Toàn Văn

Chương 05: Bữa Sáng Đổi Lấy Bánh Mì Trí Nhớ

2025-09-08

9

    Lý Hồng Mai cũng không nhận ra, trên đường đạp xe đi làm bà cứ cười tủm tỉm mãi, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, ngay cả ánh nắng dường như cũng rực rỡ hơn mọi khi. Vừa vào cơ quan, một cô đồng nghiệp hơn bốn mươi tuổi liếc bà một cái rồi "Ối" lên một tiếng.

    "Hồng Mai, nhà có chuyện vui à?"

    "Chuyện vui gì chứ, tôi từng này tuổi rồi thì có chuyện gì vui được nữa đây." Lý Hồng Mai ngoài miệng nói vậy, nhưng lại dừng bước, ngập ngừng không nói tiếp.

    Đây là đang chờ đối phương tâng bốc, một trong những quy tắc ngầm quái lạ trong nghệ thuật giao tiếp của người lớn.

    Người phụ nữ giọng sang sảng cũng rất biết ý, "Thế sao mà nhìn mặt bà trông hớn hở thế? Cứ như trẻ ra cả chục tuổi ấy chứ."

    Tám giờ năm mươi hai phút, người trong văn phòng cơ quan gần như đã đến đủ. Tiếng kéo ghế, pha trà, lật sổ ghi chép, cả những người bày giấy bút ra luyện chữ cũng đều vểnh tai lên nghe.

    "Chà, có gì đâu, chỉ là thằng con nhà tôi kiếm được ít tiền trong kỳ nghỉ hè thôi." Lý Hồng Mai xua tay, "Sợ tôi mệt nên sáng ra nhất quyết không cho tôi làm bữa sáng."

    "Cứ phí tiền đi mua bữa sáng thôi, còn bảo bữa sáng sau này nó bao hết nữa chứ."

    Mấy người phụ nữ trong biên chế đương tới tuổi trung niên này ngoài việc buôn chuyện ra thì niềm vui duy nhất chính là mắng chồng, khoe con, mặt mày ai cũng rạng rỡ.

    "Con trai bà vậy là hiểu chuyện rồi đấy, hiếm có thật, thằng nhóc nhà tôi chỉ biết chơi game thôi." Người phụ nữ giọng sang sảng bắt chuyện, một hòn đá làm dấy lên ngàn con sóng.

    Mấy đồng nghiệp lớn tuổi xung quanh cũng hùa theo vài câu, người trẻ tuổi không chen vào được, bỗng một cô bé mới đến cười tươi rói nói một câu.

    "Dì Lý, thành tích học tập của con trai dì thế nào ạ?"

    Phải nói thật, có một số người có cái tài năng thiên bẩm đến nực cười, chỉ cần một câu nói đã khiến cho chủ đề bỗng trở nên khó xử. Trong văn phòng này ai mà không biết con trai của Lý Hồng Mai học hành làng nhàng chứ, cậu ta muốn thi đỗ đại học cũng là chuyện khó.

    Cốc cốc cốc!

    Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Thiển Thiển bực bội hé cửa, quả nhiên là Giang Niên.

    "Mới bảnh mắt ra mà ông lên cơn cái gì đấy hả?!"

    Vút! Một phần bữa sáng được đưa tới trước mặt cô, Từ Thiển Thiển ngẩn người một lúc, có chút luống cuống.

    "Ông... Ông đừng hòng mua chuộc tui!"

    "Cho bà ăn thì ăn đại đi, lè nhà lè nhè." Giang Niên "chậc" một tiếng. [note80037]

    Giữa những ngày hè oi ả đến bực mình, chỉ một bữa sáng đã xóa tan bức tường vô hình giữa hai người. Từ Thiển Thiển ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động. Đằng nào thì cô cũng đang đói.

    "Cảm ơn."

    "Không cần, ăn xong cho tui mượn bài tập chép một lát."

    Từ Thiển Thiển: "..."

