“…Marisse, bọn tớ đến thăm cậu đây.”
“Marisse, cậu ổn chứ!?”
“Oh, hello mấy bạn.”
Một đêm đã qua kể từ Trận Dokupori.
Louis và Touri đến thăm Marisse, hiện đang nằm ở một bệnh viện gần đó.
“Có vẻ cả hai người đều ổn. Tớ mừng quá.”
“Ừ, vết thương của tớ đã lành rồi, nhưng… Marisse, cậu…”
Nằm trên giường, Marisse chẳng hề “ổn” chút nào.
Băng y tế và thuốc mỡ được quấn và bôi khắp cơ thể cô được.
Những vết đỏ đau đớn rỉ ra từ nhiều chỗ, và cả hai chân của cô, từ đầu gối trở xuống, đã biến mất.
“…Tớ xin lỗi.”
“Đừng như thế chứ.”
Cả Touri và Louis đều không nói nên lời khi nhìn thấy cô như vậy.
Cô sẽ không bao giờ có thể tự đi lại được nữa.
Tuy nhiên, Marisse vẫn tỏ ra vui vẻ trước mặt hai người họ.
“Nhưng quan trọng hơn, Louis, cậu làm được rồi, phải không? Dokupori giờ đã được giải phóng rồi nhỉ?”
“Ừ-Ừ.”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Chúng ta nên ăn mừng đấy.”
Rõ ràng là rất gượng gạo.
Chắc hẳn cô ấy vẫn còn đau. Không thể nào không đau được.
Cô sẽ càng tổn thương hơn nếu họ không giả vờ với cô.
“Nghe đâu Touri cõng tớ nhỉ.”
“Không, cuối cùng thì tớ thực sự không…”
“Tôi đã chắc chắn mình sẽ chết khi vụ nổ xảy ra. Tôi nghĩ, 'À, thì ra chết dễ dàng như vậy.'“
Touri và Louis chỉ đáp lại bằng nụ cười ngượng ngùng.
Marisse, chắc hẳn vẫn còn đau nhức khắp người, không hề tỏ vẻ như vậy.
“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ mới còn sống để nhìn khuôn mặt của tên ngốc này lần nữa.”
“Marisse…”
Giống như mọi khi, cô ấy mỉm cười rạng rỡ và vui vẻ.
.
.
.
“Xin lỗi vì đã ngắt lời.”
Khi Louis và Touri im lặng, không biết phải nói gì, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói của một người đàn ông lạ mặt.
“Ai vậy?”
“Tôi thuộc quân đội Austin. Tôi có thể xin một chút thời gian đây?”
“…Một người lính có việc gì ở đây?”
“Thì, tôi nghe nói Louis Noel, thủ lĩnh của đội quân tình nguyện, đang ở đây.”
Nghe thấy giọng nói đáng ngờ, Touri và Louis trao đổi ánh mắt cảnh giác.
Rất bất lịch sự khi đến gặp Louis và Touri trong lúc họ đang đi thăm một người bạn ở bệnh viện...
“Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng việc này rất khẩn cấp.”
“Mời vào. Tôi là Louis.”
“Oh, cảm ơn nhiều.”
Hầu hết vũ khí mà Louis và nhóm của anh có đều là vũ khí bất hợp pháp.
Mọi chuyện có thể trở nên phức tạp nếu họ được hỏi về những điều đó.
Louis bước tới, che chắn cho Marisse khi anh cho phép vị khách vào bên trong.
“Rất vui được gặp anh, Louis Noel. Tôi rất cảm kích sự thông cảm của anh.”
Người đàn ông bước vào phòng là một người đàn ông trung niên, người đầy mồ hôi.
Tóc anh ta nhờn và cách nói chuyện rất lạ, khiến anh ta có vẻ đáng ngờ đến mức có thể nói rằng anh ta là một người đáng ngờ.
