Nortri đang ngủ ngon lành trước lò sưởi. Cơ thể em hòa quyện vào gối, cái đuôi đôi lúc lại ngoe nguẩy nom vô cùng dễ thương. Phải, ẻm lại cúp học nữa.
Thời tiết bây giờ đã lạnh kinh khủng. Các khách quen đều nói mùa đông đã gần kề, tức thu sắp hết rồi.
Trước xế chiều, quán khá vắng khách. Bên trong chỉ có mỗi chị gái elf đang đọc cuốn sách ở góc cùng hai ông lão đang chơi cờ.
Khi tôi tới gần, ông lão mặt hẹp vui vẻ chào:
“Ô, chủ quán đấy à? Nghỉ giải lao hả?”
Tôi gật đầu, theo dõi bàn cờ thì thấy thế trận đang nghiêng về phía lão.
“Có gì thú vị hử?”
“Lạ thật, thứ hiển nhiên như vậy tôi lại không nhận ra suốt thời gian qua. Ông đang chấp Xe của mình, vì chưa từng dùng nó lần nào hết.”
“Ô.”
Tôi tiếp tục, mắt dán chặt vào lão.
“Nghĩ lại thì, ông tới đây ngay hôm sau khi tôi có con Mã của Alekhin. Lúc các người chơi cờ, người thanh niên lẩm bẩm một nước đi, và ông hỏi tôi có hiểu không. Tôi nắm được thực lực của ông rồi, do đó tôi biết rõ ông đang tỏ vẻ mình chỉ là một lão già yếu đuối. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Và kì ghê, có là khách quen thì chẳng mấy ai biết tôi có thể chơi cờ cả. Thế, làm sao ông biết được?”
Hô hô hô, lão cười, vỗ tay.
“Bị lộ tẩy rồi ha.”
“Ông chờ khoảnh khắc này suốt à.”
Ông già mặt tròn nói bằng giọng đều đều khác hẳn trước đấy và đứng dậy cúi đầu chào rồi rời đi.
“Thực ra ông ta là thuộc hạ của ta từng làm trong một đoàn lưu diễn. Diễn xuất rất tuyệt phải không?”
Điệu bộ vui vẻ của lão chứa đựng chút kiêu ngạo, rõ ràng là kẻ đã quen với việc làm người khác nghe lệnh mình.
“Vậy có nghĩa ông là ông của Aina.”
Lão cười tít mắt.
“Chính xác. Cảm ơn cậu đã quan tâm tới cháu gái ta nhé. Cả thằng con trai cũng gây rắc rối cho cậu nữa, vì nó là một người cha ngốc nghếch mà.”
Tôi chẳng thể theo kịp thái độ điềm tĩnh của lão. Đang tính mở miệng tiếp thì…
“Nào nào, trước hết cứ ngồi đi đã.”
Lão bỗng chỉ vào ghế, khiến tôi có chút bối rối nhưng cũng làm theo.
“Vậy thì, ta nên bắt đầu từ đâu đây?”
“...Mục đích của ông là gì?”
“Vào thẳng vấn đề luôn ha. Hiển nhiên, cậu có quyền được biết sự thật.”
Ông tựa người vào ghế, nheo mắt trả lời:
“Nói thật thì, ta muốn chiều chuộng cháu gái mình ấy mà.”
“Từ bao giờ chiều chuộng đồng nghĩa với việc bịa cái vụ hôn nhân giả kia ra thế?”
“Chuyện thi thoảng thành ra kiểu ấy ý mà.” Lão cười. “Ta biết kiểu gì đứa con trai mình cũng sẽ cố tìm bạn đời phù hợp với Ainaleila. Nó yêu con gái lắm, sẵn sàng làm mọi thứ luôn kìa.”
Như tôi dự đoán. Đây là điều làm tôi băn khoăn khi nói chuyện với ông Caires. Ông quá để tâm tới con gái mình, thành ra trở nên quá nghiêm khắc.
“Chọn đối tượng kết hôn cho con cái chỉ là thứ của quá khứ. Địa vị rất dễ thay đổi, quý tộc lẫn thường dân, và Caires quá bảo thủ bảo vệ cái danh ấy. Tuy nhiên, Ainaleila vẫn nghe theo lời cha mà không có lấy lời phàn nàn. Đứa trẻ ấy lớn lên mà không có lấy suy nghĩ hay lựa chọn cho cuộc đời mình, chỉ đi theo đáp án được đưa sẵn.”
Đột nhiên, lão mỉm cười ôn hòa.
