Những Interlude và những chương thêm của LN của Arc 1-6

Thảo Luận Về Hôn Phu của Sylph - Arc 5 Interlude 1

2025-10-05

2

“Vì chưa có lệnh ngừng bắn, chúng ta phải giải quyết mọi việc với Hội đồng Công nhân càng sớm càng tốt. Tướng Blake đang lên kế hoạch phát động một cuộc tiến công mùa đông.”

“Thật điên rồ! Chúng ta thậm chí còn không có đủ lương thực và quân nhu để hành quân đến thủ đô!”

Tháng 9 năm 1918.

Lực lượng chính phủ Sabbath quyết tâm tiến hành một cuộc tiến công mùa đông để tái chiếm Josegrad.

“Họ nói sẽ thu thập quân nhu từ các làng mạc dọc đường. Đây là tình trạng khủng hoảng quốc gia, nên tôi chắc chắn người dân sẽ hợp tác.”

“Nếu họ làm vậy, đất nước này thực sự sẽ sụp đổ!”

Tuy nhiên, không có đủ lương thực vì nỗ lực ngừng bắn với Austin đã thất bại.

Một cuộc tiến công cần tiền bạc, nước, lương thực và đạn dược. Tất cả những thứ này đều khan hiếm.

Trong tuyệt vọng, chính quyền Sabbath đã quyết định tịch thu hàng hóa từ các ngôi làng lân cận.

“Cứ thế này thì dù chúng ta thắng cũng chẳng ai vui vẻ đâu… Người dân sẽ chỉ căm hận chúng ta thôi.”

Các ngôi làng ở phía đông Sabbath, bị cướp bởi quân chính phủ, đã mất rất nhiều người vì nạn đói và giá lạnh mùa đông.

Và với những sinh mạng bị thí ấy, trận chiến giành Josegrad đã bắt đầu. Đó là một trận chiến mà cả tấn công lẫn rút lui đều chỉ dẫn đến địa ngục.

Trận chiến Josegrad được coi là thảm kịch lớn nhất trong lịch sử Sabbath và đến tận ngày nay vẫn được nhắc đến.

Người ta nói rằng gốc rễ của mọi tội ác nằm ở Sylph Nova.

.

.

.

Đêm mà cuộc tấn công mùa đông được quyết định.

Mặt trời lặn báo hiệu đã gần đến giờ đi ngủ.

Có tiếng gõ cửa phòng riêng của Sylph.

“Ai đấy?”

“Là ta đây.”

Sylph ở một mình với Elijah, đang làm việc với giấy tờ.

Từ phía bên kia cánh cửa vọng đến một giọng nói mà cô biết rõ, là người đàn ông tóc vàng oai vệ, Gorski.

“Ta vào đây.”

“…Ta vẫn đang làm việc. Nếu không có việc gì gấp thì cứ nói vào ngày mai.”

Sylph Nova, một đại úy thuộc Quân đội Sabbath. Cô được cấp dưới coi là một sĩ quan trẻ khắc nghiệt, nóng tính.

“Không, đây là việc riêng. Ta sẽ đợi cô xong việc.”

“Chuyện riêng tư? Vào phòng phụ nữ vào ban đêm chỉ để làm chuyện đó thì hơi bất lịch sự đấy.”

“Ôi, đừng nói thế. Nhìn này, ta còn mang theo cả Vok và cháo kiều mạch nữa.”

“…Hmph.”

Thái độ nghiêm khắc của cô ấy xuất phát từ việc cô ấy nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ. Tuy nhiên, điều đó rất khó nhận ra nếu không có mắt nhìn sắc bén.

“Tối nay cùng ta uống một ly nhé. Ta sẽ nghe cô phàn nàn. Elijah, cô có muốn tham gia chúng tôi không?”

“Nếu ngài Sylph muốn uống thì tôi cũng sẽ uống.”

Sylph chưa bao giờ hành động vì tư lợi cá nhân. Mọi việc cô làm đều vì lợi ích của đất nước.

Trong mắt Gorski, cô là một phụ nữ trẻ đang cố gắng hết sức.

“Sylph, cô cũng muốn uống gì đó phải không?”

“…Anh thực sự rất nhạy bén đấy, Gorski.”

“Ừ, chúng ta đã quen nhau lâu rồi mà.”

Nói xong, Gorski ngồi xuống bàn trong phòng Sylph mà không nói thêm lời nào.

