Chương 100 - 200

Chương 169 - Mở hé ra một chút thôi!

2025-10-05

1

Giáo phái Thánh Địa Tà Ma tìm cách biến lục địa thành một vùng đất hoang tàn quỷ ám.

Lý do của chúng?

"Tại sao cõi quỷ lại sai trái cố hữu? Tại sao chúng ta không thể thấy rằng nó thể hiện sự tăng trưởng và thay đổi mà chúng ta cần theo đuổi? Sợ hãi điều chưa biết là tự nhiên. Nhưng chạy trốn khỏi nó sẽ không giải quyết được mọi thứ."

Toàn những lời ngụy biện điên rồ, những lời mê sảng của một kẻ cuồng tín.

Vậy tại sao lại biến lục địa thành Vực sâu?

"Bởi vì đó là điều đúng đắn phải làm."

Không ai xứng đáng với danh xưng "kẻ cuồng tín" hơn bọn họ.

Lý do ư?.

Chúng không có.

Biện minh ư? Càng chẳng tìm thấy đâu.

Chúng đơn giản là tin.

Chúng chỉ tin, chỉ cho rằng điều đó tất yếu phải xảy ra.

Đức tin vô căn cứ, sự cuồng tín thuần túy.

Và vì thế, bọn giáo đồ ấy thực sự là những kẻ điên.

Đó là lý do tại sao các giáo sĩ Dị giáo bùng cháy với lòng nhiệt thành muốn bắt giữ và giết những kẻ dị giáo này.

Thực ra, những kẻ cuồng tín ấy đã thực hiện một số nỗ lực nhằm quỷ hóa các khu vực, và lần này, kịch bản đó đang tái hiện tại vùng đất này.

Chúng đã thu thập một trăm con dê non vừa mới sinh làm vật hiến tế, định dùng làm vật dẫn để triệu hồi bầy gnoll, biến nơi đây thành vùng thánh địa của thú dữ và quái vật.

Ngay từ trước khi làng tiên phong được thành lập, bọn chúng đã bắt đầu gom góp sinh linh quanh đó.

Tình thế vốn dĩ đã không thể lường trước.

Ban đầu, chúng tìm cách thiết lập một "vương quốc Gnoll" trong khu vực này, nhưng dần dần lại biến thành cuộc tấn công quy mô vào làng.

Làng tiên phong với tường gỗ và tháp canh, vốn chỉ là một cứ điểm biên giới, giờ chẳng khác gì một pháo đài nhỏ.

Và khi con mồi tự dâng thân vào bẫy, chúng gọi đó là:

"Phúc lành từ Thần."

Những kẻ cuồng tín thực sự tin điều đó.

Cứ như thể chính Thần linh đã ra lệnh cho chúng nuôi béo lũ quái thú và gia tăng số lượng của chúng.

Con mồi dâng hiến bản thân, từng mảnh thịt bị cắt ra như lễ vật.

Thế là nghi thức nuốt chửng làng tiên phong bắt đầu.

Một nhiệm vụ không thể xem nhẹ, nên chúng dồn toàn bộ công sức vào kế hoạch này.

Chúng xâm nhập vào các nhóm lính đánh thuê, tập hợp thêm nhiều Gnoll vào hàng ngũ.

Pháp thuật của bọn tà giáo gắn liền với ma vật 

Các bậc thầy về tẩy não và thao túng đã hành động, với những tín đồ và linh mục cấp thấp cũng tham gia.

Gnoll, những sinh vật có hành vi bầy đàn giống như linh cẩu, luôn tấn công theo nhóm và di chuyển theo bầy đàn.

Chúng có khuynh hướng tự nhiên hình thành một bầy đàn, tất cả những gì chúng cần là một thủ lĩnh.

Thế là, từng con gnoll được ban phúc, hoặc đúng hơn là bị nguyền rủa.

Và như thế, Đạo Quân Gnoll ra đời.

Đó không phải chuyện của một hai ngày.

Để tạo nên một "đàn thú" hàng trăm con, bọn tà giáo đã phải ròng rã huyết lệ.

Đội quân này mang theo máu, mồ hôi và nước mắt của giáo phái.

"Một thánh địa sẽ trỗi dậy!"

