Những Interlude và những chương thêm của LN của Arc 1-6

Cô gái tựa em gái - Arc 3 Interlude 1

2025-10-06

1

Khi còn trẻ, Rodri là kiểu người hành động theo cảm xúc nhất thời.

Anh có ý thức công lý mạnh mẽ và sẽ không đứng nhìn những chuyện anh cho là sai trái diễn ra.

Một chàng trai trong sáng và lương thiện. Nói thẳng ra là một thằng ngốc ngây thơ.

“Ôi, Rodri. Hôm nay trông cậu tươi tỉnh trở lại rồi đấy.”

“Này! Mấy cậu khỏe không?”

Mặc dù có tính cách như vậy, anh ấy không hề bị mọi người xa lánh. Thậm chí, mọi người còn thấy anh ấy rất đáng mến.

Anh là một gã ngốc mà mọi người thích ở gần.

Tại các lễ hội, anh ấy làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác trong khâu chuẩn bị.

Khi em gái của anh bị bệnh, anh đã thức trắng suốt ba ngày ba đêm mà chăm sóc em.

Anh là người đầu tiên lao ra ngoài khi động vật tấn công cánh đồng.

Rodri rất nổi tiếng ở quê hương anh.

“Con đã quyết định rồi. Con không thể tha thứ cho lũ khốn Sabbath đó được…”

“Rodri…”

Nhưng có lẽ chính bản tính bốc đồng đó đã mang đến bất hạnh.

Sau khi nghe về những hành vi ác độc của Quân đội Sabbath, Rodri quyết định nhập ngũ.

“Em xin anh đấy, anh Rod. Xin hãy suy nghĩ lại.”

“Không. Anh đi đây.”

Khi em gái anh nghe được chuyện này, em đã cố ngăn anh lại với đôi mắt ngấn lệ.

Dù là một đứa trẻ, em cũng biết là tham chiến rất có nghĩa là anh sẽ không bao giờ có thể trở về.

“Đừng lo. Anh sẽ gửi rất nhiều tiền về.”

“Nhưng việc làm nông sẽ chậm lại. Chúng ta không thể mất đi một đôi tay khỏe mạnh. Hơn nữa… hơn nữa…”

Em gái của Rodri là một cô gái trầm tính.

Em hiếm khi thể hiện nhiều cảm xúc và thường trêu chọc anh trai em với thái độ ung dung.

“Nếu anh đi… em sẽ cô đơn lắm.”

Nhưng giờ đây, chính người em gái đó lại bám chặt vào gấu áo của Rodri, đôi mắt đẫm lệ.

“…”

Ngay cả Rodri cũng do dự. Nước mắt của em gái anh đã đủ để lay chuyển quyết tâm của anh.

“Anh xin lỗi.”

Cuối cùng, anh vẫn nhập ngũ.

Dù tốt hay xấu, anh là một người ngây thơ.

Anh nghĩ rằng nếu anh cứ làm như vậy thì em gái anh sẽ chấp nhận vào ngày hôm sau.

“…Đồ ngốc.”

Cho đến khi ngày anh đi, em gái anh không nhìn mặt anh một lần nào nữa.

“Anh Rod, ngốc!!!”

Tâm trạng của em không hề cải thiện, em chỉ trừng mắt nhìn anh trai mình khi anh rời đi.

Rodri đi mà không có một lời từ biệt tử tế.

“Cháu không nghĩ em ấy lại tức giận đến thế.”

“Ồ, dễ hiểu mà cháu.”

Lời từ biệt ấy đã trở thành một vết thương sâu trong lòng Rodri.

Anh yêu em gái mình vô cùng. Bị em gái nguyền rủa với không một lời tạm biệt tử tế thật sự rất đau lòng.

“Rodri, cháu đúng là không hiểu trái tim con gái được.”

“Bà ơi…”

Rodri chắc chắn không hiểu được cảm xúc của em gái mình. Thế nên mọi chuyện lại thành ra thế này.

