1
Cà phê cũng có mùa.
Để pha được một tách cà phê hảo hạng đương nhiên sẽ cần những hạt cà phê hảo hạng, thứ phụ thuộc vào việc trồng trọt và chăm sóc. Chúng vốn rất khó gieo trồng, có lẽ ở bên này cũng tương tự. Một môi trường hoàn hảo là điều tối cần thiết. Giai đoạn trưởng thành cần lượng mưa lớn, nhưng lúc thu hoạch lại cần phải khô. Ánh sáng mặt trời lẫn nhiệt độ quanh năm phải ở mức vừa phải, không quá gắt. Tổng kết lại, làm quen với một dwarf khó tính còn dễ hơn gấp mấy lần.
Vì bản tính “khó chiều” mà có rất ít địa điểm phù hợp để phát triển cà phê. Huống hồ thế giới này còn chẳng có văn hóa xem cà phê là đồ uống thì việc trồng chúng càng hiếm nữa. Một số nơi thích chúng như một đặc sản địa phương, còn chỗ tôi ở thì không. Hạt cà phê của quán tôi là được nhập khẩu từ nước ngoài bằng đường biển về.
Do đó, việc giá thành cao với bán với lãi thấp là chuyện không thể tránh khỏi, cơ mà dã tâm của tôi là truyền bá sức hấp dẫn của cà phê ra toàn thế giới kìa. Đáng tiếc, khát vọng càng lớn thì trở ngại càng lớn.
“Tàu của ông dừng hoạt động ư?”
“Bọn ta chạm trán một cơn bão mana trên hành trình. May là có vị pháp sư trên tàu nên cả đoàn đã sống sót ra ngoài, hàng hóa cũng không tổn thất gì. Nhưng phần sống tàu thì hết cứu. Đúng thôi, đã qua hàng chục năm sử dụng rồi mà. Thôi thì xem như là dịp tốt để nghỉ hưu đi. Cho con tàu, và cho cả ta.”
Tôi gọi ông là Thuyền trưởng vì chẳng biết gọi ra sao. Ông đã cao tuổi, thân hình cường tráng rám nắng đúng chuẩn của một thủy thủ kinh nghiệm lâu năm. Ông có mái tóc hoa râm chải ngược ra sau cùng bộ râu dày uy nghiêm. Đôi tay to lớn của ông cầm ly cà phê nhâm nhi như thể đang nâng niu một cành hoa mong manh nhỏ bé.
“Vì vậy, ta không thể giúp cháu nhập thứ này được nữa.”
“...Cháu hiểu rồi. Tình trạng tàu của ông như thế thì cũng không còn cách nào khác ạ.”
Phải, ông Thuyền trưởng là nhà cung cấp hạt cà phê cho quán.
“Và mãi tới khi ta bắt đầu thích nó thì lại.”
Lúc nào ghé quán ông cũng kêu rượu, mà tôi không phục vụ nó nên ông luôn cố thử cà phê.
“Hồi đầu cậu yêu cầu ta thứ này, ta đinh ninh cậu chỉ là tên nhóc thích tò mò vắt mũi chưa sạch thôi, ai dè, bây giờ, ta đoán nó cũng không tệ lắm.”
Ông nhìn quanh quán. Dù trời đổ tuyết, nơi đây vẫn có khách ghé thăm. Tất nhiên là có cả chị gái elf quăng quả bom hồi sáng rồi.
Tôi cố gắng không để ý tới chỉ mà cười với ông Thuyền trưởng.
“Số người nhận ra sự quyến rũ của cà phê giống ông Thuyền trưởng ngày càng tăng đó ạ. Dù chỉ có chút xíu.”
“Chút xíu cũng quan trọng lắm nhé. “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.”
Xong, ông im lặng, mắt hướng về cái ly.
“Vụ việc lại xảy ra ngay khi quán cậu bắt đầu vào guồng. Ta xin lỗi.”
Dáng vẻ vui tươi như biển mùa hè thường trực của ông biến mất, thay vào đó là sự ủ rũ.
“Xin đừng bận tâm ạ. Nhờ có ông nên cháu mới có ngày hôm nay mà.”
Sự thật là, ai cũng từ chối khi tôi yêu cầu nhập mớ hạt kì lạ kia. Chỉ có ông Thuyền trưởng thốt lên “Nghe thú vị phết” và giao hàng cho tôi với giá cả phải chăng.
“Cháu thực sự rất biết ơn ông, thưa ông Thuyền trưởng.”
“...Ừm.”
Ông cười xuề xòa rồi uống cạn chỗ cà phê còn lại. Sau đấy, ông đứng dậy, lấy mấy xu bạc và đồng từ túi.
“Ta còn phải đi thông báo cho nhiều người khác nữa. Khi nào xong xuôi, ta sẽ quay lại. Với cả ta cũng sẽ tìm người thay thế chuyện vận chuyển hàng cho cậu.”
Ông Thuyền trưởng bảo tôi cứ giữ tiền thối rồi rời đi.