Chúng tuyên bố mục đích của mình nơi hoang dã.

Chúng đã đổ hàng nghìn krona vào việc vũ trang cho lũ Gnoll, lựa chọn một thủ lĩnh và bẻ cong ý chí của nó bằng tà thuật.

Số tài nguyên ấy thậm chí còn vượt xa cả lượng nuôi sống toàn bộ làng tiên phong.

Chúng tin rằng điều đó là xứng đáng.

Đầu tư lớn cho kết quả lớn.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu cho tham vọng của Giáo phái Thánh Địa Tà Ma.

Khi bọn tà giáo dốc cạn thời gian và tài nguyên, thì những người khai hoang lại không ngừng xây tường, dựng lũy.

Đây là toàn bộ sự thật đằng sau tất cả.

Còn với Enrid, tất cả chỉ như một câu chuyện xa xôi vượt ngoài tầm nhận thức.

Một biến cố bất ngờ.

Nhưng sao chứ?

Chẳng quan trọng.

Dù biết hay không, kết quả cũng thế thôi.

Anh chẳng quan tâm "vì sao", chẳng cần biết "nguyên do".

Điều duy nhất anh biết, là quái vật đang đến.

Và việc của anh chỉ là giết sạch chúng.

"Cái gì, Cả một bầy quái vật á?"

Krais đã bắt đầu có cảm giác mơ hồ về những gì đang xảy ra.

Một đám đông như vậy, đột nhiên xuất hiện từ vùng hoang dã và cánh đồng?

Và được vũ trang đầy đủ?

Và thậm chí có gián điệp trong làng?

Chuyện đó… vô lý vãi chưởng.

Khi lưỡi kiếm kề cổ trưởng làng, tiếng kêu bên ngoài dồn dập, anh vừa phải vá vội vết thương cho Finn, vừa chạy lên tháp canh để quan sát toàn cảnh bầy quái.

Sau đó, anh vội vã lên tháp canh để đánh giá quy mô của đám đông quái vật.

Trong khi thân thể di chuyển, tâm trí Krais gấp gáp suy tính.

"Những kẻ cuồng tín."

Phải, chính là bọn chúng.

Bọn phiền toái nhất lục địa này.

Chúng tập hợp trong thù hận, phơi bày dã tâm cho thiên hạ thấy.

Chỉ cần nhìn vào bầy quái này thôi đã đủ hiểu: đó là kết tinh của oán độc và tà niệm.

Dù chỉ đoán mò, nhưng Krais biết chắc: bầy này được nuôi dưỡng bằng máu, mồ hôi và tài nguyên cuồng tín đã dốc cạn.

Mặc dù đó chỉ là một phỏng đoán.

Nhưng… đoán cũng chẳng để làm gì nên anh bỏ qua.

"Biết thì sao chứ?"

Sống sót mới là điều quan trọng.

Với Krais, lúc này chỉ còn một câu hỏi duy nhất: làm sao để giữ mạng.

Kết luận mà cậu đạt được là:

"Không có máy bắn đá, không có nỏ công…."

Không có vũ khí công thành.

Không có pháo.

Lính đánh thuê thì có, nhưng ít hơn nhiều so với số quái.

Dù tường thành có vững, nhưng với vài trăm linh cẩu và gnoll thì chắ trụ bằng mắt ?

Thế còn quân đội?

Họ có thể có một số lượng lớn người trong dân quân, nhưng họ vẫn thua kém về số lượng.

Rõ ràng là họ sẽ có ít binh lính hơn.

Họ có thể cầm cự được không?

Họ có thể giữ vững như hiện tại không?

Một số dã thú linh cẩu đã cào cấu vào tường, cạo và cào, cố gắng trèo lên.

Nếu chúng tiếp tục, chẳng phải cuối cùng sẽ có một điểm yếu sao?

Một vết nứt nhỏ có thể dễ dàng biến thành một lỗ hổng, và một lỗ hổng sẽ trở thành một lối đi, một cánh cổng.

Một cửa tử đúng nghĩa.

Cũng có rất nhiều Gnoll có vũ khí.

Chúng đang đập vũ khí vào tường.

