Khi hoàng hôn buông xuống, Akira đi đến doanh trại. Mặc dù đã tính toán thời gian nhưng cậu vẫn đến doanh trại trễ do không kịp ăn uống.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên được giao phụ trách một đội và làm nhiệm vụ trực đêm, nên cậu có phần căng thẳng.
Ngay khi bước vào sân doanh trại, cậu đã thấy các thành viên trong đội tập trung trước kho vũ khí. Tuy thành viên đội cậu chưa đủ, nhưng phần lớn đã có mặt ở doanh trại.
"Đội trưởng, cậu đến trễ rồi!"
"À, xin lỗi. Cậu đợi tớ một chút, tớ sẽ đi lấy chìa khóa."
Sau một vài câu đùa cợt qua lại với đồng đội, Akira hướng về phía văn phòng.
Cậu gõ cửa rồi cúi đầu bước vào.
"Akira đây. Tôi vào được chứ?"
"Ừ."
Sau khi Akira mở cửa theo lời Genji, cậu thấy anh đang siết chặt dây kyahan.
"Thưa sếp, tôi đến để mượn chìa khóa kho vũ khí."
"Đây, cầm lấy đi. … À mà này, Akira."
"Vâng?"
Sau khi hoàn tất việc buộc kyahan, Genji đứng dậy, "Sẽ có hai Hộ thần đến hỗ trợ chúng ta."
Vì đã nghe chuyện này từ sáng nay, Akira không mấy bất ngờ. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể giấu nổi vẻ căng thẳng trước những lời tiếp theo.
"Vì Hộ thần đã đến, chúng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Chúng ta sẽ tiến hành một càn quét Uế Thú dưới quy mô lớn, thế nên cậu lo chuẩn bị tinh thần đi."
"Ngài nghiêm túc đấy ư?!"
Một cuộc săn quét Uế Thú diện rộng không phải là chuyện có thể làm ngày một ngày hai. Dù họ có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, nó vẫn là địa ngục với những thương vong không thể tránh khỏi.
Akira đã tham gia vài cuộc săn với số người thiệt mạng bằng không.
Tất nhiên, việc có thêm hai Hộ thần là điều đáng mừng, nhưng nếu cái giá phải trả là một cuộc săn quét thì lại không đáng chút nào.
"Đây là cơ hội để nâng cao khả năng thực chiến của cậu. Việc của cậu là chia đội ra làm ba, cậu biết quy tắc rồi chứ?"
"...Vâng."
"Và cậu hãy tách riêng mười người. Tôi sẽ bố trí họ ở phía sau, cậu không cần bận tâm chuyện đó đâu. Cậu chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được."
"...Tôi hiểu rồi."
Gác lại cuộc trò chuyện với Akira - người vẫn chưa hết bồn chồn về tình hình trước mắt, Genji quay sang Nikura - người đang chuẩn bị ở góc phòng.
"Mà này, Nikura, anh không thấy kỳ lạ khi Banda - dono lại chấp thuận hỗ trợ chúng ta dễ dàng như vậy à?"
"Sếp à, ở đời nào dễ chịu như vậy chứ. Nhưng lời đề nghị lần này của ông ta hào phóng thật."
"Ông ta phê chuẩn ngay trong ngày chúng ta đề nghị đấy. Nhanh thấy gớm."
Bản thân Genji cũng biết rõ quan hệ giữa mình và Tổng chỉ huy Banda chẳng mấy tốt đẹp.
"Có lẽ nhờ uy tín của ngài đội trưởng chăng?"
"Hử?"
"Trong buổi họp, có một Hộ thần tiểu thư đã giơ tay ủng hộ, rồi một người khác cũng hưởng ứng theo ngay lập tức. Nghĩ lại thì cô ấy xinh ghê, ngài có biết cô ấy không?"
"Ý anh là Hộ thần tiểu thư à?"
"Xin thất lễ!"
Ngay khi Genji đang nghiêng đầu thắc mắc, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ sau lưng Akira.
Sau cánh cửa văn phòng bị kéo mở không chút chần chừ, là một cô gái khoác bộ kimono chàm đậm với hương cam quýt phảng phất đang tiến vào phòng.
