Sau lần "hôm nay" thứ một trăm tám mươi sáu, Encrid đã hiểu được khái niệm phối hợp và cảm nhận được phản ứng cơ thể mình đang thay đổi.
Thud.
Khoảnh khắc anh cảm nhận được mũi giáo bay tới từ phía sau, anh xoay người và tóm lấy cán giáo.
Nó giống như một pha nhào lộn được dàn dựng hoàn hảo.
Cây giáo nhắm vào lưng anh bị anh né tránh bằng cách vặn mình rồi vươn tay ra chộp lấy cán giáo.
Nó như một cảnh trong một vở kịch được tập dượt kỹ lưỡng.
Khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh lưỡi kiếm va vào hộp sọ là đủ để hoàn thành động tác.
Khi anh nhận ra và hình dung nó trong tâm trí, cơ thể anh bắt đầu tự động di chuyển.
"Kỹ thuật cách ly là nền tảng cho phép cơ thể cậu dễ dàng được kiểm soát, người anh em."
Lời của Audin vang vọng trong tâm trí Encrid.
Nếu anh không dành vô số lần lặp lại để huấn luyện cơ thể bằng kỹ thuật cách ly, anh sẽ không thể thực hiện động tác này.
Chuyển động được hình dung đã được nghịch chuyển hoàn hảo thành thực tế.
Đương nhiên, anh vẫn nhìn thấy những lỗ hổng trong cử động của mình.
'Chuyển động tối thiểu'
Đó là sự nhận ra theo sau khả năng kiểm soát thể lực.
Chuyển động càng lớn, năng lượng vô ích càng bị mất đi.
Nếu điều đó xảy ra, anh sẽ không thể chịu đựng được.
Không được có bất kỳ cử động lãng phí nào. Giờ đây anh đã hiểu, đã đến lúc phải giảm thiểu chúng.
Việc luyện tập từ kiếm thuật cũng giúp ích kha khá.
"Nếu mình có thể dự đoán chuyển động được."
Anh có thể giảm thiểu sự lãng phí cử động.
Dù chưa hoàn toàn nhận thức được, kiếm thuật của Encrid đã cải thiện ở một cấp độ nào đó.
Đó không phải là ý định của anh.
Nó chỉ là một lợi ích phụ đến từ những nỗ lực tuyệt vọng và sự nỗ lực hết mình của anh.
Sau khi lặp lại "hôm nay" chưa đến hai trăm lần, dù mùi quái vật và dã thú vẫn khiến anh buồn nôn, Encrid vẫn nở một nụ cười.
Niềm vui của sự phát triển lấp đầy anh.
Ngay cả sau những thất bại lặp đi lặp lại, nó vẫn ở đó.
Tuy nhiên, cuộc đấu tranh của anh không dừng lại. Encrid không ngừng nghĩ về những bước đi anh sẽ thực hiện hướng tới ngày mai.
Và đó là kết quả của suy nghĩ ấy.
Trong một khoảnh khắc, Encrid cảm thấy mọi dây thần kinh trong cơ thể mình căng lên.
Đây là sau hơn hai trăm lần lặp lại "hôm nay".
Anh thấy những lưỡi kiếm đang bay tới.
Đó là khoảng giữa trưa. Khi anh di chuyển chân trái sang một bên để né, lưỡi kiếm lướt qua không khí.
Cùng lúc đó, một mũi giáo đâm thẳng tới và một chiếc rìu bay tới từ phía sau.
Encrid uốn cong cơ thể, dùng lòng bàn tay đẩy mũi giáo ra.
Anh lấy bờ vai đỡ lấy nhát búa, rồi hất nhẹ như chẳng đáng gì.
Screech.
Giáp da bị cào rách, nhưng thân thể anh không hề lưu lại vết thương nào
Ngay sau đó, thêm vô số mũi thương, lưỡi gladius, rìu và chùy đồng loạt lao về phía hắn.
Một cây chùy biến dạng, to bằng đùi một người đàn ông trưởng thành đang nhắm vào cái đầu anh mà vung thẳng đứng xuống.
