Ngọn lửa của cây nến màu cam, thứ tượng trưng cho đối tượng khẩn cầu, khẽ lay động như bị một cơn gió vô hình khuấy đảo. Ngoài việc đó ra, nó vẫn yên ổn, duy trì sắc cam thường nhật, chẳng hề hé lộ dấu hiệu nào của sự biến hóa.
Lumian cảm nhận được một nhịp đập khác thường sâu trong linh hồn mình, như thể có một tiếng kêu vọng lại từ nơi xa xăm, chạm đến tầng sâu nhất của Thể Tinh Thần.
Cậu tạm thời không thể phản ứng lại ngay được, tiếp tục tụng niệm chú văn.
"Tôi khẩn cầu Ngài,
"Tôi khẩn cầu Ngài ban cho tôi Dung dịch tiên đoán!"
Trong loại nghi thức này, không thể dùng những từ như là "giúp tạo ra", mà phải là "ban cho" hoặc "trao cho."
Mỗi lời cất lên đều khiến linh hồn Lumian run rẩy, lan tỏa như những gợn sóng, để lại trong cậu cảm giác chênh vênh giữa cao vút và choáng váng.
Cậu bước lên hai bước, quan sát phần thịt thủy quái, đôi mắt thằn lằn và cây kỳ nham xám, cầm lấy tấm giấy giả da dê khắc đầy những ký hiệu thần bí, đặt nó lên ngọn lửa nến cam.
Khi tấm giấy giả da dê cháy bùng và được thả vào hõm đá tự nhiên của tế đàn, Lumian cẩn thận rắc bột hoa tulip cùng các nguyên liệu khác lên ngọn lửa.
Một hương thơm kỳ lạ nhanh chóng lan khắp bức tường linh tính, khiến Lumian rơi vào ảo giác.
Cậu nhìn thấy vô số ký hiệu thần bí vốn được phủ lên tấm giấy giả da dê, lại đang hiển hiện giữa không trung, không ngừng chuyển động và tái cấu trúc, không ngừng biến đổi hình dạng tổng thể của chúng.
Lumian lùi lại, nhìn kỹ các nguyên liệu trên tế đàn, dùng tiếng Hermes, cất giọng vang dội:
"Hoa Tulip, thảo dược thuộc về Túc mệnh, xin hãy truyền sức mạnh của ngươi cho chú văn của ta!"
"..."
Khi Lumian đọc xong từ cuối cùng, những gợn sóng trong linh hồn hợp lại thành một thể, khiến cậu có ảo giác rằng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào ngọn lửa nến.
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt bỏng rát bùng lên trong ngực cậu, tai vang lên tiếng ong ong yếu ớt. Cảnh vật quanh cậu xoay tròn, như thể bị hất quăng lên không trung rồi quay vòng liên tục.
Theo sự chỉ dẫn của linh tính, Lumian giơ tay phải, ấn xuống ngọn lửa.
Tầm nhìn cậu mờ đi, linh tính bộc phát, hòa vào ngọn lửa.
Ngọn lửa lập tức bùng lớn, một làn ánh sáng rực rỡ và huyền ảo bao phủ toàn bộ tế đàn.
Những nguyên liệu rời rạc của dung dịch tiên đoán bắt đầu khuấy động và hòa quyện vào nhau. Một thứ màu máu sôi sục, bóng tối uốn lượn, tạo nên khung cảnh tăm tối dị thường.
Cố gắng duy trì dòng linh tính ổn định, Lumian chứng kiến các vật chất hữu hình dần tan biến thành ảo ảnh, hoàn tất quá trình tái hợp.
Một thứ hư ảo màu đỏ thẫm pha ánh bạc đen hiện ra trước mắt cậu, ngưng tụ thành chất lỏng mờ đục.
Chất lỏng sôi sục liên hồi, mỗi bong bóng vỡ ra lại phóng thích những dải sáng bạc đen ngoằn ngoèo như rắn trườn.
Lumian tiến lên hai bước, cầm lấy một chiếc bình kim loại trên tế đàn. Cậu mở nắp và đặt nó ở bên dưới thứ chất lỏng.
Chất lỏng co rút lại, chảy vào gần như đầy chiếc bình.
Sau khi hứng xong dung dịch tiên đoán và đặt lại lên tế đàn, Lumian hít sâu, ổn định lại tinh thần.
Khi những đợt gợn sóng trong linh hồn dần lắng xuống, cậu hồi tưởng toàn bộ quá trình nghi thức.
Vừa rồi, nếu biểu tượng bụi gai không kích hoạt một phần, nâng cao cấp bậc của mình, thì hẳn là đã không thể hồi đáp nổi, và nghi thức này đương nhiên sẽ thất bại... Mình chỉ có thể thực hiện liên tiếp hai ma pháp nghi thức tương tự... Lumian trầm ngâm, suy nghĩ dần sáng tỏ.