“…Cháu nhớ làm hòa đàng hoàng nhé.”

“Cháu làm được ạ?”

“Cháu làm được.”

Với nỗi hối tiếc còn đọng lại trong lòng, Rodri thề rằng anh sẽ trở về nhà sau khi chiến tranh kết thúc.

“Vì thế, cháu phải sống sót trở về.”

Quyết tâm sống sót trở về, Rodri lên đường đến thủ đô Winn của Austin để trở thành một người lính.

.

.

.

Ngay cả sau khi nhập ngũ, Rodri vẫn là một đứa trẻ rắc rối.

“Này, Rodri. Miệng em bị sao thế?!”

“Chậc.”

Rodri có thói quen cáu gắt với bất kỳ ai anh không thích, bất kể họ là ai. Điều này thường dẫn đến rắc rối với những tiền bối.

“Em sẽ không bao giờ được phụ nữ yêu mến nếu cứ giữ thái độ đó!”

“Ha! Vậy thì sao? Tôi ở đây, để chiến đấu, chỉ để nổi tiếng!”

Sự thật là anh không giỏi giao tiếp với mọi người. Đó là nhược điểm của việc lớn lên trong một cộng đồng nhỏ ở một ngôi làng nhỏ.

“Thôi nào, đừng căng thẳng thế. Em ấy vẫn còn trẻ mà.”

“Gray, nhưng…”

“Trẻ em được quyền ngây thơ mà.”

Trên hết, Rodri đã phải chịu đựng nỗi đau tiểu đội đầu tiên của anh bị xóa xổ.

Chuyện đó đã làm giảm tinh thần của anh. Anh khép mình lại và đóng chặt trái tim anh.

“Em cũng nên kiềm chế, Rodri ạ. Chửi nhau với đồng đội em chẳng có ích gì đâu.”

Người đã giúp Rodri bồng bột trưởng thành là một tiền bối tình cờ ở cùng trung đội với anh, Gray.

“Sao thế, tiền bối Gray? Anh đang tỏ ra mình cao thượng lắm đấy.”

“Oh, wow. Sĩ khí ai đó cao thế.”

“Thương tiếc cho cái chết của đồng đội, nhưng hãy mạnh mẽ tiến về phía trước.”

Những lời nói của Gray đã chạm đến trái tim Rodri.

“Chết tiệt… chết tiệt…”

Cuối cùng, Gray đã hy sinh để Rodri và những người khác trốn thoát.

“Tôi… không muốn phải được ai đó bảo vệ nữa!!”

Rodri đã trưởng thành hơn sau cái chết của Gray.

Tốt bụng, ấm áp và dũng cảm. Sự tồn tại của anh đã để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim non nớt của Rodri.

“Tiền bối Gray thật tuyệt.”

Rodri khao khát trở thành một người đàn ông như anh ấy.

Anh bắt đầu tự hỏi: “Tiền bối Gray sẽ làm gì?” Và anh hành động theo suy nghĩ đó.

“Tiền bối Gray ngầu lắm. Chỉ vậy thôi.”

Anh không còn xa lánh đồng đội nữa mà bắt đầu hòa nhập với họ. Và khi làm vậy, bạn chất dễ chịu của anh ấy đã khiến anh ấy được cả đàn anh lẫn bạn bè yêu mến.

Trong số đó, anh đặc biệt thân thiết với một quân y tiền tuyến kém anh một tuổi, Touri Noel.

.

.

.

“Ngày mai cậu có muốn hẹn hò không?”

Cuối cùng, Rodri cũng đến một bước ngoặt. Anh sắp có buổi hẹn hò đầu tiên trong đời, và đó là với đồng đội của anh, Touri.

““Hmm, cũng được thôi. Chúng ta sẽ đi xem nhạc kịch à ?”?”

“Ừm, nếu nó vẫn mở.”

