Tập 01

Chương 3.1: Thật Muốn Được Âu Yếm Senpai Sau Một Ngày Đi Học Đại Học

2025-10-07

2

"Xong rồi nhé! Cuối cùng cũng sắp xếp xong hết!"

"Kết quả là tụi mình đã tốn kha khá thời gian nhỉ?"

"Nhưng nhờ vậy mà chị mới được nũng nịu với em lâu hơn mà, chẳng phải vậy rất tuyệt sao?  Em cũng thấy vui mà đúng không?"

"Đ-đúng vậy, nhưng..."

Bây giờ là ngày thứ ba kể từ khi chị ấy chuyển đến nhà tôi. Sau khi sắp xếp xong mớ hành lý của chị ấy thì cũng tầm buổi trưa.

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, món đồ nội thất đang dần trở thành chỗ yêu thích của cả hai.

Thực ra thì nếu tôi nghiêm túc, hành lý của Senpai có thể dọn dẹp xong chỉ trong một ngày, nhưng cuối cùng, chúng tôi phải kéo dài đến trưa ngày thứ ba.

Lý do ư? Đơn giản thôi. 

Mỗi khi bầu không khí vừa trở nên lãng mạn một chút, chị ấy lại nhân cơ hội trêu chọc tôi, khiến tôi không thể tập trung mà hoàn thành việc sắp xếp đồ đạc.

Chúng tôi đã lãng phí ngày đầu tiên chỉ để uống rượu và hôn nhau, sau đó, cả hai lại ngủ vùi đến tận trưa hôm sau.

Đó không phải là chuyện duy nhất mà chúng tôi có thể tránh: khi sắp xếp quần áo vào tủ, Senpai lại chạy tới trêu ghẹo, bỏ đồ chị ấy vào tủ quần áo của tôi, khiến tiến độ công việc bị trì hoãn.

Dĩ nhiên, chị ấy không chỉ đơn thuần là ‘trêu chọc’ tôi.

"A~ mấy bộ nội y sexy mà chị chỉ mặc vào những dịp đặc biệt, giờ bị em nhìn thấy hết rồi nè~"

Chỉ cần có cơ hội, chị ấy sẽ dùng đủ mọi cách để khiến tôi xấu hổ, buộc tôi phải dừng tay. Bởi vì nếu không dừng tay, có khi Senpai sẽ còn có những chiêu trò khiêu khích, khiến máu tôi chảy ngược hơn nữa.

Chẳng hạn như: 

"Ơ, chẳng lẽ em muốn nhìn chỗ này hửm...?"

Thậm chí có lúc chị ấy còn giả bộ muốn vén váy lên, khiến tôi gần như mất kiểm soát.

Tôi có thể ‘tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến’ với mấy câu đùa, nhưng khi Senpai có ý định nâng váy thì phản ứng của tôi lại quá rõ ràng, khiến chị ấy càng thêm thích thú mà trêu chọc tôi.

Cuối cùng, tôi vừa không nhìn thấy gì cả, vừa bị gọi là ‘cục cưng háo sắc’.

Thảm hại quá. 

Điều kỳ lạ là tôi lại không ghét việc bị chị ấy trêu chọc như vậy, nhất là khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch như cô quỷ nhỏ của chị ấy. 

Đến khi hoàn hồn lại, tôi nhận ra trong lòng mình đã trỗi dậy một cảm giác không đứng đắn, khiến tôi chẳng thể nào nhìn thẳng vào mặt Senpai được.

“Ôi thôi nào~ Đừng có quay mặt đi chứ. Dù có xấu hổ thế nào cũng đừng trốn tránh, em hãy nhìn thẳng vào chị đi. Khó khăn lắm chúng ta mới được sống chung, nên em phải nhìn chị thật nhiều đấy.”

Senpai dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi và cố định đầu tôi ở một chỗ. 

Đối diện với ánh mắt của chị ấy trông thật long lanh và mê hoặc, khiến tôi càng muốn quay mặt đi hơn.

“Bây giờ mặt em đỏ lắm đó...”

“Chị không để ý đâu.”

“Chắc chắn chị tính trêu em nữa...”

“Cái này thì chị không thể phủ nhận được.”

“Vậy mà chị dám bảo rằng ‘chị sẽ cố gắng không trêu em’ à...”

Chị ấy trước sau như một, dù tôi có quay đi, hay dứt khoát đối diện như cái đêm đầu tiên chúng tôi bên nhau, chị ấy vẫn không ngừng trêu chọc tôi.

Lý do của chị ấy chỉ có một– 

“Vì chị làm vậy là vì chị thích chọc ghẹo người yêu của mình lắm đó. Takashi - kun, em không thấy vậy sao? Em ghét bị chị trêu à?”

