Tập 01

Chương 01

2025-10-07

3

Chương 1: Tôi Cứu Một Mỹ Nhân Lạnh Lùng Và Cô Ấy Đột Nhiên Hóa "Dere"

Buổi tối, ở quán cà phê nhộn nhịp người qua lại sau giờ tan làm và tan học.

Chính tại đó, tôi, Ichijo Minato, liếc nhìn về phía quầy thu ngân trong khi đang pha chế.

Một người con gái có mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, và đôi mắt xanh lạnh lùng khiến ai cũng phải e dè mà giữ khoảng cách. Tên cô ấy là Nanase Rei. Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi và cũng là đồng nghiệp làm thêm tại quán này.

Gia đình cô ấy, Nhà Nanase, vốn là một dòng dõi quý tộc cũ đã sản sinh ra nhiều thế hệ xuất chúng và hỗ trợ cho Nhật Bản trong nhiều năm.

Có lẽ vì vậy, với tư cách là con gái của gia đình chính tộc Nanase, cô ấy cũng không phải ngoại lệ. Bên cạnh ngoại hình nổi bật, cô ấy còn sở hữu thành tích siêu phàm ở nhiều lĩnh vực, từ học thuật, thể thao đến nghệ thuật.

Một hình mẫu chuẩn mực của một mỹ nhân khó tiếp cận, và đương nhiên, cô cực kỳ nổi tiếng với các chàng trai, có  rất nhiều người muốn hẹn hò với cô.

Và thế là, cảnh tượng một nhiều học sinh bị cô ấy hạ gục bằng một trận mưa lời lẽ cay nghiệt, tinh thần tan nát và phẩm giá bị dày xéo, đã trở thành một cảnh quen thuộc trong đời sống học đường của trường chúng tôi.

                                                                                     ◇ ◇ ◇

"Đi mà, đi chơi với anh đi!"

"Quý khách gọi gì ạ?"

Hiện tại cô ấy đang bị một gã trai tóc vàng diêm dúa ở quầy tán tỉnh, và cô ấy xử lý hắn với vẻ mặt bực bội, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một thứ rác rưởi.

"Nhìn anh vậy chứ, nhà anh giàu nứt đổ vách đấy?...em mà theo anh thì không lo thiếu tiền tiêu, cái gì anh cũng mua cho em!"

"... Quý khách gọi gì ạ?"

"Anh đang nói là—"

"Nếu không gọi món, xin mời anh hãy rời đi. Anh đang làm phiền những khách hàng khác đấy."

Mặt gã trai giật giật trước ánh mắt băng giá và lời lẽ tàn nhẫn của Nanase.

Có vẻ như ngay cả với một gã trông có vẻ sành sỏi trong chuyện tán gái, thì việc chinh phục cô ấy cũng là bất khả thi.

"Thưa anh, lối ra ở hướng kia."

"Gừ!"

Gã đàn ông ném cho Nanase một cái nhìn tức tối rồi rời khỏi quán.

Sau khi xác nhận hắn đã đi, cô ấy quay lại phục vụ khách hàng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

"Minato-kun, Rei-chan, chị có thể xử lý phần việc còn lại, nên hai đứa có thể nghỉ rồi."

Quản lý của chúng tôi, Watanabe-san, gọi Nanase và tôi khi chúng tôi gần như đã hoàn thành công việc.

"Hai đứa muốn uống gì không? Chị mời."

"Không, em về trước đây. Mọi người vất vả rồi."

Với câu trả lời cộc lốc đó, Nanase nhanh chóng bước đi về phía phòng thay đồ.

"Ừ, ừ. Em cũng vậy!" Watanabe-san vội vàng đáp lại.

Nanase cũng không giao tiếp nhiều với các nhân viên khác. Kết quả là, cả người quản lý - vốn là tiền bối của chúng tôi - lẫn tôi đều chưa bao giờ thực sự nói chuyện với cô ấy.

"Em ấy lúc nào cũng ngầu thật nhỉ? Ở trường em ấy cũng vậy sao?"

"Ở đây cậu ấy còn tốt hơn ở trường một chút đấy chứ."

"Ể, thật á hả? Chà, nhìn thì em ấy cũng không có vẻ xấu."

"Ừ... Vậy thì, Quản lí, cho em xin món đặc biệt mới của hôm nay đi."

"Em đúng là không khách sáo chút nào mà... Được rồi, có ngay!"

Vẻ hơi bất lực, Watanabe-san chuẩn bị đồ uống cho tôi với một nụ cười tươi rói.

Sau khi thay đồ, tôi hướng thẳng về nhà, vừa đi vừa nhấm nháp ly cà phê đặc biệt mà quản lí pha cho.

