Quyển 6

Chương mở đầu

2025-09-24

12

Đứng thẳng một cái là lưng tôi đau hết cả lên. Tại sao ư? Do tôi mải tập trung xúc tuyết nãy giờ quá, tới mức cả cơ thể mồ hôi mồ kê nhễ nhại giữa cái lạnh thấu xương. Tôi cắm xẻng vào tuyết nghỉ ngơi một chút thì có tiếng cười. Nhìn sang, hóa ra là anh Wilm khách quen.

“Tuyết chất đầy cũng rắc rối ghê ha.”

“Chào anh Wilm. Tuyết rơi cỡ này mà anh vẫn tới mê cung hả?”

“Tứ bề trắng xóa thế kia thì trong mê cung thoải mái hơn nhiều.”

“Nghe hay phết. Để có dịp em đi tham quan thử.”

“Nếu cậu đi thì để tôi dẫn đường cho. À mà, Chuyển dịch Mê cung mới ba năm lại chuẩn bị có nữa rồi. Bởi vậy thời điểm hiện tại mạo hiểm giả ai nấy đều cố tranh thủ kiếm chác hết, tốt nhất năm sau hẵng ghé.”

Anh Wilm vẫy tay rời đi.

Năm ngoái cũng có tuyết, nhưng năm nay lại nhiều hơn hẳn, tô cả con đường màu trắng tinh.

Quán tôi cũng không ngoại lệ. Mới sáng dậy đã thấy tuyết chắn hết lối vào nên tôi mới phải còng lưng đi dọn nè.

Những ngọn núi phía xa đã đắp lên đầu những chiếc mũ trắng, thế là cả thành phố cũng được nhuộm trắng để hợp tông. Dưới ánh nắng ban mai, bông tuyết nhè nhẹ rơi.

Tôi hít đầy phổi luồng hơi lạnh. Tiết trời thế này làm không khí trong trẻo vô cùng, đánh dấu một buổi sáng hết sức dễ chịu.

Nói chứ cũng có thứ rất đáng quan ngại: tuyết dày quá, liệu có khách tới quán không?

Những tiếng hò reo vang bên tai. Bốn đứa nhỏ chạy nhảy trên đường vui đùa cùng tuyết. Chúng hoặc là ném bóng, hoặc là nằm ườn ra nền, nô nức tiếng cười.

Với tôi, tuyết là mối lo ngại, nhưng với lũ trẻ, nó lại là khởi đầu của niềm vui bất tận.

Tôi va phải ánh mắt của một người bên kia đường. Người đó cũng dừng việc xúc tuyết để ngắm bọn nhóc giống tôi. Hai bên cười chào nhau rồi tiếp tục công việc.

Đây là mùa đông thứ ba của tôi kể từ khi đến thế giới này, và tôi đánh dấu khởi đầu của nó bằng việc xúc tuyết.

Lửa cháy rực trong lò sưởi. Tôi cho thêm củi vào rồi ngồi xuống sàn. Mồ hôi khiến người tôi lạnh cóng. Tôi hơ những ngón tay run bần bật lại gần lửa để tìm hơi ấm.

Phiền thật. Ước gì tôi có thể vô tư thoải mái nghịch tuyết như mấy đứa con nít chứ không phải lo kiếm miếng cơm manh áo sống qua ngày như này. 

Bỗng, tôi thấy buồn khi đột nhiên nhận ra bản thân đã trưởng thành hơn trước.

Sau một lúc sưởi ấm, cái rét đã bớt đeo bám trên da thịt. Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn nhẹ nhàng đáp xuống, tỏa sáng lấp lánh dưới nắng vàng.

“...Tuyết ngừng rơi thì tốt biết mấy.”

Rốt cuộc, ngày mai tôi vẫn phải đi xúc tiếp. Tôi chỉ biết cười trừ, vì có “bắc thang lên hỏi ông trời” được đâu?

Chuông cửa kêu, gió lạnh ùa vào mang theo những bông hoa trắng.

“Ô, chủ quán à. Chào buổi sáng nhé.”

Khách hàng là chị Arbel, hành nghề mạo hiểm giả.

“Chào chị. Hôm nay chị cũng trang bị tận răng nhỉ?”

“À, này ấy hả?”

Chị gõ bộ giáp bạch kim phía dưới lớp áo khoác.

“Nhìn nặng vậy thôi chứ nó nhẹ với thoái mái lắm. Và ấm nữa, ừ.”

“Kim loại mà ấm á?”

“Có một thứ rất tiện dụng gọi là Chạm khắc ma thuật đó em biết không? Những bộ giáp nặng trịch bỗng nhẹ tựa lông hồng, nhiệt độ bên trong cũng được tùy chỉnh tùy ý nữa.”

“Tiện thiệt.”

Tôi bắt đầu xem xét xem liệu có nên mua một bộ không để việc xúc tuyết đỡ vất một chút.

Dường như biết suy nghĩ của tôi, chị cười:

“Tất nhiên là nó cũng tốn kha khá. Cái này là bí thuật của Hội Đồng nên cũng ngang ngửa một thanh kiếm sắt của các dwarf.”

“Kiếm của dwarf cũng đắt lắm à?”

“Ừ, vì họ ghét chúng.”

“Tại sao?”

“Có một dwarf chị quen bảo tộc họ không thích mấy thứ vũ khí có lưỡi mà cao hơn họ.”

Cái lý do sặc mùi cá nhân kia làm tôi chẳng biết nên cười trừ hay coi là đùa đây.

“Nhân tiện, cho em hỏi Hội đồng là gì vậy ạ? Hình như em nghe nó ở đâu rồi thì phải.”

