Truyện ngắn

Chương 03

2025-09-28

1

Đêm hôm đó.

“Nè.”“Chờ thêm xíu nữa thôi—”

Mười phút trôi qua, tôi lại gọi lần nữa.

“Đủ rồi, em nên về đi…”“Thêm một xíu xíu nữa thôi—”“…Ha.”

Aoi ngồi ngay ngắn trên ghế ở bàn học của tôi, mải mê đọc cuốn sách mượn từ cái thằng Hashiba (Yoichi) đấy.Chuyện này thật hiếm thấy.

Bình thường em ấy toàn nằm ườn trên giường tôi, lăn qua lăn lại, nghịch ngợm đủ kiểu tới tận khuya.Dù chăn gối có bừa bộn ra sao, em ấy cũng chả thèm để tâm.Việc dọn giường vốn luôn là chuyện của chủ nhà.

“Xong rồi á, em đọc xong rồi nè~. Hay thật đó.”

Ồ, cuối cùng em cũng hiểu được cái hay của tác phẩm này.

Những light novel có nhiều phần thì ở thư viện thường chỉ để mỗi tập một.Ý nói là nếu thích thì tự mua tiếp mà đọc.Khéo kinh doanh thật.

Nhân tiện, tôi có đủ nguyên bộ đó.Tôi nghĩ đây là một tác phẩm hay, hiếm thấy trong những năm gần đây, chất chứa nhiều cảm xúc sâu lắng.

“Cần anh cho mượn phần tiếp theo không?”“Không cần đâu~. Em sẽ mượn từ Yoichi mà~”“…Ra vậy.”

Như mọi khi, tôi tiễn em ấy tới tận cửa nhà.Khi thấy bóng dáng của Aoi đã khuất vào bên trong, tôi mới đóng cửa lại.Nó đã là luật ngầm từ lúc nào không hay.

Trong lúc Aoi còn lóng ngóng mang giày, tôi bỗng muốn xua tan mớ hỗn độn trong lòng.

“Từ ngày mai em vẫn… sẽ gặp cái thằng Hashiba đó chứ?”“Tất nhiên rồi~”“Em định tiếp tục lừa dối hắn tới khi hắn… thích em à? Không, kể cả sau khi hắn thích em, em vẫn tiếp tục lừa dối như thế sao?”

“Đó không phải là lừa dối.”

Giọng điệu của em ấy bỗng mạnh mẽ hơn nhiều lần.

“Anh nói bao nhiêu lần rồi, đấy rõ ràng là diễn xuất, diễn thì khác gì lừa dối người khác cơ chứ?”

“Nói dối là giả, diễn là thật.”

Đó là lý lẽ của em ấy.

“Cho nên em sẽ bắt đầu tập may vá. Từ mai sẽ ít đến chỗ anh hơn.”

Sự kết thúc của những ngày thường nhật ấy đến thật đột ngột.

“Em làm tới mức đó sao?”“Ừ.”

“Em ghét nói dối mà.”

“Để những lời hôm nay không biến thành dối trá.”

“Em sẽ cố gắng.”

“…Thích làm gì thì làm.”“Em sẽ làm thế.”

Đúng như lời em ấy nói, Aoi bắt đầu thường xuyên đến chỗ Hashiba, và số lần em đến phòng tôi giảm dần.

Dù có tới, chủ đề em ấy cũng chỉ nói toàn về Hashiba.Em đưa cho tôi món đồ thủ công thử nghiệm để xem tay nghề may vá tiến bộ đến đâu, bắt tôi phải nhận xét.

“Đôi găng tay này hôm nay trông khá hơn không”“Lần trước chỉ có bốn ngón mà.”

“Ư… Chính vì thế em nên mới cố gắng mà. Em không thể cho Yoichi xem mấy thứ thất bại đó—”“…Ừ thì, món này cho thằng đó xem cũng được chứ. Nhìn hơi méo, nhưng vẫn dùng được.”

“Ể, vậy thì không được~. Chừng nào còn chưa làm được cái dễ thương, thì anh phải chịu, anh cố gắng nha~”“…Anh chỉ là người thử sai và nhận xét thôi sao.”

Hôm đó em ấy vui vẻ kể rằng đã nói chuyện về quyển sách này, và hắn ta đã cười vì câu nói của em.

“Em hỏi xem còn light novel nào có chữ ‘Thần’ trong tựa không, thì cậu ấy giới thiệu quyển này.”“‘Sổ ghi chép của Thần’ à. Anh cũng có bộ đó mà.”

“Thật á. Trước giờ em hầu như chỉ đọc mấy truyện tình cảm nên không biết~”“Đọc tới đâu rồi? Không spoil nhé, ta bàn chút đi.”

“Được thôi. Những chi tiết hay em để dành cho lúc nói chuyện với Yoichi á. À~ hôm nay em đọc luôn tới tập 3. Mong chờ buổi chiều mai quá đi.”“…”

Gần đây họ hẹn nhau sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ, ghé nhiều tiệm bánh kẹo, rồi dành thời gian cười đùa.

“Ngon không?”

Tôi được hưởng phần bánh thừa như món quà lặt vặt.

“…Ừ, ngon.”“Bọn em ăn mấy thứ khác cơ. Còn cái này trông hơi… thách thức về mặt hình thức.”

“…Hóa ra anh chỉ là chuột bạch thôi sao.”“Xin lỗi nhé. Nhưng nếu ngon thì lần sau em đi với Yoichi sẽ thử luôn.”“…Cứ vậy đi.”

Tôi đã chịu đựng.

Đây có lẽ là mối tình đầu của một người bạn thuở nhỏ mà tôi gắn bó bấy lâu nay.Tôi phải cầu chúc cho em ấy hạnh phúc.

Dù thân thiết đến đâu, rồi một ngày những người bạn thuở nhỏ cũng sẽ có sang con đường riêng.Nếu không làm được đến vậy nữa thì chẳng còn xứng gọi là “bạn thuở nhỏ”.Tôi đã tự nhủ với lòng mình như thế, cố gắng nhặt nhạnh từng mảnh lý trí đang vỡ vụn.

Kỹ năng thủ công của Aoi tiến bộ rõ rệt, thời gian ở bên tôi dần ít đi hơn.Thay vào đó là những món đồ ngọt đem về làm quà, hay chiếc khăn, đôi găng tay móc bằng tay em tự làm.Chắc chắn mùa đông này chúng sẽ làm dịu lưỡi tôi, sưởi ấm cơ thể tôi, nhưng lòng tôi thì vẫn lạnh lẽo tột cùng.

Rồi một ngày, Aoi với gương mặt đầy quyết tâm thú nhận.

“Ngày mai, em định sẽ tỏ tình.”

.

.

.

.

.

.

Tôi—không thể chịu đựng thêm nữa.