Khi Louis cảnh giác, để mắt đến kẻ đột nhập—
“…Trung tá Kennel. Xuất hiện lúc người ta thăm bệnh thì hơi bất lịch sự đấy, anh không nghĩ thế à?”
“Tôi không muốn làm vậy, nhưng chính phủ đã gây sức ép với tôi.”
“Anh vẫn còn là một người nghiện công việc à, Trung tá.”
Touri, từng là đàn em của anh ở trại trẻ mồ côi, nhìn người đàn ông với ánh mắt đạn viên đạn.
Bầu không khí thoải mái cho thấy họ quen biết nhau.
“Louis, đừng lo. Anh ta là vị chỉ huy đã giúp giải phóng Dokupori.”
“Chờ đã, gã này?”
“Đây là Trung tá Kennel Fabian. Anh ấy tình cờ rảnh rỗi và tốt bụng đến đây để động viên tinh thần.”
Louis nhìn kỹ hơn vào người đàn ông được giới thiệu là Kennel Fabian.
Thân hình vạm vỡ, đôi mắt sắc bén và khuôn mặt xảo quyệt. Trông anh ta chắc chắn giống một sĩ quan cấp cao.
“Trung tá Kennel Fabian… Có phải anh ta là người tớ đang nghĩ đến không?”
“Đúng vậy, đúng như cậu nghĩ, Louis.”
Kennel Fabian chỉ huy của một cánh quân thuộc Trung đoàn Iris mà Jen đã nhắc đến.
Anh là một anh hùng chiến tranh, một trong những người ưu tú của quân đội Austin.
Đơn vị “cô quen” chính là đơn vị của Kennel.
“’Tình cờ rảnh’à? Giống như cô ép tôi làm thế hơn. Gần như là một mệnh lệnh vậy.”
“Xin lỗi? Trung tá Kennel đã đích thân lên kế hoạch cho chuyến đi giải trí này… đúng không?”
“Ah, đúng. Đúng rồi. Thật lòng mà nói, cô đúng là.”
Ngay lúc Louis vẫn còn choáng váng vì sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật cực quan trọng, Touri đã nói chuyện với Trung tá Kennel theo cách giống như đang ra lệnh hơn là nhận lệnh.
Cứ như thể cô ấy có cấp bậc cao hơn anh ta vậy.
“Louis Noel. Tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi về lý lịch của anh và một số thứ khác.”
“Lý lịchcủa tôi?”
“Liệu anh có liên quan đến quân đội hay không. Có phải lý do anh thành lập quân đội tình nguyện là vì bọn cướp đã bắt cóc vợ anh. Thông tin này rất quan trọng vì lý do ngoại giao.”
Nói xong, Trung tá Kennel gãi đầu rồi tiếp tục nói.
Có vẽ như sẽ có rắc rối chính trị nếu quân đội bị coi là bên khởi xướng trận chiến Giải phóng Dokupori.
Thế nên họ cần bằng chứng chứng minh Louis chỉ là một thường dân tự thân nổi dậy.
“Dokupori là khu vựu nhạy cảm về mặt chính trị. Anh có thể hợp tác với chúng tôi để giành lại vợ anh không?”
“…Tôi hiểu rồi. Tôi rất sẵn lòng nếu cần thiết.”
“Oh, cảm ơn anh nhiều lắm! Vậy thì tôi đi chuẩn bị giấy tờ ngay đây.”
Louis thực sự chỉ là một công dân bình thường đứng lên. Anh không có gì phải che giấu và cũng không có lý do gì để không hợp tác.
“Tớ xin lỗi, Marisse. Tớ quay lại ngay thôi.”
“Tớ hiểu rồi. Có thể hơi phiền, nhưng hãy cố gắng hết sức nhé.”
Mặc dù anh muốn ở bên cạnh cô, nhưng anh quyết định để Touri lại với Marisse.