"Đồ chùa vẫn là ngon nhất..."

 Hả?"

Đang đi bộ về nhà trong tâm trạng vui vẻ, tôi chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở bên lề của một con hẻm vắng vẻ.

Tình hình trông có vẻ không ổn, nên tôi dừng bước.

"Đó là... Nanase?"

Nanase đang ở đó với gã trai lúc nãy, và trông như họ đang gặp rắc rối gì đó.

"Đừng có đi theo tôi nữa! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"

"Thôi nào, ca của em xong rồi đúng không? Em có biết anh chờ em lâu lắm không."

Ra vậy... Hắn đã đợi đến lúc Nanase tan ca. Chắc hắn cay cú lắm.

Trước mắt, tôi di chuyển đến một chỗ mà họ không thể nhận ra và quan sát tình hình.

"Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh đợi tôi! Anh đúng là một kẻ phiền phức!"

"Lạnh lùng thế... Đi chơi một lúc thì có chết ai đâu."

"Tôi từ chối. Tôi thậm chí còn không muốn hít thở chung bầu không khí với một kẻ đàn ông hèn hạ, đáng khinh như anh. Nếu anh hiểu rồi, thì mau biến đi."

"Hả... Được rồi. Anh đành phải dùng vũ lực để bắt em nghe lời thôi."

Khoảnh khắc ánh mắt của gã trai thay đổi, hắn túm lấy cánh tay Nanase. Rồi hắn bắt đầu cố lôi cô ấy đi một cách thô bạo.

"Này! Dừng lại!"

"Đi nào!"

Nanase vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng có vẻ như không thể địch lại sức mạnh của gã trai và đang bị lôi đi.

Thành thật mà nói, tôi luôn cố tránh rắc rối bất cứ khi nào có thể... nhưng cảnh tượng này thật là khó chịu khi phải chứng kiến.

Tôi bước ra từ góc phố, đi thẳng đến chỗ họ và nắm lấy cổ tay của tên đó.

"Anh nên dừng lại đi. Thô bạo với con gái không phải là ý hay đâu."

Khi tôi nói điều đó với một giọng trầm đe dọa, gã đàn ông liền trừng mắt nhìn tôi. Hắn ta có vẻ quen với các cuộc ẩu đả, không hề tỏ ra hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.

Nhưng bị một tên vô danh tiểu tốt như hắn trừng mắt thì chẳng khiến tôi sợ hãi chút nào.

"Hả? Mày là thằng nào?"

"Là Một người quen của cô ấy chăng?... Anh có phiền nếu buông cô ấy ra không?"

"Tao có việc với cô gái này. Đừng có xen—"

Gã đàn ông vung tay, cố đấm tôi.

Phù... Đây là lý do tại sao tôi ghét nói chuyện với mấy thằng rác rưởi.

Tôi siết chặt cổ tay của hắn, nhanh chóng vặn ra sau lưng để khống chế hắn.

Là một phần trong sự giáo dục của người thừa kế một gia tộc lỗi lạc, tôi đã được dạy đủ loại võ thuật từ nhỏ, vì vậy việc khống chế một gã như thế này thật dễ dàng.

"Đ-Đau quá! Tên Khốn... mày!"

Hắn vẫn cố gắng chống cự, nên tôi tăng thêm lực ép.

"Mày muốn  gì, Thằng chó?"

"M-Mày... Mày rốt cuộc là—"

"Anh có hai lựa chọn: đi hoặc không đi. Và nếu anh cứ lì lợm như này, thì tôi sẽ làm cho đến khi anh chịu đi."

"!? Đ-Được rồi, tao hiểu rồi! Tao sẽ đi, được chưa?!"

Khi tôi thêm lực, gã đàn ông nhanh chóng đầu hàng.

Khi tôi thả tay hắn ra, gã đó ném cho tôi một cái nhìn đầy hằn học. Nhưng khi tôi nhìn lại một cách nhẹ nhàng, hắn nhanh chóng né tránh ánh mắt.

"Chết tiệt..."

Gã đó trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ quay gót bước đi một cách lặng lẽ.

Và rồi, chỉ còn lại Nanase và tôi.

Tôi liếc nhìn Nanase và thấy cô ấy đang giữ khoảng cách với tôi, đôi mắt đầy nghi ngờ.

"Cậu cứu tôi... là muốn gì?"

Cô ấy có lẽ nghĩ tôi sẽ đòi hỏi tiền công vì đã giúp đỡ. Ý tôi là, đó không phải là một giả định vô lý, nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi tổn thương trước ánh mắt đó.