Nhìn anh, Sylph nở một nụ cười bực bội, nhưng tinh tế.

“Ừm.”

Gorski gật đầu và rót rượu vào ba chiếc ly.

“Vậy thì, Sylph, cô thực sự nghĩ gì về quyết định mới nhất của quân đội?”

“Ngu ngốc. Ta không nghĩ ra được từ nào khác để diễn tả. Tướng Blake đang nghĩ cái quái gì thế?”

Sau khi hoàn tất chuyện giấy tờ, Sylph cầm lấy một ly và uống cạn Vok chỉ trong một hơi.

“Các chính trị gia không hiểu tại sao ngay từ đầu người dân lại nổi dậy.”

“Đúng vậy.”

“Họ đang đồng nhất việc chấm dứt cuộc nổi loạn với việc chiếm lại thủ đô. Nếu chúng bắt đầu cướp bóc hàng hóa, cuộc nổi loạn sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.”

Sylph Nova là một người yêu nước thực thụ.

Cô lo lắng cho tương lai đất nước và mong muốn đất nước sẽ tốt đẹp hơn cho người dân.

Thế nên cô bất mãn với quân đội hơn hầu hết mọi người.

“Tài sản của họ thực sự quan trọng với họ đến vậy sao? Lũ ngốc đó!”

“Kiềm chế nào.”

“Ta… Ta không trở thành sĩ quan tham mưu để làm chuyện như thế này!”

Yêu thương nhân dân và lo cho tương lai đất nước. Những lý tưởng trong sáng và kiên định như vậy thường chỉ thấy ở những người trẻ tuổi.

“Gorski, liệu ta có sai không?”

“Không… Sylph, cô hoàn toàn đúng.”

Sylph luôn trung thành thực hiện nhiệm vụ của cô với tư cách là sĩ quan tham mưu cho quân đội.

Nhưng giờ đây, cô bắt đầu tự hỏi liệu những nhiệm vụ đó có phải là công lý không.

“Này, rót đi, Gorski! Ly của ta cạn rồi.”

“Đúng là một cấp trên độc tài.”

Họ xả stress bằng Vok và chế giễu. Đây chính là cách người Sabbath giữ được sự bình yên trong tâm hồn.

“…Ngài Sylph, ngài có vẻ khá thân thiết với Gorski nhỉ.”

“Ừ, bọn ta đã quen nhau từ lâu rồi.”

Tuy nhiên, Elijah nhìn Sylph với vẻ ngạc nhiên.

Sylph hiếm khi công khai bày tỏ sự bất mãn như vậy đối với cấp trên.

Sylph rất sắc sảo. Cô ấy không dễ tỏ ra yếu đuối.

Cô ấy sẽ không bao giờ công khai trút giận trừ khi cô ấy thực sự tin tưởng ai đó.

“Anh và Sylph quen nhau bao lâu rồi?”

“Bọn ta đã biết nhau khá lâu rồi, từ khi Sylph còn là một đứa trẻ.”

Elijah không nhịn được mà hỏi hai người họ.

“À, thì … Gorski từng ở thuộc đơn vị của cha tôi.”

“Không chỉ vậy. Ta còn là hôn phu của Sylph nữa.”

“Bwaa?!”

“Huh?”

Sylph gần như nghẹn thở trước câu trả lời của Gorski, trong khi mắt Elijah mở to vì sốc.

Gorski, người lớn hơn Sylph gấp đôi tuổi, tự nhận là hôn phu của cô.

“Ý-Ý anh là sao?! Còn khoảng cách tuổi tác thì sao?!?”

“Đừng nói dối, đồ cơ bắp ngu ngốc! Anh nghe câu chuyện như thế ở đâu thế?!”

“Hmm, lúc đó tôi được mời đến một cuộc họp do Tướng Brustav tổ chức.”

Sylph vung một cú đấm vào Gorski không chút do dự, nhưng gã đàn ông lực lưỡng kia đã đỡ lấy nắm đấm của cô bằng cánh tay và tiếp tục nói trong tiếng cười.

.

.

.

Chuyện xảy ra cách đây mười năm, ngay sau khi Chiến tranh Đông-Tây nổ ra.

Vào thời điểm đó, không ai nghĩ rằng chiến tranh sẽ kéo dài. Hầu hết đều tin rằng nó sẽ kết thúc vào năm tới.

“Vì tương lai huy hoàng của Liên bang Sabbath vĩ đại!”