Khi nguồi đồng đội của anh rủ anh đi hẹn hò, Rodri đã đồng ý mà không do dự.

Anh nghĩ, “Anh Gray sẽ không bao giờ từ chối lời mời hẹn hò.”

Cô gái trông rất vui khi anh chấp nhận lời mời.

Họ chỉ đi xem kịch cùng nhau thôi mà. Sao cô lại vui thế nhỉ?

“Này 2 đứa, hẹn hò trong lúc như thế này, lẽ nào có ý gì với nhau rồi hả”

“Anh Alan à, dù nói là hẹn hò đi nữa, đối tượng chỉ là Touri thôi mà”

Touri là một cô gái trầm tính và có chút lập dị. Cô ấy thích làm những trò vui nho nhỏ.

Mặc dù cô không phải là kiểu người nói chuyện liên tục với Rodri, nhưng họ luôn chào hỏi nhau trước khi đi ngủ.

Đó chính là khoảng cách tinh tế giữa hai người.

“Oyaa, bất mãn à”

“K-không, mà …… hẹn hò à”

Không phải Rodri ghét Touri. Anh ấy cũng chẳng bận tâm khi bị người khác trêu chọc về buổi hẹn hò.

Chỉ là…

“Không, chỉ là Touri thì… ừm, tôi có một cô em gái khá giống cô ấy.”

“Em gái?”

Cách Touri nói chuyện và bầu không khí mà cô ấy tỏa ra khiến Rodri nhớ đến em gái ruột của anh.

Vì vậy, anh luôn nghĩ đến em gái mình mỗi khi nói chuyện với Touri.

“Rodri, cô em gái đó thường gọi cậu như nào vậy?”

“Là Rod-niisan. Chà, con bé thực sự là rất dễ thương, nhưng đồng thời cũng hay gây hấn và hơi ồn ào xíu”

“Ra là vậy. Nè Rod-niisan, anh cảm thấy như nào về em gái mình hả?”

“Thôi thôi. Dừng lại đi, thật đấy, giống nhau quá luôn”

Nghe vậy, Touri tinh nghịch bắt chước giọng điệu của em gái anh. Cử chỉ đó giống đến mức Rodri giật mình.

“Hì…”

Touri cười thầm, rõ ràng là hài lòng vì trò trêu chọc của cô đã có hiệu quả.

Đối với Rodri, nó chỉ khơi dậy ký ức về lời từ biệt cay đắng của anh với em gái mình.

.

.

.

“Vậy, hôm nay chúng ta hãy đi mua sắm gì đó để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai đi”

“Chuẩn bị?? Chuẩn bị cái gì mới được chứ”

Rodri và Touri chắc chắn rất hợp nhau.

Tuy nhiên, mối quan hệ này chưa có dấu hiệu lãng mạn nào.

Nó giống như bạn thân cùng giới tính, hoặc có thể giống như tình anh em vậy.

“Cái đấy thì tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ đi mua những vật dụng thiết thực để mang theo bên mình nhằm chuẩn bị cho nhiệm vụ dài hạn sắp tới. Tôi nghĩ là bản thân muốn có những món như: quần áo dự phòng, áo mưa, v.v.”

Touri thoải mái mời anh, vui vẻ đề nghị họ cùng nhau đi mua sắm.

Đôi mắt ấy tràn ngập tình bạn hay tình cảm? Rodri hoàn toàn không thể biết được.

“Vậy thì đi mua sắm cùng nhau không phải là một phần của buổi hẹn hò sao?”

““Có chứ. Nếu để mai mua một thể luôn thì chẳng phải sẽ rất nhiều đồ sao? Vậy nên hôm nay chúng ta nên đi mua những món đồ thiết yếu trước, thế là ngày mai có thể thoải mái dạo chơi rồi”?”

“À… Nghe cũng đúng”

Rodri không thể hiểu được cảm xúc của em gái anh. Có lẽ vì vậy mà anh cũng không hiểu Touri đang nghĩ gì.