Anh cảm thấy thanh kiếm của mình đang cản đường.
Nó cản trở chuyển động của anh.
Không ổn.
Điều này khiến khiến anh cảm thấy khá khó chịu.
Encrid tra kiếm trở lại vỏ.
Không, anh thậm chí còn tháo thắt lưng khi đang di chuyển.
Cơ thể anh cảm thấy nhẹ hơn.
Zoom, swoosh, swish, swoop.
Không phải mọi chuyển động của vũ khí đều có thể nhìn thấy. Anh chỉ đơn giản quyết định quan sát và phản ứng từng cái một.
Quên đi bản thân, anh tập trung hoàn toàn vào việc nhìn và phản ứng.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời buổi trưa đã đi qua đỉnh và lặn dần về phía tây.
Một con linh cẩu xảo quyệt liên tục cố gắng cắn mắt cá chân anh.
Encrid cũng né tránh được nó.
Đôi khi anh lùi lại, đôi khi anh lao về phía trước.
Anh xoay người nhanh chóng sang một bên và thúc đầu gối vào bụng một con linh cẩu có móng vuốt đã đến quá gần.
Sau đó, anh ném cơ thể mình vào vòng ôm của con Gnoll, sử dụng bờ vai đẩy nó ra.
Sử dụng lực phản lại từ cú đẩy, anh lập tức đứng thẳng dậy.
Anh thấy một lưỡi kiếm khác bay về phía mình và vươn tay ra, ung dung búng cổ tay để làm chệch hướng nó.
"Ghuuk?"
Lưỡi kiếm của con Gnoll trượt đi, xượt qua đầu một đồng loại của nó.
"Grrrrr!"
Con Gnoll giận dữ vung búa chất chứa cơn thịnh nộ.
'Chết tiệt! Đánh nhau như thế này thì ai mà chịu nổi!'
Thud.
Chuyển động lớn, quỹ đạo cũng lớn. Né tránh không khó. Vấn đề là những đòn tấn công như vậy đến theo đợt sóng—đôi khi là năm hoặc sáu đòn cùng lúc.
Vậy thì sao?
Quan sát và phản ứng với từng đòn. Đó là điều Encrid đã làm.
Anh đẩy mũi giáo đi bằng tay, né tránh hết lần này đến lần khác.
Anh tập trung hoàn toàn vào cảm giác né tránh, không nghĩ đến việc giết đối thủ.
Bản năng, trực giác và năm giác quan được mài giũa tinh tế đều đi kèm với kỹ thuật né tránh này.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời lặn nhường chỗ cho mặt trăng, thứ ánh sáng thầm lặng lặng lẽ mọc lên.
Encrid không nhận ra sự chuyển đổi từ ngày sang đêm. Anh quá bận rộn với việc "xử lý" mọi thứ xung quanh đang nhắm vào mạng sống anh.
Né, gạt, bước sang bên, di chuyển.
Đây không phải là một cuộc chiến sinh tử, nó giống một trò chơi đuổi bắt hơn.
Trong "hôm nay" lặp lại, Encrid đã giấu mình vô số lần, cô ngồi trên mái nhà.
Cô ấy cũng nhìn thấy điều đó.
"Đó là cái gì vậy?"
Thật khó giải thích bằng lời. Cảnh tượng đó là thứ không có nhiều ý nghĩa.
Encrid đang né tránh một mình trong làn sóng Gnoll. Anh chỉ đơn giản là chịu đựng. Đằng nào cũng là cái chết, không thể trốn thoát được.
Nhưng tại sao?
Tại sao? Tại sao?
"Tại sao anh lại cười?"
Câu hỏi nở rộ trong tim Esther. Đó là một câu hỏi sẽ tan biến sau khi ngày hôm nay qua đi.
Những gì Encrid đang làm đã vượt quá sự mô tả chỉ bằng từ "nhào lộn".
Anh dường như đang chơi đùa với làn sóng quái vật, như thể đang chơi đùa với lũ Gnoll.
Có vẻ như anh sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng anh không chết. Anh né rìu, né chùy, đỡ, chặn.
Đôi khi anh còn ôm chầm lấy một con Gnoll.