Thậm chí còn có một số con dùng rìu chặt vào nó.

Vô số vết xước và vết sẹo đang tích tụ trên tường.

'Phải có đường thoát chứ?'

Nếu tường sụp, liệu họ kịp chặn lại?

"Không… không thể nào được"

Cuộc chiến này có giới hạn thời gian.

Cầm cự được bao lâu, đó là vấn đề.

Đó là kết luận.

Điều đó có nghĩa là… họ sẽ phải chờ tiếp viện.

Krais đã thấy một vài người nuôi chim.

Krais đã thấy vài người nuôi bồ câu đưa tin, loại lông xanh dùng để liên lạc khẩn.

Nhưng cho dù thả ngay lúc này, ai biết được bao lâu mới có người đến?

Kết luận là như nhau.

'Chết tiệt… tệ thật'

Họ có thể cầm cự được không?

Krais cảm thấy một cảm giác bất an đang lớn dần.

Khi anh nói về sức mạnh của các bức tường, anh đã hình dung một bầy quái vật tiêu chuẩn, nhiều nhất là ba mươi đến năm mươi con.

Nhưng giờ đây con số đó đã tăng gấp mười lần.

"Chuyện này toang quá rồi"

Một cơn bất an tràn lên trong ngực.

Theo phản xạ, cậu tìm kiếm đội trưởng của mình.

Mắt anh khóa chặt vào Encrid, người vẫn điềm nhiên bước, không chút lo lắng, như thể chẳng có gì đáng bận tâm. 

Encrid di chuyển bình tĩnh, đều đặn đi lên tháp canh.

Krais biết đội trưởng của mình, người đã gần như ám ảnh với việc luyện tập.

Với người đã ám ảnh khổ luyện như anh, Krais biết rõ: nếu Encrid bình thản như vậy, ắt hẳn anh ta có điều gì đó chắc chắn trong lòng.

Vì vậy, khi Encrid hành động như thế này, hẳn phải có điều gì đó anh ta tự tin.

Nhưng hiện tại, Krais không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục theo dõi.

Sau khi băng bó xong cho Finn, cậu lại trèo lên tháp, nhìn bầy thú tràn ngập dưới chân tường.

"Ê, tôi đau đấy."

Giọng Finn vọng lên từ dưới.

"Tôi xuống đây."

Krais đi xuống, mặc dù đã băng bó vết thương cho Finn, nhưng lỗ hổng ở bụng cô vẫn đáng lo ngại.

Đó là một lần suýt chết, nhưng các cơ quan nội tạng của Finn dường như không bị tổn thương chút nào.

"Tôi dùng chiêu Eil Karaz để né chỗ hiểm đấy"

Finn yếu ớt nói đùa.

"Chiêu đó có thật luôn à?"

"Đùa thôi mà."

Giữa cơn sinh tử, cô vẫn còn hơi sức để pha trò, đủ biết tinh thần cô vẫn chưa rơi xuống đáy.

"Thách đấu với tôi một trận nhé."

"Ờ, được rồi"

Krais nhẹ nhàng gạt bỏ những lời lẩm bẩm của cô trong khi kiểm tra vết thương của Finn lần nữa.

Cô ấy sẽ cần phải cẩn thận với việc di chuyển.

Nhưng đó không phải là vết thương chí mạng.

"Cô không chết được đâu.."

"Ít nhất là… chưa."

Finn cũng nhận ra điều đó, sự bất an về việc bức tường sẽ giữ được bao lâu.

"Ừ, thì..."

Krais nhún vai.

Trong trường hợp mọi thứ diễn ra tồi tệ, cậu đã tìm thấy một lối thoát.

Mặc dù điều đó có nghĩa là bỏ rơi tất cả mọi người còn lại bên trong ngôi làng, anh đã cân nhắc mọi khả năng, bao gồm cả tình huống xấu nhất.

Vì Krais luôn tính trước… cho trường hợp tệ nhất.

Các làn bắn dài đã được thiết lập trên đỉnh tường.

Bên dưới, bầy Gnoll và linh cẩu gầm thét chen chúc nhau, âm thanh của chúng hợp lại thành một tiếng rú dài vang vọng khắp đêm hoang.