Với suy nghĩ đó, Louis đã kết thúc chuyến thăm của anh và rời đi cùng Trung tá Kennel.
Tuy nhiên…
“Còn ngài Iris thì sao? Tôi có thể sắp xếp phương tiện đưa cô về Winn nếu cần.”
“…Hả?”
Trung tá Kennel đột nhiên gọi Touri là “ngài Iris”.
Cả Marisse và Louis đều mở to mắt và nhìn cô.
“Hửm? Iris gì vậy?”
“Ngài Iris, đã đến lúc cô nên ngừng giả ngốc rồi. Quá rõ ràng rồi.”
Cái tên Iris nổi tiếng đến mức ngay cả Louis cũng biết.
Một anh hùng của Thế chiến, một chiến binh thiện chiến, người lính đã từng ôm Arunoma.
“Tôi là Touri Lowe. Tôi biết Iris gì gì đó.”
“Thôi nào nào…”
Ngay cả khi được gọi bằng cái tên đó, Touri vẫn giả vờ không biết anh ta đang nói gì.
Nhưng cô mang một vẻ mặt mà cô đã thể hiện nhiều lần trước đây; đó là vẻ mặt mà cô ấy đã làm khi giả vờ ngốc nghếch.
“Tôi đã từ bỏ cái tên đó rồi. Tôi sẽ không bao giờ dùng nó nữa.”
“Umm, cô không định quay lại Bộ Ngoại giao sau khi vấn đề này được giải quyết sao?”
“Không. Từ giờ trở đi tôi sẽ là Touri Lowe.”
Thật không thể tin được, nhưng xét theo thái độ của Touri thì không còn cách nào khác để giải thích.
Một nữ quân nhân nhỏ nhắn có thể yêu cầu sự hợp tác từ Trung tá Kennel, một cánh quân của Trung đoàn Iris.
Có thể nào cô ấy thực sự là…
“Bộ Ngoại giao sẽ rơi vào hỗn loạn nếu biểu tượng của hòa bình, Iris Valou, biến mất.”
“Sẽ ổn thôi. Tôi có rất nhiều đàn em có năng lực.”
Touri Noel, một đàn em tại trại trẻ mồ côi, là một Ace trong giai đoạn cuối của cuộc chiến.
Liệu cô có thực sự là Iris Valou, người từng là Tham mưu trưởng không?
“Sao cô lại nghỉ việc?”
“Thật không may… tôi vô tình xuất hiện trong bức ảnh được dùng làm bằng chứng cho thấy sự can thiệp của Quân đội Aerys.”
“Ồ, ừ, đúng rồi. Thì ra là thế.”
“Sẽ là vấn đề nếu viên chức chính phủ Iris Valou tham gia vào trận chiến này.”
Từ đầu đến giờ, đã rất lạ. Không đời nào một quân y lại có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ tham mưu hay huấn luyện bộ binh.
Nghĩ lại thì Louis hẳn đã bị một trung đội địch bao vây.
Anh được giải cứu khỏi tình huống đó có nghĩa là Touri đã đánh bại trung đội đó.
“Ngài Iris, cô cố tình chụp ảnh vì cô muốn nghỉ việc.”
“Bây giờ, anh đang nói gì vậy?”
Dù không hay biết, Louis đã có được một đồng minh là một Ace.
Chẳng trách cô ấy lại xuất sắc đến vậy.
“Haa, thật là. Vẻ dễ thương của cô đâu rồi, ngài Iris?”
“Ý anh là gì?”
“Đâu rồi ngài Iris người luôn trắng bệch mặt mỗi khi xem báo cáo thương vong? Cô giờ đã trở nên xảo quyệt quá rồi...”
“Tôi đâu có trở nên xảo quyệt! À thì, có lẽ tôi bị Bộ Ngoại giao ảnh hưởng một chút.”
Người hùng chiến tranh vĩ đại phồng má vì tức giận khi Kennel trêu chọc cô.