Làm sao anh có thể không?
Nếu anh đứng yên, anh sẽ chết. Vì vậy, Encrid tóm lấy cánh tay con Gnoll từ phía sau, dùng nó làm lá chắn để chặn các đòn tấn công từ những con Gnoll khác. Anh chặn lưỡi rìu đang tới bằng cây chùy.
Bam!
Đó là sự điên rồ. Thay vì tấn công, anh tập trung hoàn toàn vào việc né tránh.
Khi mặt trời lặn kết thúc vai diễn, nhường sân khấu cho mặt trăng lặng lẽ, và cỗ xe của ngày đã đến đích.
Cuối cùng, ngày đã kết thúc.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng xung quanh, làm bừng sáng đêm hè.
Không khí đặc quánh mùi thối rữa, mùi xác chết, sức nóng của kim loại và mùi hôi của quái vật.
Encrid đã trải qua đêm.
Nói chính xác hơn, anh đã kết thúc ngày.
Ngày kết thúc mà anh không thấy thủ lĩnh.
"Ah"
Chỉ khi đó, sự tập trung của anh mới tan vỡ. Encrid nhận ra những gì mình đã làm.
"Haaa"
Anh thở dài trong tâm trí, một sự nhận biết. Thật dễ hiểu.
Anh đã vứt bỏ vũ khí và tập trung hoàn toàn vào việc né tránh.
Tại sao?
Tại sao anh lại làm điều này?
Đó là một chuyển động được thúc đẩy bởi bản năng.
Đó là cách anh có được nó. Nghệ thuật né tránh. Khả năng nhìn thấy và phản ứng.
Đó là một tài năng mà Encrid chưa từng có trước đây.
Một sự thay đổi trong tốc độ phản xạ và khả năng thể chất của anh.
Với kỹ thuật cách ly để xây dựng nền tảng và cảm giác né tránh để lấp đầy, "hôm nay" lặp lại, chất độc, những lưỡi kiếm—anh đã xây dựng một tháp chịu đựng.
Số lượng quái vật xông vào anh lên đến hàng trăm. Anh đã chịu đựng chúng. Anh không thể giết hết chúng được chỉ với mỗi bản thân mình. Anh sẽ phải trở thành một Hiệp sĩ để làm được điều đó.
Nhưng chịu đựng?
Điều đó, anh có thể làm.
"Điều đó là có thể."
Một niềm vui hồi hộp dâng trào trong anh.
Ngay cả lũ Gnoll đã lao tới suốt hơn một ngày giờ đây cũng ngẩn tò te. Dĩ nhiên, không hề có con Gnoll nào như vậy tồn tại.
Cơ thể Encrid chi chít những vết cào xước. Máu rỉ ra từ má anh.
Anh không thể thoát khỏi "hôm nay" mà không bị thương tổn nào. Điều đó là bất khả.
Nhưng không có vết thương chí mạng.
Khi ngày kết thúc, mặt trăng mọc lên, và Encrid nhận ra rằng hôm nay đã hết.
"Hẹn gặp lại. Mặc dù, không phải ở đây."
Khi lời vừa dứt, Encrid nhắm mắt.
Liệu hôm nay có kết thúc như thế này?
Chỉ bằng cách chịu đựng?
Điều đó là không thể. Nó không được phép xảy ra.
Anh đã dự đoán điều này.
Vì vậy, khi anh mở mắt lần nữa, cảnh vật xung quanh đã tự nhiên thay đổi.
Dòng sông đen, con thuyền, người lái đò.
"Việc đó sẽ không có tác dụng đâu"
Người lái đò lướt qua.
Encrid nhắm mắt lại, và khi mở ra, một mái nhà tranh đã hiện rõ trong mắt anh.
Lại là hôm nay.
Chỉ với một cái chớp mắt, chu kỳ "hôm nay" lặp lại, và đây là bằng chứng cho thấy chịu đựng không phải là giải pháp.
Tất nhiên, điều đó không quan trọng.
Dù lồng ngực anh tràn ngập niềm vui, nhưng đây không phải là lúc để tận hưởng nó.
