Hai bên giằng co khoảng mười giây, Lý Hồng Mai lên tiếng. "Cái game kia của con kiếm được tiền thật à?"
"Vâng, được mà ạ."
"Đã lớp 12 rồi còn chơi game, phải đổi điện thoại của con mới được!" Lý Hồng Mai tháo tạp dề, tức giận lườm cậu, "Sau này không được chơi nữa! Tiền con tự giữ lấy đừng tiêu linh tinh."
"À, dạ, vâng ạ." Giang Niên cũng chẳng thèm để ý, dù sao thì cũng không cần điện thoại để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Nói xong, giọng bà lại dịu đi, "Cơm canh như này phong phú quá, con trai mẹ hiểu chuyện rồi."
Nghe vậy, trong lòng Giang Niên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại toe toét cười.
"Lão Giang chừng nào tan làm ạ?"
"Sắp rồi. Cái thằng này, còn ra vẻ nữa, đi gọi Thiển Thiển sang ăn cơm đi." Lý Hồng Mai sa sầm mặt. Thằng con trai này từ bé đã không đứng đắn, cho tí nắng là rạng rỡ ngay.
"Thế chú Từ đâu ạ?" Cậu hỏi.
Lý Hồng Mai bê quả dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, "Đi công tác tập huấn rồi, đi từ sáng."
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Thiển Thiển hé mở cánh cửa chống trộm, để lộ khuôn mặt đỏ bừng.
"Làm gì đấy?"
"Gọi bà qua ăn cơm. Ấy, sao mặt bà đỏ thế?" Giang Niên phát hiện ra điểm mấu chốt, mặt dày mày dạn đòi chen vào, "Chiều nay bà làm gì ở nhà đấy?"
"Cút đi!" Từ Thiển Thiển cố sống cố chết giữ cửa.
Giang Niên bất ngờ đưa tay tóm lấy cánh tay cô, tức thì cảm nhận được cả người Từ Thiển Thiển cứng đờ, sau đó cô hét toáng lên về phía nhà họ Giang đối diện.
"Dì ơi, Giang Niên nó sờ con!"
"Hả? Không phải, bà...?"
Từ trong bếp vọng ra tiếng mắng của Lý Hồng Mai, "Giang Niên, mày ngứa da rồi phải không! Không được bắt nạt Thiển Thiển!"
"CON KHÔNG CÓ! Bà bớt nói bậy coi." Cậu giật mình kinh ngạc, cuống quá xông thẳng vào trong, thấy Từ Thiển Thiển còn định hét nữa, vội vàng bịt miệng cô lại.
"Ưm ưm ưm!!"
Hai người đứng sát rạt, cậu thậm chí có thể thấy rõ cả những sợi lông tơ mảnh trên mặt cô gái. Một đôi mắt to long lanh ngấn nước nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Gió chiều mùa hạ oi nồng, cậu có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ cổ Từ Thiển Thiển, tự dưng thấy hơi ngượng ngùng.
"Bà đừng hét nữa."
"Ưm ưm."
"Không hét nữa thì tui bỏ tay ra, đồng ý thì gật đầu."
Từ Thiển Thiển ưm ưm, rồi gật đầu.
Giang Niên vừa buông tay ra đã bị cắn một phát, trên cánh tay hằn rõ một dấu răng. Cậu đau đến mức hít một hơi khí lạnh, nhưng lại không dám kêu ra tiếng.
"Từ Thiển Thiển, bà tuổi chó à?"
"Hứ, cho ông chừa." Từ Thiển Thiển quay mặt đi.
Dường như vì trận ẩu đả vừa rồi, trên mặt cô ửng một lớp hồng nhạt. Lúc này Giang Niên mới phát hiện ra trông Từ Thiển Thiển ăn mặc có vẻ khác khác, cậu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi ngẩn người.
"Váy JK à? Mới mua hả?"
Thảo nào lúc nãy cô không mở cửa, hóa ra là đang thử đồ. Nhưng đâu phải là đang thay đồ đâu, bộ váy JK này cũng không hở hang, váy cũng không ngắn, có gì mà phải giấu?
Nhưng Từ Thiển Thiển lại không nghĩ vậy, cô có chút ngại ngùng.
"Liên quan gì đến ông?!"
"Không có gì, đẹp lắm." Giang Niên xoa xoa cánh tay, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Lát nữa qua ăn cơm nhé, có món gà hấp lá sen mà bà thích nhất đấy."
Rầm! Cánh cửa đóng lại.
Từ Thiển Thiển đứng trong phòng khách nhà mình, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới quay người về phòng thay quần áo.
Bảy rưỡi tối.
Giang Duy Chính về đến nhà, thấy một bàn đầy thức ăn thì không khỏi ngẩn ra, đặt cặp tài liệu sang một bên.
"Hôm nay là ngày gì thế?"
"Chẳng là ngày gì cả, toàn bộ là do con trai ông làm đấy." Lý Hồng Mai lườm ông một cái, giục đi rửa tay ăn cơm, tiện thể gọi hai đứa nhỏ đang xem TV trên ghế sô pha lại.