Lướt qua bên cạnh Akira, cô gái để lộ một đại huy tộc gia nổi bật sau lưng.
――Một đóa hoa Rindo nở trong hình ngũ giác.
Thình thịch.
Nhìn thấy gia huy này, tim Akira đập mạnh một tiếng lớn và khiến cậu khó chịu.
Cậu đã từng thấy huy hiệu gia tộc này trước đây. Vào bốn năm trước, khi người thầy Naotoshi của cậu xếp tám gia huy bên nhau để giảng giải, dấu ấn này cũng nằm trong đó.
Gia tộc thứ năm trong Bát gia tộc - Gia tộc Rindo (輪堂) đã xuất hiện ngay trước mắt cậu.
"Lâu rồi con không gặp bác nha, Asogi - san!", cô gái lên tiếng với giọng vui tươi với mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa trên vai.
Thoạt nhìn thì có vẻ cô trạc tuổi Akira, tính cách cô cũng hoạt bát đúng như giọng nói rộn ràng kia.
"Ồ, tiểu thư Saki nhà Rindo à? Đúng là lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau. Ra là con đến hỗ trợ cho bên bác sao?"
"Vâng ạ~ Con đã cấp trên được chỉ định đến đây. Con rất mong được làm việc cùng mọi người trong một tuần tới ạ!"
"Haha~ Doanh trại đầy những gã góa vợ này sắp có một đóa hoa rực rỡ rồi đây. Nhưng chỉ một tuần thôi sao? ...Bác nghe nói con đã trúng tuyển vào Học viện Tenryou ở Thủ đô mà."
Học viện Tenryou nằm ở Thủ đô Tenryou, nơi đào tạo con cháu dòng dõi thượng lưu để trở thành lãnh đạo tương lai. Tất nhiên, đối với hậu duệ Bát gia tộc thì việc nhập học tại Tenryou gần như là điều bắt buộc.
"Bác ơi, hôm qua là học viện bước vào nghỉ hè rồi, mọi người ai nấy đều trở về quê cả. Thành thử, hậu duệ Bát gia tộc tụi con cũng được phân về các đồn trú khắp tỉnh, tìm hiểu nhiệm vụ của Hộ thần."
"A~a, ra là vậy. Chẳng trách sao nay họ gửi viện trợ đến nhanh thế. Có vẻ như Banda - dono đang muốn cho các cô cậu một cơ hội thực chiến đây mà."
"Hóa ra đó mới là mục đích đằng sau cuộc săn quét lần này à? Tôi hiểu rồi."
Tuy đây chỉ là một chủ đề trò chuyện vui vẻ giữa các Hộ thần, nhưng đối với người bị ép tham gia để cho mấy kẻ ngậm thìa vàng săn kinh nghiệm như Akira, cậu lại cảm thấy khó chịu. Liên lụy đến các Gia tộc luôn là điều cuối cùng mà cậu muốn dây dưa.
Trong khi kìm nén hơi thở dồn dập, Akira quyết định hoàn thành công việc rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Vậy, còn người kia thì sao?", Genji hỏi Saki.
"Cậu ấy sẽ đến ngay thôi. Khác với con, người đó rất lợi hại vì cậu ấy là hậu duệ của Kuga-"
"Này."
Theo sau một câu nói cụt lủn là một chàng trai trạc tuổi Saki bước vào phòng.
“Chậc, cậu đứng chắn đường quá, tránh ra”, nói rồi, cậu ta hất vai đẩy Akira sang một bên.
Tuy đã trưởng thành, sự ngạo mạn của thiếu niên đã bộc lộ rõ, thể hiện thái độ thường thấy của những kẻ đứng đầu giai cấp địa vị.
Gia huy trên tấm kimono của người vừa bước vào lại một lần nữa làm Akira chấn động.
――Hai bông cỏ Pampas (芒) nằm trong song song với nhau.
Đó là huy hiệu của Gia tộc Kuga (久我), gia tộc thứ hai trong Bát gia tộc.
Giờ đây, khi hai huy hiệu gia tộc (những biểu tượng mà Akira chẳng muốn thấy chút nào) lại cùng lúc xếp hàng trước mặt cậu, hơi thở Akira dần trở nên nặng nề và rối loạn.