“Chúc mừng!”

Gorski, người được đánh giá cao với tư cách là một người lính, được bổ nhiệm làm trung đội trưởng trong Tiểu đoàn Brustav.

“Thật nhẹ nhõm khi có một trung đội trưởng tài giỏi như anh.”

“Tôi rất vinh dự, thưa Tướng Brustav.”

Vào thời điểm đó, Gorski được biết đến là một trong những lính xung kích mạnh nhất trong số những người lính trẻ.

“…Anh có mạnh không?”

“Hmm?”

Nhìn sang, có một cô bé kiêu ngạo, táo bạo mặc một bộ váy lạ mắt, đang nhìn lên Gorski.

“Xin lỗi vì con bé nhé. Con bé là con gái tôi, Sylph.”

“Ồ, cô bé dễ thương quá.”

“Haha, không cần phải nịnh đâu.”

Đó chính là cô con gái yêu quý của Brustav, chính là Sylph bảy tuổi.

Gorski nghĩ rằng cô bé có sự bình tĩnh khác thường so với độ tuổi của mình.

“Này Sylph. Chú đang khen con đấy.”

“Một người lính không cần tâng bốc. Chỉ cần anh ta có năng lực là đủ.”

“…Ha! Chính xác! Quả là một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết.”

Cô bé Sylph không hề tỏ ra sợ hãi trước gã khổng lồ tóc vàng Gorski.

Thay vào đó, cô nhìn anh bằng ánh mắt của một sĩ quan cấp trên, như thể cô đang “đánh giá” anh.

“Vậy thì xin hãy yên tâm, tiểu thư Sylph. Ta thực sự có năng lực.”

“Oh?”

“Vì Quân đội Sabbath và vì Tướng Brustav, ta đã luyện tập chăm chỉ và mài giũa kỹ năng sử dụng giáo của ta.”

“Hừ, tốt là anh tự tin như vậy.”

Gorski trả lời một cách vui vẻ, và Sylph đáp lại bằng một lời khen ngầm.

Cha của cô, Brustav, rất lo lắng về hành vi của con gái mình.

“Ta thực sự có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.”

“Thật vinh dựu.”

“Hãy tận dụng tối đa khả năng của anh. Mong rằng đó sẽ là một phước lành cho tương lai của Sabbath.”

Sylph tiếp tục với nụ cười mãn nguyện nở trên môi, mắt dán chặt vào chàng Gorski trẻ tuổi đầy tham vọng:

“Cho ta thấy anh có thể đạt được nhiều chiến thắng. Khi đó, có lẽ ta sẽ cân nhắc việc trở thành hôn phu của anh.”

“…Pfft! Hahaha! Thật là vinh dự quá đi!”

Cô bé Sylph Nova khi đó mới bảy tuổi đã nói chuyện với giọng điệu vô cùng khinh thường.

Nghe những lời đó, Gorski bật cười trong khi cha cô, Brustav, chỉ biết cười ngượng ngùng.

.

.

.

“Và sau đó ta đã đạt được thành công lớn nhất trong Tiểu đoàn Brustav, Sylph ạ.”

“Anh…”

Lần đầu Sylph và Gorski gặp nhau như thế đấy.

“Sự đính hôn” mà Gorski nói đến thực chất là lời tuyên bố mà Sylph tự đưa ra.

“Sau đó, Tướng Brustav hỏi tôi, ‘Anh có nghiêm túc cân nhắc việc kết hôn với Sylph không?’”

“…Rồi anh nói gì”

“Ta đã nói rằng đến lúc này ta chỉ cố gắng sống sót thôi, và nếu ta vẫn còn sống khi chiến tranh kết thúc thì chắc chắn rồi.”

Brustav tin tưởng Gorski đến mức nếu Sylph thực sự muốn, cặp đôi này có thể trở thành hiện thực.

“Không phải vậy.”

Sylph đỏ mặt và vẫy tay trước mặt Gorski.

Có lẽ nhớ lại khoảnh khắc đó, tai cô đỏ bừng vì xấu hổ.

“Ừm, thì, một phần là để chọc tức cha ta.”

“Để chọc tức anh ấy à?”

Sylph không hề có tình cảm lãng mạn nào với Gorski.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cha của Sylph đã nói với cô rằng cô sẽ đính hôn với một người lính xuất sắc trong tương lai.

