Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng

Chương 51: Bệnh hoạn

2025-09-15

1

Không phải là Osta Trul nghi ngờ thực lực của Ciel hay gì, thế nhưng sự lạnh lùng, man dại lẫn hiệu quả mà cậu thể hiện trong cách hạ gục nó lại khiến ông ta thực sự bất ngờ.

Cảm giác chẳng khác nào chứng kiến một người trưởng thành đang ăn hiếp một đứa trẻ!

Như mọi lần, một câu hỏi quen thuộc lại hiện lên trong tâm trí của Osta:

Rốt cuộc tên Ciel này thuộc về con đường nào, Danh Sách nào, mà lại vừa có năng lực chiến đấu đáng sợ thế này, vừa có năng lực tiên tri ghê gớm?

Trong vùng đất lốm đốm những dấu vết màu đỏ thẫm xen lẫn vàng u ám, Lumian ngồi xổm ở đó, cầm trong tay con dao bạc nghi thức. Cậu đâm lưỡi dao vào vết thương còn hở của con quái vật, cắt rạch lớp thịt, rồi đặt chúng vào chiếc thùng gỗ rỗng đã chuẩn bị từ trước.

Khi hai chiếc thùng đã đầy ắp thịt và vảy của con quái vật, những thứ đang phát ra ánh sáng lam mờ, cậu mở chiếc bình kim loại ra và bắt đầu hứng dòng máu vẫn đang sôi sục tuôn ra không ngừng của nó.

Thấy cảnh này, Osta lẳng lặng rút ngắn khoảng cách với con quái đã bị hạ, dừng lại ở gần đó.

Chẳng mấy chốc, Lumian đứng dậy, quay người và rảo bước trở lại.

Osta vội vàng cúi xuống, bắt đầu gom góp máu, vảy và những thứ nội tạng mà ông ta cho là giàu linh tính.

Ánh mắt ông liên tục liếc về phía Lumian, kẻ đang đi xa dần mà không hề có ý đợi mình.

Một cơn bất an dần len lỏi vào lòng Osta.

Suy cho cùng, Ciel đã hạ gục con thủy quái kia một cách dễ dàng đến đáng sợ. Với màn trình diễn đó, Osta e rằng Ciel nếu muốn thì cũng có thể giết mình mà chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

Nhưng nếu ông ta cứ ở lại một mình bên con sông ngầm trong bóng tối sâu thẳm này, nhỡ đâu lại có thêm một con thủy quái bị mùi máu hấp dẫn mà đến, thì hậu quả sẽ thật khôn lường!

Mang theo tâm trạng gấp gáp, Osta vội vã cất đi chỗ nguyên liệu đã thu được, chẳng dám nấn ná. Dù rất muốn lấy thêm từ thi thể của quái vật, ông ta vẫn bỏ lại đến chín phần mười và hối hả đuổi theo Lumian.

Tới cuối đường hầm, ánh đèn cacbua của họ nhấp nháy rồi tắt dần, bóng tối lại nuốt trọn không gian, chỉ còn tiếng róc rách liên miên của dòng nước.

Không rõ là sau bao lâu, có một nhóm sinh viên đại học ưa mạo hiểm mang theo đèn dầu hỏa mò vào mê cung hang động.

Họ phát hiện một bức tường đá đã sụp một phần và con đường nát vụn, lộn xộn.

Ngoài mấy chỗ đó, mọi thứ khác đều yên bình và tĩnh lặng. Không có dấu vết nào của thủy quái hay vệt máu.

*-*-*

Sau khi chia tay Osta Trul, Lumian lên một chiếc xe ngựa công cộng, hướng đến khu chợ Người Thành Thật.

Cậu lấy các phần nguyên liệu khác để ở phòng 207 của khách sạn Kim Kê, sau đó mang theo đèn cacbua rồi tiến xuống thế giới bên dưới lòng đất một lần nữa.

Không giống với đợt xuống lòng đất để thực hiện nghi thức trước đây, mục đích của lần này là nhằm chế tạo hỗn hợp dùng cho Thuật Tiên Đoán vào trước buổi tối, rồi sau đó đi đến bệnh viện nào đó 'mượn tạm' một cái xác.

Trong khi Lumian đang bước trên các con đường dưới lòng đất-nơi mô phỏng lại các thứ tương ứng ở bên trên, nhịp chân của cậu bỗng chậm lại.

Dưới ánh đèn cacbua, cậu nhận thấy những dấu chân còn mới, rõ rệt trên con đường hơi ẩm.

Dấu chân có vẻ khá nặng nề... Lumian quan sát một hồi, lẩm bẩm đầy nghi hoặc.

Qua dáng dấp của dấu chân, cậu đoán rằng kẻ đi qua phải nặng hơn 100 kg, hoặc đang vác thứ gì rất nặng.

Ai đây? Làm gì ở dưới chỗ này vậy? Một kẻ buôn lậu chăng? Lumian thoáng nghi ngờ, nhưng không định bám theo.