Đôi khi, anh tự hỏi liệu cô có thực sự thích anh không. Nhưng đồng thời, cách nói của cô cũng khiến anh nghĩ cô không quan tâm đến chuyện tình cảm.

Cô ấy chỉ mỉm cười ngượng ngùng và tỏ vẻ bối rối khi chủ đề này được đưa ra thảo luận trong tiểu đội.

“À phải rồi, Rodri. Cậu từng có kinh nghiệm hẹn hò với phụ nữ chưa?”

“…Tôi nghĩ không cần phải giả vờ với cô nhỉ. Không, tôi chưa từng.”

Anh không biết cách để tiến thêm trong mối quan hệ với con gái ở độ tuổi này.

Cho đến bây giờ, cô gái duy nhất mà anh từng thực sự nói chuyện là em gái anh.

“Vậy à. Thế thì hãy tích lũy dần kinh nghiệm đi nhé”

Nói xong, Touri đưa tay ra với nụ cười trêu chọc. Rõ ràng là một lời mời nắm tay.

Trong giây lát, tim Rodri lỡ một nhịp. [note81545]

“Này nhé, tôi trước đây đã đưa em gái mình đi chơi không biết bao nhiêu lần rồi, tuy lần này bầu không khí có vẻ không giống những lần đó ……”

“Ư-ừm.”

Touri mỉm cười đầy ẩn ý. Như thể cô nhìn thấu được phản ứng bối rối của anh.

Anh cảm thấy như bị dẫn đi bởi một cô gái lớn tuổi hơn.

“♪~”

Dù Touri có nhận ra sự bối rối của anh hay không, cô vẫn ngân nga vui vẻ khi họ bước đi.

…Rodri không thể hiểu nổi cô ấy.

.

.

.

Cuối cùng, “buổi hẹn hò” mua sắm của họ chẳng có chút lãng mạn nào cả. Họ chỉ đơn giản mua những gì cần thiết, kiểm tra lại danh sách, và thế là xong.

Họ chọn thức uống ưa thích của cố trung đội trưởng của họ, Garback.

Họ đến một cửa hàng quần áo và mua một đống quần áo. Tất cả đều thực dụng, không hơn không kém.

““Cậu uống được không, Rodri?”

“Không chắc lắm, nhưng có thể dùng nó làm bùa phòng thân không nhỉ? Những lúc nguy cấp có thể đổ hết bên trong đi rồi dùng đựng nước tiểu chẳng hạn”

“Chắc vậy.”

Dù vậy, Touri vẫn rất vui. Cô nói nhiều hơn thường lệ và mỉm cười khi làm vậy.

Có phải vì cô đang tận hưởng “buổi hẹn hò” này với Rodri không? Hay cô ấy chỉ đơn giản là vui vẻ khi được đi chơi với bạn bè?

“…Này, Lùn.”

“Gì vậy, Rodri?”

“À, không. Không có gì đâu.”

Rodri suýt nữa thì hỏi, nhưng rồi lại thôi. Touri chỉ ngước nhìn anh với vẻ tò mò.

Hỏi cô “Cô thích tôi à” có nghĩa gì đâu?

“Nên đi đâu tiếp nhỉ?”

“Ừm, câu hỏi hay đấy.”

Khi anh liếc nhìn khuôn mặt của Touri, hình ảnh của em gái anh lại hiện lên trong tâm trí anh.

Mặc dù Rodri chắc chắn thích Touri, nhưng đó không phải là cảm xúc mà người ta dành cho người yêu của họ.

Đó là thứ tình cảm méo mó xuất phát từ việc anh trân trọng cô như một người thay thế cho em gái anh.

Ít nhất thì anh ấy cũng biết được điều này về bản thân anh.

.

.

.

“… Ồ, cửa hàng đồ chơi cũng mở cửa kìa? Hay ghé qua đó thử đi.”

