Đây là một truyện ngắn trích từ tập 5 của phiên bản đặc biệt của light novel. Light novel thực ra có ghi ngày tháng.
---------------------
Tháng 10 năm 1918.
Lực lượng chính phủ Sabbath đã phát động cuộc xâm lược Josegrad.
Mặc dù điều kiện chiến đấu không thuận lợi, quân chính phủ vẫn thành công chiếm lại một phần Josegrad nhờ nỗ lực của Sylph Nova và Trung đội Gorski.
Sau đó, họ dần dần chiếm đóng nhiều vùng trong thành phố hơn bằng cách thực hiện chiến tranh đô thị.
Tuy nhiên, lực lượng chính phủ không được người dân chào đón.
Vì họ không mang đủ lương thực, nên lực lượng chính phủ liên tục cướp tại nguyên từ nhân dân.
Nếu chống cự, họ sẽ bị đe dọa bằng súng, và thậm chí một số trường hợp, họ còn bị giết. Vì thế, người dân vô cùng căm ghét lực lượng chính phủ.
“Tránh xa chúng tôi ra! Cút khỏi Josegrad!”
“Im mồm! Đừng chống cự, nếu không bọn tao sẽ bắn!”
Tuy nhiên, chính phủ vẫn dùng vũ lực để đàn áp sự phản kháng của người dân.
Hằng ngày, binh lính bắn thường dân, để lại la liệt xác chết trên đường phố.
“Chết đi!”
“Chúng thực sự bắn vào chúng ta!”
Bản thân những người lính đã ở trong tình huống mà chỉ cần một phút bất cẩn cũng có thể khiến họ bị dân thường giết chết.
Có lẽ họ đã trở nên hung hăng không cần thiết để bảo vệ mạng sống của chính mình.
“Con ổn chứ?”
“Đau quá… Bố ơi. Đau lắm.”
Hơn nữa, bắn đạn thật đôi khi có thể khiến đạn lạc vô tình cướp đi mạng sống của người khác.
“Này! Sao anh lại bắn con gái tôi?! Nó chẳng làm gì cả!”
“Im đi! Đứng đó là lỗi của anh!”
“Nhanh chữa trị cho con bé đi! Cứ thế này con gái tôi chết mất!”
Trận Josegrad được kể như là địa ngục trần gian.
Do số lượng thương vong quá lớn nên sau này thành phố này còn được gọi là nghĩa địa.
“Anh đùa à?! Chúng tôi còn không kịp chữa trị cho binh lính của chúng tôi. Sao anh có thể trông mong chúng tôi chữa trị cho con bé?”
“Này, đừng có đùa nữa! Con gái tôi, nó—”
“Chúng tôi đang liều mạng chiến đấu để giải phóng Josegrad khỏi quân phản loạn! Chính các anh mới là người cần hợp tác!”
Những người lính hành động ngạo mạn và áp bức người dân.
Mặc dù một phần là để bảo vệ mạng sống của chính họ, nhưng sự tàn bạo như vậy chắc chắn đã dẫn đến sự suy tàn của quân đội chính phủ.
.
.
.
“…Con bé đã qua đời rồi.”
“Uwaa, ahhh!!!”
Cô gái bị trúng đạn lạc đã tử vong ngay trong đêm đó.
Thậm chí không được cho thuốc giảm đau vì vật tư y tế đã bị lấy mất, em đã phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp trước khi qua đời.
“Tao sẽ giết chúng! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn mày!”
Cha em thề sẽ trả thù cho cái chết vô nghĩa của con gái mình. Anh sẽ tấn công lại quân đội chính phủ, dù có phải trả giá bằng cả mạng sống.
“Một chai rượu cũng là món vũ khí tốt rồi.”
Mọi thứ đều bị tịch thu; thứ duy nhất còn lại trong nhà anh là một cái chai rỗng.
Anh nắm chặt nó, mặc áo khoác và bước ra ngoài.