Vô số lần lặp lại "hôm nay", thông tin đã thu thập được, những liên kết đã hình thành.
Encrid lập tức đá Krais ngay khi anh vừa bật dậy.
"Dậy mau."
"Éccc, cái méo gì thế, mới sáng sớm mà đã…"
Còn có thể là gì nữa? Hôm nay là ngày anh phải chạy trốn để tránh cái chết.
Một ý tưởng về một lối tắt nho nhỏ đã nảy ra trong anh sau lần lặp lại thứ một trăm của "hôm nay".
Anh sắp sửa thử nó.
Mục tiêu ban đầu của việc "chịu đựng hôm nay" đã đạt được.
Encrid đã đáp ứng các điều kiện tối thiểu mà anh đặt ra cho "hôm nay".
"Cảm giác né tránh."
Cùng với Trái Tim Cuồng Lực, giờ nó đã trở thành bản chất thứ hai.
Anh đã nắm bắt được cảm giác đó. Kết quả của quá trình huấn luyện giờ đã khắc sâu vào cơ thể anh.
Bây giờ, anh có cần phải lặp lại điều này nữa không?
Cái ngày chết tiệt này?
Không cần thiết. Mặc dù những người xung quanh thường bỏ qua việc luyện kiếm kỷ luật của anh, Encrid là một người giao tiếp giỏi và một người tư duy nhanh.
Anh đặc biệt không hề ác cảm với việc sử dụng lối tắt.
Encrid đã đặt mục tiêu của mình, và anh đã đạt được nó.
'Mình đã chịu đựng được'
Trải qua cả ngày và chứng kiến nó kết thúc.
Anh bản năng biết rằng, cuối cùng, kết luận sẽ dẫn trở lại "hôm nay" ban đầu.
Không, đó là một trực giác.
'Vượt qua bức tường không thể thực hiện bằng cách này.'
Sự chịu đựng không bao giờ là giải pháp.
Nếu chịu đựng là câu trả lời thì tình huống với pháp sư Lesha và người sói đã kết thúc bằng một cuộc đào tẩu đơn giản.
Tránh né các bẫy của mụ pháp sư điên rồ tạo ra hang ổ trong đường hầm dưới lòng thành phố đã là quá đủ rồi.
Đây là một lời nguyền, do đó cần có một biện pháp để đối phó.
Encrid không biết câu trả lời chính xác, nhưng anh đã dành một khoảng thời gian đáng kể để suy nghĩ về nó.
Đã có thời gian dành để nghĩ về cách thoát khỏi "hôm nay", và chính từ thời gian đó mà ý tưởng đã đến với anh.
Nếu quá trình giết và bị giết khiến "hôm nay" lặp lại, điều gì sẽ xảy ra nếu anh ngăn chặn quá trình đó ngay từ khi nó chưa bắt đầu?
'Đây là điều mình sẽ thử.'
Kết quả tuân theo quá trình.
"Tôi đã nói với cô rằng tôi từng làm lính đánh thuê khá lâu rồi phải không?"
Điều này xảy ra sau khi anh đã thu thập trang bị của mình.
Mồ hôi tuôn ra từ trán anh, nhỏ từng giọt xuống cằm.
Đúng như dự đoán, nóng như cái lò.
Việc mặc giáp ngay từ sáng sớm đã làm tăng nhiệt độ cơ thể anh. Cảm giác thật bình thường. Ngay cả khi không khởi động, cơ bắp và khớp của anh cũng bắt đầu sống dậy rồi.
Hôm nay, không có thời gian cho kỹ thuật cô lập hay tập luyện.
Điều này thật hoàn hảo.
"Hửm?"
Trước lời nói của Encrid, Luagarne nghiêng đầu. Cô tự hỏi anh đột nhiên đang nói về điều gì.
'Đầu cậu ta sáng nay bị vấn đề gì à?'
Ánh mắt của Luagarne dường như ngụ ý điều đó. Tất nhiên, Encrid chỉ đang nói ra những gì trong đầu mình.
"Tôi đã từng chiến đấu với những kẻ cuồng tín. Thánh Giáo Hội Hắc Ám."
