Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Epilogue 1 - Kì thi nhập ngũ của Anna

2025-09-28

7

Cuộc chiến cuối cùng cũng gần kết thúc.

Đêm đó, một tờ giấy được gửi đến nhà chúng tôi.

“…Mama?”

Nhưng Mama không cho tôi xem tờ giấy đó ghi gì.

Bà chỉ cắn môi mạnh đến mức chảy máu rồi mỉm cười và nói.

“…Không có gì đâu.”

Thế nên tôi không nghĩ nhiều về điều đó.

Nếu mẹ nói không có gì thì chắc chắn là không có gì.

“Con đói.”

“Được rồi.”

Từ tuần trước, khẩu phần bánh mì đã được giảm xuống còn một lần một ngày.

Tôi nhai từng miếng nhỏ ổ bánh mì cứng, đen, có vị lạ.

“Chiến tranh sẽ sớm kết thúc thôi. Khi đó chúng ta sẽ có đủ thức ăn.”

“Thật ạ?”

Chúng tôi không thể đi bộ trên các con phố chính nữa giờ đã quá nguy hiểm.

Chúng tôi chỉ ra ngoài vào buổi sáng để lấy khẩu phần ăn hàng ngày

Trong khi Mama đi làm, tôi ở lại một mình trong phòng.

“Tôi ước gì chiến tranh kết thúc ngay đi.”

Một mình trong phòng, tôi ôm chặt con búp bê Flamel mà Papa đã mua cho tôi.

Và thế là tôi cứ thế dành những ngày dài một mình trong căn phòng trống.

.

.

.

“…Thêm nữa! Thêm nữa!!”

Chỉ vài ngày sau.

Cả thành phố đột nhiên trở nên ồn ào và hỗn loạn.

“Đã ký hiệp ước! Austin và quân Đồng minh đã đồng ý một hiệp ước hòa bình vô điều kiện!”

“Cuộc chiến đã kết thúc!”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy những người lớn đang vô cùng ầm ĩ.

Họ la hét, cười to, khóc lóc và thậm chí một số còn diễn trò nữa.

“Chúng ta không phải chiến đấu nữa!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Tôi phần nào hiểu được tình hình từ hành vi của họ.

Cuối cùng, chiến tranh đã kết thúc.

“Chết tiệt! Chết tiệt!!”

Trên phố chính, một số người tỏ ra vô cùng vui mừng.

Nhưng những người khác lại đập tay xuống đất và khóc lóc thảm thiết.

“Kết thúc rồi sao?! Chiến tranh kết thúc rồi sao?! Chết tiệt!”

…Tôi tò mò nhìn một trong những người đó từ cửa sổ nhà mình.

Chiến tranh kết thúc đáng lẽ là điều tốt chứ.

Ít nhất thì Mama vẫn luôn hy vọng chiến tranh sẽ sớm kết thúc.

Gã ta muốn chiến tranh tiếp diễn à?

“Tại sao lại là hôm nay? Tại sao chiến tranh lại kết thúc vào lúc này?!”

Người tức giận về việc chiến tranh kết thúc là một ông già tóc bạc.

Quá tức giận, ông ta đấm mạnh tay xuống đất cho đến khi chảy máu.

“Chỉ ba ngày thôi! Sao không kết thúc sớm hơn ba ngày đi?!”

Với đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, ông lão kêu lên tuyệt vọng giữa phố chính hân hoan.

“Con trai tôi đã không phải chết nếu mọi chuyện kết thúc sớm hơn ba ngày!!”

Sau đó, ông lão ngã xuống đường và tiếp tục khóc nức nở.

Cuối cùng, ông ta hoàn toàn ngừng di chuyển.

.

.

.

“Anna, bình tĩnh nghe mẹ nói nhé?”

Đêm đó.

Mama ôm chặt tôi và nói:

“Papa… sẽ không về nhà nữa.”

“Tại sao?”