Cậu cố gắng xoa lên ngực trái với hy vọng xoa dịu nhịp tim đang đập hỗn loạn.
Bên cạnh Akira, bốn vị Hộ thần vẫn tiếp tục câu chuyện của mình một cách tự nhiên.
"Gia huy đó là nhà Kuga..."
"Tôi là Kuga Ryota, có mặt theo lệnh của Tổng chỉ huy Banda. Mong mọi người giúp đỡ trong một tuần tới."
Có vẻ như cậu ta biết cách sử dụng kính ngữ với những người có địa vị cao hơn mình và trò chuyện bình thường với Genji.
"Ồ, tôi có nghe về cậu. Nếu tôi không nhầm thì người ta gọi cậu là Thần Đồng Nhà Kuga."
"Osu~ Người ta gọi tôi như vậy đấy."
Tuy Ryota tỏ ra thờ ơ, nhưng giọng điệu cậu ta lại không giấu được vẻ hài lòng.
"Ùi, nói vậy chứ lúc ở ở Học viện Tenryou, Ryota đã bị một thiếu niên đến từ miền Bắc đánh ra bã đó."
"Câm miệng! Cậu đừng có nói mấy thứ vô nghĩa đó!"
"... Ừm, Phó trưởng phòng Nikura, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút không?"
Akira trở nên chần chừ khi nghĩ đến việc xen ngang vào cuộc trò chuyện sôi nổi này, nhưng cậu chỉ muốn rời khỏi đây nơi khiến cậu tự ti và khó chịu này càng sớm càng tốt, Akira lên tiếng một cách dứt khoát với Nikura.
"Tôi đã mang theo mấy lá bùa hồi phục mà ngài đặt lúc sáng. Phiền ngài kiểm tra lại”, nói rồi, Akira đưa ra một xấp bùa. Như không theo kịp tình huống, Nikura thoáng sững sờ ngay khi bị cắt ngang cuộc trò chuyện, mà vội vàng nhận lấy sấp bùa.
"A, đúng rồi, lá bùa. Cảm ơn cậu. Về giá cả thì..."
"Ngài có thể thanh toán sau khi tôi hoàn thành ca trực đêm. Giờ tôi đi về để chuẩn bị đây."
"Hể~ Đây là bùa chú sao? Cậu có thể viết chúng à?"
Saki tò mò ló đầu, nhìn qua vai Akira.
Bất giác, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
"Ừ, tuy chỉ là bùa hồi phục thôi nhưng chúng là Akira - kun viết đấy”, Nikura đáp thay cho Akira, người đang cứng họng.
"Thật ấn tượng đấy. Không tệ chút nào."
"Hah~, chỉ là loại bùa hồi phục cơ bản thôi mà?”, Ryota có vẻ không hài lòng khi Akira được khen ngợi mà đáp bằng một câu gai góc.
Tuy nhiên, người phản ứng không phải là Akira mà là Saki. Cô lườm Ryota với đôi mắt nheo lại, "Cậu đang nói cái gì vậy? Bản thân chúng ta còn chẳng viết được thứ cơ bản như thế."
"Hừ."
"Nhưng đúng là dân tỉnh Shumon vốn không hợp với bùa chú. Cậu từ đâu đến vậy?"
Akira cố gắng thả lỏng lưỡi cứng đờ của mình và trả lời bằng giọng trầm, "... Tôi đến từ Kokuten.”
"Gì chứ, hóa ra cậu là dân ngoại lai”, giọng Ryota đầy vẻ khinh miệt khi biết Akira là người ngoài tỉnh.
"A, ra vậy. Tôi nghe nói dân bên đó giỏi bùa chú lắm .. .Ơ?"
Saki vô thức nghiêng đầu khi nói. Ký ức của cô trở nên xáo động khi thấy Akira và vô tình thốt lên một tiếng.
Trong khi cô cố gắng nhớ lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ này, Akira đã cúi nhẹ người rồi quay lưng bỏ đi.
"... Này, cậu. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?"
Akira khựng lại trước câu hỏi ấy. Lần đầu tiên, cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng thành thật mà nói, cậu không có chút ký ức nào về cô.
