Vẻ mặt của đám Thượng sĩ lúc này trông như đang đứng trên đài xử tử hơn là dự một bữa tiệc chào mừng. Nhưng Hazen chẳng hề bận tâm đến điều đó, cậu vẫn mỉm cười.
"Này, mau uống đi. Rượu vang mà tiếp xúc với không khí lâu sẽ mất ngon đấy."
"Th-Thưa ngài. Tôi thấy trong người hơi..."
"Chẳng lẽ, có lý do gì đó khiến anh không uống được à?"
"...Uwaaaaaa!"
Thượng sĩ Chomo đột nhiên đứng bật dậy và lao vào tấn công. Hazen né cú đấm trong nháy mắt và chém bay đầu hắn. Ngay lập tức, máu tươi phun ra từ cái cổ không đầu. Cái đầu lăn lông lốc như một quả bóng, đập vào cánh tay của Baz, người đang há hốc mồm kinh ngạc.
"Ma trượng mà một pháp sư sở hữu không chỉ có một. Mà thôi, thường thì ai cũng chỉ có một nên các anh hiểu lầm cũng phải. Thượng sĩ Chomo đã chết rồi nên không cần bận tâm, nhưng các anh thì nên nhớ lấy điều này."
Vừa dùng khăn ăn lau mái tóc đen đã nhuốm máu, Hazen vừa nở một nụ cười rạng rỡ. Trong tay cậu lúc này là một Ma trượng khác, trông như một nhánh cây ngắn và mảnh. Cậu đã dùng nó để chém bay đầu Thượng sĩ Chomo trong chớp mắt.
Phong Liễu (Daoryu). Đây là Ma trượng mà Hazen luôn mang theo bên mình. Chỉ cần vung lên, nó có thể tạo ra những lưỡi đao gió sắc bén ngay tức thì. Tuy uy lực không lớn, nhưng vì nhỏ gọn, dễ mang theo và ra đòn nhanh nên nó rất hữu dụng.
Hazen tiến lại gần đám Thượng sĩ đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu và tiếp tục mời rượu.
"Uống đi."
"Hí..."
"Anh cũng không uống được à?"
Cậu nghiêng đầu hỏi, Thượng sĩ Samyua liền dập đầu xuống đất.
"Xin lỗi, xin hãy tha cho tôi! Người bỏ độc là Chomo! Chính hắn đã xúi giục chúng tôi!"
"Độc? Trong rượu này có độc à? Không thể nào."
Hazen làm ra vẻ mặt như lần đầu tiên nghe thấy chuyện đó.
"Tôi mong các anh đừng hiểu lầm. Thượng sĩ Chomo tấn công cấp trên nên tôi chỉ xử phạt hắn theo quân luật thôi. Tội phản nghịch là tử hình mà. Nếu, tôi nói là nếu nhé, các anh thừa nhận trong rượu này có độc. Thì tôi sẽ phải xử tử hình tất cả các anh... cũng dựa theo quân luật, hiểu chứ?"
"...Hức, hức, hức."
Thượng sĩ Zelega rên rỉ, nước dãi chảy cả ra.
"Tôi hỏi lại lần nữa. Trong rượu này, có độc không?"
Chàng thanh niên người đẫm máu tươi khẽ hỏi.
"Không... có ạ."
"Vậy à. Tốt rồi."
Hazen mỉm cười ngây thơ. Thượng sĩ Baz, người vừa trả lời, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc.
"Vậy, uống được rồi nhỉ?"
"Hả?"
"Đây là rượu của cấp trên mời, lại không có độc. Đương nhiên là không có lý do gì để từ chối, đúng không?"
"Hức... hức... hức..."
Toàn thân Thượng sĩ Dicket run rẩy, đủ thứ dịch từ cơ thể đều chảy cả ra.
"T-Tôi còn có gia đình! Xin ngài, xin hãy tha cho tôi!"
"Tiếc thật, nhưng cuộc vui chỉ bắt đầu sau khi cạn ly thôi. Lẽ thường mà, đúng không?"
"Hí, híiiiiii!"
"Chọn đi. Uống ly rượu tôi rót, hoặc chống lệnh và bị tôi giết."
"...Xin hãy tha cho tôi. Làm ơn, xin hãy tha mạng."
"Anh nói mình có gia đình đúng không? Giả sử nhé, anh uống ly rượu này và không may gặp tai nạn. Theo quân luật của Đế quốc, đó sẽ được xem là tử vì nhiệm vụ và gia đình sẽ được bồi thường. Tôi cũng sẽ đảm bảo bồi thường hậu hĩnh cho những thuộc hạ đã tử trận của mình."
"..."
"Nhưng, nếu anh nói không thể uống ly rượu này, điều đó có nghĩa là anh thừa nhận đã hạ độc tôi. Đó không gì khác ngoài tội phản nghịch. Đương nhiên, gia đình sẽ không được bồi thường gì cả, và anh sẽ ngay lập tức có chung số phận với Chomo đây."
Hazen nhặt cái đầu lên và mỉm cười.
"...Ngài thực sự sẽ xem đó là tử vì nhiệm vụ chứ ạ?"
"Ừ. Đương nhiên rồi, anh Samyua."
"..."
"Vậy, chúng ta cạn ly nhé? Uống một hơi cho khí thế nào."
"...!"
Bốn người run rẩy nâng ly của mình lên.
"Cạn ly!"
Baz, Samyua, và Zelega dốc cạn ly rượu, còn Dicket thì vẫn run rẩy không hề động đậy.
"Xin ngài! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn—"
Trước khi hắn kịp van xin lần thứ ba, cái đầu của Dicket đã bay vút lên rồi rơi xuống đất.
"Ngươi không đủ tư cách làm binh lính. Không có gan chết thì đừng nghĩ đến chuyện giết người."
Phun ra một câu như thế, Hazen quay sang ba người đang thổn thức và đau đớn, rót chính loại rượu đó vào ly của mình và nhấp một ngụm.
"Yên tâm. Đây chỉ là rượu vang bình thường thôi."
"Ọe... Hảảảả... Hả?"
Ba gã Thượng sĩ nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
"Một mánh khóe đơn giản thôi. Không nhận ra à? Trong lúc các anh đang dồn hết sự chú ý vào ly của tôi, tôi đã tráo đổi vị trí của nó với chai rượu có độc rồi. Các anh cần phải rèn luyện óc quan sát nhiều hơn nữa đấy."
Hazen cầm chai rượu có độc lên và cười.
"..."
"Trả lời?"
"RÕ!"
Giọng của tất cả bọn họ vang lên một cách hoàn hảo.
"Hãy đi truyền đạt lại cho đám từ Trung sĩ trở xuống. Tôi hành động dựa trên tiêu chuẩn là quân luật. Bất cứ kẻ nào đi ngược lại nó, tôi sẽ không dung thứ. Ngày mai, hãy dùng đầu của hai tên này để dạy cho toàn bộ tiểu đội một bài học... đó là trách nhiệm của các anh."
"R-RÕ!"
Ba người ngay lập tức đứng dậy, nghiêm mình hành lễ.
"Tốt lắm. Giờ thì, tôi cần đi rửa ráy vết bẩn nên sẽ rời đi một lát. Trong lúc đó, các anh cứ tự nhiên thưởng thức bữa ăn và rượu ngon nhé."
Hazen nói vậy rồi bỏ đi.