Cảnh tượng này trông giống như một bình địa quái vật hơn bất cứ thứ gì khác.

"Cái quái gì thế này?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều quái vật thế này? Tại sao lại có... không, quá nhiều rồi!"

"Fam? Fam chết rồi. Không lẽ Ralph…?"

Lũ quái vật đang tràn ngập, còn đồng đội thì vẫn còn ấm xác.

Khi Encrid leo lên, đám lính gác trong thị trấn vẫn đứng đực ra như tượng. Không ai kéo cung, không ai bắn tên.

Ít nhất thì… cũng chưa ai hét hay vãi ra quần. Vậy cũng đáng khen rồi.

Bang!

Grrrgh!

Tiếng tru đặc trưng của lũ gnoll vang lên, vừa rợn người vừa… khó nghe đến mức muốn ném dép. Chúng dùng cả thân mình húc vào cổng và rào chắn. Gỗ rít lên chói tai, rung bần bật, nhưng vẫn chưa gãy.

Encrid liếc đánh giá.

'Tường vững đấy.'

Quái vật đang lao vai và đá vào cổng và hàng rào bằng vũ khí.

Nhưng nó vẫn giữ vững mạnh mẽ.

Còn tinh thần lính gác thì… không chắc bằng một góc nữa.

Bọn họ đang bị đẩy lùi bởi khí thế hung hãn của lũ gnoll. Ai nấy đều run như cầy sấy.

"…Cái quái gì đang diễn ra vậy?!"

Đây vốn không phải trung tâm vương quốc, mà là vùng hẻo lánh phía bắc. Xa hơn nữa là đồn biên giới phương Bắc, và nơi này còn xa hơn cả thế.

Trên lục địa Pen-Hanil, khu vực này vốn đã nhiều quái, nhưng cảnh tượng hôm nay thì vượt chuẩn, thậm chí quỷ cũng phải ngán.

Tuy nhiên, những gì họ đang thấy không bình thường. Đây là một cảnh tượng bất thường.

Nỗi sợ và áp lực lan nhanh như bệnh dịch.

Lực lượng của quái vật có tác dụng này.

Vài con gnoll đột biến nhặt những tảng đá lấm bùn, ném mạnh về phía rào chắn.Những viên nhỏ thì cỡ đầu người thôi, vừa đủ để nghiền nát một cái sọ.

Những viên đá nhỏ hơn bay vào khu vực lính canh đang đứng.

"Áaa!"

Đám lính cúi rạp xuống khi đá bay vụt qua đầu.

Nhìn kỹ lại, hàng rào thật sự được xây khá chắc chắn.

Krais từng khẳng định: "Trừ khi có nguyên một đàn quái kéo đến, chứ bình thường thì nó không đổ được đâu."

Tiếc là hôm nay đúng là có nguyên một đàn quái thật sự đã xuất hiện

Cánh cổng kêu cót két, mấy anh thì lính đang gồng mình giữ.

Nếu để nỗi sợ nuốt mất lý trí thì coi như khỏi tốn tiền mua mộ.

Chờ đến khi tường vỡ, chỉ còn đường chết. Sự hỗn loạn sáng nay sẽ trở nên vô ích.

"Không bắn thì đưa cung đây cho tôi!."

Giữa sự hỗn loạn, Encrid tiến lên, leo lên cầu thang dốc và vươn tay ra.

"Hả?"

"Tôi hỏi là cậu định đứng nhìn đến bao giờ!"

Tôi hỏi là cậu định đứng nhìn đến bao giờ!

Đó là một cây cung ngắn — tầm bắn không xa, nhưng đám quái đang chen chúc dưới kia, bắn kiểu gì cũng trúng vài con, hy vọng nó có tác dụng.

"Lâu rồi mình chưa dùng cung nhỉ."

Anh đã học cách sử dụng cung trước đây.

Anh khẽ gảy dây vài lần, tìm lại cảm giác, hồi tưởng lại những động tác cũ khi tay anh di chuyển.

Với tay trái nắm cung, anh duỗi cánh tay ra, nhắm và lắp tên. Cây cung rít lên khi nó cong lại và twang. Sức mạnh của anh không thiếu.