–Chị ấy cực kỳ khoái trêu chọc tôi.

Dù là chị ấy thích chọc ghẹo hay thích tôi hơn, thì tôi vẫn không phân biệt được, dù có thế nào đi nữa, sự thật rằng tôi yêu chị ấy vẫn như cũ.

Và tình yêu của chị ấy thì vẫn chỉ có duy nhất cho tôi.

Biết Senpai dành hết tâm trí cho mình, tôi không tài nào dừng được niềm vui dâng trào của mình. Còn những cảm xúc bị kìm nén của tôi thì hóa thành một nụ cười mỉm trên mặt.

“Cách nói đó của chị có chút gian xảo đấy...”

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã vô tình thốt lên một câu than thở.

Tất nhiên, chị ấy sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để tiếp tục trêu tôi.

“Ơ~? Em nói gì cơ~?”

“... Nếu em ghét bị chị trêu chọc, thì em đã không đồng ý sống chung với chị rồi.”

“Ừm~ Em nói to hơn nữa đi nào!”

“Sao chị phản ứng như vậy?”

“Chị chỉ muốn thấy thêm sự cool ngầu của em thôi mà~!”

Senpai nhà tôi, người quấn lấy tôi suốt, cũng là cô người yêu hay nài nỉ được thấy tôi cool ngầu.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy chị ấy còn có ý đồ khác. Nếu không, chị ấy đã không cười đến mức khóe môi nâng cao tận mang tai, ánh mắt tràn đầy mong đợi như thế.

Nụ cười thường ngày của chị ấy chỉ đơn giản là nhếch môi một chút thôi, nhưng lần này lại rạng rỡ hơn hẳn. Chị ấy đang đùa giỡn tôi theo một cách rất khác so với thường ngày. Ban đầu, tôi không hiểu tại sao lại có sự khác biệt ở đây.

“Thể hiện sự cool ngầu... à.”

Không đúng, nghĩ kỹ lại, tôi chợt nhận ra một lý do hợp lí dành cho tình huống này. Cũng không tính là phóng đại nếu tôi bảo chuyện đó vừa mới diễn ra.

Chính vì nó mới xảy ra, nên tôi mới cần nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.

“Chị đang rất háo hức, rất mong chờ đấy nhé...”

Chữ “à” của tôi liền đưa hy vọng của Senpai tăng lên. Để vượt qua sự mong chờ ấy, tôi hít một hơi sâu, gom hết can đảm, rồi nói thêm một câu:

“Nếu em ghét bị chị trêu chọc, thì em đã không muốn... sống chung với chị rồi.”

Ngay khoảnh khắc tôi nói ra những lời thật lòng đó, mùi hương nước hoa ngọt ngào bỗng trở nên nồng đậm hơn.

“Ưm !!! Takashi, chị yêu em quá đi!!!”

“E-em cũng yêu chị...!!!”

“Chị biết mà~~”

Trước khi tôi kịp phản ứng, chị ấy đã nhào đến ôm chặt tôi, rồi thỏ thẻ những lời yêu thương bên tai tôi. Không chịu thua, tôi cũng ôm lấy Senpai thật chặt và làm chị ấy càng thêm vui vẻ.

Xem ra, trước khi tôi có thể chiếm thế thượng phong, tôi vẫn cần rèn luyện thêm một thời gian nữa.

Khi đang nằm trong vòng tay của Senpai và suy nghĩ như vậy, tôi chợt nhìn thấy đồng hồ.

Bây giờ đã là 1 giờ 30 phút chiều rồi.

Đối với một sinh viên đại học, đây là khoảng thời gian quan trọng khi tiết học buôi chiều sắp bắt đầu.

“Ôi trời, chúng ta không thể cứ lười biếng mãi thế này được. Tụi mình phải đi học bù lại ba ngày đã cúp chứ!”

“Em không ngờ là mình đã trốn học suốt ba ngày rồi...”

“Nhưng cũng may là em có bạn bè điểm danh hộ, đúng không?”

“Ừ thì có, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ tra hỏi em xem mấy ngày qua đã làm gì...”

“Em cứ trả lời là ‘tớ bận âu yếm cô bạn gái xinh đẹp, người đồng thời cũng là senpai của mình’ là được mà.”

“Nói vậy thể nào cũng gây thù chuốc oán mất!”

Từ ngày đầu tiên cùng Senpai ngủ chung đến giờ, tôi đã trốn học ba ngày liền.

Ban đầu là do Senpai không cho tôi đi, rồi sau đó là do chính tôi cũng không muốn rời xa chị ấy. Với đủ loại lý do, tôi cứ thế mà cúp học đến tận hôm nay.