“Hở?”

Chị Arbel nghiêng đầu làm tôi nhận ra mình vừa lỡ miệng. Tôi đột ngột bị đưa đến thế giới này chứ không phải dân bản địa. Vì lẽ ấy, tôi không có tí thường thức nào về nơi này và nếu tôi hỏi thì chỉ nhận lại ánh mắt hồ nghi của người khác. Tôi bị nhiều không đếm xuể luôn mà.

Đang nặn ra cái cớ để lấp liếm thì chị lên tiếng trước:

“Hội Đồng giống như một viện nghiên cứu vậy. Họ điều tra từ những bí mật cổ xưa tới các sản phẩm xuất hiện trong mê cung, đủ thứ hết. Họ vốn khá là kín đáo và khó nhận biết.”

Sao như mấy cái tổ chức tà ác nào đấy vậy trời. Tôi sực nhớ lại rằng mình nghe cái tên ấy từ Linaria hồi vụ ông Corlone đem trái ác quỷ tới.

“Hội Động cũng dò xét tới Chuyển dịch Mê cung nữa. Chu kỳ của nó bỗng ngắn hơn bình thường nên họ đang cố tìm hiểu nguyên do.”

“Chuyển dịch Mê cung có hiếm không?”

“Vài năm một lần, có khi cả vài thập kỷ. Kỷ lục ngắn nhất được ghi nhận là tám năm, nhưng lần này lại có ba năm. Bởi vậy Hội Đồng để tâm là chuyện dễ hiểu.”

Tôi thực sự không biết Chuyển dịch Mê cung rốt cuộc là gì nhưng ngại hỏi nên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó tôi đặt một cái túi lên quầy.

“Xin lỗi vì bắt chị tám chuyện với em hơi lâu nhé. Đây, phần cơm trưa chị yêu cầu.”

Chị Arbel nhận nó với nụ cười tươi rói.

“Cảm ơn em nha. Chị có thêm một thứ để mong đợi khi vào mê cung rồi.”

“Nhưng cái này chẳng phải là túi không gian sao? Để mỗi cơm trưa vào thứ đáng giá như vậy có hơi lãng phí quá không?”

Chị Arbel đưa tôi cái này mấy ngày trước. Kích cỡ khoảng một bàn tay, nhưng bên trong được mở rộng bằng ma thuật, và đồ vật để vào cũng được ngưng đọng thời gian. Và chỉ kêu tôi để mấy phần cơm trưa vào.

“Chẳng ai biết mê cung sẽ thay đổi ra sao sau đợt Chuyển dịch cả. Do đó chị muốn kiếm chác nhiều nhất có thể khi mà xấp bản đồ chị tích được vẫn còn hữu dụng. Mạo hiểm giả có thể cắm trại bên trong mê cung, và chị định làm tương tự, tuy nhiên với chút phước lành nhỏ nhoi này chị mới có thể cầm cự được.”

Chị Arbel nghiêng người lại gần. Hương cam thoang thoảng tỏa ra từ chị làm tim tôi đập rộn cả lên. Một thanh niên ngây thơ vô tội như tôi được một chị gái xinh đẹp như chị Arbel đây áp sát quả là vô cùng kích thích.

“Em cũng chuẩn bị như mọi khi chứ?”

“Vâng. Em để cà phê trong đấy rồi ạ.”

Chỉ mang theo một đống bình cùng với cái túi không gian kia, kêu tôi đổ đầy cà phê vào. Tôi biết chị bị hội chứng ám ảnh cà phê, và uống nhiều quá sẽ không tốt, nhưng tôi vẫn tôn trọng làm theo khi mà chị dám đi xa tới mức ấy.

“Nhẹ nhõm hẳn ạ.” Chị cười hài lòng. “Vài ngày mà không được nạp cà phê của em chắc chị chết tức tưởi trong đau đớn và tuyệt vọng luôn quá.”

“Em rất vui, nhưng chị cẩn thận dùm em.”

Tôi không biết mê cung nguy hiểm cỡ nào, cơ mà chắc chắn không nhẹ nhàng như đi dạo công viên đâu. Thận trọng không bao giờ là thừa.

“Chị có lớp bảo hộ vững chắc nhất mang tên “cà phê và đồ ăn của chủ quán” rồi nên không sao hết á. Lúc chị trở về, nhờ em làm một bữa thật hoành tráng nhé.”

“Vâng, em sẽ đợi ạ.”

Chị Arbel rời khỏi quán. Tôi không đi theo được, đành nhìn bóng lưng chị ấy dần khuất như mọi khi.

Tiếng chuông ngừng kêu cũng là lúc quán rơi vào tĩnh lặng, như thể tuyết đã nhấn chìm hết mọi thanh âm của thế giới bên ngoài.

Mở cửa được một hồi thì tôi sực nhớ mình chưa để bảng thành “Mở cửa” bèn lật đật đi ra. Khoảnh khắc ấy, tôi chạm mặt chị gái elf thường xuyên ghé quán.

“Chào mừng quý khách. Hôm nay chị tới sớm ghê.”

Chị gật đầu và nhìn tôi. Tôi nhìn lại chị. Hai bên nhìn nhau, không ai nói một lời. Tôi định mở miệng để phá tan bầu im lặng thì chị ta lên tiếng trước:

“Cậu không phải người của thế giới này đúng không?”

Giọng nói trong trẻo đến bất ngờ dội thẳng vào tim tôi. Tôi chỉ há hốc mồm, không thốt được gì hơn.

“Tới lúc cậu trở về thế giới của mình rồi đấy.”