Biểu cảm này giống hệt như biểu cảm mà Louis đã thấy ở Touri Noel khi còn ở trại trẻ mồ côi.
“Tôi không có ý định quay lại làm công chức nhà nước. Tôi đã phục vụ đất nước đủ rồi.”
“Tôi cho rằng hiếm có ai làm được nhiều cho đất nước hơn ngài Iris.”
“Đã đến lúc tôi rời đi rồi.”
Liệu cô ấy có thực sự là Iris Valou không?
Tên điên nhuốm máu chạy qua chiến hào với nụ cười trên môi?
“Chẳng phải đã đến lúc vai trò của tôi phải kết thúc rồi sao?”
“Ngài Iris …”
Trước khi Louis kịp nói ra những nghi ngờ của mình, Touri đã mỉm cười nhẹ nhàng, như một người mẹ yêu thương,
“Có một đứa trẻ mà tôi đã mong gặp bấy lâu nay.”
Và với điều đó, biểu cảm của cô ấy dịu lại.
.
.
.
“Bảy sinh mạng hy sinh đã trở thành nền tảng của hòa bình.”
Khoảng một tuần đã trôi qua kể từ trận chiến chống lại bọn cướp.
Louis và các thành viên khác của Mặt trận Giải phóng đang thăm một nghĩa trang gần Dokupori.
“Hòa bình trở lại Dokupori là đỉnh cao của những nỗ lực của họ.”
“…”
“Bây giờ, một phút mặc niệm.”
Họ đến để chôn cất và thương tiếc bảy người đã hy sinh trong trận chiến này.
Touri, Jen và thậm chí cả Marisse, người đã mượn xe lăn, cũng tham dự đám tang.
“Ít nhất, tôi hy vọng các anh sẽ được hạnh phúc ở kiếp sau.”
“Vĩnh biệt, những người đồng chí dũng cảm.”
Những người lính lần lượt nói lời từ biệt trước những tấm bia mộ. Tất nhiên, không một lời hồi đáp từ những ngôi mộ.
“Mọi người đều đã nói lời tạm biệt.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta quay về nhé?”
Đám tang không chỉ là một nghi lễ dành cho người chết. Mà còn là điều người sống thực hiện để bước tiếp.
Có thể viếng thăm những đồng đội đã hy sinh là một niềm an ủi.
“…Xin lỗi. Tớ có thể giải quyết một số việc cá nhân trước khi chúng ta đi được không?”
Louis vừa mới tham dự đám tang của các đồng đội và đang chuẩn bị lên đường.
“Việc cá nhân à?”
“Vâng, một việc quan trọng.”
Touri nói vậy rồi vẫy tay chào Louis. Sau đó, cô nghiêm nghị nhìn về một góc xa xa.
“Tôi cũng có chút việc ở đây. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé.”
“Anh cũng vậy à, Jen? À, tôi hiểu rồi.”
“Louis và những người khác, xin hãy quay về trước.”
Touri không phải là người duy nhất không muốn rời đi.
Jen cũng ở lại phía sau với vẻ mặt đầy ẩn ý.
“…Không, nguy hiểm lắm. Tớ cũng sẽ đi cùng.”
“Nếu Louis ở lại thì tớ cũng sẽ đi cùng cậu.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù cả hai đều là những người lính kỳ cựu, nhưng hiện tại họ không có vũ khí.
Sẽ rất nguy hiểm nếu chỉ có một ông già và một người phụ nữ ở gần Dokupori.
Nghĩ thế, Louis và Marisse quyết định đi cùng họ.
.
.
.
“Đây rồi.”
“…Thật hoài niệm. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa đến đây nhỉ.”
Bốn người bước đi cạnh nhau đến một khu nghĩa trang cũ.
Đó là nơi chôn cất những người lính đã hy sinh trong Thế Chiến.
“Touri, nơi này là…”
“Việc của tôi ở bên kia. Chúng ta chia tay ở đây thôi, ngài Iris.”
