Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nhiệm vụ trên bảng điều khiển, Giang Niên ngơ ngác. 5000 tệ?
Không sai. Khứa này mỗi lần xem nhiệm vụ đều nhìn vào phần thưởng trước, còn nhiệm vụ là gì thì không quan trọng.
Do đang trên đường về nhà, lại còn phải nói chuyện với Từ Thiển Thiển nên Giang Niên chỉ kịp liếc nhìn phần thưởng rồi vội vàng đóng bảng điều khiển lại.
Sau khi có được hệ thống, tâm thái của Giang Niên đã thay đổi.
Hai mươi năm sau, cậu sẽ ly hôn.
Nếu cứ tiếp tục đi theo quỹ đạo cuộc sống ban đầu, cậu sẽ phải trải qua hai mươi năm tồi tệ và đau khổ. Yếu đuối, tự ti, sa đọa, chẳng làm nên trò trống gì, một cuộc hôn nhân thất bại.
Nếu tương lai đã định sẵn là một bi kịch, thì đúng là con mẹ nó thiệt chớ.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã về đến dưới lầu, Giang Niên đang chuẩn bị đi lên từ cầu thang tối om. Bỗng nhiên bị Từ Thiển Thiển gọi lại, cậu bất giác quay đầu nhìn cô.
"Sao thế?"
"Quy khứ lai hề từ, ngộ dĩ vãng chi bất gián, câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?" Cô hỏi. Trong bóng tối chỉ có thể thấy được dáng người mờ ảo của cô gái, giọng nói trong trẻo.
Giang Niên ngẩn ra, cậu đã thuộc lòng tất cả các bài thơ cổ trong môn Ngữ văn thi đại học nên buột miệng đọc ngay.
"...Tri lai giả chi khả truy, thực mê đồ kỳ vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi." [note80043]
Từ Thiển Thiển bước lên một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái trong bóng tối hiện ra rõ hơn một chút. Đôi mắt trong veo như nước trong ánh sáng mờ tỏ, cô nói với vẻ nghiêm túc.
"Bây giờ vẫn chưa muộn, mọi thứ vẫn còn kịp."
Cậu hiểu ý Từ Thiển Thiển đang nói về kỳ thi đại học, nhưng trong khoảnh khắc đó, Giang Niên vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.
Nhiệm vụ trong hệ thống đều liên quan đến Từ Thiển Thiển, ba mươi tám tuổi vẫn còn kịp, vậy bây giờ mười tám tuổi thì sao? Có phải ngay từ đầu đã đi sai đường rồi không?
Người phù hợp với mình nhất, có lẽ đang ở ngay bên cạnh.
Ngay khi ý nghĩ này vừa nảy ra, cậu đã nghe Từ Thiển Thiển nói một câu.
"Tui có một bộ đề tiếng Anh ở đây..."
"Khụ khụ, tui biết rồi." Giang Niên nhanh tay lẹ mắt, lập tức chặn ngay hành động rút đề thi từ trong cặp ra của Từ Thiển Thiển, "Trễ rồi, mai xem được không?"
Từ Thiển Thiển lườm cậu một cái, mái tóc đuôi ngựa xinh xắn vung lên rồi đi thẳng lên lầu.
"Tùy ông."
Về đến nhà.
Giang Niên ném cặp sách xuống định đi tắm, nhân tiện nằm lên giường xem kỹ nhiệm vụ trên bảng điều khiển. Nhưng cậu lại bị mẹ gọi lại hỏi chuyện bưu phẩm.
"À, giày con mua cho mẹ với lão Giang đó, mua lúc giảm giá hời lắm."
"Con tiêu hoang thế làm gì, mua cho mình là được rồi." Mẹ cậu lầu bầu, "Đâu phải mẹ không có giày đi đâu, đừng có vung tay quá trán thế."
Lão Giang nghe vậy cũng bước tới nói vài câu. Đại loại là kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng nên giữ lại cho mình dùng, sau này còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Giang Niên bịt tai chạy thẳng vào phòng tắm, nước đổ đầu vịt, không nghe không nghe.
Sự thật chứng minh, bố mẹ mãi mãi là sinh vật ngoài miệng chê bai nhưng thâm tâm lại rất thành thật.
Lúc Giang Niên tắm xong đi ra, đôi giày da mới của lão Giang đã được đánh xi, đặt ngay ngắn ở ngăn đầu tiên của kệ giày. Đôi giày của mẹ cậu cũng không ngoại lệ, đã được xỏ dây cẩn thận.
Cậu vừa lau tóc, vừa không khỏi mỉm cười rồi quay về phòng.
Giang Niên thành thạo bật điều hòa và quạt điện, để tóc khô tự nhiên. Một tay cậu cầm cốc nước trên bàn, tay kia mở bảng nhiệm vụ của hệ thống.
"Hửm? Tình địch?"
Cậu lướt qua mô tả nhiệm vụ, dừng lại một chút ở câu từ cấp ba đến đại học chưa từng nói chuyện. Người nào mà tàn nhẫn dữ vậy, tình tiết yêu thầm à?
Có người thầm thương trộm nhớ Từ Thiển Thiển, Giang Niên cũng không hề thấy lạ. Cậu nhìn Từ Thiển Thiển từ nhỏ đến lớn như một cặp oan gia, cả hai biết rõ về nhau, từ lâu đã không còn cái gọi là ảo tưởng về khoảng cách.
Trong mắt người ngoài, Từ Thiển Thiển là một cô gái ngoan ngoãn da trắng, dáng xinh, học giỏi.