Đúng lúc tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng tôi cũng có thể sống trong hòa bình sau khi chiến tranh kết thúc.

Rồi mẹ nói với tôi rằng Papa đã chết.

“Ngày kia sẽ có một đám tang tập thể ở ngoại ô. Mẹ con mình cùng đi tiễn biệt bố lần cuối nhé?”

“D-Dạ.”

Bố đã mất.

Ah, vậy ra mẹ lại có vẻ mặt như thế vào ngày hôm đó.

Cuối cùng tôi đã hiểu.

“Con hiểu rồi…”

Tôi không có nhiều kỷ niệm về Papa.

Ông nhập ngũ khi tôi còn rất nhỏ và hầu như không bao giờ trở về nhà.

Sau khi chúng tôi bị bắt đến Flamel, chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau.

Với tôi, người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó không giống như “Papa”.

“Dạ, con sẽ đi tạm biệt bố.”

“Cảm ơn con, Anna.”

Nhưng tôi biết người đàn ông đó rất quan trọng với mẹ.

Mẹ đã trở nên vui vẻ hơn hẳn kể từ khi đoàn tụ với bố.

Tôi thậm chí còn biết về những lần họ lén hôn nhau khi họ nghĩ rằng tôi không để ý.

Vì Mama, tôi quyết định sẽ tham dự đám tang của Papa.

.

.

.

Lễ tang tập thể được tổ chức bên ngoài cổng thành Winn.

Một số lượng lớn thi thể bị ném vào một cái hố, chất đống lên nhau.

“Các cô có phải là gia đình của Trung sĩ Nauman, phó chỉ huy Đại đội Gavel thuộc Trung đoàn Iris không?”

“Vâng.”

“Xin chờ một lát. …Từ đây đi về phía tây 500 mét đến nơi hỏa táng. Thi hài cũng sẽ được trao trả ở đó.”

Tôi chưa từng thấy lượng khủng khiếp thi thể lạnh ngắt đến thế

Những linh hồn tội nghiệp đã chết và không bao giờ được di chuyển nữa.

Họ bị ném xuống hố, che mặt bằng vải và xếp thành hình tròn.

“Ugh …”

“Anna, con ổn chứ?”

“Con thấy buồn nôn.”

Tôi không thể không cảm thấy buồn nôn khủng khiếp sau khi nhìn thấy cảnh đó.

Thế giới quay cuồng và tôi không thể đứng dậy được.

Thật đáng sợ. Những thi thể bị vất chồng lên nhau thật đáng sợ.

“Hít thở thật sâu. Bình tĩnh nào, nắm lấy tay mẹ.”

“U-Urgh.”

Tôi nắm tay Mama và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy buồn nôn đến thế.

“…Anna. Nếu con sợ, chúng ta về nhà nhé?”

“Không.”

Mama lo lắng nhìn mặt tôi và nói.

Nhưng bây giờ tôi không thể quay lại.

Tôi biết rất rõ là Mama rất yêu Papa.

Những giây phút cuối cùng của Papa… Thật buồn khi tôi cạnh Papa khi ông mất.

“Con ổn. Chúng ta đi nhé?”

“Ừ.”

Tôi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi và sự ghê tởm đang dâng trào.

Tôi nắm lấy tay mẹ và nở một nụ cười gượng gạo.

“Ah…”

Tại nơi chúng tôi được chỉ tới, có một người phụ nữ mặc đồ tang.

Tôi nhận ra khuôn mặt cô ấy.

“Là Touri.”

“…Đúng.”

Tên cô ấy là Touri. Cô ấy là một nhân vật quan trọng trong quân đội.

Mặc dù cô ấy còn trẻ, nhưng hình như cô ấy là cấp trên của Papa.

Gần đây cô ấy đến nhà chúng tôi để học cách trang điểm.

“…”

Cô ấy cúi đầu không nói một lời khi nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt đầy đau buồn.

“Touri, cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm cho chồng tôi.”

“Không… Tôi xin lỗi vì không thể làm được nhiều hơn.”