“Hiểu rồi.”
Nhiều cựu chiến binh đến thăm đồng đội của mình tại các nghĩa trang chiến tranh bình thường.
Tuy nhiên, rất ít người đến viếng thăm những ngôi mộ này vì bọn cướp. Vì thế, nơi đây đã trở nên hoang vắng và cỏ dại mọc um tùm.
“Cuối cùng thì tớ cũng có thể đến thăm cậu rồi.”
Trong số đó, Touri đặt hoa trước một bia mộ cô đơn.
Trên bia mộ, khắc tên, Trung sĩ Rodri Lowe.
“Xin lỗi, Rodri.”
“…”
“Tớ muốn đến thăm sớm hơn, nhưng có một số người xấu đã cản trở.”
Cô tiếp tục cầu nguyện trong im lặng trước ngôi mộ trong vài phút.
Kì lạ thay, hơi thở và vai Touri run lên.
Một làn gió nhẹ thổi qua đồng bằng làm tung bay mái tóc dài ngang vai của cô.
“Touri, ngôi mộ đó…”
“Chồng của tớ.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Cậu ấy dũng cảm, tốt bụng và đáng tin cậy.”
Có chút buồn trong mắt cô khi cô quay lại.
Touri luôn muốn đến thăm mộ chồng cô, Rodri. Mong ước đó cuối cùng đã thành hiện thực sau khi bọn cướp ở Dokupori đã bị tiêu diệt.
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu, Louis. Tớ thực sự muốn đến thăm.”
“Không sao đâu. …Cậu đã giúp tôi rất nhiều.”
Louis không phản đối khi biết đây là chuyến viếng thăm mộ một người đồng chí.
Theo sau hướng dẫn của Touri, anh cũng dành thời gian cầu nguyện trong im lặng.
“Giờ đây tớ không còn phải hối tiếc nữa.”
Touri nói vậy rồi mỉm cười rạng rỡ. Louis cảm thấy đó là một nụ cười rất đẹp.
“Cậu xong việc chưa?”
“Không. Tớ còn muốn chào hỏi vài đồng chí nữa.”
“Tớ hiểu rồi.”
Touri nói vậy rồi nhìn vào ngôi mộ ngay cạnh Rodri.
Tại đó, cô cũng để những bông hoa giống như những bông hoa trên mộ Trung sĩ Rodri.
“Còn ngôi mộ ở đằng kia?”
“Oh, cái đó thì như một trò đùa.”
“…Một trò đùa?”
“Dù sao thì nó cũng được xây rồi, nên tớ chắc cũng làm tương tự vậy.”
Cảm thấy không thoải mái với từ “trò đùa”, Louis liếc nhìn bia mộ.
Thật ngạc nhiên, cái tên được khắc ở đó là:
“Chuẩn úy Quân y Touri Lowe?”
“Đó là mộ của tớ. Khi tớ mất tích, mọi người cứ tưởng tớ chết rồi.”
“Thật là xui xẻo. Cậu không định phá nó đi sao?”
“Thì, ở bên cạnh cậu ấy cũng không tệ chút nào.”
Thì ra đó chính là ngôi mộ của Touri.
Cô giải thích rằng cô đã tạm thời rời quân đội sau Trận chiến Phương Bắc, và một ngôi mộ đã được xây cho xô trong thời gian đó.
“Khi tớ chết, tớ muốn an nghỉ trong ngôi mộ này.”
“Ah, tớ hiểu rồi.”
“Rodri, hãy đợi tớ thêm một chút nữa nhé.”
Touri cầu nguyện nghiêm túc trước mộ của cô.
Louis không biết phải phản ứng thế nào.
“Tiếp theo là Allen. Đợi tớ chút nữa nhé.”
“Được rồi.”
Nói xong, cô bước khỏi ngôi mộ của cô.