Phòng ngủ chính nhà họ Giang.
Lý Hồng Mai trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến đôi giày mà con trai mua cho hai vợ chồng, bà không nhịn được mà huých chồng trong bóng tối.
Lão Giang lập tức rùng mình một cái, người căng cứng giả vờ ngủ. "Đừng giả vờ nữa, ông còn thức." Lý Hồng Mai lạnh lùng nói.
"...Hở? Hồng Mai?" Bố Giang quay người, ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ không mở nổi mắt, "Muộn thế này rồi, hàng xóm láng giềng đều ngủ cả rồi, bà làm sao thế?"
Một câu nói, buff đã lên tận nóc.
Lý Hồng Mai cạn lời, "Nói chuyện nghiêm túc với ông đây, ông nói xem có nên can thiệp vào chuyện Tiểu Niên chơi game không. Kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng lỡ làm ảnh hưởng đến việc học thì sao?"
"Hay là mai nói với nó, không cho nó chơi nữa?"
Bố Giang suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi thấy không ổn."
"Có gì mà không ổn? Ông có biết lớp 12 quan trọng cỡ nào không?" Lý Hồng Mai sốt ruột, trở mình ngồi dậy, "Không đỗ được trường đại học tốt, ra ngoài xã hội sẽ gặp khó khăn khắp nơi."
"Những chuyện này tôi đều biết, bà đừng vội, nghe tôi phân tích từ từ." Lão Giang là người tính tình chậm rãi, đó giờ luôn rất kiên nhẫn, "Con nó vừa mới kiếm được tiền, người đầu tiên nó nghĩ đến là ai?"
"Tôi ước chừng thằng Niên nó tiêu đâu cỡ ngàn rưỡi ngàn sau rồi. Có lẽ số tiền kiếm được nó đều tiêu hết cho chúng ta rồi, ăn vào bụng rồi, đi vào chân rồi."
Nghe vậy, lông mày của Lý Hồng Mai cũng giãn ra.
"Tiểu Niên là một đứa trẻ ngoan, nhưng trẻ ngoan cũng không tìm được việc làm, không học đại học thì làm sao đây."
"Bà đừng vội, nghe tôi nói hết đã." Bố Giang đặt tay lên vai vợ, "Đợi tuần sau trường có bài kiểm tra tháng, có điểm rồi thì nói chuyện với Tiểu Niên sau cũng được."
"Tôi nói bà này, mấy ngày nay cũng khen con nhiều vào. Đừng có lúc nào cũng trưng cái bộ mặt khó ở ra thế."
"Biết rồi biết rồi, chỉ có ông là nhiều lời." Lý Hồng Mai cuộn chăn lại, "Ngủ ngủ, mai còn phải đi làm. Lải nhải mãi, ra vẻ ông đây giỏi giang lắm."
Lão Giang: "..."
Hôm sau.
Giang Niên ra ngoài mua bữa sáng, lại đặc biệt mua thêm một phần cho Từ Thiển Thiển, thế là hai người lại "vừa khéo" mà đi học chung đường.
Từ Thiển Thiển bĩu môi, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." [note80044]
"Tui vô sự hiến ân cần bao giờ, không phải bà đã đồng ý dạy ttui môn Toán sao?" Giang Niên đi nhanh mấy bước đuổi theo, hai người đi vòng qua con hẻm nhỏ để ra đường lớn bên ngoài.
"Ồ." Từ Thiển Thiển yên tâm cắn một miếng bánh bao chay, nheo mắt hút một ngụm sữa đậu nành, "Mà sao ông cứ mua sữa đậu nành thế, tui muốn uống sữa chua dâu."
"Đừng quậy nữa, sữa đậu nành tốt cho não." cậu nói.
Ánh nắng chan trên phố, cây xanh tươi tốt um tùm, vệt nắng lốm đốm in trên con đường lát gạch gập ghềnh dọc các cửa hàng. Các quán ăn sáng đông nghịt học sinh, khói trắng bốc lên nghi ngút.
"Hửm? Sao tui chưa nghe nói sữa đậu nành bổ não bao giờ nhỉ?" Từ Thiển Thiển mang đôi giày trắng đi phía trước, quay đầu lại hỏi với vẻ tò mò, "Sữa óc chó mới bổ não chứ nhỉ?"
Sữa đậu nành giàu phytoestrogen, bổ cho "cơm" của em bé, tự nhiên cũng bổ não cho em bé. [note80045]
Giang Niên thầm nghĩ, có phải bổ não cho bà đâu, "Ai nói với bà óc chó bổ não, hoàn toàn là tác dụng tâm lý thôi."
"Thật à?"
Ánh nắng len qua kẽ tóc của cô gái, tiếng nói chuyện dần xa.
Thấy sắp vào đến cổng trường, Giang Niên giả vờ tùy ý, hỏi một câu như không có gì.
"Này, lớp bà có bạn nam nào tên Chu Hải Phi không?"
Nghe vậy, bước chân của Từ Thiển Thiển dừng lại.
"Bạn nam?"
"Ừ, sao thế?"
"Lớp tui đúng là có một người tên Chu Hải Phi, nhưng mà..." Từ Thiển Thiển nhìn Giang Niên, đôi môi hồng khẽ mở, "Bạn ấy là nữ sinh, phải là Chu Hải Phỉ." [note80046]
Giang Niên ngớ người, "Nữ?"
Đệch mẹ nó! Gì đây, les à?