“Ừm, đi thôi”

Nếu cô thực sự có tình cảm với anh, cô sẽ nghĩ gì nếu phát hiện ra anh chỉ coi cô là người thay thế cho em gái anh?

Suy nghĩ đó khiến Rodri cảm thấy nặng lòng.

“…Thấy cái này thế nào, cô nghĩ em trai tôi liệu có thích không?”

“Dù chỉ là đồ chơi nhưng việc tặng súng thì có ích gì chứ? Đó chẳng phải là biểu tượng của vận rủi sao?”

“Hmmm, đúng thật”

Touri đang vui vẻ xem qua đống đồ chơi. Trông cô như một cô bé bình thường cùng tuổi, khác hẳn vẻ kín đáo thường ngày.

“Nếu là em gái, chọn búp bê thì sao?”

“Búp bê à, thành thật mà nói, tôi thực không hiểu nổi búp bê có gì hay.”

Rodri chẳng hiểu Touri thực sự đang nghĩ gì.

Đôi khi có cảm cảm giác cô mình thực sự thích anh. Nhưng đôi khi, dường như anh chỉ là một người bạn thân của cô.

“Thế để tôi chọn cho.”

“Ờ, nhờ cô đó.”

Ừ, có lẽ thế cũng ổn. Sao phải đẩy chuyện đi xa và gây rắc rối chứ?

Chỉ cần cô vui là đủ.

“Sao vậy, Lùn”

Khi anh đang nhìn cô, cô đột nhiên cầm một con búp bê cáo lên và nhìn chằm chằm vào nó.

“Con này có gì đẹp à? Nhìn mặt nó cứ sao sao ấy”

“Ừm. Con búp bê này, có vẻ không phải loại phổ biến”

Vẻ mặt cô ấy khi cầm con búp bê thật kỳ lạ, giống như một người vừa tìm thấy kho báu thất lạc từ lâu.

“Oi oi, thế sao lại chọn nó chứ?”

“Vì không được ưa chuộng nên tại cô nhi viện nó luôn bị bỏ sót lại. Con búp bê cáo này chính là thứ mà tôi thường dùng để luyện tập các trò văn nghệ của mình đó.”

Cô ôm chặt con búp bê vào ngực, trông như sắp khóc.

Touri Noel lớn lên ở trại trẻ mồ côi Noel.

Chính là trại trẻ mồ côi đã bị Quân đội Sabbath thiêu rụi cách đây vài tháng.

Con búp bê cáo kỳ lạ đó chính là một phần ngôi nhà đã mất của cô.

“Hmm, vậy à … Chủ tiệm, con cáo này giá bao nhiêu?”

“Ehh, Rodri?”

“Từng này đủ rồi chứ”

“Rồi, cảm ơn quý khách”

Anh làm theo bản năng.

Cảnh tượng Touri ôm con cáo, trông như sắp khóc, quá giống với cô em gái trong ký ức của anh.

“Đây Lùn, nhận lấy đi”

“Eeh, aa, cái này ……”

“Nếu thứ này có thể khiến cô phải đứng trầm tư như vậy, nó nhất định là một lá bùa hộ mệnh tốt. Đây giống như một liều thuốc an thần cho tâm trí vậy, hãy giữ gìn cho thật kĩ”

Trước khi Touri kịp lên tiếng, Rodri đã mua con búp bê. Anh nhét nó vào túi đồ.

“…”

Touri nhìn chằm chằm vào con búp bê mà cô được tặng với đôi mắt mở to.

Có lẽ anh đã quá mạnh bảo. Rodri chỉ muốn người đồng đội của anh, cô gái mà anh trân trọng như em gái, mỉm cười.

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Rodri.”

Khi ôm con búp bê cáo, khuôn mặt cô đầy cảm xúc, nhưng vẫn mỉm cười.

“Đừng bận tâm. Nếu là tiền bối Grey, anh ấy cũng sẽ làm vậy thôi”

“…Đúng vậy.”

