Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Epilogue 2 - Di sản của Sylph

2025-09-28

2

Chủ tịch Hội đồng Công nhân, Remi Ulyakov, đã qua đời vì bệnh tật.

Tin tức

“Lâu rồi không gặp, Verdi. Em là Touri Lowe.”

“Lâu rồi không gặp, Touri. Anh không nên gọi em là Iris nữa nhỉ?”

“Vâng, bây giờ em là Touri.”

Căn bệnh đã cướp đi sinh mạng của Remi là cúm Chaim.

Loại cúm này bắt đầu lây lan vào cuối Thế chiến và đã biến đổi qua nhiều năm.

Và có vẻ như Remi cũng trở thành một trong những nạn nhân đó.

“Touri, có yêu cầu em tham gia quốc tang của Remi Ulyakov.”

“Em à?”

Vào thời điểm đó, hai năm sau chiến tranh, tôi đã rời khỏi chức vụ Tham mưu trưởng.

Tôi bận rộn với việc trấn áp bọn cướp xung quanh Winn với tư cách là một người lính bình thường. [Nói là bình thường chứ mình dám cá Touri chỉ huy bét nhất là 1 đại đội/tiểu đoàn đấy]

“Chính quyền Austin cũng muốn em tham dự như một cử chỉ thiện chí. Nhất là vì anh nghe nói em có mối quan hệ thân thiết với Remi Ulyakov.”

“…Nhưng hiện tại em đang có nhiệm vụ trấn áp bọn cướp.”

“Hãy để Thiếu úy Gavel lo đi. Anh ấy giờ đã đủ năng lực và hoàn toàn có thể đảm đương nhiệm vụ này.”

“Đúng vậy…”

Vào thời điểm đó, tôi nhận được lời mời chính thức tham dự quốc tang của Remi.

Austin khó có thể từ chối vì lý do ngoại giao.

“Được rồi, em sẽ đến Sabbath.”

“Cảm ơn em, Touri.”

Tham dự đám tang của Remi đã trở thành chất xúc tác khiến tôi chuyển sang Bộ Ngoại giao.

Theo một cách nào đó, đây là một nhiệm vụ đã thay đổi cuộc đời tôi.

“Em đi một mình à?”

“Tất nhiên là không. Một nhà ngoại giao lão luyện sẽ đi cùng em.”

“Cảm ơn anh vì đã quan tâm.”

Nhà ngoại giao lão luyện đó chính là người đã từng cùng tôi đàm phán lệnh ngừng bắn với lực lượng Đồng minh.

Anh là một người đàn ông đầy đặn, vai rộng và có thần kinh thép.

“Nhân tiện, sao em không học thêm một chút về ngoại giao nhỉ?”

“Vâng, em sẽ làm thế.”

Mặc dù chúng tôi đã sống sót qua cuộc thế chiến, nhưng không có gì đảm bảo rằng chiến tranh sẽ không nổ ra lần nữa.

Ngoại giao là điều cần thiết để ngăn chặn chiến tranh trước khi nó bắt đầu.

Với suy nghĩ đó, cuối cùng tôi đã quyết định chuyển sang Bộ Ngoại giao.

Thì, đó là câu chuyện dành cho lần khác.

.

.

.

“Thật vinh dự khi được gặp ngài, ngài Iris.”

“Tôi rất vinh dự.”

Tôi sẽ tới Sabbath dưới cái tên Iris Valou.

Lý do là vì tên của anh trai tôi, Bern Valou, rất nổi tiếng ở Sabbath.

“Đúng như lời đồn, ngài có cả duyên dáng lẫn xinh đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Ngài Bern đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”

Bern đã thực hiện những hành động vô nhân đạo như đốt phá các ngôi làng nông thôn trong Chiến tranh Đông-Tây.

Tuy nhiên, Bern Valou cũng đóng góp rất lớn vào sự ổn định của Sabbath sau khi liên minh được thành lập.

Mặc dù hiện nay hắn không được thích lắm ở Sabbath, nhưng trước đây hắn từng rất nổi tiếng và có nhiều người trung thành.

“Oh! Ngài Iris?! Ngài thực sự là ngài ấy sao?”

“Hmm? Anh là ai nhỉ?”

“Làm ơn, cho tôi nói chuyện một chút thôi!”

Nhiều người tiếp cận tôi vì tôi là em gái ruột của Bern.

Tôi được đối xử theo rất nhiều cách: biểu tượng của hòa bình, em gái của ác quỷ Bern, một trong những Ace của Austin.

“Rất vui được gặp ngài. Tôi là Thiếu tá Gilstaff của Quân đội Sabbath.”

“Tôi cũng vậy. Tôi là Iris Valou.”

“Cảm ơn ngài đã lặn lội đường xa đến đây.”