Vốn dĩ, có đầy rẫy ngưỡi ở trong mê cung dưới lòng đất của Trier, nếu thấy dấu chân nào cũng bám theo thì cậu sớm muộn gì cũng kiệt sức.

Hơn nữa, đối phương cũng chẳng có thù oán gì với cậu. Miễn là không can thiệp vào ma pháp nghi thức sắp tới, dù hắn có sắp làm chuyện giết người diệt khẩu thì cũng chả liên quan gì đến cậu.

Cậu vặn nút điều chỉnh đèn cacbua, giảm sự phản ứng giữa hợp chất cacbua và nước, khiến ngọn lửa mờ đi, tỏa ra ít ánh sáng hơn.

Cậu lo rằng kẻ để lại dấu chân kia vẫn còn ở gần đây và nhận ra nguồn sáng này đang dần lại gần hắn từ phía sau.

Đi thêm một đoạn, Lumian đột ngột dừng lại, khẽ khịt mũi.

Cậu đánh hơi thấy một mùi hương quen thuộc.

Một thứ nước hoa nồng xạ, khơi dậy ham muốn của đàn ông, xen lẫn thoảng hương cam chanh.

Chỉ sau vài khoảnh khắc lục tìm trong trí nhớ, Lumian đã nhận ra chủ nhân của thứ mùi hương này.

Tiểu Yêu Nữ Jenna, 'Nữ hoàng loè loẹt'!

Không lẽ đây là dấu chân của cô ta? Vô lý! Cô ta không thể nào mà nặng hơn 100 kg được, trừ phi cả người cô ta làm bằng sắt... Hơn nữa, dấu chân này rõ ràng là của đàn ông... Lumian ngẫm mãi, rốt cuộc chỉ có thể nghĩ ra 2 khả năng:

Hoặc là Jenna rất giỏi che giấu dấu vết, không để lại dấu chân, hoặc là cô ta đang bị một gã đàn ông vác đi...

Hai người cộng lại thì vượt quá 100 kg cũng là bình thường!

Nhìn vào dáng dấu chân, cậu đoán người đàn ông cao khoảng 1m65 đến 1m7. Dáng đi có chút kỳ quặc...

Lumian chau mày, sự tò mò dâng cao.

Cậu quyết định lần theo dấu vết để xác định Jenna đang rơi vào tình cảnh nào, hay cô đang toan tính cái gì.

Cần nhớ rằng vị Nữ hoàng lòe loẹt này được cho là tình nhân của Franca Bốt Đỏ. Chuyện mà cô ta có dính líu đến thì rất có khả năng sẽ hé lộ bí mật nào đó của băng Savoie.

Điều này có thể mang đến cho Lumian, kẻ đang tìm cách để vào 'cao tầng', một cơ hội.

Cậu lại giảm ánh đèn cacbua đi nữa, đến mức mà phản ứng hoá học trở nên yếu tới nỗi chỉ cần đóng nắp thì ngọn lửa sẽ tắt ngay lập tức.

Ẩn mình trong bóng tối của đường hầm, cậu dõi theo dấu chân, luôn chú ý giữ vững khoảng cách. Chỉ cần có biến, cậu sẽ sẵn sàng dập đèn ngay.

Khi những dấu chân hiện ra ngày càng mới, như vừa in cách đây không lâu, cậu dập đèn cacbua đi và mò mẫm tiến lên trong bóng tối, dựa vào trí nhớ mà tiến lên.

Chẳng mấy chốc, Lumian đã đến chỗ rẽ, từ cuối bức tường đá bên trái phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Cậu đeo găng tay đen lên, lặng lẽ áp sát, như một  bóng ma trong màn đêm.

Ánh sáng xanh kia phát ra từ một cái hang nhỏ ở cuối bức tường.

Nép mình vào bóng tối, Lumian khẽ nghiêng đầu nhìn vào trong.

Trong hang, có một chiếc đèn cacbua màu đen thô sơ đang đặt trên nền đá bằng phẳng.

Bên cạnh là một chiếc bao vải xám trắng, đang căng phồng như thể đã được nhét đầy.

Một gã đàn ông đứng cạnh đó, diện trang phục thường thấy ở khu chợ Người Thành Thật: đội mũ xanh, mặc bộ tweed nâu tối màu, ở bên trong là chiếc sơ mi vải lanh.

Hắn đang thở hồng hộc. Cao gần 1m7, gương mặt gầy gò, hốc hác, đôi mắt nâu lộ rõ vẻ ham muốn.

Mắt của Lumian hạ xuống dưới, cậu nhận ra rõ ràng là kẻ này đang 'nứng'.

Lumian thầm mỉa: Vội vàng vậy? Thảo nào dấu chân lộn xộn thế kia...

Cậu càng tin rằng bên trong chiếc bao vải kia không ai khác chính là Jenna, Tiểu Yêu Nữ.

Cô ta hẳn đã rơi vào tay một kẻ bắt cóc hiếp dâm...

