Toàn Văn

Chương 11: Chân Trắng Như Tuyết

2025-09-10

6

    Lưu ý: Chương này có từ ngữ thô tục, đề nghị quý vị độc giả cân nhắc trước khi xem.

    ======================================================

    "1! 2! 3! Dzô!!!!!"

    Bên ngoài quán nướng khói bốc nghi ngút, chiếc quạt công nghiệp lớn thổi khói dầu vù vù lên trời.

    Trên bãi cỏ nhân tạo, bày hơn chục chiếc bàn gỗ tròn lớn cùng những chiếc ghế nhựa hồng hồng. Dưới ánh đèn sáng choang, 8, 9 học sinh cùng nhau cạn ly.

    "Sao Giang Niên không tới vậy?" Có người hỏi.

    "Chắc hết tiền rồi chứ sao? Biết chó gì nó." Một nam sinh bô bô nói, nồi lẩu nhỏ trên bàn đang sôi ùng ục, "Mấy ngày nay nó cũng có thèm nói chuyện với bọn mình đéo đâu."

    Lạc Trị ngồi trên ghế, sắc mặt hơi khó xử. Cậu ta và Giang Niên quan hệ không tệ nên cũng biết rõ nguyên nhân, thấy chủ đề ngày càng đi xa liền không nhịn được mà giải thích.

    "Haiz, là chuyện lần trước ấy mà. Lúc mọi người đang đùa giỡn thì bị cậu ta nghe thấy đấy. Chắc Giang Niên hơi tự ái chút thôi, nói rõ ra là ổn ấy mà."

    "Có gì mà phải nói, cậu ta thích đến thì, không thì đi." [note80169] Chu Ngọc Đình đột nhiên lên tiếng. 

    "Hả?" Lạc Trị không ngờ Chu Ngọc Đình lại lên tiếng, nhất thời lúng túng.

    Nhóm người này vốn vây quanh Chu Ngọc Đình mà tụ tập chơi bời, bây giờ Chu Ngọc Đình đã lên tiếng, những người khác tự nhiên lời lẽ càng thêm gay gắt, chĩa mũi dùi chê bai Giang Niên.

    "Thằng nhà nghèo thì cứ nhận là thằng nhà nghèo, nói nó vài câu thì đã sao?"

    "Đúng đó, giả bộ yếu đuối làm chó gì chứ, đùa chút đã dỗi thì làm ăn gì? Nó thích thì đến không thì thôi, không lẽ còn bắt lớp phó học tập đi dỗ à?"

    Chu Ngọc Đình là lớp phó học tập, thành tích trong lớp luôn nằm trong top 5. Nhà có tiền, đầu óc thông minh, vóc dáng đẹp lại biết ăn chơi, rất được lòng các bạn khác giới.

    Lạc Trị thích Chu Ngọc Đình là thật, nhưng nghe người trên bàn cứ chê bai Giang Niên mãi thì không được. Ban đầu cậu còn tưởng chỉ nói vài câu đơn giản là xong, đéo ngờ được là bọn này vác cả mẹ người ta ra chửi.

    Vẫn chửi không ngừng, ngược lại càng nói càng hăng, càng nói càng quá đáng.

    "Ờm, cũng không cần nói đến mức này chứ?"

    "Cái gì mà không cần? Bọn tao nói gì sai à? Đồ nhà nghèo thì cứ nhận là đồ nhà nghèo đi. Ma nghèo thì đẻ ra quỷ nghèo, cả đời cũng chẳng có tầm nhìn gì lớn lao."

    Dù cho quan hệ giữa Lạc Trị và Giang Niên thật ra cũng chỉ đến thế, hơn nữa cậu cũng không muốn làm trái ý Chu Ngọc Đình, nhưng giờ phút này nghe vậy cũng khó mà không nổi cáu được.

    "Rầm!" một tiếng, Lạc Trị đột nhiên đứng phắc dậy, giận dữ nói.