"Không gì cả. Tôi chỉ giúp cậu vì chúng ta quen biết nhau. Không hơn không kém."

"... Thật sao?"

"Ừ. Nhưng tôi mừng là cậukhông sao."

Khi tôi nói điều đó một cách nhẹ nhàng, hy vọng làm giảm bớt sự cảnh giác của cô, cô ấy trông hoàn toàn mất phòng bị, chỉ đứng đó với một biểu cảm ngây ngô.

"Thôi, vậy tôi đi đây."

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi.

"K-Khoan đã!"

"Hửm? Có chuyện gì vậy?"

"Tôi...thấy ít nhất nên nói lời cảm ơn... V-Vì vậy... cảm ơn cậu, vì đã giúp tôi..."

Tránh ánh mắt tôi, Nanase e thẹn nói lời cảm ơn trong khi vê vê một lọn tóc đen tuyền của mình. Má cô ấy ửng hồng.

"Đừng bận tâm. Thôi, cậu về nhà cẩn thận nhé."

Tôi quay lưng lại với cô và, lần này là thật, hướng thẳng về nhà mái yêu dấu.

Lần này, tôi chỉ giúp một người quen đang gặp rắc rối. Không có cảm xúc gì hơn thế, và cũng không kém.

Không phải là Nanase và tôi sẽ trở nên thân thiết hơn bây giờ.

Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ trở lại chỉ là bạn học và đồng nghiệp.

                                                                                     ◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, tôi đến trường như thường lệ. Khi bước vào lớp học, một vài người liếc nhìn tôi với ánh mắt kì thị.

Tôi quen với điều này rồi...

Lý do mọi người nhìn tôi như vậy là vì tôi không nói nhiều trừ khi cần thiết, và tôi không thực sự tương tác với bạn cùng lớp. Điều đó, kết hợp với khuôn mặt vô cảm thường ngày và tính cách thờ ơ, đã dẫn đến việc tôi bị xa lánh như một gã đáng sợ ít nói. Trước khi tôi nhận ra, tôi đã trở thành một con sói đơn độc. Cũng không phải là tôi quan tâm mấy cái này.

Tôi không thấy quan trọng trong việc kết bạn, nên tôi cũng chẳng quan tâm đến danh tiếng của mình. Trên thực tế, ở một mình còn dễ chịu hơn.

Sau khi đặt cặp xuống bàn, tôi chợt nhớ lại sự kiện hôm qua và liếc nhìn về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ở đó ngồi Nanase Rei, mỹ nhân băng giá với mái tóc đen nổi bật và đôi mắt xanh lạnh lùng, đang lặng lẽ đọc sách.

Không có ai xung quanh cô ấy. Điều đó có lẽ là nhờ đôi mắt băng giá và lời lẽ sắc bén có thể làm tan nát tinh thần của cô. Nhưng nhìn cách hầu hết các chàng trai đang lén liếc nhìn cô từ xa, rõ ràng cô ấy vẫn cực kỳ nổi tiếng với họ.

Khi tôi nhìn cô ấy một lúc, cô ấy ngẩng lên và ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

"Hehe".

Thay vì ánh nhìn băng giá, lạnh lẽo tuyệt đối mà cô ấy luôn có ở trường, cô ấy mỉm cười như một nữ thần, đôi mắt dịu dàng như thiên thần, như thể có thể mê hoặc bất cứ ai nhìn thấy chúng.

Bình thường, nếu cô ấy bắt gặp ai đang nhìn mình, cô ấy sẽ không ngần ngại trừng mắt lại.

Tôi nghĩ là lạ, nhưng không để tâm lắm, cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên.

Sau giờ học, tôi đến chỗ làm thêm như thường lệ và làm việc khoảng ba tiếng. Vừa lúc chuẩn bị xong để về, tôi phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở một trong những chỗ của khách.

Bóng dáng đó, Nanase Rei, đang nhìn về phía tôi với ly cà phê trên tay cùng với một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt.

Cái này hơi đáng sợ rồi đấy... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy...?

Vừa bối rối trước thái độ khác thường của Nanase, tôi vừa bắt đầu bước về phía lối ra như thể không có gì xảy ra.

"Cậu vất vả rồi." Nhưng ngay khi tôi đi ngang qua bàn cô ấy, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang khắp quán. Tôi thực sự khá sốc khi cô ấy là người lên tiếng với tôi. Với con người bình thường của cô ấy, cô ấy sẽ hoàn toàn lờ tôi đi ngay cả khi tôi nói "Vất vả rồi" với cô ấy.

Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy cư xử hoàn toàn khác với hôm qua...

"... Hôm nay không phải là ngày nghỉ của Nanase sao?" Tôi đề phòng đáp lại.

"Đến với tư cách khách hàng thì có gì sai ư? Hơn nữa, hôm nay tôi đang đợi cậu."

"Đợi tôi?"

Nghe vậy, tôi cố nghĩ ra một lý do, nhưng mà chẳng nghĩ ra gì. Trong một giây, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang khó chịu về chuyện hôm trước, nhưng xét theo thái độ vui vẻ của cô ấy, thì dường như không có gì tiêu cực.

" Đúng vậy. Tôi có chút việc với cậu."

Nanase uống cạn ly cà phê và đứng dậy. Chắc cô ấy đã về nhà trước, vì cô ấy mặc thường phục thay vì đồng phục học sinh.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi. Về nhà của cậu."

"... Tại sao lại là nhà tôi?"

"Vì những gì tôi sắp nói khó có thể nói ở đây. Vậy thì chỉ còn nhà cậu thôi, phải không?"

Đúng là tôi sống một mình, nên sẽ không có ai ở đó.

Cô ấy trông không có vẻ gì là sẽ lùi bước. Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ nghe cô ấy nói và nhanh chóng tiễn cô ấy về...

"... Được rồi, nhưng chỉ một lúc thôi đó."

"Cảm ơn cậu. Vậy thì đi thôi."

Chúng tôi đi bộ trên con phố đang dần tối đi mà không một lời trò chuyện, chỉ có sự im lặng liên tục, và trước khi tôi nhận ra, chúng tôi đã đến chỗ của tôi.

"Đến rồi đây."

"Vậy là đây... Một nơi khá đẹp."

Chỗ của tôi là một căn hộ sang trọng, quá xa xỉ so với một học sinh sống một mình. Nó có phòng khách như một  khách sạn, nhà bếp được trang bị tốt đến mức ngay cả một đầu bếp cao cấp cũng hài lòng, và một ban công rộng rãi hoàn hảo cho các hoạt động ngoài trời với tầm nhìn tuyệt vời. Tất nhiên, cửa ra vào có khóa tự động.

Tôi đã nói với bố mẹ rằng tôi sẽ ổn với một nơi nhỏ hơn, nhưng họ bác bỏ, nói rằng người đứng đầu tiếp theo của gia tộc Ichijo sống trong một căn hộ tồi tàn là không thích hợp, nên tôi đành nghe theo.

Khi đến trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa từ túi ra, mở cửa và mời Nanase vào.

Nhờ thói quen giữ cho nơi này tương đối sạch sẽ, nó đã ở trong tình trạng có thể tiếp khách.

"Vậy, cậu muốn nói chuyện gì—"

Khoảnh khắc tôi đến phòng khách và quay lại để hỏi mục đích của cô ấy, Nanase liền ôm chầm lấy tôi.

Khuôn mặt cô không còn vô hồn nữa. Má cô ửng hồng, và đôi mắt thì mơ màng, ngây ngất.

"Cuối cùng cũng thì chỉ còn hai chúng ta."

Không còn một dấu vết nào của mỹ nhân băng giá được mệnh danh là "Công chúa Lạnh Lùng", cô gái được cho là "không có trái tim".

"N-Này... Nanase?"

Ngay cả khi tôi gọi tên cô ấy, Nanase vẫn chỉ úp mặt vào ngực tôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Nanase lại ôm mình...?

Đang cố xử lý sự bối rối của mình, thì Nanase, người đã úp mặt vào ngực tôi một lúc, ngẩng lên.

Tôi khá cao, nên đương nhiên cô ấy phải ngước nhìn lên tôi. Đôi mắt xanh lạnh lùng, vốn luôn giữ mọi người ở khoảng cách, giờ đây ngập tràn một thứ ánh sáng dịu dàng, hạnh phúc. Tôi bị bất ngờ bởi vẻ dễ thương của cô ấy.

"... Tất cả chuyện này là sao?"

"Tôi đang ôm cậu."

"Ý tôi không phải vậy. Trước mắt, cậu có thể buông tôi ra được không?"

Tôi cố nói thật bình tĩnh, che giấu sự xáo trộn trong lòng, nhưng thay vì buông ra, cô ấy siết chặt hơn và một lần nữa úp mặt vào ngực tôi.

"N-Này..."

"Cậu thực sự có mùi rất thơm... Tôi thích mùi hương của cậu."

"Tôi bảo buông ra."

"... Không."

Cô ấy chỉ ôm tôi chặt hơn, như một đứa trẻ cố bám lấy món đồ chơi yêu thích để nó không bị lấy đi.