…Hoa bồ công anh được đặt trên hai bia mộ đứng cạnh nhau.
.
.
.
“Vậy là tớ xong việc rồi.”
“Tớ hiểu rồi.”
Sau đó, Touri đi thăm một số ngôi mộ.
Khi cô gặp lại Jen, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
“Cảm ơn cậu đã ở lại với tớ đến trễ vậy.”
“Không, dù sao thì tớ cũng chẳng có việc gì khác để làm.”
“…Có lẽ đây cũng là lời tạm biệt với Doll-chan.”
Lễ tang của đồng đội đã kết thúc, và viếng mộ cũng đã xong.
Và giờ đây, mối liên hệ giữa Touri và nhóm của Louis cũng sẽ chấm dứt.
“Bây giờ cậu và mọi người sẽ làm gì, Louis?”
“Tới sẽ cố gắng tìm việc thông qua các mối quan hệ. Tớ còn phải chăm sóc Marisse nữa.”
“Xin lỗi, Louis. Mong cậu giúp đỡ!”
Louis quyết định sẽ chăm sóc Marisse. Anh nói sẽ đợi vợ trở về và sống cùng cô.
Touri hơi lo lắng rằng mọi chuyện có thể trở nên rắc rối nếu vợ anh thực sự trở về an toàn.
“Còn cậu thì sao, Touri? Cậu không định quay lại chính phủ sao?”
“Ừ. Tớ dự định sẽ quay lại Đặc khu Kinh tế Sabbath.”
“Đặc khu Kinh tế Sabbath?”
“Có người chờ tớ ở đó.”
Có vẻ như Touri sẽ quay lại cuộc sống như một thường dân từ bây giờ.
Gia đình cô ấy dường như sống ở một đặc khu kinh tế gần biên giới Sabbath.
“Một ngôi làng Sabath à?”
“Louis, cậu không thích người Sabbath à?”
“Tớ thích họ hơn người Aerys.”
“Tuyệt.”
Louis đã nghĩ đến việc nhờ Touri cho anh sống gần đó.
Là một người đàn ông và là một người anh, anh cảm thấy mình phải chăm sóc Marisse, người đã mất đi đôi chân.
Touri sẽ là một sự giúp đỡ lớn nếu cô ấy sống gần đó với những mối quan hệ chặt chẽ với chính phủ và khả năng chữa bệnh.
“Vậy thì sao cậu không đến Đặc khu Kinh tế Sabbath với Marisse?”
Ngay lúc anh đang nghĩ vậy, Touri đã tự mình đưa ra lời đề nghị.
Để chuyển đến Đặc khu Kinh tế Sabbath cùng Touri.
Louis do dự một lúc, không biết phải làm gì.
“Tờ cũng có thể giúp cậu tìm nhà ở và việc làm. Tớ có một người bạn đang điều hành một phòng khám mà tớ nghĩ Marisse có thể làm việc được.”
“Ừm, nghe cũng không tệ. Nếu Doll-chan đồng ý thì tớ rất sẵn lòng.”
“Đúng vậy. Nếu Touri đồng ý thì chúng tớ rất sẵn lòng.”
Louis và Marisse quyết định chấp nhận lời đề nghị của Touri.
Trung tá Kennel đã nói rằng Dokupori là một điểm nhạy cảm về mặt chính trị. Sống ở nơi khác sẽ an toàn hơn là ở lại khu vực đó.
“Tôi có thể đi cùng không, ngài Iris?”
“Anh cũng vậy sao, Jen?”
“Tôi không còn nơi nào khác để đi. Và… tôi tò mò không biết những người Sabbath mà tôi từng đối đầy trước đây giờ sống thế nào.”
Cựu chiến binh Jen cũng chấp nhận lời đề nghị của Touri.
Anh ta đã tìm kiếm một nơi để chết, nhưng anh không biết phải làm gì sau khi sống sót.