    "Đủ rồi!"

    "Bọn mày bị điên à? Giang Niên nó tới hay không thì liên can đéo gì tới mẹ nó? Ai không biết còn tưởng Giang Niên chém chết cha chết mẹ nhà chúng mày không bằng ấy."

    "Đ*t mẹ đéo thể nào nhịn được lũ óc c*c chúng mày mà! Tao thà ra chơi với chó còn sướng hơn! Đ*t mẹ rượu của chúng mày đấy, bú hết vào!"

    Lạc Trị mắng một hơi xối xả xong thì đập ba tờ 100 tệ xuống, không thèm nhìn ai, quay đầu bỏ đi.

    Trên bàn im phăng phắc.

    Vài giây sau mới có người hoàn hồn lại.

    "Rầm!" một tiếng, có người xách chai bia đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Trị, đỏ mắt gào lên.

    "Thằng chó này! Đ* mẹ có ngon mày đứng lại coi!"

    "Làm gì đấy?!" Chu Ngọc Đình bất mãn, lườm người kia một cái, "Người ta đi rồi, cậu nói mấy lời này có tác dụng gì!"

    "Nhưng..."

    "Ngồi xuống!" Chu Ngọc Đình khoanh tay, liếc cậu ta một cái, "Cậu có biết bố Lạc Trị là ai không? Cậu mà động tay thì mười lăm ngày tới khỏi ra ngoài. Cậu không muốn đi học nữa à?"

    Lưu Phi Bằng đang nhấp nháp ly rượu, nghe lời trên bàn thì cười mà không nói. Khóe miệng nhếch lên không chỉ chế giễu Giang Niên, mà còn chế giễu những nam sinh khác đang ngồi ở đây.

    Mấy thằng lốp trưởng ngu như chó này, cho rằng tẩy chay Giang Niên là có thể được nữ thần ưu ái sao?

    Cậu ta thấy rất rõ, bố của Lạc Trị là lãnh đạo Công an huyện. Tuy bình thường trông có hơi ẻo lả nhưng không ngờ thỉnh thoảng cũng rất có khí phách.

    Điều này cũng khiến Lưu Phi Bằng đánh giá Lạc Trị cao hơn một chút, ít nhất không phải là đám lốp xe thiểu năng kia, có tư cách cạnh tranh với mình.

    Hơn nữa cậu ta cũng hiểu, Chu Ngọc Đình đầu óc rất thông minh, sẽ không vì chuyện này mà xa lánh Lạc Trị. Cái người ta xem trọng là gia thế, ở cái huyện nhỏ này, quan trọng nhất chính là gia thế và thực lực.

    Miếng bánh chiến thắng, nên để người vừa chắc chắn vừa có thực lực như mình thưởng thức.

    "Khụ khụ." Lưu Phi Bằng mỉm cười, mở lời phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Ngọc Đình lần này thi thế nào, có hy vọng lên lớp chuyên không?"

    Chỉ một câu nói, không khí trên bàn liền trở lại bình thường.

    Chu Ngọc Đình nhíu mày, "Thi cũng được, chỉ là không biết có cơ hội không."

    "Không sao." Lưu Phi Bằng cười hề hề, ra vẻ một người đàn anh chững chạc, "Tôi đã hỏi thăm rồi, đề thi lần này nhìn chung hơi khó, có lẽ tầm 530 điểm là có thể lên lớp rồi."

    "Thật không?" Mắt Chu Ngọc Đình sáng lên, "Tôi ước tính cỡ 510 điểm. Nếu may mắn thì biết đâu chạm mốc 530 đấy."

    "Ừm, cho dù kém một chút cũng không sao." Lưu Phi Bằng cười cười, dường như vô tình nhắc đến, "Bố tôi và chủ nhiệm khối của chúng ta khá thân đấy."

    "Đây cũng là lời hôm nay ông ấy nói, nếu thật sự không được, tôi có thể nói giúp cậu một tiếng."