“Vậy mà nhé, bỗng một ngày con bé thay đổi chóng mặt, bằng chứng là nụ cười thường trực trên môi. Mỗi lần bắt gặp ta, nó lại tán gẫu với ta đủ thứ trên trời góc bể. Nào là kết bạn với người nó ngưỡng mộ, nào là một cậu trai mở cái cửa hàng kì lạ…à, cái sau chắc là cậu. Và mới đây thôi, con bé bảo nó muốn viết truyện.”
“Rồi liên quan tới vụ kết hôn dữ chưa?”
“Từ từ, cái này cần giải thích rõ một chút.” Lão lắc ngón trỏ ra hiệu. “Trước tiên, dù có nói tới hôn nhân, Caires chắc chắn sẽ phản đối, thành ra từ đầu nó đã vô nghĩa rồi.”
“Hah.”
“Tuy nhiên, nếu ta gây áp lực, thằng bé phải mặt ngoài tán thành. Nó bướng lắm, rất coi trọng truyền thống quý tộc nọ kia, có lẽ do ta nuôi dạy nó hơi nghiêm túc thái quá. Thế là ta thêm yếu tố “bộ cờ của Alekhin” vào vì kiểu gì cũng biết con trai ta sẽ tận dụng nó.”
“Biết ngay mấy quân cờ là trò của ông.”
“Tuồn chúng ra ngoài dễ vô cùng. Và trong những thời điểm như này lại càng có đất dụng võ hơn nữa.”
“Cái tên mang con Mã đến quán tôi cũng là người của ông nhỉ?”
Lão cười thay câu trả lời.
“Chỉ cần ta tuyên bố mình rất muốn sở hữu các quân Alekhin, Caires chắc chắn sẽ cố thu thập chúng để thương lượng với ta. Và trong khoảng thời gian hữu hạn kia, ta muốn xem Ainaleila sẽ đối diện với thực tại của mình như thế nào: theo đuổi ước mơ, hay sống cuộc sống của quý tộc. Nói chung, khi Caires có đủ 32 quân, hôn nhân sẽ bị hủy bỏ…ít nhất kế hoạch là vậy.”
Tôi không khỏi thở dài vì biết rằng mọi thứ mình làm vốn vô nghĩa.
“Té ra sự tình lại đi chệch khỏi quỹ đạo. Phải, cậu là con cờ ta thêm để câu thời gian. Caires chắc chắn sẽ cử đi những người chơi hàng đầu, và sẽ thu thập được các quân rơi vào tay thường dân trong nháy mắt. Vì lẽ ấy, ta cần một kẻ có đủ trình làm vật cản đường. Ainaleila thường kể về cậu, và cũng có người bạn khen cậu nữa, nên ta xem đây là dịp tốt để tìm hiểu…ai dè lại dẫm trúng đuôi một con rồng đang ngủ say.”
Tất cả đều là trò hề. Quan trọng hơn, tôi bị chơi một vố rõ đau. Mọi thứ đều hệt như lão vẽ, ai nấy đều là con cờ cho lão chơi đùa.
“Nói chứ ta chẳng ngờ Caires thua đâu. Nó chẳng kể ta cụ thể gì hết. Trận đấu đó thế nào?”
Ông nhướn người với đôi mắt lấp lánh hiếu kỳ.
Tôi gãi đầu, sắp xếp lại bàn cờ trước mặt.
““Và rồi từ đó mọi người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”...có cái khỉ ấy. Đời thực chứ không phải là cổ tích. Tôi căm ghét cách làm của ông.”
“Oya.”
“Aina phải chịu tổn thương tới bật khóc, tôi phải chạy đôn chạy đáo như thằng khờ, nhưng kệ mấy cái đó đi. Vì ông quá lằng nhằng mà tôi lỡ mất lời tạm biệt Linaria. Do đó, tôi rất bực.”
“Vậy, cậu tính làm gì đây?”
Tôi đưa ra câu trả lời lão muốn nghe.
“Khởi đầu là cờ vua thì hãy để kết thúc cũng là cờ vua.”
Ngày hôm sau, Aina và Toto ghé quán. Thấy cô hầu gái đang cầm cái gì đấy rất dài, tôi hỏi Aina đang ngượng ngùng quắn quéo:
“Cái gì kia?”
“À, nó hả.”
Đáp lại ánh mắt của chủ nhân, Toto lắp ráp các thanh có độ dài khác nhau lại thành một cái cây khô héo chĩa cành phẳng phiu của nó ra đủ hướng. Vật gì mà lạ thế không biết.
“Đây là gậy móc áo của Alekhin.”
“Ô…Alekhin hở.”
Một cái tên gợi kí ức chẳng tốt đẹp gì. Hẳn mặt tôi để lộ cảm xúc, Aina liến thoắng:
“À ờm…ông tớ gây cho cậu nhiều rắc rối rồi…Tôi mới biết sự thật tối qua.”