Mẹ nói vậy và cúi đầu nhẹ.

Đó chỉ là một cuộc trao đổi thông thường, nhưng bầu không khí lại khá ngượng ngùng.

“Ông Nauman đang ở đằng kia.”

“…Cảm ơn.”

Touri chỉ vào chỗ Papa.

Theo chỉ dẫn của cô ấy, mẹ và tôi nhìn vào lỗ.

“…Uh, ugh.”

Ở đó, có một người có vẻ như là Papa đang ở giữa những thi thể.

Cái hố sâu khoảng 30 cm. Các thi thể được xếp thành vòng tròn, dùng cành cây và lá khô làm giường.

Từ đống xác chết, những khuôn mặt được che bằng vải rũ xuống.

Tôi nhận ra Papa ngay từ kiểu tóc và dáng người của ông.

“Cô có muốn nhìn mặt anh ấy trước khi hỏa táng không?”

“…Vâng.”

Mẹ ngồi xuống đất, thò tay vào lỗ và gỡ tấm vải che mặt bố ra.

“Papa…”

Khuôn mặt của Papa đẹp đến ngạc nhiên.

Trên trán ông có một vết thương lớn do súng bắn, nhưng khuôn mặt ông trông thanh thản như thể đang ngủ.

“Uhh… ahh!!”

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của ông, Mama không thể nhịn được nữa và bắt đầu khóc rất to.

Mama tiến lại gần mặt ông để có thể hôn ông.

“Aaaahhhh!!”

Cô khóc hết nước mắt, nức nở không ngừng.

“…”

Tôi không biết tại sao.

Tôi không có nhiều kỷ niệm với Papa.

Tôi thậm chí còn nhớ cảm giác bối rối khi ông đột nhiên hành động như một người cha…

“Uh… ah… ah…”

Vậy nên, tôi không hiểu tại sao tôi lại buồn đến thế.

Tôi không biết tại sao nước mắt lại trào ra.

Tôi cảm thấy vô cùng buồn bã và tổn thương khi nhìn vào khuôn mặt bất động của Papa.

“Papa…! Papa!!”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã ngồi cạnh Mama.

Tôi khóc rất to và nhìn lên bầu trời.

“Tại sao… tại sao?”

Khuôn mặt của bố in sâu vào mắt tôi.

Trắng thuần khiết, lạnh lẽo và phủ đầy bùn.

Khuôn mặt ông, đôi mắt nhắm lại như thể ông đang yên bình ngủ.

“…Touri.”

Tôi vô thức gọi cô ấy.

“Tại sao Papa lại… Papa chết như thế nào?”

Tôi không biết gì cả.

Tôi không biết tại sao bố tôi chết. Tôi không biết ai đã bắn và giết bố tôi.

Vì một lý do nào đó, tôi vô cùng muốn biết.

“…Dính bẫy của kẻ thù. Anh đã bị đánh lén và bắn bởi một kẻ thù cải trang.”

“Bị bắn lén?”

Cô nói, rất bình tĩnh và mặt tuyệt nhiên không thay đội.

Papa đã bị giết bởi một kẻ thù hèn nhát và bị bắn lén.

“Có thể làm điều bẩn thiểu thế cơ à?”

“Trong chiến tranh, không có sự hèn nhát hay công bằng.”

Cơn giận dâng lên trong tôi khi nghe những lời đó.

Papa đã bị giết vì chiến thuật gian xảo của quân Đồng minh.

…Ít nhất tôi muốn tin rằng ông đã chết khi chiến đấu một cách danh dự.

“Tại sao chúng ta lại làm hòa với một kẻ thù gian dối như vậy?”

“Này, Anna!”

“Chúng ta không định đánh nhau nữa sao?!”

Chắc là tôi bị mất trí rồi.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã túm lấy cổ áo của Touri thấp hơn tôi.

“Sao cô không trả thù cho Papa?!”

“Dừng lại đi, Anna!”