Cô tự nhiên cho rằng Gorski, người đàn ông có năng lực nhất trong Tiểu đoàn Brustav, chính là vị hôn phu tương lai của cô.

“Mọi người đều khen anh xuất sắc. Ta chỉ hiểu lầm là ta sẽ lấy anh thôi.”

“Haha, vậy sao? À, vậy thì hợp lý rồi!”

Sylph không vui vì bố mẹ cô quyết định người bạn đời của cô mà không có ý kiến của cô.

Cô nghĩ rằng nếu cô hành động hỗn láo và kiêu ngạo, có thể họ sẽ không thích cô.

Với suy nghĩ đó, cô ấy đã nói chuyện hống hách như một hình thức nổi loạn.

“Hồi đó tôi chỉ là một đứa trẻ. Hiểu lầm như vậy là bình thường. Bây giờ không cần phải đào bới lại nữa.”

“Không, đáng yêu lắm, Sylph ạ. Trông cô cứ như một con mèo xù lông vậy.”

“Tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến ngài Sylph lúc trẻ.”

Gorski không phải là kiểu người dễ bị xúc phạm bởi thái độ kiêu ngạo của một đứa trẻ.

Thậm chí, anh còn nhìn Sylph với ánh mắt trìu mến.

Từ đó trở đi, Gorski có thiện cảm cô và thường bắt chuyện với cô bất cứ khi nào có cơ hội.

“Ah, ước gì bây giờ ta có thể chui xuống một cái lỗ nào đó…”

“Thôi nào, Sylph. Nhưng mà, mọi chuyện sau đó thế nào?”

Đối với Sylph, đó chỉ là một vết đen trong quá khứ đen tối của cô.

Bị biến thành chủ đề trò chuyện của hai người lớn say xỉn, cô trừng mắt nhìn Gorski với vẻ phẫn uất.

“Ý anh là gì?”

“Ý ta là, cô có nhận được lời cầu hôn nào không?”

“Không. Cha ta hẳn đã quyết định không cho tôi gia nhập một gia đình khác mà sẽ nuôi dạy tôi thành một người lính.”

“Ta hiểu rồi.”

Tuy nhiên, vì tài năng phi thường của Sylph, Brustav đã chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Khi Chiến tranh Đông-Tây kéo dài, các sĩ quan tham mưu có tay nghề cao trở nên thiếu hụt.

Chắc hẳn ông nghĩ rằng thật lãng phí khi giam hãm cô trong cuộc sống gia đình.

“Ừ, đó là lý do tại sao tôi không có hôn phu. Tôi cũng không có ý định lấy chồng.”

“Ừm, cô đã từng yêu ai chưa?”

“…Trước đây, ta đã nghĩ ta sẽ có những cảm xúc như thế.”

Suy cho cùng, Sylph đang ở độ tuổi mà việc hứng thú với chuyện tình cảm là điều tự nhiên. Cô ấy đơn giản là chưa bao giờ có một người bạn đời cụ thể.

Lý do là:

“Đàn ông toàn là đồ ngốc. Ước gì họ thông minh hơn một chút.”

“Gắt thế.”

Tất cả những chàng trai trẻ mà cô từng nói chuyện ở học viện quân sự đều có vẻ là những kẻ ngốc đối với cô.

Thực ra, có lẽ trí óc của họ hoạt động chậm hơn so với Sylph.

“Tôi từ chối hẹn hò với một kẻ ngốc. Quá căng thẳng.”

“Tuy nhiên, sẽ rất khó để tìm được ai đó có trí thông minh ngang ngửa với ngài Sylph.”

“Họ không cần phải thông minh như tôi.”

Trên thế giới này thực sự chỉ có một số ít cá nhân thông minh như Sylph.

Sylph Nova đã tốt nghiệp đứng đầu lớp tại học viện quân sự.

Trong luận án của cô, cô đã phát triển chiến thuật đột phá đa điểm, giúp cô trở thành một trong những thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử Sabbath.

Đây là sự thật mà mọi người đều thừa nhận, kể cả chính cô.

“Miễn là họ không quá ngu ngốc là được. Ít nhất họ cũng phải đủ thông minh để nói chuyện tử tế với ta.”

“Ta hiểu rồi.”

“Sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu họ là người ta có thể tôn trọng. Một người dũng cảm và đáng tin cậy. Đại loại thế.”

“Oh?”

Nói xong, Sylph liếc nhìn Gorski và cười toe toét.