Anh nhắm vào một trong những quái vật và bắn.

Bang!

Đúng lúc một con gnoll húc mạnh vào hàng rào.

Thwack.

Mũi tên lao đi như gió, rít qua đám gnoll và linh cẩu… rồi cắm phập xuống đất.

Ngay sau đó, nó bị giẫm nát.

"Trúng đấy chứ, mà sao… chẳng ăn thua"

Anh đã nhắm đúng cách.

"Tôi thấy cậu đánh đấm giỏi đấy, nhưng chắc là lần đầu dùng cung hả?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau. Đó là Đội trưởng, người đã leo lên sau khi nghe thấy tiếng ồn. Hắn ta bối rối nhưng vẫn cố gắng nói khi di chuyển, luôn quan tâm đến những gì đằng sau mình.

Encrid đã nhận thấy rằng đội trưởng có một ý chí kiên định từ những lần chạm trán trước của họ.

Điều đó rõ ràng bây giờ.

Đội trưởng đang leo lên cầu thang.

Thud! Một cú va chạm nữa!

Lũ Gnoll lại hú lên.

Vì sự hỗn loạn, rất khó để nghe thấy bất cứ điều gì trừ khi bạn nâng giọng.

Encrid úp tai và nói.

"Anh nói gì cơ?"

"Tôi tưởng tôi nghe thấy cậu nói gì đó."

Giọng đội trưởng sắc sảo, tiết lộ rằng hắn ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ta nhanh chóng trả lời, và Encrid liếc nhìn hắn ta một cái trước khi quay lại nhìn sự hỗn loạn.

"Không, tôi chẳng nói gì cả."

Sau khi trả lời, đội trưởng chuyển sự tập trung của mình và sau đó, với một hơi thở sâu, hét lên với tất cả sức lực.

"Chúng ta định chết đứng thế này à?!"

Tiếng của hắn vang dội, át cả tiếng rít của đám quái. Tiếng hét của hắn ta đâm xuyên qua tai đám lính canh.

"Quên người chết đi! Nghĩ đến người sống di! Trừ mấy thằng mù ra thì thấy kẻ địch ngay trước mắt không?! Giơ cung lên!"

Đó đúng là lời Krais từng dạy: giữ kỷ luật, giữ đội hình.

Cùng lúc, Dolph Fulman, kẻ từng là lính đánh thuê, biệt danh Độc Nhãn Đao đang trèo lên từ phía đối diện.

Biệt danh của hắn ta giống như Kiếm Sĩ Một Mắt, hoặc có lẽ chỉ là Chiến Binh Một Mắt.

Mặt Dolph xuất hiện, và với con mắt còn lại, hắn ta trừng mắt nhìn Encrid trước khi hét lên.

"Bắn đi! Rào chắn chưa đổ đâu! Bắn trước khi bị ném đá chết!"

Encrid không biết có bao nhiêu lính canh có mặt, nhưng mũi tên có vẻ dồi dào.

Có ít nhất hai mươi cung thủ.

"Ê, trả cung tôi đây!"

Tên lính lúc nãy chìa tay ra.

Encrid trả lại ngay, mặt tỉnh như không.

Cung không phải sở trường anh

Đây chỉ là một kỹ năng khác để học sau này.

Chẳng bao lâu, hơn hai mươi cung thủ, nhưng thực ra chỉ hơn hai mươi một chút, xếp hàng và đồng loạt nhả tên.

Grrrrrgh!

Tiếng tru của đám gnoll rền vang.

Thud!

Khi Gnoll xông vào và đập cơ thể vào hàng rào.

Thwack, thwack.

Những mũi tên bay đi.

Không giống như con gà Encrid bắn lúc nãy, những mũi tên lần này thì trúng thật - đầu, tay, chân, chỗ nào mềm là cắm.

Một vài con mặc áo da rách, vài con chẳng có gì ngoài lớp lông.

'Chúng kiếm đâu ra mấy món vũ khí này chứ?'

Vũ trang cho năm trăm con gnoll như vậy, chắc ngay cả quý tộc cũng phá sản.

Đây là một mớ hỗn độn nghiêm trọng.

Một âm mưu nào đó chăng?

À, Encrid không quan tâm.