Mặc cho tôi bùng nổ, Touri có vẻ không hề bị xúc phạm.

Cô ấy không tỏ ra tức giận hay thương hại. Cô ấy chỉ giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh.

“Chúng ta không chiến đấu nữa, để không có những người như ông Nauman nữa.”

Cô quả quyết nói.

“Ngay cả lính đồng minh cũng có những người thương. Thế nên chúng ta phải ngừng chiến.”

“Vậy tại sao chúng ta lại bắn giết nhau?! Tôi nên giận ai đây?!”

“Nếu cô muốn hận ai đó, hãy hận tôi.”

Để cảm xúc lấn át, tôi hét vào mặt Touri.

Tôi trừng mắt nhìn cô, nước mắt chảy dài trên mặt khi đứng trước thi thể của Papa.

“Tôi là chỉ huy cha của cô, ông Nauman.”

“Du lịch…”

“Nếu có ai phải chịu trách nhiệm cho cái chết của anh thì đó chính là tôi vì đã không kịp thời đọc được chiến lược của kẻ thù.”

Touri vẫn giữ được bình tĩnh trước tình trạng cuồng loạn của tôi.

Như thể cô đã hoàn toàn quen với việc bị “người đang đau buồn chửi bới”.

“Ngoài ra, chính tôi là đã cho rằng ông Nauman không thể được cứu và tôi đã ra lệnh giết nhân đạo anh ấy.”

“Gì-!!”

Thái độ bình tĩnh và lời nói vô tư của cô ấy khiến tôi vô cùng tức giận.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã túm lấy cổ áo cô và giơ nắm đấm lên.

“Dừng lại đi, Anna!!”

“Tôi s-”

Tôi sẽ đấm hết sức vào mặt Touri.

Tôi chuẩn bị nắm đấm với suy nghĩ đó trong đầu, nhưng Touri chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm.

“…”

Cuối cùng, tôi không đấm cô. Tôi chỉ buông cổ áo cô ra.

“Cô không định đánh tôi sao?”

“Đánh cô cũng có thay đổi được gì đâu.”

Thật đau đớn, thật buồn và nước mắt tôi không ngừng rơi, nhưng…

Tôi không muốn vượt qua ranh giới cuối cùng.

“Papa chắc chắn sẽ buồn nếu tôi đánh cô…”

Tôi rời xa Touri và ngồi xuống tại chỗ.

Tôi nghĩ Papa sẽ buồn lắm nếu tôi đánh cô ấy.

Vì thế, tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén bản thân.

“…Đúng như mong đợi từ con gái của ông Nauman.”

Và sau đó…

Khi tôi đang khóc và cúi mặt xuống, tôi nghe thấy giọng nói của Touri vang lên từ phía trên.

“Anh là một người đàn ông của gia đình, tốt bụng và cao thượng.”

Có lẽ là tôi tưởng tưởng thôi.

Tôi không thể nhìn rõ mặt Touri vì nước mắt tôi không ngừng rơi, nhưng tôi cảm thấy giọng cô đang run rẩy.

“Mỗi khi tiệc tùng với đơn vị, ông Nauman luôn khoe khoang về con gái anh. Anh nói con bé là một đứa trẻ ngoan.”

Giọng nói của Touri nghe có vẻ run rẩy.

Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng đang khóc.

.

.

.

Cho đến khi lễ tang tập thể bắt đầu, Touri đã nói chuyện với gia đình của nhiều người lính.

Theo những gì tôi thấy, cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện.

Cô bị khạc nhổ, lăng mạ và thậm chí bị tấn công.

Mặc dù đôi khi mọi người cảm ơn cô một cách tử tế, nhưng cũng có lúc cô bị tổn thương.

“…Touri. Không biết tại sao cô ấy lại đến đây.”

Giống như cô ấy đến đây chỉ để chịu đau khổ vậy.

Tại sao cô ấy không bỏ đi ngay cả khi bị xúc phạm và đánh đập?