“…Chết tiệt, lạnh quá.”
Người đàn ông đó chắc hẳn đã phát điên rồi.
Lòng căm thù quân chính phủ đã chiếm trọn tâm trí anh. Anh chỉ có thể nghĩ đến giết kẻ thù.
Nhiệt độ xuống dưới mức đóng băng. Gần hai centimet tuyết đã phủ kín mặt đường.
“Ha ha ha! Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết hết bọn mày…”
Người đàn ông đã vùi mình trong đống tuyết được dọn sang ven đường.
Ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng có thể chết cóng chỉ trong vài giờ nếu bị phủ trong tuyết.
Nắm chặt tóc con gái, anh trốn dưới tấm vải trắng và run rẩy vì lạnh.
Tuyết rơi dày phủ kín tấm vải, che khuất hoàn toàn hình dáng của người đàn ông.
“Tao sẽ đập vỡ sọ chúng mày bằng cái chai này.”
Nhìn qua lỗ thủng trên tấm vải, anh đợi lính chính phủ đi qua.
Người đàn ông đó không màng cái chết. Chỉ cần trả thù quân chính phủ là đủ.
Anh ta lên kế hoạch phục kích và giết họ, nhắm vào những người lính đi theo nhóm nhỏ và trông yếu ớt.
Anh muốn họ cảm nhận được ít nhất một phần nỗi đau mà con gái anh đã trải qua.
.
.
.
“…”
Người đàn ông lặng lẽ chờ đợi trong tuyết.
Ngay cả khi băng tuyến đông cứng mạch máu và đầu ngón tay bắt đầu thối rữa, anh vẫn âm thầm chịu đựng.
Cuối cùng, anh ta hành động khi một người lính nhỏ đi ngang qua trước mặt anh ta.
“Chết! Chết đi!”
“Hả?”
Với đôi tay tê cóng, người đàn ông nắm lấy chai rượu và dùng hết sức lực còn lại vung về phía người lính.
Anh trừng mắt nhìn tên lính nhỏ bé với ánh mắt điên cuồng. Người đàn ông nghĩ tên lính chắc chắn sẽ trúng cú này.
Cú đánh đầy hận thù mà người đàn ông liều mạng thực hiện đáng lẽ phải đánh trúng vào đầu tên lính.
“…Whoa, mém chết.”
“Cô ổn chứ, Aust-chan?”
Tuy nhiên, người lính nhỏ bé rất nhanh nhẹn. Anh ta xoay gót chân ngay lập tức và dùng tay đẩy cái chai ra.
Cú đánh của người đàn ông trượt mục tiêu và quán tính khiến anh ta ngã xuống tuyết.
“Sao mày lại né!”
Cuộc phục kích của ông đã thất bại. Anh không thể giết chết những tên khốn đã giết con gái mình.
Bực bội và tức giận, người đàn ông đứng dậy và lao vào người lính.
“Tao sẽ giết mày! Tao thề là tao sẽ giết mày!”
Anh ta đưa tay túm lấy cổ người lính và thở hổn hển.
Người đàn ông này không muốn chết một cách vô nghĩa. Ít nhất, anh ta muốn kéo theo tên lính này
“Eh?”
Đúng lúc đó, người đàn ông nhận ra điều gì đó.
Người mà anh muốn giết là một cô gái trạc tuổi con gái anh. Khuôn mặt cô thoáng lên vẻ sợ hãi.
Tất nhiên cô gái sẽ sợ hãi sau khi đột nhiên bị phục kích và suýt chết.
Người đàn ông cứng đờ người. Anh ta bối rối khi biết mục tiêu tấn công của anh lại là một cô bé trạc tuổi con gái mình.
“Tránh xa Aust-chan ra, lão già chết tiệt!”
Ngay sau đó, đồng đội của người lính nổ súng. Nhiều viên đạn găm vào tứ chi của người lính.
Khói lặng lẽ bốc lên từ đầu nòng súng, và những vết ố đỏ thẫm lan rộng trên tuyết.