“Nếu chúng ta đi đường dài, đi cùng nhiều người sẽ an toàn hơn. Tôi có thể không bằng ngài Iris, nhưng tôi có thể tự xoay xở được.”
“Ý anh là gì khi nói ‘tự xoay xở’? Nếu anh có thể theo kịp tốc độ của tôi, anh đã là một chiến binh xuất sắc rồi.”
“Tin hay không thì tùy, tôi đã sống sót hơn ba mươi năm ở tiền tuyến!”
Đặc khu Kinh tế Sabbath vẫn là một vùng hẻo lánh, thiếu hụt lao động trầm trọng. Mặc dù đã có nhiều người định cư, nhưng có thêm người định cư cũng chẳng hại gì.
“Hay là có quá nhiều người?”
“Eh, tôi sẽ xoay xở được thôi. Anh biết đấy, tôi cũng có chút tiền tiết kiệm.”
“Ồ, tôi chắc chắn ngài Iris Valou phải rất giàu có.”
Touri ngay lập tức chấp nhận lời đề nghị của Jen mà không hề do dự.
Trên thực tế, có lẽ cô ấy có thể dễ dàng chăm sóc một người bằng tiền tiết kiệm của cô.
“Nếu vậy thì sẽ là một nhóm khá đông đấy. Hay là chúng ta nên thuê một chiếc xe ngựa nhỉ.”
“Với Marisse ở đây, nó chắc chắn sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu tìm kiếm thôi.”
Và thế là trận chiến của Louis và những mọi người đã kết thúc.
.
.
.
Trận chiến giải phóng Dokupori là trận chiến cuối cùng mà Touri Lowe tham gia.
Sự điên loạn mà chiến tranh để lại kéo dài ngay cả khi kỷ nguyên hòa bình đã đến.
Mọi giao tranh sau đó chỉ là một loạt các cuộc giao tranh nhỏ để giải quyết hậu quả.
Đó là những trận chiến nhỏ, không đáng kể trong cuộc đời cô.
Nhưng dù quy mô trận chiến thế nào thì chiến tranh vẫn là địa ngục.
Tôi không nên chiến đấu. Tôi sẽ không bao giờ làm lính nữa.
Tất cả những người sống sót của Mặt trận Giải phóng Dokupori đều nói như vậy.
“Touri, cậu đã sống sót qua những trận chiến như thế này suốt thời gian qua, phải không?”
“Ừ, chắc thế.”
Louis cũng không bao giờ muốn cầm súng nữa.
Anh nhận ra rằng chỉ cần một phút bất cẩn là có thể biến cô em gái quý giá của anh thành một miếng khoai tây chiên cháy đen.
“Này, ngài Iris … Cô đã có những trải nghiệm gì trong Thế Chiến?”
“Trải nghiệm của tôi thì sao?”
“Đúng vậy. Ý tôi là, phải mất vài ngày mới đến được Đặc khu Kinh tế Sabbath.”
Thế nên chúng ta phải truyền lại những câu chuyện này.
Để cho thấy tước đoạt mạng sống bằng súng thực sự tàn khốc đến mức nào.
“Nếu không phiền, cô có thể kể cho chúng tôi nghe một số câu chuyện về lòng dũng cảm của cô không?”
“TỚ cũng muốn nghe. Làm sao Doll-chan lại trở thành ngài Iris?”
“…Đó không hẳn là câu chuyện khiến tôi tự hào.”
Touri trông có vẻ hơi bối rối khi chủ đề này được nêu ra.
Đây không phải là câu chuyện anh hùng hào nhoáng mà ba người này mong đợi.
Nhưng…
“Nếu các cậu ổn với câu chuyện này nhàm chán thì tôi sẽ kể cho các cậu nghe.”
“Oh! Làm ơn đấy!”
Truyền lại những câu chuyện về chiến tranh.
Touri hiểu rằng điều này cũng cần thiết để duy trì hòa bình.
