc Đình 90, Nhậm Đông 104, Trần Lị Lị 117..."

    Bỗng cô lại ngừng một chút, "Giang Niên 110."

    Câu nói này vừa thốt ra, cả lớp lập tức xôn xao. Mấy người đầu đều là khách quen của top điểm Văn, riêng chỉ có Giang Niên, một người chỉ thi được khoảng 80 điểm, sao lại thành 110 rồi?

    À thì, thực ra chỉ có mấy người xung quanh Giang Niên là xôn xao thôi.

    "Thật hay giả đấy Giang Niên? Mày điền số báo danh của bố mày phải không?"

    "Bỏ mẹ rồi, mới có kỳ nghỉ hè không gặp thôi mà Giang Niên đã cất cánh rồi."

    "Ụ á, còn khó chịu hơn cả giết tao nữa! Mày xé bài kiểm tra đi được không cu? Hay là để tao ăn một cân AoLiGei [note80212] rồi mày thừa nhận mày chép bài đi được không?" 

    Mượn trò đùa để che giấu sở thích, đây là đang lừa ăn lừa uống à?

    Bạn học cũng chỉ đùa thôi. Môn Văn thì chép thế đéo nào được, càng chép điểm càng thấp.

    Lúc Giang Niên lên bục giảng nhận bài, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang đắc ý. Môn Văn này lại còn cao hơn điểm dự kiến 10 điểm, khởi đầu thuận lợi.

    Giáo viên Văn vẫn đang giảng đạo lý trên bục giảng, "Môn Văn càng ngày càng khó à? Khó chỗ nào? Có những lúc điểm thấp thì phải tự xem lại mình đi chứ hả? Lâu như vậy rồi mà thành tích có tiến bộ chút nào không?"

    "Có nghiêm túc làm đề không hả? Độ khó môn Văn đó giờ cũng chỉ ở tầm này thôi. Tôi thật sự không biết phải dạy các anh các chị thế nào nữa."

    Trong lớp học, Chu Ngọc Đình dời ánh mắt khỏi người Giang Niên, khẽ nhíu mày.

    Sao cậu ta lại thi được cao như vậy?

    Nhưng cô cũng không để ý nhiều. Môn như môn Văn thỉnh thoảng cũng có lúc may mắn, thỉnh thoảng cũng có lúc sảy tay.

    Hai tiết 3, 4 là tiết Toán.

    Bài kiểm tra được phát xuống. Giáo viên Toán là một giáo viên trẻ tuổi, tính tình khá nóng nảy. Nổi giận một trận lôi đình, sau đó mới bắt đầu phát bài, từng người một lên nhận.

    Đến lượt Giang Niên, giáo viên Toán gật đầu.

    "112, không tồi, tiến bộ rất lớn."

    Chiến thần học lệch môn Toán quá nhiều nên 112 điểm của Giang Niên chẳng khác gì tép riu, thành ra cũng không gây chú ý quá lớn.

    Chỉ có Chu Ngọc Đình là lông mày càng nhíu chặt hơn, mơ hồ có một dự cảm không lành.

    Buổi trưa, Giang Niên tìm Từ Thiển Thiển, giúp cô bôi thuốc thêm lần nữa ở một nơi vắng vẻ. Bạn cùng bàn của Từ Thiển Thiển là Tống Tế Vân cứ đi theo mà mắt cứ sáng lấp lánh, mặt treo nụ cười e thẹn.

    Đm, thím này đúng là có bệnh.

    Buổi chiều, điểm ba môn Lý Hóa Sinh lần lượt được công bố.

    Điểm tổ hợp Khoa học tự nhiên của Giang Niên cộng lại vừa tròn 210, xấp xỉ với điểm dự kiến.

Ghi chú

[Lên trên]
Châm ngôn Khổng Tử
Châm ngôn Khổng Tử
[Lên trên]
Chỗ này hơi rối, vì là 1 hãng bánh kẹo, vừa là 1 kiểu từ trend internet
Chỗ này hơi rối, vì là 1 hãng bánh kẹo, vừa là 1 kiểu từ trend internet