Mặc kệ. Giờ quan trọng là giữ hàng.

Encrid liếc nhìn những quái vật đang chết dần, mũi tên xuyên qua chúng, ánh mắt anh nhìn xa xăm.

Anh không thể tìm thấy lối thoát khi bị truy đuổi trước đó, nhưng bây giờ không có gì phải vội.

Anh có hàng rào, anh có thời gian, và không cần phải nhảy múa để tránh bị dã thú linh cẩu cắn.

Tìm một mục tiêu chưa bao giờ dễ dàng như thế này.

Giữa sự hỗn loạn của lũ Gnoll, có một con nhỏ hơn đang bình tĩnh đứng trên một gò đất nhỏ.

Đây là loại vị trí mà thủ lĩnh của một bầy quái vật sẽ cần.

Trong số tất cả những tiếng la hét, nhảy nhót và vẫy vũ khí điên cuồng, con Gnoll nhỏ bé đứng một mình, điềm tĩnh.

Encrid từng chết dưới tay nó không biết bao nhiêu lần.

Giờ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, dáng của nó khác hẳn.

'Chết thêm vài lần nữa chắc mình phân biệt được cả gnoll xinh với gnoll xấu mất.'

"Phần còn lại giao cho các người."

Anh nói, rồi quay lưng đi xuống.

Cảm giác hơi trống rỗng khi chỉ đi xuống.

Grrrrgh!

Anh hét to át cả tiếng tru của đám quái.

"Đừng hoảng! Cứ bắn tiếp! Thấy đồng đội thì đừng bắn!"

"…Cái gì cơ?"

Dolph cau mày, người thì bảo bắn hết, kẻ thì dặn đừng bắn nhầm đồng đội.

Lệnh loạn như cám. Nhưng giờ không phải lúc tranh cãi.

Dolph là một lính đánh thuê giỏi. Khi tình hình trở nên tồi tệ, hắn ta ngay lập tức xác định các ưu tiên.

Trước tiên, diệt quái.

Sau đó mới tính chuyện "dạy lại" thằng chỉ huy láo lếu này bằng thanh kiếm của mình.

Điều gì đã khiến hắn ta giết người của mình? Hắn ta sẽ phải hỏi anh ta bằng một thanh kiếm sau.

---o0o---

Encrid không thể đọc được suy nghĩ của Dolph. Mà có đọc được thì cũng chẳng quan trọng.

Anh bước xuống, đi giữa hàng lính đang chất đá và gỗ chặn cửa.

"Esther."

Lúc đó, con báo đã canh giữ cửa nhanh nhảu đến bên cạnh Encrid.

Encrid lịch sự hỏi.

"Mày có thể canh chừng phía sau tao không?"

Một trong những người lính đang chất chướng ngại vật trước cửa quay lại nhìn.

"Hắn… đang nói chuyện với con báo à?"

"Meow."

Nhưng con báo gật đầu như người hiểu thật.

"Cái đéo gì thế này?"

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ, ngay cả trong tình huống này.

Tên lính đó chết lặng vài giây, rồi bị bạn gọi giật:

"Này! Làm ơn tập trung đi!"

"Ơ—ờ, tới đây!"

Họ lại tiếp tục chồng đá chặn cửa. Nếu cánh cổng vỡ, họ sẽ phải đánh tay đôi.

Hắn ta nuốt nước bọt một cách lo lắng.

"Mình có đánh nổi không nhỉ?"

Hắn ta đã được huấn luyện, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực chiến của hắn chỉ có hai lần.

"Ugh."

Đầu gối hắn ta run rẩy. Thực tế là có một đám đông quái vật phía sau rào chắn khiến hắn ta lo lắng.

Đó là loại tình huống như vậy.

"Rồi, nghe đây! Từ giờ nghe lệnh tôi!"

Hòn đá lăn đi, đội trưởng mới đến, người đã nói chuyện với con báo đã tiến lại gần và mở miệng.

"Có thể mở cửa ra một chút được không?"

Anh hét to… rồi sủa lên. 

Đúng nghĩa đen.

Một âm thanh chẳng ai hiểu, và chắc chắn… chẳng ai muốn nghe lại lần hai.