Thành thật mà nói, tôi đã cảm thấy mệt mỏi vì bị tiếp cận quá nhiều.

Tuy nhiên, tôi không thể lơ là thả lỏng vì nhà ngoại giao đã dặn dò tôi rất nghiêm khắc: “Nếu ai đó nói chuyện với ngài, hãy đáp lại bằng một nụ cười.”

“Tôi cầu nguyện cho sự an nghỉ của nhà lãnh đạo vĩ đại, Remi Ulyakov.”

“Ngài ấy vẫn còn quá trẻ… Thật là một bi kịch.”

Tôi tiếp tục chia buồn như thường lệ về Remi.

Mọi người tôi gặp, mọi người tôi nói chuyện đều thương tiếc cho cô ấy.

“Cầu mong cô được yên nghỉ ở thế giới bên kia.”

…Thật ra, tôi không có nhiều cơ hội để nói chuyện với Remi.

Chỉ có hai lần: một lần trong lều trước Trận chiến phương Bắc và một lần sau Cách mạng Sabbath.

Tuy nhiên, tôi tin rằng tôi cũng đang thương tiếc cái chết của cô theo cách riêng của mình.

“Thực ra, lý do chính khiến tôi tiếp cận ngài không phải là vì ngài Remi, mà là về ngài Iris Valou.”

“…Anh cần cần gì từ tôi?”

“Thực ra, có một điều tôi muốn hỏi ngài.”

Đương nhiên, tôi cho rằng anh ấy đến để nói về Remi.

Nhưng thay vào đó…

“Tôi muốn hỏi về Sylph Nova.”

“…Về Sylph?”

“Đúng.”

Người đàn ông tên Gilstaff nhắc đến tên Sylph. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta trước chủ đề bất ngờ này.

“Tôi là… hôn phu của Sylph Nova.”

“Gì?!”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch.

“Tôi là bạn cùng lớp với Sylph. Chúng tôi tốt nghiệp cùng một học viện quân sự.”

“Tôi chưa bao giờ nghe nói cô ấy có hôn phu.”

“Đó là sự sắp đặt của bố mẹ chúng tôi. Tôi không nghĩ cô ấy từng suy nghĩ nhiều về chuyện đó.”

Hôn phu của Sylph. Danh hiệu đó sẽ không nhìn nhận tốt ở Sabbath ngày nay.

Một phù thủy đã phản bội đất nước và đứng về phía quân Đồng minh. Một vị chỉ huy bất tài đã đề xuất một chiến lược tồi tệ và phải chịu thất bại nhục nhã.

Một người như vậy thậm chí có thể bị quấy rối nếu họ không cẩn thận.

“Nhưng tôi rất vui khi được đính hôn với Sylph. Cảm giác đó vẫn không hề thay đổi cho đến tận bây giờ. Tôi bị thu hút bởi sự thông minh của cô ấy.”

“Tôi hiểu. Sylph thật dữ dội, lộng lẫy và khó quên.”

“Cô ấy đã phản bội chúng tôi để về phe Đồng minh và đã chết một cách nhanh chóng mà không hề hỏi ý kiến tôi, hôn phu của cô ấy.”

Có vẻ như Gilstaff vẫn chưa từ bỏ tình cảm của anh dành cho Sylph.

Đôi mắt của anh là đôi mắt của một người không thể quên người đã khuất.

“Cuối cùng, cũng chỉ là tình yêu đơn phương. Cô ấy chẳng quan tâm gì đến tôi cả.”

“Thật vậy sao.”

“Cũng đúng thôi. Sylph là một cô gái tỏa sáng như hoa hướng dương. Trí thông minh và trí tuệ của cô khiến mọi người kinh ngạc. Họ ghen tị và oán giận cô.”

Gilstaff thực sự đã yêu Sylph.

Ở Sabbath ngày nay, có lẽ không có người nào khác có thể nói tốt đến vậy về cô.

“Một người như tôi không bao giờ có thể lọt vào ánh nhìn của cô ấy.”

“…”

Khi nghe anh ấy nói, tôi không hiểu sao tôi lại mỉm cười.

Bất cứ khi nào mọi người nói về Sylph, họ đều tỏ ra khinh thường hoặc nói đùa cay đắng khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Anh không chế nhạo Sylph nhỉ?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Thật ấm áp khi gặp được một người vẫn tôn trọng Sylph.

Bất kỳ ai thực sự quen cô sẽ không bao giờ gọi cô là chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử.

Trí tuệ của Sylph đã tỏa sáng rực rỡ trong địa ngục nơi chiến hào.

“Được rồi, vậy thì anh muốn hỏi tôi điều gì về Sylph?”

“Tôi muốn biết về trận chiến cuối cùng của cô ấy.”