"Ăn cơm thôi, đừng xem nữa."
Chẳng mấy chốc, bốn người đã ngồi vào bàn ăn. Lý Hồng Mai thuật lại lời Giang Niên nói lúc trước. Lão Giang và Từ Thiển Thiển nghe mà ngơ ngác, đồng loạt nhìn về phía Giang Niên.
"Cái này cũng kiếm được tiền à?" Bố Giang hỏi.
"Tất nhiên rồi, thưa đồng chí Lão Giang." Giang Niên mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
"Thật hay giả thế?" Từ Thiển Thiển nhìn cậu mấy lần, từ nhỏ cô đã không thiếu tiền, ăn mặc chi tiêu đều cao hơn Giang Niên một bậc. "Lớp 12 rồi mà ông còn chơi game, coi chừng thi rớt đại học đó!"
Hồi nhỏ hai người quan hệ vẫn còn tốt, cô còn hay cho Giang Niên bánh mì nhỏ ăn. Sau này quan hệ không tốt nữa, rồi cả hai đều lớn, cũng không thích ăn vặt nữa.
Nghe vậy, Lý Hồng Mai cũng nghiêm mặt mắng cậu mấy câu, lại nhắc đến chuyện đổi điện thoại.
Lão Giang gắp một đũa gà hấp lá sen, ăn xong một miếng, sắc mặt phức tạp.
"Tiểu Niên, ông nội dạy con à?"
"Vâng, ngon không ạ?"
"Haiz, không ngon bằng ông nội con làm." Giang Duy Chính thở dài một tiếng, đặt đũa xuống nói, "Hồi bố còn nhỏ, món ông nội con làm mới gọi là tuyệt phẩm."
Nói xong, Giang Duy Chính ngập ngừng, "Thôi, chuyện qua rồi, ăn cơm ăn cơm."
Giang Niên cũng không để tâm, nhưng cơm mình nấu thì cũng chả thấy ngon cho lắm. Chỉ thấy Từ Thiển Thiển dường như ăn rất thích, lần đầu tiên thấy cô ăn tù tì hai bát cơm liền.
Ting! Bảng tổng kết hiện ra.
【Nhiệm vụ: Nấu cho bố mẹ một bữa tối thịnh soạn. Phần thưởng: 800 tệ (Đã hoàn thành).】
Gần như cùng lúc, điện thoại rung lên một tiếng.
Dù Giang Niên biết là tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng, nhưng vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra xem. Mua thức ăn hết gần 400, cộng thêm 800 tiền thưởng vừa nhận được.
Hiện tại số dư tổng cộng là, 1350.64 tệ.
"À đúng rồi, Hồng Mai, bà đóng tiền điện nước chưa?" Bố Giang đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Chưa, sao thế?"
"Tiền điện nước nhà mình hình như..." Ông nói được nửa chừng, dường như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Giang Niên, "Con đóng tiền điện nước rồi à?"
"Vâng, sao ạ?"
Bố Giang ngẩn người mấy giây, "Không có gì. Tiền của con thì con tự giữ lấy, lớn rồi sẽ có lúc cần dùng tiền."
Khi ông nói câu này, ánh mắt vô tình hay hữu ý liếc về phía Từ Thiển Thiển. Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thằng con trai nhà mình đúng là ngu như bò vậy.
Rõ ràng hai nhà môn đăng hộ đối, biết rõ gốc gác của nhau. Tiếc là hai đứa nhỏ lại không hợp nhau, dưa hái xanh thì không ngọt [note79919], cũng không biết bình rượu mơ nhà họ Từ cuối cùng sẽ thuộc về tay ai nữa.
Ăn cơm xong, Từ Thiển Thiển và Lý Hồng Mai đi rửa bát, Giang Niên dọn dẹp bàn ăn. Khoảng hai mươi phút sau, một đĩa dưa hấu ướp lạnh được bưng lên bàn.
Ăn dưa hấu xong, trò chuyện một lúc, Từ Thiển Thiển liền về nhà.
Đóng cửa lại, cả gia đình ba người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bố Giang thở dài một hơi, "Tiểu Niên, Thiển Thiển học lớp nào ấy nhỉ?"
"Lớp bên cạnh bọn con, haha!"
Vừa nghe Giang Niên cười, bố Giang tức thì bốc hỏa, "Cười cái cục c*t, mày mà được một nửa hiểu chuyện như con bé Thiển Thiển thôi là bố đã phải cảm tạ tổ tiên rồi."
Giang Niên cười không phải vì Từ Thiển Thiển, mà là vì nhiệm vụ lại được làm mới.
【Ở tuổi ba mươi tám, cơ thể của bạn đã bị bào mòn từ lâu. Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, tái tạo một cơ thể khỏe mạnh, nâng cao sức hút cá nhân, là nền tảng để lật ngược tình thế.】
【Nhiệm vụ phụ: Chạy dài 2km một mạch (không được nghỉ), phần thưởng: 300 tệ.
Chạy dài 3km một mạch (không được nghỉ), phần thưởng: 700 tệ.
Chạy dài 5km một mạch (không được nghỉ), phần thưởng: 1000 tệ.】