Đúng, ổn thôi. Dù sao thì, Touri trông cũng rất vui vẻ.

Giống như là…

“Tôi nhất định sẽ trân trọng nó”

“Ờ.”

Anh lại đối xử với cô như em gái mình. Touri có vẻ rất thích món quà này.

Ngoài ra, trông như má cô ấy hơi ửng hồng—

Thôi đi. Những cảm xúc như thế không tốt đâu.

Rodri ép anh không nhìn cô theo cách đó.

Suy cho cùng, anh vẫn là con trai. Những thôi thúc như vậy đôi khi đến rất bất ngờ trên chiến trường.

Nếu anh ấy phát hiện ra Touri thực sự thích anh ấy...

“Này, Lùn?”

“Sao thế, Rodri?”

Anh sợ mình có thể lợi dụng tình cảm của cô.

Và anh biết Touri đã từng bị tổn thương khi một người đồng chí cũ nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng.

“Không, chỉ là…”

“Khó nói lắm sao?”

Touri Noel là một người đồng đội đáng quý.

Không phải là người thay thế cho chị gái anh, mà là người đã kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh anh. Anh không bao giờ muốn thấy cô khóc.

“À phải rồi Touri, xin lỗi nhưng giờ tôi có chút chuyện”

“Oh, tôi hiểu rồi. Vậy, Rodri, cậu định…?

Anh không thể ở bên cô thêm nữa. Nếu cô lấy hết can đảm và tỏ tình thì sao?

“Không, chỉ là… Tiền bối Gray chắc chắn cũng sẽ làm như vậy…”

Dĩ nhiên, Touri chưa bao giờ có ý định như vậy. Nhưng vì thiếu kinh nghiệm với phụ nữ, Rodri nghĩ tốt hơn hết là nên rời đi.

“……. Haizzz, đúng là đàn ông.”

“Đã bảo không phải mà, chỉ là khó lắm mới có dịp”

Kết quả là, Touri đã phải chịu một sự hiểu lầm không mấy dễ chịu về anh.

Tuy nhiên, Rodri cố tình không phủ nhận vì anh nghĩ sẽ tiện hơn nếu để cô nghĩ như vậy.

“…”

Vào lúc đó, vẻ mặt hờn dỗi của Touri Noel trông giống hệt vẻ mặt mà em gái anh vẫn thường làm mỗi khi dỗi.

-------------------

Eng TL: Đây là Interlude thôi thích nhất trong bộ truyện này.

Đa phần chương này là kể lại chương 41 từ góc nhìn của Rodri. Tôi đã kiểm tra ba lần phần về việc Touri đề nghị nắm tay trong chương gốc và raw cho phần bổ sung này và cô ấy không hề đề cập đến chuyện đó trong nhật ký của cô.

-------------------

Quá ngọt, tác giả cần phải ra thêm nhiều chương như này nữa không có dân mem động như tôi tự đường huyết mà chết mất.

Touri không hề đề cập đến chuyện nắm tay, nghĩa là Touri là người kể chuyện không đáng tin cậy (unreliable narrator) khi kể về chuyện tình cảm với Rodri. Tôi cần thêm nhiều chương như này nữa, để cho bàn dân thiên hạ thấy được đâu mới là thuyền cannon, thuyền chính thống, là thiết giáp hạm, chứ không phải cái thuyền rách của bọn dị giáo nào đó. Cực kì phê bình @T2049vì đã tự diễn biến, tự chuyển hóa từ một thuyền viên TouRod kiên trung thành một kẻ phản bội.

Cần lắm một Interlude như này kể về chương 78, lúc có cảnh cưới ấy. Cần thêm spin-off romcom về Touri và Rodri (ăn đứt thằng 400 chap nào đó là cái chắc. Đây chương 78 kết hôn luôn rồi).

Ghi chú

[Lên trên]
Peak fiction, tiểu đường rồi
Peak fiction, tiểu đường rồi