Khi tôi gật đầu đáp lại lời Gilstaff, anh nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm và nói:

“Sao Sylph lại chọn chiến thuật như vậy? Một người như cô ấy không thể nào ngu ngốc đến thế được.”

“Hmm…”

Anh ta tuyên bố với niềm tin tuyệt đối.

“Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã bị dồn vào chân tường và phát điên.”

“Ngay cả những chiến lược gia giỏi nhất cũng có thể mắc sai lầm.”

“Mới hôm kia thôi, tôi đã có thể nói chuyện với một trong những thuộc hạ còn sống sót của Sylph.”

Anh ta nói rằng anh đã điều tra sự thật đằng sau chiến lược cuối cùng của Sylph, chiến lược đã khiến cô có danh hiệu “Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử”.

Chắc chắn đã có nhầm lẫn gì đó. Có điều gì đó không ổn.

Nếu chiến dịch diễn ra đúng như Sylph dự định, thì Sylph Nova sẽ không thể nào thua được.

“Cô chiến đấu không phải vì bản thân cô, mà luôn chiến đấu vì quê hương, Sabbath.”

“Hmm.”

“Và vào đêm trước chiến dịch… Họ nói rằng cô đã khóc rất nhiều và liên tục gọi tên ngài, Iris.”

Gilstaff cuối cùng đã tìm ra sự thật.

Sylph buộc phải thua vì lợi ích của đất nước cô.

“Chính chiến lược của ngài đã buộc cô ấy phải chấp nhận thất bại. Hội đồng Công nhân đã gửi quân đến. Bằng cách kéo Sabbath vào trận chiến quyết định, Sylph không còn lựa chọn nào khác ngoài thất bại.”

“…”

“Cuối cùng, Sylph Nova đã chọn cái chết vì quê hương của cô.”

Anh đã khám phá ra sự thật đằng sau trận chiến đó.

Mặc dù tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tôi vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.

“Giả thuyết của tôi có sai không, Iris Valou?”

“…Tôi ngạc nhiên đấy.”

Không sai vào đâu được, đôi mắt của Gilstaff tràn ngập sự hận thù và cay đắng.

Đó là sự thật mà tôi muốn mang theo xuống mồ.

“Đúng vậy. Có thể tôi hơi tự phụ, nhưng tôi phải nói là anh đúng.”

Tôi đã đưa ra lời xác nhận rõ ràng vì tôn trọng sự kiên trì và trí thông minh của anh ấy.

“…Vậy là tôi đã đúng.”

“Tuy nhiên, tôi cũng chỉ là một con tốt bị thao túng. Một bánh răng nhỏ bé bị buộc phải gánh chịu một phần gánh nặng của ác quỷ.”

Tôi có cảm giác thông cảm với Gilstaff, người đang nhìn tôi với ánh mắt căm thù.

Vẫn còn nhiều người ủng hộ Sylph ở Sabbath. Điều đó khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Tôi không đánh bại Sylph. Tôi chỉ thực hiện kế hoạch của quỷ dữ thôi.”

“Ngài đang chối bỏ trách nhiệm sao?”

“Không, chỉ là đính chính. Sylph Nova không phải là kẻ ngốc có thể bị một mình tôi đánh bại.”

Ngày nay, không có nhiều người thực sự hiểu được tài năng của Sylph.

Hầu như không còn ai có thể kể lại được những gì chúng tôi, những người dân Austin, đã phải chịu đựng dưới tay cô trong chiến tranh.

“Gilstaff, nếu anh không phiền, anh có thể kể cho tôi nghe về cô ấy được không? Có vẻ như chúng ta sẽ được thưởng thức thứ rượu vodka ngon tuyệt này lần đầu tiên sau một thời gian dài.”

“…Tất nhiên rồi. Đó là lý do tôi tiếp cận ngài.”

“Nếu vậy thì, xin đừng với lấy khẩu súng dưới áo khoác anh nữa.”

Gilstaff giật mình và co rúm vai lại.

Tình cảm của anh ấy dành cho Sylph hẳn phải chân thành đến mức anh thực sự cân nhắc đến việc ám sát tôi.

“Nếu anh định nổ súng, tôi sẽ chống cự. Tôi không thể để bị giết.”

“…Ngài để ý à?”

“Dù sao tôi cũng là một cựu quân nhân xông pha ngoài tiền tuyến mà. Tôi sẽ không thể sống sót nơi chiến trường nếu không thể nhận ra sự hiện của một khẩu súng ngắn.”

“Tôi hiểu rồi. Đúng như lời đồn, ngài quả là một anh hùng.”

Sau đó, tôi đặt tay lên khẩu súng giấu dưới quần áo của anh.

Gilstaff không phản ứng với động thái đó.