“Theo nghĩa đó, Gorski không tệ. Anh ấy có thể đã là một ứng cử viên nếu không có khoảng cách tuổi tác quá lớn.”

“Thật đáng tiếc. Vậy là cô không thích đàn ông lớn tuổi à, Sylph?”

“Không hẳn là vấn đề tuổi tác, ta chỉ không thích khoảng cách tuổi tác quá lớn. Tôi thích một người cùng thế hệ với ta hơn.”

Có lẽ rượu đã bắt đầu có tác dụng, vì Sylph bắt đầu nói dài dòng về mẫu đàn ông của cô.

Đó là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn và cô đã gạt bỏ mọi rắc rối sang một bên.

Hai người lớn gật đầu theo câu chuyện của Sylph khi họ rót Vok cho mình.

“Một người nào đó trạc tuổi cô, khá thông minh, dũng cảm và đáng tin cậy?”

“Ngài cần phẩm chất nào nữa từ một người đàn ông?”

“Ừm… để xem nào. Một người có thể chấp nhận con người của ta.”

“Chấp nhận anh?”

“Ta biết ta có tính cách khắc nghiệt và hay tỏ ra kiêu ngạo. Ta không được mọi người yêu mến cho lắm.”

Má cô ửng hồng, mắt hơi nheo lại. Người lính trẻ nốc cạn ly rượu với vẻ cô đơn.

“Mỗi khi ta tức giận, ta thường nói những lời cay nghiệt. Ta chẳng thể nào sửa được điều đó.”

“Ngài Sylph …”

“Có thể là đòi hỏi quá đáng, nhưng… Ta muốn một người có thể chấp nhận ta bất chấp tất cả những điều đó.”

Cô biết rằng một ngày nào đó cô sẽ phải sửa chữa tính cách đó, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa có tiến triển gì.

“Thì, ta cũng không nghĩ có ai như vậy cả.”

“Đừng lo, ngài Sylph. Cuối cùng anh ấy cũng sẽ xuất hiện thôi.”

“Làm như có thể đấy. Không thể nào.”

Mong muốn có ai đó nhìn nhận và chấp nhận mình là một mong muốn khá dễ thương đối với một người ở độ tuổi như cô.

Gorski lắng nghe lời phàn nàn của người phụ nữ trẻ với vẻ thích thú, nhưng rồi…

“Thế nên gần đây, ta đang nghĩ đến việc lựa chọn một cấp dưới và đào tạo anh ta theo kiểu của ta.”

“Huấn luyện anh ấy…?”

“Đúng. Ta sẽ chọn một cấp dưới trẻ tuổi, tài năng và đào tạo anh ta cho đến khi đủ khả năng trở thành cánh tay phải của ta.”

Chẳng bao lâu sau, Sylph phồng lỗ mũi và cười một cách kinh tởm.

Huấn luyện một chàng trai trẻ như thế thì có hơi… không, đúng hơn là một fetish khá bất thường.

Có vẻ như sự thất vọng của Sylph về đàn ông đã làm méo mó khẩu vị của cô.

“Ờ… Sylph, về kế hoạch của cô…”

“Có vấn đề gì với nó vậy?”

“Ta cũng không khuyến khích điều đó.”

Gorski cố gắng nhẹ nhàng cảnh báo cô rằng điều đó có thể hơi quá đáng, nhưng Elijah giả vờ đồng tình và nói:

“Người chỉ biết làm theo lời người khác bảo thì nhàm chán. Người thiếu sáng kiến thì chẳng ra gì.”

“Đúng vậy. Ta không có hứng thú gì với việc cưng chiều một con rối vô tri.”

“Chính xác.”

Cô nhẹ nhàng trách Sylph, mặc dù lý luận của cô có phần lệch lạc.

“Ta cần một người bạn đồng hành, chứ không phải một công cụ. Một người biết vâng lời nhưng cũng đáng tin cậy.”

“Tôi hiểu rồi, thưa ngài Sylph.”

“Và thỉnh thoảng, ta muốn anh ấy thể hiện sự hung dữ đột ngột, bất ngờ. Không phải một con thú cưng trong nhà, mà là sức mạnh của một con thú hoang.”

“Vậy thì, một người đàn ông ngoan ngoãn nhưng có chính kiến?”

“Chính xác. Dù bình thường anh ấy rất ít nói, nhưng cũng phải có chút gì đó nguyên thủy chứ…”

Có lẽ vì rượu nên cuộc trò chuyện của những người phụ nữ đã đi vào chủ đề kỳ lạ.