Nói nhẹ nhàng thì ông là người thẳng thắn, nhưng theo góc nhìn khác thì ông lại khá cẩu thả. Mỗi lúc thanh toán, ông đều bốc đại một số tiền bất kì trong túi ra trả.
Hôm nay tôi một lần nữa ngưỡng mộ vẻ ga lăng của ông.
Đang rửa ly của ông trong bồn thì một câu hỏi bỗng vụt qua đầu. Chị gái elf vừa ném cái tin chấn động ấy thì ngay lập tức thông báo của ông thuyền trưởng về vấn đề giao cà phê của tôi theo sát phía sau.
Nó chẳng logic tí nào, và hẳn khi bình tĩnh lại rồi tôi sẽ dùng lý trí bác bỏ nó. Người khác cũng sẽ chỉ cười cho qua chuyện. Tuy nhiên, lúc này đây, tôi không tài nào rũ bỏ được nối bất an này.
Liệu, tất cả có thực sự chỉ là sự trùng hợp? [note80877]
2
Đây là những gì xảy ra ban sáng.
“Tới lúc cậu trở về thế giới của mình rồi đấy.”
Lúc ấy tôi không tài nào hiểu được chị đang nói cái gì.
Một quả bom không ngờ tới được quăng xuống vào thời điểm không ngờ tới bởi một người không ngờ tới. Thay vì ngạc nhiên, tôi thấy nó quá ảo ma hơn. Chị gái elf im lặng chờ đợi não tôi tiếp nhận thông tin.
“Ý chị là sao?”
Một khoảng sau, tôi mới nặn ra mấy từ.
“Tôi được Hội đồng cử đến theo dõi cậu.”
“Hả?”
Tự dưng thấy nó lú hơn vậy nè. Chị bảo chị theo dõi tôi làm tôi chẳng biết đáp gì luôn. Nhìn phản ứng của tôi, chị nhíu mày tiếp tục:
“Cậu có thể trút giận lên tôi. Suy cho cùng, bị theo dõi không phải là cảm giác dễ chịu gì phải không?”
“Nhưng chị chỉ ghé quán vào giờ mở cửa thôi mà, còn đặt món nữa.”
“Hòa nhập với xung quanh rất quan trọng.”
“Với tôi, chị là khách quen như những người khác, tôi không có lí do gì để tức giận chị cả.”
“Như tôi đã nói, tôi theo dõi cậu suốt thời gian qua.”
“Nhân tiện, tại sao chị làm thế?”
“Vì cậu là người của thế giới khác.”
Cuộc trò chuyện dần trở nên thực tế hơn. Từng từ ngữ lấp đầy tâm trí tôi như những mảnh ghép cuối cùng cũng về đúng vị trí của chúng trong một bức tranh tổng thể. Có những thứ tôi muốn hỏi, nhưng lời lại kẹt trong cổ họng. Một đống thắc mắc tuôn ra từ tâm trí làm toi o bất an tột độ.
Thứ ấy, tôi đã tìm kiếm suốt bấy lâu.
Một người biết danh tính của tôi. Một người biết còn có một thế giới khác đang tồn tại. Dẫu tôi có giải thích thế nào, ai nấy đều xem nó như một câu chuyện cười không hơn không kém.
Phải, một người tôi có thể chia sẻ nỗi cô đơn thấu tận tâm can này.
Và người đấy đang đứng trước mặt tôi đây.
Chị gái elf im lặng chờ câu trả lời của tôi. Đến chính tôi cũng trông chờ bản thân mở miệng nữa. Mất một khoảng lâu tôi mới bình tĩnh lại, ho một cái để làm dịu cổ họng.
Khoảnh khắc ấy, chuông cửa vang lên. Già Gol bước vào nhướn mày khi phát hiện chúng tôi.
“Ta lỡ làm phiền hai người à?”
Chị gái elf gật đầu chào trước khi quay về chỗ ngồi quen thuộc. Tôi không cản chị vì hiện tại cũng chẳng chắc nên nói gì.
“Chuyện gì thế Yuu? Cậu đang tán tỉnh cô ấy hả? Không được đâu nha, ta méc Linaria đó.”
Tôi không khỏi bật cười trước giọng điệu trêu ghẹo của già Gol. Như này mới chính là cuộc sống thường nhật của tôi.
“Đời nào có vụ đấy, chúng cháu chỉ tán gẫu thôi.”
“Gì chứ, chán phèo.”
Già Gol đặt mông xuống vị trí quen thuộc, tôi cũng trở lại quầy. Tôi liếc nhìn chị, thấy chị bắt đầu đọc cuốn sách dày cộp giống mọi lần.
Tôi tưởng tượng cuộc trò chuyện của cả hai nếu tiếp diễn sẽ ra sao, song chẳng được. Đơn giản vì tôi còn không chắc mình muốn nói tiếp hay không nữa là.
Thôi, tối nay chuyện gì tới sẽ tới. Điều tôi cần là chuẩn bị tinh thần cho thời điểm ấy.
Tuy nhiên, liệu nó sẽ tới chứ? Vì nguyên do nào đó, tôi lại sợ hãi đến lạ.