    Bàn ăn chia thành hai chiến tuyến, với Từ Thiển Thiển ngồi bên kia ăn chậm nhai kỹ bữa sáng, còn Giang Niên ngồi bên này hì hục chép bài tập. Hai người không học chung lớp, nhưng đề thi môn khoa học tự nhiên thì giống nhau.

    Cậu cũng không dám chép hết, chỉ chép những đáp án nằm trong phạm vi trình độ của mình.

    Rảnh rỗi không có gì làm, Từ Thiển Thiển nheo mắt, nhìn ánh nắng vàng như rót mật xuyên qua cửa sổ, rồi lại liếc nhìn Giang Niên đang vùi đầu cặm cụi trước bàn.

    "Tui nói nè, bộ nào giờ ông chưa từng nghĩ đến việc cải thiện thành tích học tập à?"

    Nghe vậy, đầu bút của Giang Niên khựng lại, cậu ngẩng đầu nhíu mày.

    "Có chứ, chỉ là trong đầu tui có hai luồng suy nghĩ. Một luồng trống rỗng, và luồng còn lại cũng trống rỗng nốt."

    Từ Thiển Thiển cạn lời, "Vậy ông định thi đại học thế nào?"

    Giang Niên thở dài một hơi, "Tui cũng muốn học lắm chứ, nhưng lớp 12 có bao nhiêu là bài tập, nền tảng vốn đã không vững rồi, thời gian toàn bộ đều dồn vào việc làm bài."

    "Đó là do ông làm chậm."

    "Vì không biết làm nên mới làm chậm." Cậu buông tay, "Làm xong cái này thì môn khác lại không kịp nữa, không chép thì biết sao giờ?"

    Từ Thiển Thiển khoanh tay trước ngực, "Xì, rõ ràng là ông đang viện cớ."

    Ting!

    【Kích hoạt nhiệm vụ học tập: Học, học nữa, học mãi

    Bạn của tuổi ba mươi tám vừa mới ly hôn, đang đứng trước ngã rẽ cuộc đời. Tuổi tứ tuần, muốn chống lại cuộc đời không chỉ cần một cơ thể khỏe mạnh, mà còn cần sự tu dưỡng để cảm thụ cái đẹp.

    Nhiệm vụ: Có một cuộc trò chuyện vui vẻ với Từ Thiển Thiển. Phần thưởng: Bánh mì trí nhớ (năm giờ), trong trạng thái này có thể ghi nhớ kiến thức một cách nhanh chóng.】(Doraemon, giáng lâm)

    Giang Niên nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, có hơi ngơ ngác. Hệ thống đang ban bố cái nhiệm vụ củ c*c gì thế này? Đây là... bản thân của tương lai đang theo đuổi Từ Thiển Thiển?

    Cậu cũng không bài xích, chỉ cảm thấy có chút kỳ diệu.

    Kệ đi, phần thưởng quan trọng hơn.

    "Từ Thiển Thiển, bà nói đúng!" Giang Niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nghiêm nghị nói, "Từ bỏ thì dễ, kiên trì mới khó."

    "Tiếng Anh của tui không tốt, nể tình tui mời bà ăn sáng, bà dạy tui cách học từ vựng đi?"

    Không phải cậu thực sự có chí tiến thủ, chỉ là cậu biết rất rõ thành tích tiếng Anh của Từ Thiển Thiển rất tốt. Cô là lớp trưởng bộ môn tiếng Anh trong lớp cô, gần như lần thi nào cũng đạt điểm tuyệt đối.

    Càng biến thái hơn là, cô không chỉ học thuộc xong 3500 từ vựng thi đại học, mà còn tiện thể học luôn cả từ vựng CET-4 và CET-6. Chỉ cần có ai hỏi đến tiếng Anh, cô sẽ rất vui.

    Quả nhiên, lời của Giang Niên đã gãi đúng chỗ ngứa của cô. Mắt cô ấy híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

    "Thôi được, nể tình bữa sáng... Bổn công chúa sẽ đại phát từ bi nói cho ông biết vậy."

    Giang Niên sau năm phút nghe giảng, hoạt động tâm lý là thế này:

    *(੭*ˊᵕˋ)੭*, không hổ là cao thủ điểm tuyệt đối, cũng có chút bản lĩnh đấy, ừm ừm hiểu rồi!