“Mẹ nghĩ ngài ấy chính là kiểu người như vậy.”

Mẹ nhìn Touri với vẻ mặt đau khổ.

“Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta có ai đó để hận.”

“Một người đáng hận…”

“Nếu mẹ không nghe Papa kể về việc Touri là người như thế nào, mẹ nghĩ mẹ cũng sẽ quát mắng.”

Có lẽ Mama nghĩ rằng đây là cách Touri “chịu trách nhiệm”.

Cô vào vai một nhân vật phản diện, cố gắng giúp đỡ những gia đình đang đau buồn vượt qua cảm xúc của họ.

“Anna, con đã chịu đựng tốt lắm.”

“Mama…”

“Papa chắc chắn sẽ khen con.”

Biết về khía cạnh này của Touri, tôi cảm thấy mình đã hiểu được một chút tại sao Papa luôn đánh giá cao cô ấy như vậy.

.

.

.

“Touri, tôi có một yêu cầu.”

Và rồi, một năm đã trôi qua kể từ đám tang tập thể.

Tôi đã đưa ra quyết định.

“Xin hãy cho tôi gia nhập đơn vị của cô, Touri!”

“…”

Nghĩa là tôi cũng trở nên độc lập.

Đó là cách tôi quyết định tự lập và trở thành một người lính như Papa.

“…Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Tất nhiên rồi.”

Không có nhiều cơ hội việc làm ở Austin sau chiến tranh.

Trong tình huống như vậy, trở thành một người lính không phải là lựa chọn tồi về mặt thu nhập.

“Tôi không có nhiều thời gian ở bên cha. Tôi chẳng biết gì về ông ấy cả.”

“…”

“Chính vì vậy, tôi muốn biết ông đã nhìn thấy gì và đã làm gì.”

Trên hết là…

Tôi muốn tìm hiểu về cha tôi là người lính như nào từ chỉ huy của ông, Touri.

“Ông Nauman có lẽ không muốn con gái anh trở thành một người lính đâu.”

“Dù vậy, tôi vẫn muốn biết.”

Theo những gì tôi nghe từ đồng đội của ông, cha tôi là một người lính công binh đáng tin cậy.

Có vẻ như cha tôi khá giỏi trong việc sửa chữa vũ khí và máy móc.

“Tôi không muốn chỉ là một cô gái thành thị bình thường. Tôi muốn tự hào là con gái của người cha dũng cảm của tôi.”

“…”

“Thế nên tôi không thể tiến lên nếu không làm điều này.”

Tôi cũng tự tin vào sự khéo léo của tôi. Tôi may vá giỏi và nấu ăn cũng khá ổn.

Tôi chắc chắn có thể trở thành một người lính giỏi như cha tôi nếu tôi học hành chăm chỉ.

“Tôi sẽ làm bất cứ việc vặt nào. Xin hãy cho tôi làm cấp dưới của ngài!”

Tôi đã nói điều này và cúi đầu trước Touri trong buổi phỏng vấn nhập ngũ.

.

.

.

“À, thì… Vì đã chắc chắn rồi nên tôi sẽ cho cô biết.”

“Touri?”

“Tôi xin lỗi, Anna. Cô đã không vượt qua được kỳ thi tuyển quân.”

“Eh?”

Touri nói điều này trong khi trông có vẻ rất không thoải mái.

“E-Eh!? Tại sao?”

“Sức bền và sự chú ý chi tiết của cô vẫn chưa đủ.”

Những lời đó làm tôi không nói nên lời.

Tôi đã trượt kỳ thi tuyển quân rồi sao?

“Thật sự tệ đến thế sao?!”

“Đúng vậy. Mất gần 30 phút để chạy ba cây số thì hơi quá.”

“Ugh… Tôi không giỏi chạy, nhưng…”

“Thì lúc mới vào thì tôi cũng không có giỏi lắm tốt lắm.”

Có lẽ là vì cân nhắc nên Touri đã trấn an tôi bằng cách nói như vậy.