Sylph ngày càng nói nhiều hơn và nói rất nhiệt tình.

Có lẽ Elijah đang cố tình xúi giục cô ấy.

Trong lúc đó, Gorski quyết định giữ im lặng và chỉ lắng nghe.

“Tuy nhiên, người bạo lực thì không tốt. Anh ta phải biết tiết chế.”

“Không chỉ mạnh mẽ, mà còn mạnh mẽ đến mức khiến ta muốn dựa vào anh ấy lúc cấp bách. Một người sẽ ủng hộ và bảo vệ ta trong mọi chuyện.”

Rõ ràng đây không phải là cuộc trò chuyện để đàn ông xen vào.

Suy cho cùng, Gorski đã có kinh nghiệm nói chuyện với những người đàn ông khác về “người phụ nữ lý tưởng” của họ.

Một người có trái tim ấm áp, thân hình đầy đặn, khoan dung với ngoại tình và nấu ăn giỏi…

Và tất nhiên, kết quả cuối cùng là một người phụ nữ tiện lợi đến mức không thực tế.

“Làm sao có thể có người đàn ông như vậy ngoài đời được. Ta không còn cách nào khác ngoài việc tự mình nuôi dạy một người như vậy.”

“Ngài có thể tìm thấy một người nếu ngài tìm đủ kỹ.”

Không cần phải tỏ ra phá đám khi đó chỉ là một câu chuyện vui vẻ.

Với suy nghĩ đó, Gorski quyết định không ngắt lời mà chỉ quan sát họ với nụ cười hờ hững.

.

.

.

Và thế là…

“Xin lỗi.”

“Hmm?”

Khi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi và những người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả, tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói từ bên ngoài.

“Là ai? Hãy nêu tên và đơn vị của anh.”

“Đây là Touri Lowe, thành viên Trung đội Gorski. Tôi nghe nói Trung đội trưởng đang ở đây.”

“Oh, Touri à?”

Giọng nói đó là của Touri Lowe. Hình như cô đã đi đến tận phòng riêng của Sylph để tìm Gorski.

“Không sao đâu, vào đi. Chúng ta đang ở giữa bữa tiệc.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì xin phép.”

Nghe vậy, Touri lịch sự cúi chào và bước vào trong.

…Và khi cô nhìn thấy Sylph say xỉn, khuôn mặt cô cứng đờ lại với một biểu cảm không thể diễn tả được.

“Trung đội trưởng Gorski, có lỗi trong tài liệu liên quan đến đạn dược. Tôi cần anh xác nhận ngay lập tức…”

“Ồ, ta xin lỗi.”

Một người đàn ông đến thăm phòng của một nữ sĩ quan vào ban đêm bị coi là thiếu lịch sự.

Thế nên những người lính của Trung đội Gorski lại sử dụng Touri làm người đưa tin.

“Số lượng đạn không khớp đúng không?”

“Rất có thể đây chỉ là một lỗi tính toán đơn giản. Cộng lại không ra tổng số tiền.”

“Cô nói đúng. Ừm, chắc ta quên mất chuyện đó rồi.”

Sylph nhìn chằm chằm vào Touri, người đang nghiêm túc thảo luận.

Touri nhận thấy ánh mắt của cô, nhưng cô chỉ lờ đi vì không biết phải phản ứng thế nào.

“Hmm… vậy là cô biết tính toán à, Touri. Cô không ngốc như ta nghĩ nhỉ.”

“Hả? Ah, cảm ơn cô. Tôi rất vinh dự khi được cô khen.”

Biểu cảm của Sylph chuyển sang vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Touri, người biết rõ nỗi sợ bị một sĩ quan cấp trên say rượu quấy rối, cảm thấy hơi lo lắng.

“Hung dữ đột ngột, bất ngờ. Đáng tin cậy, biết bao bao bọc, và cùng thế hệ... Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...”

“Ừm, Sylph?”

Sau vài giây im lặng, đôi mắt say xỉn của Sylph đột nhiên sáng lên.

“Touri, thực ra cô là con trai đúng không?”

“…Hả?”

Vào lúc đó, biểu cảm của Touri cho thấy cô đã nói trúng tim đen.

----------------------

Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu bọn dị giáo TouSyl chết tiệt.

Lần sau TouRod sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa. Hãy đợi đấy!