Để có thể làm đối tượng khẩn cầu của năm ma pháp nghi thức này, tối thiểu cũng phải có cấp bậc tương ứng với Danh Sách 7, thậm chí là Người Ký Khế Uớc. Lumian, một Tăng Lữ Khất Thực tương ứng Danh Sách 8, nhờ dựa hơi vào cấp bậc của ô nhiễm đang ở bên trong cơ thể, mới có thể miễn cưỡng mà hoàn thành được.
Cũng chính vì vậy, linh tính của cậu không thể cầm cự lâu hơn.
Kết thúc nghi thức và dọn dẹp tế đàn xong, Lumian giải trừ bức tường linh tính rồi bước đến túi vải xám trắng, lôi ra một thi thể lạnh ngắt.
Cậu cẩn thận xoay cái đầu của thi thể về vị trí ban đầu, cạy miệng nó ra.
Dưới ánh đèn cacbua màu xanh lam, Lumian mở nắp bình, đổ chất lỏng đen đặc được biết đến với cái tên dung dịch tiên đoán vào miệng xác chết.
Chất lỏng không lập tức trôi xuống cổ họng mà đọng lại như một vũng nước.
Đột nhiên, Lumian cảm thấy luồng gió trong hang lạnh hẳn đi, ánh đèn cacbua chuyển sang màu lam đậm.
Gần như cùng lúc đó, cậu nghe tiếng rền vang, thấy cổ họng xác chết co giật, nuốt trọn dung dịch tiên đoán xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, cái cơ thể trần trụi ấy bật dậy, bị bóng tối bất thường nuốt lấy, không ngọn đèn nào chiếu rọi nổi.
Đôi mắt nó choàng mở trên khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác. Mống mắt vốn nâu đã mất đi sắc màu, trở nên trong suốt.
Sâu bên trong đôi mắt ấy, dường như ẩn chứa vô số lớp sắc màu rực rỡ, một luồng sáng tinh khiết treo trên cao, vô số hình bóng mơ hồ, và những tia bạc nhấp nháy...
Gắng chịu đựng cơn lạnh buốt xương, Lumian trấn định rồi hỏi:
"Guillaume Bénet, cựu cha xứ của làng Cordu, tỉnh Dariège, Cộng hòa Intis, sẽ xuất hiện ở đâu trong vòng một tháng nữa?"
Trước đó, Lumian đã cân nhắc kỹ ba câu sẽ hỏi.
Việc đặt câu hỏi chủ yếu bị ảnh hưởng bởi 4 quy tắc:
Một, câu hỏi phải liên quan đến tương lai, không thể hỏi về vị trí hay hành động của ai đó ở quá khứ.
Hai, mô tả phải đủ chi tiết, nếu không, câu hỏi sẽ không được trả lời đúng như mong đợi. Ví dụ như cái tên "Guillaume Bénet" này rất phổ biến ở nhiều nơi thuộc Intis, nếu không nêu rõ quê quán, cái xác có thể tiên đoán vận mệnh của một Guillaume Bénet nào đó khác.
Ba, bất kể thi thể thuộc quốc tịch nào hay biết ngôn ngữ gì, nó sẽ trả lời bằng chính thứ tiếng được dùng để hỏi.
Cuối cùng, mỗi câu hỏi chỉ được chứa một yếu tố cần trả lời, không thể hỏi ăn gian kiểu "khi nào và ở đâu."
Gương mặt nhợt nhạt của xác chết dần nhuốm sắc xanh thẫm. Nó hé môi, cất tiếng bằng tiếng Intis:
"Khu Công Chúa Đỏ tại Trier."
Giọng nói ấy mơ hồ, xa xăm như vọng từ một cõi khác, chẳng còn chút nào giống giọng của người từng sống.
Vậy là chỉ có thể thu hẹp phạm vi đến khu Công Chúa Đỏ thôi sao? Lumian khẽ nhíu mày.
Cậu cũng phần nào hiểu được nguyên do, đây không phải dung dịch tiên đoán được ban từ những vị tồn tại bí ẩn kia. 'Người chế tạo' vốn chỉ là một Tăng Lữ Khất Thực, nên hiệu quả tự nhiên sẽ không thể xuất sắc.
Lumian cất tiếng hỏi câu thứ hai:
"Tôi sẽ gặp lại Louis Lund, cựu quản gia của vị quan hành chính của Cordu, tỉnh Dariège, Cộng hòa Intis, ở đâu?"
Cậu không nhắc đến phu nhân Pualis, vì không chắc bà ta với Phu Nhân Của Màn Đêm có mối quan hệ gì không, lo rằng cấp bậc quá cao của bà ta có thể ảnh hưởng đến độ chính xác của lời tiên đoán.
Đôi mắt xác chết vẫn trống rỗng, trong suốt, nhìn thẳng về phía trước. Giọng nói vang lên huyền hoặc:
"Đại lộ khu chợ của Khu chợ Người Thành Thật tại Trier."
Đại lộ khu chợ? Có vẻ như sự hiện diện của Louis Lund ở đó không phải là ngẫu nhiên... Lumian nghĩ thầm, trong lòng dâng lên cảm giác hài lòng.