Nhưng tôi vẫn còn choáng váng vì cú sốc khi nghe tin tôi đã trượt.

“Còn nữa, cô có để ý biển báo trong phần chạy bền không? Trên đó có chỉ dẫn chào huấn luyện viên sau khi về đích.”

“Eh, có cả thứ đó sao?”

“Đúng vậy, những ai không chào sẽ bị trừ điểm. Chú ý chi tiết là một kỹ năng quan trọng của một người lính.”

Tôi càng trở nên chán nản hơn sau khi nghe Touri giải thích.

Phải thừa nhận rằng, tôi đã quá tập trung vào chạy bền mà không để ý đến xung quanh.

“…Nếu cô muốn nghe thêm về cha mình, tôi có thể kể cho cô nghe bao nhiêu tùy thích. Không phải trong quân đội, nhưng có lẽ trong bữa ăn.”

“Oh…”

Tôi không thể trở thành một người lính. Nghe điều đó khiến tôi thấy thất vọng.

Tôi cảm thấy như tôi sẽ không bao giờ có thể đến gần cha hơn được nữa.

“…Còn Anna, cô là một người tốt bụng. Có lẽ cô không phù làm lính.”

“H-Huh?”

Touri nói thế để an ủi tôi.

Cô Không hợp làm quân nhân.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì những lời nói đó, nhưng…

“Cô có lẽ sẽ do dự khi bắn ai đó. Sự do dự đó có thể sẽ khiến cô bị giết.”

“…”

“Một người thậm chí không thể tự mình đánh người khác thì cũng không thể bắn được kẻ thù.”

Cô ấy nói điều này với một nụ cười nhẹ.

“Lòng tốt là cảm xúc cuối cùng mà một người lính cần.”

“…”

“Nhân tiện, cha của anh, ông Nauman…”

.

.

.

Đó là cách tôi trượt kỳ thi tuyển quân.

Hơn nữa, Touri, một anh hùng chiến tranh, đã kiên quyết nói với tôi rằng tôi không phù hợp với công việc đó.

“Không hợp nhỉ…”

Không phù hợp để làm lính. Đó là lời khen hay lời xúc phạm?

Biểu cảm của Touri rất lưng lửng đến nỗi tôi không thể hiểu được cô ấy thực sự có ý gì khi nói như vậy.

“Nhân tiện, cha của cô, ông Nauman, không chỉ là một lính công binh xuất sắc mà còn là người hoàn toàn Không hợp làm quân nhân.”

Nhưng cách cô ấy nói khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể giống cha mình.

Có rất nhiều cách để sống ngoài việc làm một người lính.

“Bây giờ chúng ta đang sống trong thời đại mà cô không cần phải trở thành một người lính, tại sao không thử tìm một con đường khác?”

Tôi thở dài và bước ra khỏi văn phòng tuyển dụng và đi ra phố chính.

Một năm sau khi chiến tranh kết thúc, Winn dần dần lấy lại sức sống.

------------------------

Tôi hơi nghi ngờ khi có phần kết về gia đình Nauman, nhưng thực ra tôi rất thích phần kết này. Tôi cảm thấy Touri chắc chắn đã nhìn thấy chút Lenalee trong Anna khi cô ấy nói rằng cô muốn trở thành một người lính. Thật mừng là cuối cùng cô ấy đã không trở thành một người lính.

Tôi không chắc sẽ có thêm bao nhiêu nữa nhưng tôi hy vọng sẽ có ít nhất một vài tập nữa để xuất hiện mọi người trong bộ y biết và về những gì Verdi và Renvel đang làm.

------------------------

“Trong chiến tranh, không có sự hèn nhát hay công bằng.”

                        Iris Valou, sau khi Thế chiến kết thúc.

“Không hợp làm quân nhân” nhỉ.

Touri có hợp làm lính không? Mình nghĩ vừa có vừa không. Mấy bạn thấy thế nào?