Thật sự, sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này...?

Tôi có thể dùng vũ lực gỡ cô ấy ra, nhưng điều đó trái với nguyên tắc "không bạo lực không cần thiết" của tôi.

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chờ cô ấy buông ra... nhưng nhìn tình hình thì điều đó sẽ không xảy ra.

"Phải làm gì thì cậu mới chịu buông ra?"

Khi tôi hỏi vậy, cô ấy ngước nhìn tôi và lẩm bẩm điều gì đó.

"... Làm đi."

"Cái gì?"

"... Hôn tôi."

"... Hả?"

Tôi nghĩ tôi vừa nghe thấy một từ khá điên rồ. Trước mắt, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy.

Phải rồi, chắc cô ấy chỉ nói nhầm thôi.

"Tôi nói là, hô—"

"Không đời nào."

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng tôi lập tức bác bỏ.

"... Tại sao?"

"Tại sao ư?... Bởi vì chúng ta không phải là một cặp hay gì cả. Với lại, tôi thậm chí còn không thích cậu."

"Mmmph...tàn nhẫn quá."

Cô ấy phùng má và ném cho tôi một cái nhìn bất mãn, nhưng đây là một điều tôi không thể làm.

Bố mẹ tôi đã dạy dỗ tôi kỹ lưỡng là không được tùy tiện có bạn gái, vì họ sẽ là người chọn vợ cho tôi. Họ nói điều đó có thể gây rắc rối sau này.

Thành thật mà nói... Tôi ước họ để tôi tự chọn vợ mình. Có lẽ họ chỉ định gả tôi cho con gái của một gia tộc nổi tiếng khác thôi.

"Vậy thì... ôm tôi đi."

"... Cậu nghiêm túc đấy chứ?"

"Nếu cậu không ôm, tôi sẽ không buông tay đâu..."

Một sự quyết tâm kiên định không chịu khuất phục lóe lên trong mắt cô.

Cái này... có vẻ như cô ấy sẽ không buông tay trừ khi tôi làm vậy... Tôi đoán chỉ ôm thôi thì cũng được.

"... Cậu sẽ buông ra nếu tôi ôm cậu, phải không?"

"Vâng, tất nhiên."

"... Vậy thì được."

Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô ấy.

"Ah..."

Một âm thanh ngạc nhiên thoát ra từ miệng cô, nhưng tôi bỏ qua và tiếp tục ôm cô ấy.

Cái này... cảm giác không tệ.

Cái ôm đầu tiên của tôi dễ chịu hơn tôi nghĩ, và nó có một tác dụng làm dịu kỳ lạ.

Tôi nhớ đã nghe ở đâu đó rằng những cái ôm có tác dụng thư giãn, và có lẽ đó là sự thật.

"... Tôi làm rồi đấy. Giờ thì buông ra đi."

"Chỉ một lúc nữa thôi...được không?"

Rõ ràng, điều đó là chưa đủ với cô ấy. Cô ấy nài nỉ tôi, nhìn lên với đôi mắt như một con cún.

"... Chỉ một lúc nữa thôi đấy."

Tôi thấy mình miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của cô ấy, vì một phần nhỏ trong tôi cũng không muốn nó kết thúc.

Khi tôi nhìn vào mặt cô ấy, mắt cô ấy nhắm nghiền, và cô ấy ấn mặt vào ngực tôi như thể cảm thấy an toàn.

"Haaah... hạnh phúc quá..."

Họ gọi cô là Công chúa Lạnh Lùng, Nữ hoàng Băng giá và đủ thứ... nhưng điều đó hoàn toàn không đúng.

Lúc này, cô ấy giống hệt như một đứa trẻ muốn được nuông chiều.

"Vậy, tại sao cậu lại làm vậy?"

Khi tôi đặt cô ấy ngồi xuống ghế và chất vấn, Nanase không tỏ ra hối hận chút nào, thay vào đó còn nhấp ngụm cà phê tôi pha cho với vẻ điệu đà.

Cô nhóc này.. cô ấy chẳng hối hận gì về những gì đã làm. Chà, tôi đoán tôi cũng có một phần lỗi khi đã nhượng bộ yêu cầu của cô. Cái ôm đó cũng khiến tôi thấy thích, và một phần nhỏ trong tôi thậm chí còn ước nó kéo dài mãi mãi.

"Đương nhiên là vì tôi thích cậu."

"... Tôi không hiểu. Tại sao cậu lại thích một người như tôi?... Tôi không phải là một người tốt như cậu nghĩ đâu."