“Vậy thì, tớ sẽ bắt đầu từ lúc tớ rời trại trẻ mồ côi Noel và nhập ngũ.”
“Được rồi!”
Và thế là, Touri bắt đầu câu chuyện của mình bằng giọng điệu kịch tính, gần như thể đang biểu diễn múa rối bên trong cỗ xe ngựa đang di chậm rãi chuyển.
“Tuy có hơi đột ngột xíu, nhưng các cậu đã bao giờ nghe đến game thể loại FPS chưa?”
------------------
Eng TL: Đây là chương cuối của arc này. Thật tuyệt khi có thể khép lại câu chuyện bằng một đoạn kết thực sự. Đoạn gợi lại về dòng đầu tiên của bộ truyện ở cuối cũng rất hay.
------------------
Vậy là hết WN rồi nhỉ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bản dịch của mình suốt thời gian qua.
Nói thật nhé, mình là một đứa ghét môn văn, tiếng Anh thì còn chưa thi IELTS, tiếng Nhật học 3 năm trời rồi mới đụng đến hán tự, còn chưa đạt trình N5. Ít ra thì ít ra cũng có 8,75 điểm tuyển sinh tiếng Anh để flex =)). Ừ thì, thế đấy, chỉ mỗi ghét môn văn thôi cũng đủ khiến mình không thích hợp dịch truyện rồi. Nhưng chính vì tình yêu với bộ truyện này và những bình luận, sự theo dõi của các bạn giúp mình dịch được đến đây.
Chương đầu tiên mình dịch thì đúng là một thảm họa. Ngồi cả 10 tiếng hơn mới được 4,760 từ. Mấy chương đầu thì chẳng có mấy bình luận. Dịch thì lủng củng sai tè le (chắc giờ vẫn thế, nhưng dịch nhanh hơn). Rất vui và tự hào khi không drop bộ này.
Về trải nghiệm dịch các Arc của mình là EX Arc>Arc 8>Arc 10>Arc 9>>Arc 7. Trải nghiệm dịch nhá, chứ không phải đánh giá đâu. Lý do EX Arc đứng đầu vì đây là một Arc khá nhẹ nhàng, Arc kết mà, rồi đến Arc 8 vì mình đọc hết Eng rồi mới dịch, nên biết thế nào cũng thắng lớn nên khá chill và háo hức đến đoạn Touri thể hiện. Rồi Arc 10 đứng giữa vì là Arc kết thúc chiến tranh. Còn Arc 9 thì khá trầm cảm, và kết bằng một trận thua nên thế đấy. Cuối cùng là Arc 7 vì là Arc đầu tiên mình dịch nên mỗi chương phải dịch khá lâu, rồi Lenalee và Gorski còn chết nữa.
Cảm nhận của mình về Arc này thì là một lời kết hợp lý cho Touri, và rất vui, hài và thoải mái, nhưng xen lẫn chút bi kịch (tất nhiên rồi, TS Medic không có bi kịch thì không phải TS Medic).
Chương cuối này thì THẤY CHƯA BỌN DỊ GIÁO TOUSYL, TIM TOURI CÓ MÌNH RODRI thôi nhé. Rồi Touri lại còn tự viếng mộ chính mình nữa mới ghê. Mấy ai tự viếng mộ mình =)).
Thôi yapping thế đủ rồi, để khi nào hết LN yap tiếp, nhưng còn lâu, LN mới hết Arc 6 à, còn phải 1,5 tới hai năm nữa mới hết. Mình rất mong chờ được đi cùng với các bạn với nội dung độc quyền LN. Đừng bỏ tim nhé =))
À và cuối cùng, để khều bình luận các bạn hãy bình luận cảm nghĩ của mình về bộ truyện này nhé. Để chương cuối flop là không hay đâu =)).
Ơ, hình như đống này dài quá lời bạt tác giả cuối Arc 10 rồi.