“Tớ không bận tâm đâu.”
Chẳng cần phải đổ lỗi cho ai cả, và việc đấy cũng chẳng giúp ai thấy khá hơn, chi bằng cứ cười đại cho qua chuyện đi.
Aina quan sát gương mặt tôi.
“Cha tớ cũng tự suy xét lại bản thân mình. Ừm, ông ấy xin lỗi vì đã hiểu lầm và thách đấu cậu. Do đó ông lấy thứ này từ bộ sưu tập để làm quà.”
“Tớ hiểu rồi, vậy tớ xin phép nhận. Đúng lúc đang cần một cái, và nó cũng hợp tông với quán nữa.”
“Phải chứ?! Đích thân tớ chọn mà lị!”
Aina ướn ngực tự hào rồi bắt đầu màn thuyết trình về giá trị của nó.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống thì tất cả trở lại như trước. Hay đúng hơn, từ đầu vốn chẳng có vấn đề gì sất. Sự việc bắt đầu với con Mã trong tay tôi giờ kết thúc bằng cái móc áo có hình thù kì lạ. Cuộc sống thường nhật của tôi vẫn vậy, vẫn không một chút đổi thay.
“Cậu có nghe không đấy Yuu?!”
Nhưng cô gái trước mặt có phần hơi năng động quá thì tôi cũng không màng đâu.
“Rồi rồi, có có. Cậu đang giảng giải về phong cách nghệ thuật ngộ đời của cái móc áo ngộ đời này đúng không?”
“Không không không. Nhìn đi nè, nhìn cho kĩ vào. Hình dạng này được Alekhin thiết kế hết sức công phu luôn ấy.”
Sau lưng Aina đang thao thao bất tuyệt là nụ cười nhẹ của Toto. Hiếm thấy nha. Nhận ra ánh mắt của tôi, cô thẳng lưng rồi cúi đầu. Xong, cô nói:
“Thưa cậu Yuu, gia chủ muốn mời cậu tới dinh thự làm khách ạ.”
Aina dừng luyên thuyên, mặt đỏ bừng như lá mùa thu. Không ngờ bản thân lại bắt gặp chiếc lá cuối cùng đấy.
Tôi nhìn lên trần nhà, thở dài và mỉm cười.
“Tôi rất cảm kích lòng thành, nhưng tôi xin phép từ chối.”
Ý cậu là gì chứ, Aina hét, còn tôi thì lờ đi. Cô nàng đã trở nên giàu biểu cảm hơn rồi. Đó là chuyện tốt, nhưng cái này là cái này, cái đó là cái đó. Đến nhà quý tộc á? Thôi, xin khiếu.
Khoảnh khắc ấy, chuông cửa vang lên. Người bước vào là anh đưa thư tộc Chim đã giao thư của Tize hôm trước.
“An toàn, đảm bảo và nhanh chóng, chúng tôi sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu chuyển phát nhanh của mọi người. Tôi là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh Phong Ưng. Rất xin lỗi vì tốn nhiều thời gian mới lại ghé thăm ạ.”
Người đàn ông đi ngang qua Toto thì thấy tôi và Aina đang ở quầy.
“Ô, thất lễ rồi. Tôi xen ngang vào chuyện gì chăng?”
“À không, anh giúp tôi nhiều lắm.”
“Giúp? Ý cậu là gì hả Yuu?”
Aina nhíu mày lườm tôi.
“Đâu có gì đâu.”
Tôi đưa tay xin hàng rồi chuyển sự chú ý sang nhân viên chuyển phát. Thư của tôi chẳng có tiến triển nào cả vì vướng phải cái vụ cờ kia, và tôi cũng không muốn nhờ Aina viết hộ nữa.
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa viết hồi âm. Tôi có thể đáp bằng lời nói không?”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu.
“Tất nhiên rồi ạ. Truyền tin chính là công việc trước kia của chúng tôi mà.”
“Tuyệt. Vậy thì…”
Tôi ngẫm một lúc.
““Anh hiện tại không thể viết thư hồi âm được, nhưng anh chắc chắn sẽ viết một cái nên mong em chờ nhé. Và cả, anh cũng mong chờ gặp lại em vào mùa xuân lắm.” Hết. Vậy thôi. Tôi trông cậy vào anh được chứ?”
“Tôi đã nhận được thư ạ.”
Xác nhận xong, anh ta tung đôi cánh của mình ra.
“Không vấn đề gì đâu ạ. Mùa xuân rồi sẽ tới thôi.”
Tôi mỉm cười.
“Ừm. Mùa đông cũng không tồi chút nào đâu. Chắc chắn là thế.”
[note80510]
[note80509]