    "Được, vậy cảm ơn anh Bằng trước nhé." Chu Ngọc Đình ra vẻ ngoan ngoãn.

    Tài nguyên giáo dục của lớp chuyên và lớp thường hoàn toàn khác nhau một trời một vực, không phải do giáo viên thiên vị, mà là nền tảng của hai nhóm lớp khác nhau.

    Chu Ngọc Đình luôn giữ thứ hạng trong top 5 của lớp. Tuần trước chủ nhiệm lớp còn tìm cô nói chuyện, bảo cô ôn thi cho tốt, cố gắng lên lớp chuyên để nghe giảng.

    Nếu có thể lên lớp và đứng vững ở lớp chuyên, thì về cơ bản là chắc suất đại học hạng một, có hy vọng vào đại học trọng điểm. Cô luôn rất muốn đến học ở Lộ Đại [note80170] tại một thành phố ven biển. 

    Dưới ánh đèn, Giang Niên mở chiếc hộp màu trắng, vẻ mặt nghiêm trọng lấy ra chai dầu xoa bóp.

    Sau khi mở nắp, một mùi dầu nồng nặc xộc vào mũi.

    Cậu xoay người, lắc đầu.

    "Đang yên đang lành sao trẹo chân được trời? Từ Thiển Thiền à, bộ lúc lên lầu não bà bận nghĩ chuyện yêu đương hả?"

    Trong phòng khách nhà họ Từ, Từ Thiển Thiển ngồi trên sofa nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi!

    "Ông yêu đương thì có! Tại... Tại có chuột thôi!"

    "Bé chuột đáng yêu cỡ đó mà bà sợ à?" Giang Niên cứ thở dài mãi, đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, "Chậc chậc."

    Từ Thiển Thiển bị tiếng "chậc chậc" này của cậu làm cho tức điên, một chiếc gối ôm liền bị ném qua.

    "Cút! Tui tự bôi được!"

    "Ấy không được, chú Từ chưa tan làm mà, tui phải bôi giúp bà thôi." Giang Niên nở một nụ cười nham hiểm, "Với lại cơ hội tốt thế này, sao mà tui bỏ qua cho được."

    "Yên tâm! Tui sẽ nhẹ tay thôi mà!"

    Sắc mặt Từ Thiển Thiển trắng bệch đi trông thấy, không có cô gái nào là không sợ đau.

    "Ông để đó để tui tự làm."

    "Trẹo chân phải xử lý ngay đấy, sức bà yếu quá, bóp để lại máu bầm đấy." Giang Niên kéo một chiếc ghế nhỏ tới, nhướn mày, "Đưa cái chân thúi nhà bà qua đây."

    "Chân ông thúi thì có! Không tin ông ngửi đi!" Từ Thiển Thiển miễn cưỡng, đưa bàn chân nhỏ trắng như tuyết qua.

    Có lẽ do con gái rất thích rửa chân, nên cả lòng bàn chân không có da chết. Ngược lại còn hồng hào pha chút phấn, các ngón chân co lại như những viên chè trôi nước trắng muốt.

    Vì đang duỗi chân trên ghế sofa nên vạt áo ngủ của Từ Thiển Thiển bị kéo căng, phác họa ra cặp núi nhấp nhô, trông vô cùng quyến rũ.

    Giang Niên chỉ liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ từ khi nào mà lớn vậy rồi nhỉ.

    Cậu đổ một ít dầu xoa bóp vào lòng bàn tay, chuyên tâm đặt lên mép mắt cá chân đang sưng của Từ Thiển Thiển. Dùng một chút lực, rồi xoa theo vòng tròn.

Ghi chú

[Lên trên]
Em có bao giờ nghĩ, là anh đớn đau bao năm tháng?
Em có bao giờ nghĩ, là anh đớn đau bao năm tháng?
[Lên trên]
Có vẻ là đại học Hạ Môn?
Có vẻ là đại học Hạ Môn?