"Nhưng cậu đã cứu tôi, phải không? Lúc đó cậu trông thật ngầu."

"..."

Tôi thường cố tránh rắc rối càng nhiều càng tốt. Lẽ ra tôi đã quyết định sẽ làm ngơ, ngay cả khi thấy ai đó bị tấn công, nhưng vào lúc đó, lựa chọn bỏ rơi cô ấy thậm chí không xuất hiện trong đầu tôi.

Bản thân tôi cũng không thực sự hiểu... nhưng có lẽ việc bỏ rơi một người quen đang gặp rắc rối khiến tôi cảm thấy không ổn.

Chết tiệt, có vẻ tôi vẫn còn mềm yếu...

"Vậy, cậu nghĩ sao? Cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ?" Cô ấy đưa ra lời đề nghị với một nụ cười quyến rũ.

"Tôi từ chối. Thứ nhất, tôi không thể tùy tiện có bạn gái vì hoàn cảnh gia đình. Với lại, chẳng phải cậu đã thay đổi 180 độ sao? Công chúa Lạnh Lùng đâu rồi?"

"Có lẽ tính cách của tôi trở nên mềm mỏng hơn một chút khi ở bên cậu."

"... Cái đó chắc chỉ là do cậu tưởng tượng thôi." Chết tiệt, Nanase... Cô đang định làm gì vậy, khi đang buông lời ngọt mật với tôi như thế?

"Hơn nữa, chẳng phải chính cậu mới là người không được cho phép hẹn hò sao, Nanase?"

"Đúng vậy, bố mẹ tôi cũng sẽ quyết định người tôi kết hôn. Thật là phiền phức, phải không?"

Gia đình Nanase là một gia tộc lỗi lạc với lịch sử lâu đời, nên với tư cách là con gái của họ, cô ấy có lẽ sẽ được gả cho một người đàn ông từ một gia tộc nổi tiếng khác.

"Họ đã quyết định vị hôn phu của cô chưa?"

"Chưa, họ chưa quyết định."

"Của tôi cũng chưa được quyết định."

"Ồ? Vậy sao... Chà, tôi hy vọng cậu sớm tìm được ai đó."

Thành thật mà nói, tôi không thực sự quan tâm đến vị hôn thê của mình. Tôi sẽ bị buộc phải kết hôn với một người phụ nữ mà tôi thậm chí không thích. Miễn là cô ấy cho tôi một đứa con thừa kế, phần còn lại tôi không quan tâm.

Một người bình thường có thể nghĩ tôi lạnh lùng, nhưng đây là số phận của những người sinh ra trong một gia tộc lỗi lạc.

"Gia đình cậu có vẻ nghiêm khắc về loại chuyện đó."

"Ừ. Vì đứa em gái tôi hoàn toàn không có ý định kế thừa gia tộc, nên với tư cách là người thừa kế, tôi phải bảo vệ danh tiếng của nhà Ichijo."

Gia đình tôi, gia tộc Ichijo, giống như gia tộc Nanase, là một dòng dõi quý tộc cũ đã hỗ trợ Nhật Bản trong nhiều năm.

Gia tộc Ichijo tiếp tục hỗ trợ Nhật Bản ngay cả bây giờ, sở hữu không chỉ của cải khổng lồ mà cả ảnh hưởng chính trị mạnh mẽ.

Em gái tôi cũng có dòng máu Ichijo, nên đương nhiên con bé rất xuất chúng, nhưng vì lý do nào đó, nó không nhắm đến vị trí gia trưởng và đang nhường nó cho tôi.

"Cả hai chúng ta đều khổ nhỉ."

"Ừ."

Nói chuyện với Nanase vô cùng thư giãn. Có lẽ vì chúng tôi ở trong hoàn cảnh tương tự, và việc có thể trút bầu tâm sự với nhau thật sảng khoái. Nếu hôn thê của tôi là một người như Nanase, có lẽ chúng tôi có thể hòa hợp được một chút.

"Tôi đã biết những gì tôi muốn, nên tôi về nhà đây."

"Được rồi, tôi sẽ đưa cô về."

Tôi lấy áo khoác từ ghế.

"Không sao đâu, tôi sẽ gọi xe. Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn cậu."

Nanase có vẻ hài lòng với sự quan tâm của tôi và cầm đồ lên với một nụ cười.

"Tôi cũng thấy rất vui. Cảm ơn."

Tôi không có nhiều bạn bè có thể chia sẻ những lo lắng liên quan đến gia đình như vậy, nên đó cũng là một khoảng thời gian có ý nghĩa với tôi.

"Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai."

"Ừ."