“Tôi biết, thưa ngài Iris, rằng lòng căm thù này chẳng qua chỉ là sự tự thỏa mãn trẻ con mà thôi.”

Nhìn thái độ của anh, có vẻ anh ta không thực sự quyết định bắn tôi.

Có lẽ anh ấy đã để một khoảnh khắc con tim nhất thời lấn át anh.

“Nhưng mà… có phải là quá đáng quá không?”

“Đúng vậy.”

“Sylph đã nghĩ đến tương lai của Sabbath cho đến tận phút cuối cùng, phải không? Cô đã vứt bỏ danh dự, thậm chí cả mạng sống của cô, tất cả chỉ vì lợi ích của quốc gia, đúng không?”

Khi một người thân yêu bị giết, mọi người sẽ chìm trong hận thù và hành động một cách phi lý.

Vấn đề không phải là vì lý trí. Lý trí không có chỗ để can thiệp khi cảm xúc dâng trào.

“Chính tôi đã lấy mạng Sylph. Thế nên tôi không thể bị giết.”

“Thế nên?”

“Sylph đã có cơ hội bắn tôi vào những giây phút cuối cùng của cô.”

Sự bộc phát này của Gilstaff chắc hẳn cũng xuất phát từ tình yêu của anh dành cho Sylph.

Giống như tôi đã mất đi chính mình khi Rodri và Lenalee bị giết.

“Nhưng Sylph không bắn tôi. Thay vào đó, cô chọn cách tự sát với vẻ mặt chế nhạo. Cô biết rằng nếu cô giết tôi, chiến tranh sẽ tiếp diễn.”

“…”

“Cô có thể làm vậy. Cô có thể giết tôi và thỏa mãn cơn hận. Mặc dù vậy, Sylph vẫn hành động vì Sabbath cho đến giây phút cuối cùng.”

Và nếu anh thực sự quan tâm đến Sylph…

Thì anh ta không được làm ô uế cách chết cao quý mà cô đã chọn.

“…Nếu anh giết tôi, anh nghĩ nền hòa bình này rồi sẽ ra sao? Anh thật sự muốn gieo mầm chiến tranh chỉ để trả thù sao?”

“Ngài không cần phải nói với tôi điều đó… Tôi đã biết rồi.”

Gilstaff hiểu rõ điều gì sẽ xảy ra nếu anh bắn tôi ở đây.

Cuối cùng, anh ta buông khẩu súng dưới áo khoác và cúi đầu.

“…Tôi thành thật xin lỗi, thưa ngài Iris Valou. Dù tôi có giết cô, Sylph cũng sẽ không hài lòng. Không, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.”

“Oh, cô ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ mất. Dỗ Sylph khi cô ấy nổi cơn thịnh nộ chưa bao giờ là dễ đâu.”

“Tôi biết rõ mà. Cơn thịnh nộ của cô ấy đã rất kinh khủng từ hồi chúng tôi còn là học viên rồi.”

Bây giờ, khi sát ý của anh đã phai nhạt, tôi mỉm cười ấm áp với anh.

Hơn bất cứ điều gì, Sylph ghét những người hành động hấp tấp mà không hiểu ý định của cô và khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Nếu Gilstaff thực sự bắn tôi, Sylph sẽ hét vào mặt anh ta ở thế giới bên kia ngay bây giờ.

“Tôi sẽ không kháng cự. Tôi là một kẻ ngốc đã cố bắn ngài vì hận thù cá nhân. Xin hãy giao tôi cho lính canh.”

“Không, anh chỉ… quên cất súng thôi. Đúng không?”

“…Đúng là tôi không phải là đối thủ của cô được.”

Và vì thế, tôi đã chọn không đổ lỗi cho Gilstaff về những gì anh đã làm.

Suy cho cùng, tôi không có quyền phán xét anh ta, nhất là khi tôi để cảm xúc lấn át và bắn chú Gorski vào ngày Lenalee bị giết.

“Ngài Iris, ngài liều quá đấy. Nhỡ tôi lại mất kiểm soát lần nữa thì sao?”

“Không cần lo lắng đâu. Tôi rất cẩn thận đấy.”

Jillstaff hỏi tôi câu này với giọng nửa xúc phạm,

“Tôi không lụt nghề đến mức có thể bị hạ chỉ bằng một khẩu súng lục đâu.”

“Hả?”

Tôi cười khẽ rồi tạo một [Shield] nhỏ trong lòng bàn tay cho anh xem.

-------------------

Liều quá. Nói ông Gilstaff ấy =)). Nghĩ sao mà giết nổi một Ace chinh chiến bao năm, đang săn lùng bọn cướp.

Gilstaff yêu đơn phương là dở rồi. Định liều mạng trả thù cho hôn thê còn chẳng để ý đến Gilstaff nữa cơ =))