    Mười phút:

    (ง•_•)ง Hình như bả giảng say sưa quá, có nên ngắt lời không nhỉ?

    Hai mươi phút:

    ԅ(¯﹃¯ԅ), sư phụ đừng niệm nữa, con muốn chết!

    Nửa giờ:

    (╯▔皿▔)╯ Còn lải nhải hơn cả má tui nữa!

    "Vậy, những lời tui vừa nói, ông đã nhớ hết chưa?" Từ Thiển Thiển nói đến khô cả họng, hút một ngụm sữa đậu nành đã nguội, tuyệt học cả đời đều đã dạy hết.

    "Nhớ rồi, nhưng chưa nhớ hết." Giang Niên lập tức đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, "Bà đợi tui nghiền ngẫm đã, để chiều tui nói chuyện với bà sau."

    "Ê! Ông..." Từ Thiển Thiển nhìn bóng lưng của ai đó, chỉ muốn nghiến nát hàm răng bạc.

    Nói với khứa này đúng là phí bà nó hết nửa tiếng đồng hồ mà!

    Về đến nhà, Giang Niên mở bảng điều khiển.

    【Nhiệm vụ: Có một cuộc trò chuyện vui vẻ với Từ Thiển Thiển. (Hoàn thành)

    Phần thưởng: Bánh mì trí nhớ (năm giờ), trong trạng thái này có thể ghi nhớ kiến thức một cách nhanh chóng.】

    Nghe nửa tiếng tọa đàm học tập, cuối cùng cũng thuận lợi nhận được phần thưởng nhiệm vụ. Gần như ngay lập tức, một miếng bánh mì cỡ bánh Daliyuan xuất hiện trên tay cậu.

    Lợi hại thật, tổng kết theo thời gian thực luôn.

    Giang Niên sờ cằm, cậu là một người thực tế. Từ Thiển Thiển nói đúng, không thể cứ mãi buông thả được, chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là thi đại học.

    Xét về cá nhân, Giang Niên là một cư dân của một huyện nhỏ, xuất phát điểm cao hơn trẻ em nông thôn một bậc. Ít nhất vẫn có đường lùi, học không được thì về nhà tìm mối quan hệ vẫn có thể có một công việc.

    Nhưng, đó không phải là điều cậu muốn.

    Học hành, vẫn là con đường tốt nhất để người bình thường thay đổi vận mệnh!

    Thứ hai, thi đỗ vào một trường đại học tốt không chỉ học phí thấp, mà nói ra còn khiến bố mẹ có thể ưỡn ngực thẳng lưng.

    Học vẹt không thể đạt điểm cao, nhưng chắc chắn sẽ không bị điểm thấp. Nếu là năm giờ ghi nhớ, lướt qua 3500 từ vựng thi đại học là quá đủ.

    Nhưng dùng hết để học từ vựng thì có hơi lãng phí. Thực ra tiếng Anh chỉ cần nắm vững bảy, tám phần từ vựng thì thành tích đã không quá tệ rồi.

    Vì vậy thời gian cũng phải phân bổ hợp lý, dù sao các môn khác cũng có những kiến thức cần ghi nhớ.

    Giang Niên lật trang đầu tiên, lập tức có chút không nhịn được.

    "abandon (từ bỏ)" [note80038]

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc là 阿巴阿巴, ban đầu xuất phát như âm thanh của người câm hoặc trẻ sơ sinh, cùng với sự bùng nổ về văn hoá Internet, ngày nay được dùng biểu thị việc đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ và dễ thương? Kiểu đột nhiên đíu biết nói gì ấy
Gốc là 阿巴阿巴, ban đầu xuất phát như âm thanh của người câm hoặc trẻ sơ sinh, cùng với sự bùng nổ về văn hoá Internet, ngày nay được dùng biểu thị việc đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ và dễ thương? Kiểu đột nhiên đíu biết nói gì ấy
[Lên trên]
Con mẹ nó chưa gì đã bỏ
Con mẹ nó chưa gì đã bỏ