Chúng tôi chào tạm biệt nhau. Khi tôi nhìn cô ấy mở cửa để ra về, cô ấy đột nhiên dừng lại.

Rồi cô quay lại đối mặt với tôi.

"... Này."

"Gì vậy?"

"Ừm... tôi gọi cậu là... Minato... có được không?" Cô ấy hỏi trông ngại ngùng khi vê vê mái tóc.

"Được, tôi không phiền."

Tôi không đặc biệt thích cái tên này, nhưng nếu cô ấy muốn gọi như vậy, cô ấy cứ việc.

"Cảm ơn cậu. Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai, Minato."

"Ừ, hẹn gặp lại ngày mai."

Cô ấy mỉm cười, hài lòng, và rời đi.

                                                                                     ◇ ◇ ◇

Sau giờ học, tôi đến chỗ làm thêm như thường lệ.

"Vất vả rồi, Minato-kun. Em cũng vậy, Rei-chan. Hôm nay đông khách quá, nên hai em đã giúp đỡ rất nhiều. Có muốn uống gì không? Hôm nay chị sẽ tặng kèm món tráng miệng mới cho hai em."

"Cảm ơn chị, em xin nhận ạ."

Tôi biết ơn chấp nhận lời đề nghị của quản lý và gọi một ly cà phê cùng món tráng miệng mới. Một trong những đặc quyền tốt nhất của công việc này là được uống cà phê đắt tiền miễn phí sau ca làm.

Hôm nay nên uống gì nhỉ? Thứ gì đó hợp với món tráng miệng mới thì tốt.

"Còn em, Rei-chan?"Quản lý cũng hỏi Nanase, phòng trường hợp.

Chị ấy hỏi mỗi lần, nhưng câu trả lời chưa bao giờ là đồng ý. Quản lý làm vậy dù biết mình sẽ bị từ chối.

Tôi chắc rằng hôm nay cô ấy cũng sẽ từ chối, nhưng câu trả lời của Nanase lại khác.

"Ừm, hôm nay em cũng muốn uống gì đó."

"Ể? Bất ngờ thật đó. Em uống gì đó sau ca làm, Rei-chan. Đây có phải là lần đầu tiên không?" Người quản lý, người đã nghĩ mình sẽ bị từ chối như mọi khi, trông khá ngạc nhiên.

"Em cũng tò mò về món tráng miệng mới."

"Em cũng tò mò à, Rei-chan? Trông nó ngon, phải không? Em muốn loại cà phê nào?"

Người quản lý vui vẻ ghi lại đơn đặt hàng của Nanase.

"Cho em cà phê đen ạ."

"Đã rõ. Chờ chị một chút."

Có lẽ vui mừng vì được nói chuyện với Nanase vốn thường im lặng, Quản lý đi pha cà phê với tâm trạng cao hứng.

Tôi quan sát hai người họ một lúc, rồi bắt đầu lục lọi điện thoại khi cảm thấy có ai đó đứng trước mặt.

"Tôi ngồi đây được chứ?"

Câu hỏi được đưa ra bằng một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân.

"Ừ, cậu ngồi đi."

Một khi tôi đồng ý, Nanase ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi có linh cảm không hay... Mỗi khi cô ấy tiếp cận tôi như thế này, luôn có chuyện xảy ra.

Tôi bỏ điện thoại vào túi và đối mặt với cô ấy.

"Hôm nay lại là chuyện gì?"

"Hôm nay tôi đến nói chuyện với cậu một lần nữa vì tôi có việc với cậu."

Cô ấy trông như sắp bùng nổ vì phấn khích để nói với tôi bất cứ điều gì đó.

"Và đó là gì?"

"... Cậu có nhớ chúng ta đã nói chuyện gì hôm qua không?"

"Hm? Ồ, ừ, tôi nghĩ là... về hôn ước, phải không?"

Vì cả gia đình tôi và Nanase đều là những gia tộc nổi tiếng với lịch sử lâu đời, nên hôn ước của chúng tôi đã được định sẵn.

Đối tác, tất nhiên, là con trai hoặc con gái của một gia tộc nổi tiếng khác. Không có tình yêu liên quan, đó là một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc. Đó là số phận chúng tôi.

"Vâng, về chuyện đó... có vẻ như hôn ước của tôi sắp được quyết định rồi."

"... Tôi hiểu rồi."

Tôi không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp, nên đã đáp lại một cách mơ hồ. Trong một tình huống như thế này, tôi có nên chúc mừng cô ấy không? Hay tôi nên bày tỏ sự thông cảm? Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hiểu tâm trạng hiện tại của cô ấy và lắng nghe những gì cô ấy nói.