Khi đang suy xét, cậu trông thấy những ảo ảnh trong đôi mắt trong suốt của thi thể đang dần tan biến. Không dám chần chừ, cậu lập tức đặt câu hỏi thứ ba:
"Vào khoảng từ 11 giờ tối đến 12 giờ tối Chủ Nhật này, ông Ive, chủ của khách sạn Kim Kê tại khu chợ Người Thành Thật, sẽ ở đâu?"
Do trước đó Lumian từng thấy ông Ive xuống dưới lòng đất vào khung giờ ấy, nên bây giờ muốn xác nhận rõ địa điểm cụ thể.
Xét đến việc ông Ive vừa mới bị "cướp" và từng đến sở cảnh sát, có lẽ ông ta sẽ không xuống lòng đất một thời gian, nên Lumian đặc biệt chọn ngày Chủ Nhật.
Thi thể nhanh chóng trả lời:
"Khu chợ Người Thành Thật tại Trier, nhà hát Lồng Chim Cũ."
Nói xong, cái xác ngã vật xuống đất, khép mắt lại, tỏa ra mùi tử khí hôi thối.
Lại nhà hát Lồng Chim Cũ à... Lumian gom thi thể vào túi vải, định chôn nó sâu hơn trong lòng đất.
---
Trước tòa nhà ba tầng màu be, một gã lang thang râu ria xồm xoàm bị hai người hầu dồn đến chân cột.
"T-tôi đi ngay đây..." Hắn lắp bắp, run rẩy.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc lễ phục quản gia bước đến, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Ông chủ, là ngài đó sao? Ông chủ!"
"Hả?" Gã lang thang ngơ ngác.
Người quản gia gần như vỡ òa vì mừng rỡ:
"Ngài không nhớ sao? Ngài chính là chủ nhân của nơi này, còn chúng tôi đều là bề tôi trung thành của ngài. Ngài từng bị chấn thương đầu, mất đi nhiều ký ức, rồi một ngày nọ lại đột nhiên rời khỏi nhà."
"Đã mấy tháng rồi! Cuối cùng tôi cũng tìm được ngài! Ngài đã trở về rồi!"
"Tôi không... tôi không phải..." gã lang thang vẫn nhớ rõ quá khứ của mình.
Thế nhưng người quản gia và hai gia nhân không để hắn nói thêm, vây quanh rồi dẫn hắn vào trong.
"Phu nhân! Phu nhân! Ông chủ đã trở về rồi!" người quản gia reo lên đầy phấn khích.
Chẳng bao lâu, gã lang thang đối mặt với một người phụ nữ thanh nhã, xinh đẹp.
Nàng mặc váy xanh nhạt, ánh mắt mang nét quyến rũ trưởng thành.
Trong niềm vui khôn xiết, nàng òa khóc, lao vào vòng tay hắn.
"Anh trở về rồi! Cuối cùng anh cũng trở về rồi!"
Ngửi thấy hương nước hoa ngọt ngào và cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, gã lang thang định lên tiếng phủ nhận, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ.
Trong cơn mơ hồ choáng váng, hắn được dẫn đến phòng ăn. Dưới ánh sáng đèn chùm pha lê, hắn thấy bàn tiệc thịnh soạn, nào táo biển, nào gà hầm, có thịt bò nấu mận, có pudding mỡ, salad, cùng một chai rượu White Elixir...
Ánh mắt gã lang thang chợt dừng trên những bức tranh sơn dầu treo quanh tường.
Một trong số đó là chân dung giống hắn đến kỳ lạ.
Không lẽ là mình thật sao? Nhưng mình nhớ rõ quá khứ của mình mà... Hay là người giống người? Gã lang thang càng lúc càng rối trí.
Sau khi no say và nhấp thêm vài ngụm rượu ngon, hắn được đưa đến phòng ngủ. Chẳng bao lâu, người phụ nữ thanh nhã xinh đẹp bước vào, khoác trên mình chiếc váy ngủ bằng lụa.
Đôi mắt nàng long lanh như nước, khẽ nói:
"Anh còn nhớ đến ngọn lửa cháy bỏng của em không?"
Hơi thở gã lang thang trở nên gấp gáp. Hắn không cưỡng lại được mà bước tới.
Hai người quấn lấy nhau, ngã xuống giường, để mặc ham muốn cuốn trôi lý trí.
Khoảnh khắc ấy, gã lang thang bắt đầu tin rằng mình mới thật sự là chủ nhân của ngôi nhà tráng lệ này. Hắn có một người vợ xinh đẹp, một quản gia chuyên nghiệp, và vô số người hầu.
Dù chủ nhân thật có trở về, hắn cũng sẽ khiến người đó trở thành kẻ mạo danh!
---
Lumian rời khỏi lòng đất, bước vào khách sạn Kim Kê, tay vẫn cầm chiếc đèn cacbua đã tắt.
Bà Fels, lễ tân, lập tức đứng dậy khi thấy cậu.
"Ciel, Ngài Ciel, Nam tước Brignais muốn gặp ngài tại vũ trường Gió Nhẹ sau bữa tối."
Nam tước Brignais tìm mình? Có chuyện gì đây? Lumian khẽ gật đầu.