Xét cho cùng, những người liên quan đến cậu trong mấy năm qua chỉ có Genji và Nikura. Nếu tính cả những người trong Hiệp hội Bùa Chú, thì con số có thể nhỉnh hơn một chút, nhưng họ chỉ biết đến cậu dưới lớp ngụy trang một lão già Gensei thôi.
"... Tôi không nghĩ vậy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp tiểu thư ạ."
"Thật sao? Lạ nhỉ, tôi cứ có cảm giác đã thấy cậu ở đâu đó."
"Xin lỗi. Dù tôi đã ở Shumon một thời gian rồi, nhưng tôi không nhớ đã gặp cô, thưa tiểu thư."
Cậu cúi đầu như để xin lỗi cho sự đãng trí của mình, nhưng Saki vẫn không tin mà nghiêng đầu - một hành động khi đang dò xét lại trí nhớ.
Không biết vì thiếu kiên nhẫn hay sao, Ryota liền lên tiếng chen ngang.
"Oi, nếu cậu ta đã bảo không nhớ rồi thì cậu đừng làm ầm lên nữa. Ha~a, chán quá. Tớ đi chuẩn bị trước đây!"
"À, đúng rồi. Xin lỗi nhé. Hôm nay cậu là người chỉ huy đội tuần tra phải không?"
Nghe câu hỏi của Saki, Genji gật đầu và xen vào cuộc trò chuyện.
"Ừ. Dù gì thì con cũng sẽ gặp cậu ấy trong buổi họp sau thôi, nhưng bác sẽ giới thiệu trước cho con, đây là Akira, cậu ấy sẽ là đội trưởng của đội tuần tra hôm nay."
"Tớ biết ngay mà. Tớ là Rindo Saki. Rất mong được làm việc với cậu."
Với nụ cười rạng rỡ, Saki đưa tay phải ra mà không bận tâm đến sự khác biệt về địa vị.
"... Tôi tên là Akira, rất mong được tiểu thư giúp đỡ ạ."
Hai người bắt tay nhau, rồi Akira đảo gót chân bước đi.
Sau lưng cậu, Genji gọi với theo.
"Oi, Akira."
"Vâng?"
Genji có vẻ đắn đo một lúc rồi tiếp tục nói với vẻ mặt hơi khó hiểu.
"Ta muốn nói chuyện với cậu vào tối nay. Cậu ở lại một lát nhé."
"... Tôi hiểu rồi."
Dù Akira thoáng lộ vẻ khó hiểu, nhưng vì nghĩ rằng chỉ là một nhiệm vụ nào đó được giao thêm cho đội trưởng, cậu không suy nghĩ thêm mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
――――――――――――――――――――――
"Nnn~ Mình chắc chắn đã thấy cậu ta ở đâu đó rồi."
Nhìn theo bóng Akira rời khỏi văn phòng, Saki tiếp tục dò xét trí nhớ.
Đây không phải là một ký ức xa xôi, mà là một ký ức khá gần.
Cô nhíu mày, cố nghĩ ra, nhưng vẫn không có câu trả lời.
"Từ bỏ đi, tiểu thư. Những chuyện kiểu này thì con có nghĩ mãi cũng không ra đâu."
"U~ nhưng con sẽ nhớ ra nha."
Genji bật cười trước vẻ bướng bỉnh của cô, còn Saki cuối cùng cũng từ bỏ. Quả thật, đây không phải là vấn đề mà cô nên bận tâm đến vào hiện tại.
Hơn nữa, cô còn có chuyện cần hỏi Genji nhân lúc Ryota không có ở đây.
Asogi Genji là một trong những Hộ thần hàng đầu có xuất thân từ gia đình quý tộc.
Năng lực của Genji đã được công nhận và danh tiếng của anh thì không thua kém bất kỳ gia tộc nào trong Bát gia tộc.
Mối quan hệ giữa Saki và Genji đã bắt đầu từ khi cô còn nhỏ, Genji gặp Saki khi được giao làm người hướng dẫn và Hộ thần cho nhà Rindo.
Vì Saki là một đứa trẻ không sợ trời không sợ đất, nên cô rất quý mến tính cách hào sảng của Genji và gọi anh là "bác". Kể từ đó, cô thường xuyên nhờ Genji giúp giải quyết những chuyện mà bản thân khó xử lý một mình.
