Shiibashi Aoi rất thích diễn xuất.
Giống như câu tục ngữ “Đam mê là ngọn lửa thắp sáng con đường cống hiến và thành công.”, cô bạn thuở nhỏ kém tôi một tuổi này đã mài giũa kỹ năng mình yêu thích từ khi còn bé.
Hồi tiểu học, cô từng khiến thầy hiệu trưởng phải quỳ gối giữa sân trường. Lên trung học, cô lột sạch quần áo của giáo viên chủ nhiệm ngay trong lớp học. Đến khi vào năm nhất cấp ba như hiện tại, kỹ năng đó đã đạt đến trình độ thần thánh.
Và cô ấy thể hiện kỹ năng đó… hằng ngày.
Một buổi tối thường nhật.
Tôi – Makihara Asahi, như mọi khi, đang ngồi trong phòng mình, giải trí bằng trò chơi điện tử sau bữa tối.
“Ping pong.”
Tiếng chuông cửa vang lên, như mọi ngày.
“Cộp cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc tiến lại gần.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa cũng quen thuộc không kém.
“Chào buổi tối, em là Aoi nè. Anh ơi, em vào được không?”
“…Ờ.”
“Xin phép nha~”
Như thường lệ, tối nay cô gái ấy lại bước vào phòng tôi, vào phòng riêng của một thằng con trai đang tuổi mới lớn, mà chẳng hề có chút ngại ngùng nào.
Cơ thể nhỏ nhắn khoảng 150 cm.
Đôi mắt mơ màng mang vẻ khó đoán.
Đôi môi chúm chím, khi bất chợt nở nụ cười mềm mại sẽ khiến bầu không khí xung quanh dịu đi.
Ngay cả khi không thêm vào tình cảm riêng, tôi vẫn buộc phải thừa nhận rằng cô ấy thật sự rất đáng yêu.
Bộ đồ mặc ở nhà sặc sỡ, tôi không rành về thời trang nữ, nhưng chắc chắn là thời thượng.
Nhìn dáng vẻ ấy thì có lẽ cô ấy định ngủ luôn tại đây.
Tôi và Aoi là hàng xóm từ trước khi bọn tôi ý thức chuyện xung quanh, nên thường xuyên gặp nhau, chơi chung.
Cả mẫu giáo lẫn tiểu học đều học chung, chuyện qua lại nhà nhau là bình thường.
Nhưng ngay cả khi đã lên cấp hai, rồi cấp ba – cái tuổi bắt đầu để ý đến người khác giới – thì Aoi vẫn cứ tự nhiên đến chỗ tôi (dù tôi thì đã ngừng).
Những cuộc tụ tập ban đêm này giờ vẫn được cha mẹ hai bên cũng ngầm thừa nhận. Họ còn bảo:
“Thôi tụi bây cưới luôn đi. Nhớ đẻ ít nhất hai đứa nhé.”
Ừ, hay lắm. Có gì thì các người chịu trách nhiệm đó, cha mẹ à.
“A, anh chờ em nên chưa bắt đầu trận Phong Thần – Lôi Thần đúng không?”
“…Ừ, tại em bảo muốn xem mà.”
“Cảm ơn anh nha~. Vậy thì em xin phép ha…”
Aoi như mọi khi, chọn chỗ ngồi đẹp nhất trước TV.
Ngồi…. vào trong lòng tôi.
“…”
“Sao thế anh? Bắt đầu đi chứ?”
“…Ờ.”
Cơ thể tôi cao hơn 185 cm, nên vóc dáng nhỏ bé của Aoi ngồi lọt thỏm vừa vặn trong lòng.
…Cái chi tiết thừa thãi này để làm gì vậy.
……
…………
………………
Cái quái gì thế này.
Cái sự thản nhiên này là sao!?
Tim tôi đập loạn xạ vì căng thẳng, trong khi cô ấy chẳng hề nao núng.
Một thần kinh thép, không khác gì chiến binh dày dặn kinh nghiệm từng chinh qua cả trăm trận.
“A, đúng là anh nên xử lý Phong Thần trước. Nó buff khó chịu lắm.”
“Hôm qua anh thử đánh Lôi Thần trước, ai ngờ bị hạ ngay.”
“Chỉ tập trung vào cái trước mắt thì thua chắc rồi…”
“…Cũng đúng.”
Đúng vậy, không thể tập trung vào cái trước mắt.
Sự thân mật quá mức này không phải do tình cảm yêu đương, mà là tình bạn sâu sắc vì đã chia sẻ quá nhiều thời gian với nhau.
Tôi nhìn vào mái tóc buộc đuôi ngựa nhỏ xinh của cô ấy, đang lắc lư qua lại như con lắc đồng hồ, tự ám thị bản thân bình tĩnh lại.
“A, hạ được Phong Thần rồi. Trận này có thể thắng được đấy nhỉ?”
“Ừ… chắc được.”
Rồi thì—
“Yeahhh! Đánh boss xong rồi~”
“Hay quá… hả!!??”
Không biết nghĩ gì, Aoi bỗng vòng tay ôm chặt lấy eo tôi.
Hương thơm trái cây thoang thoảng tràn ngập khứu giác.
Não tôi bắt đầu không thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Không được! Phải giữ vững lý trí!
“Phùùùùù―――――!”
Tôi vội gỡ tay cô ấy ra khỏi người mình.
Còn cô ấy thì làm bộ mặt kiểu “Anh làm gì vậy?”.
Ôm đó, là ôm đó!
Ở phương Tây thì có lẽ bình thường, nhưng đây là Nhật Bản.
Mà thực sự thì…
“Em thích anh, đúng không?”
“Không, không hẳn đâu.”
Aoi lập tức thu lại nụ cười, đáp tỉnh bơ.
…Cái gì cơ!?
Bao năm rồi, những đoạn hội thoại kiểu này cứ lặp đi lặp lại vô số lần trước đó rồi.
Rõ ràng là có gì đó bất thường.
Giờ chắc bạn cũng hiểu rồi.
Cô bạn thuở nhỏ kém tuổi của tôi, Aoi, vừa rất thích diễn, vừa quá giỏi trong việc đó.
Cô ấy đang “giả vờ không thích tôi dù thật ra có” hay là “đang đóng vai một cô gái thích tôi và ngọt ngào với tôi”? Tôi hoàn toàn không phân biệt nổi.
Nếu tin vào lời Aoi, thì là trường hợp thứ hai… nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì?
Cô ấy thích diễn, nên chỉ trêu tôi cho vui? Không, với thời gian dài gắn bó, tôi biết Aoi không phải kiểu con gái xấu tính đến mức đó.
Vậy thì chắc chắn là trường hợp đầu (ít nhất thì tôi tin thế). Nhưng nếu vậy, tại sao phải che giấu tình cảm ấy?
Thật sự là không hiểu nổi.
Thêm nữa,
Kết luận “Cô ấy chỉ thích thì diễn thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cũng chẳng thấy xấu hổ hay tội lỗi gì” thì tôi không thể chấp nhận.
Vì nếu sự thật là trong mắt Aoi, tôi chẳng khác gì một hòn đá ven đường… thì trái tim tôi sẽ tan nát mất.