“Phù… Cô ổn chứ, Aust-chan?”
“C-Cảm ơn anh.”
Người đàn ông đã bị bắn xuyên qua đùi.
Mặc dù các phát bắn không trúng vào các cơ quan quan trọng, nhưng trong tình huống này, đây vẫn là vết thương chí mạng.
“Gã này trốn trong tuyết suốt thời gian qua sao? Thật là cố chấp.”
Sau một giờ ẩn náu, nhiệt độ cơ thể anh đã giảm xuống và anh sắp chết cóng.
Một khi chân anh ta bị bắn và không thể di chuyển được nữa, anh ta sẽ sớm chết cóng.
“Các người thật sự muốn giết chúng tôi đến vậy sao? Các người thậm chí còn không biết chúng tôi đang trải qua những gì nữa!”
Người đàn ông cảm thấy hối hận khi nghe thấy tiếng hét giận dữ của người lính.
Tại sao anh lại do dự? Tại sao anh không thực hiện, ngay cả khi đó là một cô gái?
Giờ đây, anh vẫn chưa trả thù được cho cái chết của con gái mình. Tất cả những gì anh có chỉ là một cái chết vô nghĩa.
“[Heal]…”
Những giọt nước mắt thất vọng lăn dài trên má anh rồi đông lại thành những giọt nước trên khuôn mặt.
“Aust-chan?”
Vài giây sau, sức mạnh ma thuật ấm áp đã chữa lành cơ thể người đàn ông.
“Tôi đã cầm máu rồi… Bây giờ, xin hãy vào trong nơi ấm áp và nghỉ ngơi.”
“Cô chữa cho một người như thế à?”
“Chúng ta đều giống nhau. Anh ấy và chúng ta.”
Nhìn lên, khuôn mặt cô gái chứa đầy vẻ đau buồn. Cô nắm chặt tay người đàn ông như thể đang ăn năn.
“Tôi chắc chắn rằng anh ấy vốn là một người tốt bụng… nhưng chiến tranh đã cướp đi những gì quý giá nhất của anh ấy. Chiến tranh đã khiến anh ấy trở nên méo mó vì hận thù và giờ đây đang trên bờ vực của cái chết.”
“Aust-chan…”
“Anh có thể oán giận chúng tôi bao nhiêu tùy thích, nhưng xin đừng vứt bỏ cuộc sống của chính mình.”
Nói xong, cô gái băng bó vết thương do súng bắn của người đàn ông, rồi cúi đầu im lặng và rời đi mà không một lời phàn nàn.
.
.
.
Ngay sau đó, người đàn ông trở về nhà.
Sự hận thù âm ỉ sâu trong lồng ngực anh hòa lẫn với ký ức về cô gái khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Liệu anh ta có thực sự cảm thấy tốt hơn nếu giết cô gái ngay lúc đó không?
Có lẽ thế. Nếu không biết bản chất của cô, anh hẳn đã vui mừng và nghĩ, “Đáng đời ả ta.”
Nhưng liệu đó có thực sự là điều đúng đắn nên làm không?
“Oh, anh về rồi! Em mừng quá!”
Vợ anh ôm chặt anh trong nước mắt khi anh trở về nhà.
“Em đã sợ lắm, không biết phải làm gì nếu mất em nữa! Em mừng là anh đã tỉnh táo lại.”
Cô nói trong khi ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Anh…”
Tại sao anh lại chiến đấu?
Tại sao anh lại cố gắng chết?
“Tôi, thực sự, đang cố làm gì vậy?”
Khi người đàn ông bình tĩnh lại, anh nhận ra mình không có câu trả lời cho những câu hỏi đó.
----------------------
Không biết nói gì hơn.
Touri nếu mà được buff lên như Remi thì có thành một lãnh tựu không nhỉ, thấy trong chương này hành xử cũng như thánh sống rồi. Mấy ai lại cứu người vừa định giết mình đâu.