"Bác ơi, umm, về chuyện của Kuga - kun..."
Giọng điệu của Saki hơi khó nắm bắt nhưng Genji có thể đoán được cô đang muốn nhờ vả điều gì.
Dù gì thì, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Ryota, Genji cũng biết cô sắp nhờ anh làm gì. Có vẻ như Ryota không thiếu gì kẻ thù dù ở nhà hay ở bất cứ đâu.
"Được thôi, bác không phiền đâu. Dù sao thì trong đồn trú này, bác là người duy nhất có thể kiềm chế tính cách đó của thằng nhóc. Ê Nikura, ta sẽ phối hợp với Kuga. Tiểu thư thì anh hãy để cô ấy đi với Akira."
"Rõ thưa sếp, nhưng ngài chắc chứ? Nếu Kuga mất kiểm soát thì cái tính cách của cậu ta sẽ khá phiền phức đấy."
"Chính vì thế nên ta mới phải làm chuyện này. Ta là người duy nhất có thể đối phó với cơn bốc đồng của Kuga với không một vết xước."
"... Tôi hiểu rồi."
Do cô là người nhờ vả, Saki quyết định cúi đầu thay cho Nikura trước mệnh lệnh của Genji, "Cảm ơn bác. Xin bác hãy chăm sóc Kuga - kun."
"Ou, cứ để bác lo. ...Mà để bác đoán xem, đây cũng là yêu cầu từ gia chủ nhà Kuga đúng không?"
"Vâng ạ Dù Ryota rất tài giỏi, nhưng với tính cách đó thì cậu ấy chẳng khác gì một con ngựa hoang. Khi vào học viện, mọi người tưởng cậu ta sẽ biết núi cao còn có núi cao hơn, nhưng cuối cùng, cậu ta lại bị đánh một cách thê thảm đến nỗi ngộ nhận."
"Núi cao hơn? Ý con là đứa trẻ miền Bắc mà con mới nhắc hồi nãy à?"
"Dạ. Bác chắc hẳn đã nghe qua rồi. Cậu ấy là trưởng nam nhà Ugetsu, người sở hữu Trú Linh Thần đầu tiên sau năm mươi năm. Nếu con nhớ không lầm thì cậu ấy còn được hứa hôn với người kế vị nhà Gioin nữa."
"A-a, đúng là cậu ta nổi tiếng thật. Chủ thể của Trú Thần quả thật là kỳ tích của thời đại này. Nếu đối thủ là một người như vậy thì việc nhóc Kuga thua cũng là chuyện đương nhiên."
"Cậu ấy bị đánh bại chỉ trong một chiêu đấy. Không những sức mạnh thể chất và linh lực của Ugetsu vượt trội Ryota, mà còn về cả tính cách nữa. Cậu ấy không có đường thắng nào luôn á."
Có lẽ ngay cả Saki cũng đã phát ngán với tính cách của Ryota, cô chẳng thèm giấu nụ cười hả hê khi nhắc đến thất bại của cậu ta.
Cả Đại Trú Linh và Trú Linh Thần đều thuộc nhóm linh thể cấp cao. Tuy nhiên, các linh hồn được gọi là Trú Linh Thần sở một hữu năng lực khác biệt so với các Trú linh khác.
Thần lực. Trú Linh Thần có thể sử dụng thần lực để tạo nên trụ cột thiêng liêng, chất chứa một sức mạnh khổng lồ.
Saki đã biết về Ugetsu Souma (người được mệnh danh là Viên Ngọc Phương Bắc) từ trước khi nhập học Học viện Tenryou.
Lý do là vì gia chủ nhà Ugetsu - Ugetsu Tenzan luôn khoe khoang về Souma trong mọi cuộc họp và lễ hội của Bát Gia Tộc.
Khi biết rằng Ugetsu sẽ nhập học tại Học viện Tenryou cùng khối với mình, cô đã tò mò tìm hiểu tính cách cậu ta nửa vì hiếu kỳ nửa vì e ngại.
Tuy nhiên, những gì cô phát hiện ra thậm chí còn hơn cả lời đồn đại.