Khi anh giả vờ không biết và nói thẳng thừng như vậy, Luagarne đã lập tức phản ứng lại.
"…Cậu nói là những kẻ cuồng tín ư?"
Phản ứng của cô vẫn mãnh liệt như thường lệ. Không khí giữa họ trở nên lạnh lẽo. Sự căng thẳng có thể cảm nhận rõ ràng.
Encrid phớt lờ bầu không khí và tiếp tục nói.
"Cô có biết chúng không?"
Điều này có vẻ hơi gượng gạo.
Encrid tự xét rằng có lẽ anh cần luyện tập thêm kỹ năng diễn xuất thêm một tý, nhưng Luagarne dường như không nhận ra điều gì.
Cô ấy tập trung vào thứ khác nhiều hơn là nhận thấy sự gượng gạo trong lời nói hay thái độ của anh.
Từ "kẻ cuồng tín" đã được thốt ra. Với cô, chúng là những kẻ phải bị giết không cần đặt câu hỏi. Chúng cũng là những kẻ cô đã thề sẽ hủy diệt.
"Có một kẻ tôi đã bỏ sót lúc đó. Giờ nó mới chợt hiện ra trong đầu tôi."
Encrid vừa nói vừa gõ cốc cốc vào trán mình.
Dù cảm thấy hơi diễn, nhưng Luagarne vẫn không bận tâm về điều đó.
"Cô có nhớ kẻ đi theo sau gã tên là Deutsch Pullman không?"
"Cái gã môi dày và mặt xấu đó à."
Cảm quan thẩm mỹ kiểu người Ếch thật sắc sảo...
Đúng, hắn ta có khuôn mặt giống như một con cá.
Encrid biết thêm vài người như vậy. Anh đã lặp lại "hôm nay" hơn hai trăm lần cơ mà.
Trong suốt thời gian đó, không lý nào anh không tìm hiểu được nhiều hơn chỉ một người.
Nhưng tên cuồng tín cải trang thành người mặt cá chắc chắn là kẻ rắc rối nhất. Luagarne luôn theo đuổi tên đó trong những ngày lặp lại và chưa bao giờ trở về tay không.
"Chính xác."
"Cậu chắc chắn chứ? Là kẻ cuồng tín?"
"Vâng, bằng thanh kiếm của tôi và tất cả những gì tôi có."
Luagarne biết rõ Encrid coi trọng thanh kiếm của mình đến mức nào. Nó giống như lời thề thiêng liêng anh đã lập với trái tim mình.
Những lời này mang trọng lượng, điều không thường thấy ở một con người.
Đó là một dấu hiệu cho thấy cô tin tưởng anh.
"Nếu cô không tin tôi, cô có thể đi hỏi hắn ta trực tiếp."
"Đi thôi."
Đó là kết thúc. Nó trực tiếp hơn anh mong đợi. Luagarne rút roi ra, quấn quanh tay, bước đi đầy mục đích.
Cô ấy có lẽ đang đi tìm Deutsch Pullman.
Nếu không tìm thấy ở đó, cô ấy có lẽ sẽ tìm kiếm ở nơi khác.
"Vãi... Cái… cái cách nói chuyện đầy gượng gạo đó là sao vậy?"
Krais, người đã im lặng quan sát cuối cùng lên tiếng hỏi.
Nó có gượng gạo sao?
Có lẽ. Nhưng đó không phải là điều quan trọng.
"Cậu cũng nên di chuyển đi."
Encrid nói, bước tới. Trong suốt quá trình lặp lại "hôm nay", anh đã đo lường thời gian hết lần này đến lần khác.
Anh đã tìm ra cách quái vật tập hợp và vấn đề nằm ở đâu.
Anh đã tìm kiếm nguyên nhân. Nếu anh không biết vấn đề, đó là một chuyện khác.
Nhưng nếu anh biết…
"Ngăn chặn nó không khó."
Ít nhất, đối với Encrid, điều đó không khó.
Anh đã làm điều đó nhiều lần trước đây, vì vậy không có sự do dự nào.