Người đàn ông bỏ mũ sang một bên, hơi thở nặng nề vang vọng trong hang.

Khuôn mặt hắn hiện rõ trước mắt Lumian: lông mày nhạt, lộn xộn, thưa thớt, khóe mắt hơi trễ xuống, chóp mũi ửng đỏ, môi khô nứt, làn da trắng bệch, phơi bày sự mệt mỏi.

Hắn ngồi xuống, nới lỏng miệng bao.

Trực giác Lumian đã đúng, bên trong quả nhiên là Jenna, Nữ hoàng loè loẹt.

Mái tóc nâu vàng thường buộc gọn giờ rũ rượi, phủ lên cơ thể. Đôi mắt khép lại, hốc mắt lõm sâu. Trên người là áo sơ mi trắng cùng chiếc váy xòe ngắn màu be, không thấy nốt ruồi trang điểm thường ngày ở đâu, không rõ đã bị rớt hay chưa kịp mang.

Lúc gã đàn ông lôi Jenna ra, hơi thở của hắn ta đã nặng nề đến mức Lumian có thể nghe rất thấy rõ dù không dùng đến năng lực Thợ Săn.

Này... Cũng quá hưng phấn rồi đấy... Đúng là tên bệnh hoạn... Lumian bất giác nghĩ.

Gặp tình cảnh thế này, cậu quyết định ra tay cứu Jenna. Như vậy thì sau này, nếu băng Savoie có dự định chọn thủ lĩnh mới, Franca Bốt Đỏ có thể sẽ đứng ra tiến cử cậu.

Nhưng cứu ngay bây giờ thì quá vội. Lumian muốn quan sát thêm, xem kẻ kia có sở hữu năng lực đặc biệt nào không mà lại dám chọc đến tình nhân của Franca Bốt Đỏ thế này.

Cậu định sẽ ra tay khi gã mất cảnh giác do mải mê cởi đồ.

Giá mà mình có vũ khí tầm xa... thì dễ hơn biết mấy... Lumian thở dài, nghĩ đến việc kiếm súng từ băng Savoie.

Người đàn ông chạm tay lên mặt Jenna, vỗ nhẹ hai cái.

Rồi hắn lấy ra một chai kim loại nhỏ, mở nắp, đưa lên mũi Jenna.

Hắt xì!

Jenna hắt hơi, tỉnh lại, đôi mắt xanh mở to, hoảng hốt nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông. Cô theo bản năng liền muốn ngồi dậy. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra cơ thể không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể chống cự.

"Địt mẹ, đồ chó đẻ, mày đang làm cái đéo gì vậy?" Jenna cố gằn giọng.

Một nụ cười vặn vẹo hiện trên môi gã.

"Em có biết không? Tôi đã xem em hát vô số lần. Mỗi lần như thế, ham muốn được xé toang quần áo em, bắt em chỉ biểu diễn cho riêng mình tôi lại trào dâng."

Jenna nghiến răng đáp trả, giọng đầy lửa giận: "Bố cái thằng điên này, sao mày không đi chơi mấy con ngựa đi! Mày chết chắc rồi! Băng Savoie sẽ cho mày xuống đáy sông làm mồi cho cá!"

Gã đàn ông không nói gì, đôi mắt nâu bỗng lóe lên ánh sáng quái dị.

Mặt Jenna chợt trở nên đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cơ thể co giật, đôi mắt cô mở to, kinh hãi trước phản ứng của chính cơ thể mình.

"Cỡ này là tuyệt nhất! Vừa có chút kháng cự, vừa vô thức thuận theo!" Gã đàn ông đứng bật dậy, đầy mong chờ, vội vàng lột bỏ áo quần và giày dép.

Trong chỗ ẩn nấp, Lumian bất chợt rùng mình cảnh giác.

Phản ứng của Jenna thật quá bất thường! Cô ta bị ảnh hưởng bởi năng lực siêu phàm nào đó sao?

Gì đây, không lẽ ở Trier, cả người lẫn chó đều có năng lực siêu phàm sao?

Jenna đang bị cưỡng ép trở nên hưng phấn à? Thứ này… thật giống với trò của Susanna Mattise lẫn ông Ive...

Suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu Lumian. Cậu rút con dao bạc nghi thức ra, nhét vào túi bên phải, lưỡi dao hướng vào trong, tay cầm hờ vào chuôi dao đã được bọc vải.

Cậu cúi thấp người, lặng lẽ rời khỏi bức tường đá, tiến vào hang, men theo mép bóng tối để áp sát gã đàn ông.

Toàn bộ sự chú ý của gã đã dồn hết vào Jenna. Đôi mắt hắn rực lên ánh sáng cuồng nhiệt, gương mặt méo mó bởi nụ cười bệnh hoạn. Ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt lên thân thể Jenna trong lúc đang loay hoay với thắt lưng và cởi bỏ quần.

Lumian từ trong bóng tối lao ra, nhanh như một con báo săn.