Ugetsu Souma rất đẹp đẹp trai, cậu ta có thái độ hòa nhã và siêng năng học tập. Cậu ta là một người điềm đạm với giáo dưỡng tốt và tài võ nghệ xuất chúng. Sự tồn tại của cậu ta hội tụ mọi phẩm chất lý tưởng đến mức ngay cả hoa cũng phải hổ thẹn, thành ra, mọi ánh mắt của các nữ sinh trong học viện đều rơi vào cậu ấy và khiến các nam sinh ghen tị.
――Saki là một trong số những cô gái đã trao ánh nhìn say đắm về phía Souma.
"Hou~. Nếu cậu ta là một chàng trai tuyệt vời đến mức con say mê như vậy. Bác cũng muốn gặp thử nếu có dịp."
"Vâng. Cậu ấy thực sự rất đáng nể. Có khi bác cũng sẽ thích cậu ấy đấy. ... A, ra vậy."
Đột nhiên, Saki giật mình và như bừng tỉnh.
――Thì ra là vậy, cảm giác lúc nãy chắc hẳn chỉ là tưởng tượng thôi.
Cô đặt ngón trỏ lên môi để nhịn nụ cười vô tình lọt ra.
"Sao vậy?"
"Không, chỉ là về cảm giác quen thuộc lúc nãy. Con đã tìm ra nguyên nhân rồi."
"Hou~ Là gì vậy?"
"Ahaha, không có gì đâu. Chỉ là con tưởng tượng thôi."
Saki cười lấp liếm, cố tình không nói ra sự thật.
Bởi lẽ, cô không thể nào nói được.
Một chàng trai chẳng để lại ấn tượng gì lúc ban đầu và một Ugetsu Souma thu hút sự chú ý của cả học viện. Hai người này dường như chẳng có nét tương đồng, thế nhưng, ánh sáng ẩn sâu trong đôi mắt họ và phong thái của họ―
―Theo một kiểu nào đó, lại giống nhau đến kỳ lạ.
――――――――――――――――
"Hả? Săn uế vật trên núi ư? Cậu nói thật hả?"
Giọng của một chàng trai đầy sửng sốt vang lên trong phòng thay đồ, nơi tất cả các thành viên trong đồn đã chuẩn bị xong và rời đi.
Đội phó của tổ tuần tra do Akira chỉ huy - Kansuke tỏ ra kinh ngạc trước sự thay đổi và quay sang hỏi Akira.
Trong khi đang cài kayhan và giơ găng tay lên để kiểm tra tình trạng của chúng, Akira chỉ biết nở một nụ cười méo mó, “...Phải, tớ không đùa đâu."
Kansuke lặng người, cậu không thể nói tiếp vì cảm xúc ghê tởm đã len lỏi vào giọng nói cậu.
Dù sao Akira cũng đâu phải người quyết định, cậu ấy chỉ đang tuân theo mệnh lệnh của Đội trưởng Asogi.
Mệnh lệnh của Đội trưởng Asogi đều phải được chấp hành vô điều kiện.
Đúng là họ có quyền lên tiếng, nhưng Asogi Genji hiếm khi cân nhắc lại quyết định của mình.
"Chuyện này cũng không đến nỗi tệ, Kansuke. Chúng ta sẽ có hai Hộ thần đồng hành trong một tuần kể từ hôm nay. Lực lượng của chúng ta sẽ đủ mạnh."
"Điều đó có thể đúng, nhưng–", Kansuke ngập ngừng và tìm từ ngữ thích hợp để tiếp tục, "Tình huống này là quá sức rồi. Chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ và vẫn chưa sẵn sàng."
Akira hoàn toàn đồng tình với cậu ta, vì thế, cậu không chỉ trích đội phó mình mà chỉ tập trung vào việc chuẩn bị.
Tuy nhiên, địa hình vùng núi có nhiều dốc bấp bênh. Cậu không thể mang theo trang bị nặng, cậu chỉ có thể mặc kyahan cùng với bao tay sắt với sự bảo vệ ít ỏi là cùng.
Việc chuẩn bị cơ bản hoàn tất trong chốc lát. Sau khi đứng dậy, Akira cuối cùng cũng tìm được một cái cớ nghe như một lời an ủi.