Khi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu, quản lý của chúng tôi, Watanabe-san, đặt cà phê và món tráng miệng mới lên bàn với một nụ cười thật tươi. Có lẽ vì đang rất vui, những tách cà phê lớn hơn bình thường.

"Đây là cà phê của các em và bánh donut kem mới, có rất nhiều kem bên trong đó."

"Cảm ơn chị, Quản lý."

"Cảm ơn chị."

Nanase và tôi cảm ơn Quản lý.

"À, mà hiếm khi thấy hai đứa nói chuyện với nhau. Trước giờ chị chưa thấy hai đứa nói chuyện bao giờ." Chị ấy thăm dò, nở một nụ cười như thể đã nhận thấy một sự rung động nào đó.

"À, Hôm nay Ichijo-kun đang cho em một số lời khuyên về cuộc sống ấy ạ."

Chà, cô ấy không nói dối.

"Ồ, thật sao! Thật tuyệt, suy nghĩ về tương lai của mình. Chà, có vẻ chị đang làm gián đoạn hai đứa nhỉ, vậy chị đi đây."

Nói rồi, Watanabe-san giơ ngón tay cái lên, như thể nói "Cố lên nhé", và quay lại phòng nhân viên.

"Thế cậu ta là loại người như nào?"

"Tôi chưa biết, nhưng có lẽ anh ta đến từ một gia tộc nổi tiếng."

Thì ra là vậy... Để gia đình Nanase gả con gái đi, hắn ta phải đến từ một gia đình có địa vị đáng kể. Có khi cũng phải ngang hàng với gia đình tôi.

"Tôi hiểu rồi... Chà, có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng hãy cố gắng nhé. Tôi cổ vũ cho cậu."

"Vâng, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức," cô ấy nói với một nụ cười đầy ẩn ý.

                                                                                     ◇ ◇ ◇

Đó là tối thứ Sáu và tôi đang ở một nhà hàng trong một khách sạn cao cấp.

Tôi có linh cảm không hay... Ăn ở một nơi đẹp như thế này thường có nghĩa là rắc rối.

Sau khi được một người phục vụ dẫn đến chỗ ngồi, tôi thấy một người đàn ông mặc vest đen. Đó là bố tôi, Ichijo Shinya, đang nhấm nháp ly rượu và ngắm nhìn cảnh đêm.

"Bố Rất mừng vì con đã đến."

"Đã lâu rồi không gặp, bố."

"Ừ, cũng khá lâu rồi nhỉ. Con ngồi đi."

Theo sự thúc giục của bố tôi, tôi ngồi xuống, và một ly nước ép táo được rót cho tôi.

"Con thích rượu sâm banh không cồn hơn."

"Đừng như vậy. Chúng ta hãy nâng ly trước."

Khi chúng tôi nhẹ nhàng chạm cốc, một âm thanh trong trẻo, the thé vang lên.

Mmm, cái này ngon quá! Họ dùng loại táo nào vậy nhỉ?.

Tôi đang cố trốn tránh thực tại với những suy nghĩ đó, nhưng lời nói của bố tôi kéo tôi trở lại.

"Giờ thì."

Cụm từ duy nhất đó đã thay đổi bầu không khí trong phòng.

À, tôi biết mà... Hy vọng rằng đây chỉ là một bữa tối đơn giản giữa cha con của tôi đã tan vỡ.

"Hãy đi vào vấn đề chính nào. Con đã có một hôn thê. Chúc mừng con nhé."

"... Thật sao ạ?"

"Ừ. Địa vị của gia đình kia không có gì để chê, nên bố đã chấp nhận. Đây là tin vui cho con." Bố tôi vỗ tay, cười vui vẻ.

Từ góc nhìn của tôi, tôi chẳng thấy vui chút nào.

"Ngoài ra, con bé rất là dễ thương đó."

"Sao bố biết được..."

"Bố nghĩ đó là điều con sẽ tò mò nhất."

Sắc sảo thật. Thành thật mà nói, đó là điều tôi khá tò mò.

Tôi không thể tin rằng câu chuyện tôi nghe hôm qua giờ đang xảy ra với tôi... Tôi đoán câu nói "ngày mai có thể là bạn" là đúng.

"Buổi gặp mặt được lên lịch vào ngày mai, nên đừng quên đến đó."

"Cái gì?! Ngày mai?!"

"Ừ. Bố trông cậy vào con."

Với bố tôi, gia trưởng hiện tại của gia tộc, nói như vậy, tôi không có cách nào từ chối.

"... Con hiểu rồi."

Tôi miễn cưỡng đồng ý.