"...Quyết định này quả thực rất hấp tấp, nhưng không hẳn là tệ. Dạo gần đây, cả yêu quái lẫn dã thú ô uế đều không xuất hiện trong nhà dân. Chúng có lẽ đang lập ổ một nơi khác và gia tăng số lượng. Đó là lý do tớ nghĩ cuộc săn núi lần này là để tiêu diệt chúng trước khi phát triển quá mức."
"Ý cậu là chúng đang trốn trong núi Myokaku sao?"
"Ai mà biết? Nhưng nếu cuộc săn núi thành công, chúng ta có thể chỉ cần tiêu diệt ít bầy đàn hơn bình thường."
Đây là một suy nghĩ hơi lạc quan thái quá, nên Akira không dám khẳng định. Nhưng cậu cũng không muốn Kansuke tự làm khổ mình, vì thế, cậu đã bổ sung thêm một đoán tích cực.
"Nếu cuộc săn thất bại, cùng lắm chúng ta chỉ mất sức vì đi loanh quanh giữa núi rừng mà không thu được gì. Dù sao thì điều đó cũng có lợi cho chúng ta."
Akira buộc chặt xấp bùa hộ thân được phát vào thắt lưng, sau đó gắn thanh katana của mình vào.
Ở phía sau eo, cậu thắt túi da cá nhân.
Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị cơ bản, Akira bước ra khỏi phòng thay đồ và gọi Kansuke, người vẫn đang cúi đầu đầy bực bội.
"Ngẩng đầu lên, Kansuke. Nếu chúng ta trông ủ rũ thì làm sao chúng ta có thể chứng minh năng lực của mình đây?"
"...Tớ biết rồi."
Sau thái độ bâng khuâng và giọng điệu khó chịu, Kansuke mở cửa gỗ. Ngay khi bước ra ngoài, cậu ta không hề lộ ra sự hỗn loạn mới nãy mà hô lớn mệnh lệnh.
"Đội 8 - Tập hợp!"
““““Rõ!””””
Các thành viên của đội lập tức xếp thành hàng ngay ngắn trước phòng thay đồ.
"Điểm danh!"
""Có mặt!""
Trong lúc lắng nghe tiếng từng người điểm danh, Akira bắt đầu suy nghĩ về cách chia đội hình.
Tổng số thành viên của đội Akira là 30 người. Con số này hơi ít để đi săn trên núi, nhưng chỉ có đội của cậu là bị phân công trực đêm nên hết cách rồi.
Mặc dù đội 8 chỉ toàn binh sĩ tập sự, nhưng họ có Hộ thần hỗ trợ vào lần này. Chắc chắn, lực lượng tấn công của họ sẽ khác với lúc chỉ có 2 Hộ thần là Genji và Nikura. Căn bản, kỹ năng chiến đấu và phòng thủ của Hộ thần được đào tạo vượt trội hơn binh sĩ thông thường.
Lần này, những Hộ thần tham gia thực chiến có hỏa lực không hề thua kém Genji và Nikura.
――Nói cách khác, ngoài lực lượng tiên phong, họ có thể phân bổ binh sĩ đến những yếu điểm của chiến thuật. Tuy nhiên, số lượng thành viên trong đội Akira vẫn quá ít.
Nếu như Hộ thần bỏ nhiệm vụ vì sự chênh lệch địa vị, số thương vong của đội sẽ tăng lên. Trước khi Genji quyết định cách phân bổ lực lượng, Akira cần phải tìm ra một kế hoạch giảm thiểu tối đa thiệt hại.
"Đội trưởng!"
Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Kansuke.
"Điểm danh hoàn tất. Cả 30 người đều có mặt."
"Được rồi. Toàn đội nghe đây. Hôm nay lẽ ra chúng ta sẽ trực đêm, nhưng kế hoạch đã thay đổi. Chúng ta sẽ đi săn núi ở Myokaku."
Xôn xao.*
Sắc mặt của các thành viên trong đội thay đổi rõ rệt trước thông báo bất ngờ.
Tiếng thì thầm trò chuyện riêng tư bắt đầu lan ra.
Không bận tâm đến những lo lắng của họ, Akira đảo mắt nhìn quanh tất cả, "Hai Hộ thần sẽ hỗ trợ chúng ta trong cuộc săn núi hôm nay. Chúng ta hãy dành lời chào đầy biết ơn đến những Hộ thần đã sẵn lòng giúp đỡ đội tập sự nghèo nàn này!"
Cậu chấm dứt những cuộc trò chuyện riêng tư bằng một lời chào, sau đó tiếp tục ra lệnh.
"Như buổi huấn luyện tuần trước, chúng ta sẽ chia đội thành ba nhóm. Nhóm trấn thủ, đại diện: Đội trưởng Asogi. Nhóm tiên phong, đại diện: Kansuke. Nhóm truy kích, đại diện: Akira. Sau khi hoàn tất chuẩn bị, các nhóm sẽ nhận chỉ thị từ người đại diện của mình."
Ngay khi nghe đến từ "săn núi", ánh mắt của mọi người lập tức thay đổi, họ bắt đầu tất bật chuẩn bị thêm.
Akira và Kansuke thì đã đoán trước sự hoang mang này mà chuẩn bị sẵn từ trước. Giữa lúc các thành viên khác đang bận rộn, họ tranh thủ tám chuyện.
"Nhìn kìa, Akira. Đó là Khí Linh Cụ kìa”, nói rồi, Kansuke hất cằm về nơi Saki đang đứng, cô ấy đang mang theo một cây naginata màu chu sa và bàn luận với Ryota, người mang theo cây thanh katana bên hông.
Vũ khí mà họ mang theo không phải vũ khí bình thường. Bằng chứng là mỗi khi Saki cử động nhẹ, ánh sáng màu tím nhạt lập tức lóe lên.
Chúng được rèn từ một loại quặng hiếm có khả năng chứa linh lực, gọi là Thánh thiết.
Những vũ khí này có thể khuếch đại linh lực của chủ nhân - những người có khả năng giao ước với linh thể cấp cao. Chúng được gọi là Khí Linh Cụ (精霊器).
"Tớ ghen tị với bọn họ quá. Trong khi chúng ta phải liều mạng chạy khắp nơi thì Hộ thần chỉ cần đứng một chỗ và đốt cháy lũ quái vật bám theo chúng ta là xong."
"Đừng nói thế, Kansuke. Tớ chắc rằng họ cũng có những vấn đề riêng."
"Haa~ Một thiếu gia và một tiểu thư chưa từng nếm trải đắng cay cuộc đời thì có chuyện gì phải lo chứ?"
Nghe vậy, Akira bật cười chua chát trong khi phớt lờ cơn đau âm mà ký ức năm xưa khơi dậy.
"Ai biết được? Nhưng ngay cả họ cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của địa vị. Dù đi đến đâu, họ cũng bị kẹt giữa tầng lớp trên và dưới. Có thể họ ít phiền muộn hơn chúng ta, nhưng họ vẫn phải cúi đầu trước những người họ ghét."
"...Vậy sao?"
"Đúng vậy. Đã đến giờ rồi, đi thôi Kansuke. Nhiệm vụ này sẽ không thể bắt đầu nếu chúng ta không cúi đầu trước họ."
Sau cái vỗ vai của Akira, Kansuke khẽ gật đầu với vẻ mặt miễn cưỡng chấp nhận.
"Ra là vậy... Được rồi."
Hai người sóng bước tiến về phía trước và đi đến chỗ thành viên Đội 8 đang tụ họp lại để nhận chỉ thị tiếp theo sau khi chuẩn bị xong.
――――――――――――――――
TIPS: Về Khí Linh Cụ
Thuật ngữ chung để chỉ các loại vũ khí được tinh luyện và rèn từ một loại kim loại gọi là Thánh thiết.
Khi vũ khí này tiếp nhận linh lực từ một linh thể cấp trung trở lên, chúng sẽ có được sức mạnh tương ứng với linh lực đó.
Vì mục đích của những vũ khí này là hỗ trợ các kỹ thuật sử dụng linh lực, nên chúng chủ yếu được các Hộ thần sử dụng.
Do tính chất đặc biệt và sự quý hiếm, chúng hiếm khi thuộc sở hữu cá nhân mà thường được quản lý bởi các gia tộc quý tộc.

